Bẫy tình hắc ám - Chương 4: Đối mặt với tên trộm lương thực
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
322


Bẫy tình hắc ám


Chương 4: Đối mặt với tên trộm lương thực


Tại một hang động nhỏ, anh vừa lảo đảo nắm chặt lồng ngực đang co thắt của mình, nhăn nhẹ mặt nghĩ

(Đáng ghét, cảm giác đau nhói này y hệt như cái lúc bị phong ấn 100 năm trước)

Rồi anh cúi người ngồi xuống dựa lưng mình vào phía sau vách động. Cơn đau nhói ở tim cuối cùng cũng dần dịu đi, nhưng cảm giác khó chịu vẫn còn vương vấn lấy anh mà trở nên bực tức, nóng giận. Lại nắm chặt lồng bàn tay mình nghiếng răng đấm mạnh xuống một tảng đá lớn trước mặt gào lớn

“Chết tiệt”

Tảng đá ấy bỗng tách ra thành nhiều mảnh bao gồm lớn nhỏ văng lung tung ra xung quanh. Anh nheo mày

(Từ khi thoát ra khỏi phong ấn của hòn đá nhỏ dưới chân núi thì tất cả mọi yêu lực và sức mạnh của mình cũng yếu đi, nếu không lí nào mình lại bại dưới tay một con người, Byakuya này nhất định phải giết được con nhỏ đó)

Sáng hôm sau, một chàng trai có mái tóc vàng cùng một con khỉ đang ngồi trên vai anh, bước chân đến bãi đồng cỏ. Anh giơ tay mình lên trán đưa mắt hướng nhìn ngôi làng từ xa lên tiếng

“Nhìn kìa, đằng xa có một ngôi làng, ta đói bụng lắm rồi đây”

Chú khỉ cạnh vai cũng gật đầu đáp

“Wat wat”

Anh bật cười nhẹ hỏi

“Lão vương, mày cũng đói à? Để xem lần này thu hoạch được gì nhỉ?”

Sau đó anh bước chân tiến về ngôi làng đó trong thích thú.

Vài phút sau tại ngôi làng, Kayura vừa bước chân lên bờ sau khi tắm ở bãi suối đằng sau nhà Yumiko bà bà thật sạch sẽ. Vừa mặc lấy bộ kimono mới của lão bà bà đã đưa cho thì cô mỉm cười lẩm bẩm

“Cuối cùng cũng có đồ mới để thay, mặc mỗi bộ đồ kia làm mình thấy bẩn chết được”

Bỗng vài tiếng la hét vang lên từ bên ngoài khiến cô ngạc nhiên.

“Gì vậy nhỉ? Bên ngoài ồn ào quá”

Lúc này ngoài ngôi làng, chàng thanh niên tóc vàng bỗng đi vào từng ngôi nhà của người dân lục lọi mọi đồ đạc. Khi vừa bước vào một căn nhà gỗ nhỏ gần đó, một người dân trong nhà nhìn thấy anh liền đứng dậy bật run hỏi

“Ngươi…ngươi là ai?”

Anh nhìn ngó xung quanh, tay tiến tới thản nhiên hất mọi đồ đạc trong nhà người dân đó rồi nói

“Căn nhà này chẳng có gì ăn cả”

Bỗng anh tìm thấy một bình rượu được để trên bàn, liền tiến tới cầm lên cười vui mừng

“Một bình rượu a, thật tốt quá”

Người dân làng kia bỗng tức giận nhào tới nói lớn

“Tên trẻ ranh, ngươi đang muốn cướp rượu của ta sao? Mau trả lại đây”

Nhưng khi ông ta vừa nhào đến thì đã bị anh hất tay đẩy ra khiến ông ta ngã xuống đất, anh thản nhiên cầm lấy bình rượu ấy rồi đưa cho con khỉ của mình cầm mỉm cười bảo

“Lão vương, giữ cho chắc đấy vì nếu nó vỡ tao sẽ không tha cho mày”

Ông dân làng đứng dậy bật nghiếng răng nhìn anh

“Ngươi…ngươi là tên nào hả? Trả rượu cho ta”

Anh không đáp mà đi ra ngoài mất, sau đó lại đi vào chuồng gà của người dân khác mà tóm gọn hết chân vài con gà trên tay. Vừa buộc chúng lại gọn gàng vứt ra một chỗ đất trống. Đột nhiên những người đàn ông trong làng chợt cầm cuốc và rìu chạy ra bao lấy quanh anh và con khỉ của mình tức giận trỏ tay nói

“Tên kia, ngươi đến từ nơi nào? Dám vào đây ngang nhiên cướp lương thực của bọn ta thì đúng là to gan”

Một người khác cũng tiếp lời

“Mau trả lại số gà và rượu ngươi và con khỉ của ngươi đã lấy đây, bằng không đừng hòng thoát khỏi làng”

Bỗng con khỉ của anh bật sợ hãi rụt rè nấp vào sau chân chủ nhân mình liền liên tục kêu “wa wat”

Anh bật cười nhẹ nói

“Nhưng mấy thứ này ta lấy được thì nó là của ta, mấy người đừng hòng lấy lại”

Đằng xa, Kayura vội chạy ra nhìn các người đàn ông trong làng đang bao vây lấy một chàng trai lạ, cô tự hỏi

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc này anh nhìn xung quanh mình dường như đã bị bao lấy không thể thoát. Một người dân làng nói lớn

“Tên nhóc này thật phách lối, bọn ta sẽ dạy cho ngươi một bài học nhớ đời”

Sau đó họ bắt đầu cầm rìu nhào tới anh thì lão vương cũng giật mình. Anh thản nhiên cười nhẹ rồi dùng tay hất lấy từng người một văng ra đất. Họ càng dùng cuốc nhào tới thì anh chỉ né tránh và đánh một cú vào bụng họ khiến họ văng ra xa nằm bất tỉnh. Khi mọi người đều đang nằm đau đớn xung quanh trên đất, anh cầm số gà mình đã lấy được lên rồi nhìn đám dân làng và đám phụ nữ đang sợ hãi đứng co rút trong nhà nói

“Ta chỉ muốn lấy thức ăn thôi, do các ngươi động thủ nên ta mới buộc phải làm vậy”

Rồi anh nhìn con khỉ mình đang ôm bình rượu tiếp lời

“Đi thôi lão vương”

Con khỉ vâng lời lẽo đẽo đi phía theo sau chủ mình thì Kayura đã chạy ra lên tiếng gọi

“Khoan đã”

Bỗng anh ngạc nhiên quay mặt lại nhìn cô, đưa mắt lẩm bẩm

“Một cô gái à?”

Kayura trỏ tay về anh nói

“Tên kia mau trả lương thực và rượu lại đây, nếu không…nếu không…”

Bỗng cô cầm cung và tên lên vừa bắt đầu kéo đi thì anh giật mình hỏi

“Này…tôi chỉ lấy một ít gà cô có cần phải như vậy không?”

Kayura vừa kéo mũi tên vừa run run nói

“Nhưng đó cũng là một phần thức ăn của mọi người, anh không nên lấy nó như vậy”

Rồi cô bật lo sợ nghĩ

(Mình chưa bao giờ sử dụng cung và tên, liệu có bắn trúng không?)

Anh cười nhẹ đáp

“Tôi không muốn động tay chân với phụ nữ, đặc biệt là một cô gái đẹp như cô đâu, dừng lại đi”

Kayura nheo mày

“Anh sợ sao? Tôi sẽ tha nếu anh bỏ số gà đó xuống, nhanh lên”

Lúc này những người dân làng đứng dậy nhìn nhau nói

“Kayura tiểu thư đang giúp chúng ta lấy lại lương thực sao? Cô ấy thật là dũng cảm”

“Nhìn kìa trông có vẻ cô ấy cầm cung và tên rất thuần thục”

Bỗng Kayura ngượng mặt

(Mình chỉ xem trong phim thấy người ta cầm như này chứ chưa từng bắn bao giờ, vốn định dùng nó chỉ để hù tên kia thôi vậy mà anh ta vẫn đứng nhìn không có chút lo sợ gì?)

Chợt anh bước chân tiến tới gần cô thì cô ngạc nhiên hỏi

“Này anh làm gì vậy?”

Anh đi đến trước cô, giơ đống gà đang cầm trên tay đang bay cả lông lá trong không trung bật hỏi

“Cô muốn tôi để số gà này lại phải không?”

Cô gật gù lấp mấp

“À ừ…”

(Trời ạ hắn ta đứng gần quá, tay mình…”

Tay cô bắt đầu vừa mỏi vừa run run thì anh dường như đã liếc mắt nhận ra. Anh ra vẻ khiêu khích

“Này tiểu thư, tay của cô run bần bật như vậy thì có bắn trúng tôi được không đây?”

Cô lùi về sau lấp mấp

“Ngươi…ngươi…”

Anh bật cười đắc ý nhìn cô rồi xoay lưng nói

“Vẫn như cũ số gà và rượu này là của tôi, cô không thể lấy lại nó được từ tay tôi đâu”

Khi anh bước chân đi dần trước mặt cô, do tay đã bắt đầu mỏi khi kéo tên nên cô đã hụt tay mà thả mũi tên ra mất, bất ngờ mũi tên ấy lại bay đến cấm vào lưng anh khiến mọi người đứng quanh đó ngạc nhiên nói

“Trúng rồi, trúng lưng hắn rồi”

Đột nhiên cô giật mình lúng túng cắn tay mình

(Chết…mình lỡ hụt tay quá bắn trúng lưng hắn rồi nhưng mà…)

Cô nhìn lưng anh dù đã bị mũi tên cấm vào nhưng không hề đổ một giọt máu qua áo. Anh bỏ số gà xuống đất, một tay xoay ra sau lưng rút mũi tên ấy ra trước mắt mọi người, nét mặt không có tí biểu hiện đau đớn.

Khi mũi tên bị rút ra, anh quay lại nhìn cô nghiêng nhẹ đầu mỉm cười nói

“Tôi không ngờ cô dám động thủ trước đấy, tiểu thư”

Cô lấp mấp

“Tôi…tôi chỉ lỡ tay”

Bỗng anh nắm chặt thân mũi tên kia rồi nói

“Nhưng chỉ với thứ này…”

Cô đưa mắt nhìn anh, mũi tên đột nhiên không hiểu sao lại bị anh nắm chặt mà tan biến mất không một dấu tích, rồi anh nhìn cô tiếp câu còn lại trong khuôn mặt bí hiểm

“Chỉ với thứ này không thể giết tôi được đâu”

Cô bật ngạc nhiên

(Hắn…hắn không phải người)

Sau đó anh quay lưng đi cầm lấy số gà kia lên rồi thản nhiên đi qua những người dân trong làng đang đứng trơ mắt nhìn bất lực.

Bóng lưng anh ta vừa đi mất, Kayura vẫn chưa hết hoang mang bật nghĩ

(Hắn không phải người, không lẽ là yêu quái? Mình vừa đụng độ với một tên yêu quái ư?)

Một lát sau ở bên kia con sông, dưới một bãi lửa nhỏ đang cháy phừng phực tỏa khói nghi ngút. Bên trên là vài con gà đã bị vặt hết lông đang nằm gọn để bị lửa thiêu nướng gần sắp chín. Chú khỉ vẫn hí hửng ôm lấy bình rượu rồi mở ra nhìn chủ nhân của mình đang ngồi trầm tư suy nghĩ gì đó.

“Wa wat wat”

Bỗng anh quay sang nhìn lão vương bật hỏi

“Lão vương, mày có thấy người con gái ở làng lúc nãy không?”

Chú khỉ gãy đầu mình ra vẻ khó hiểu thì anh tiếp lời

“Tao cảm thấy tự dưng cô ta rất thú vị, hơn nữa còn lại rất xinh đẹp nữa chứ”

Chú khỉ che mặt mình bật cười “khặc khặc” hiểu ý thì anh nhăn trán mình nói

“Mày cười cái gì? Tao chỉ đang nói sự thật thôi, không lẽ mày không đồng tình?”

Chú khỉ liền giơ ngón cái mình lên thì anh bật ngạc nhiên hỏi

“Ý mày là cũng tốt ư?”

Rồi anh bật đứng dậy nói

“Được rồi, ta sẽ quyết định tìm hiểu cô gái đó, hình như lúc nãy đám dân làng gọi tên cô ấy là Kayura”

Bất chợt một mùi khen khét bốc lên thì con khỉ bỗng nhảy lên hốt hoảng kêu “wat wat” chỉ tay vào mấy con gà đang nướng thì anh ngạc nhiên nhìn mấy con gà đã bị chín đến sắp cháy đen, vội lên tiếng

“Mau…mau dập lửa, thức ăn cháy hết bây giờ”

Nghe vậy con khỉ liền chạy ra bờ sông gần đó vớt một bát nước lật đật chạy đến hất vào bãi lửa ấy dập đi.

Buổi chiều, Kayura vừa ngồi ăn cơm cùng Yumiko bà bà thì lên tiếng

“Yumiko bà bà”

“Hửm, có chuyện gì?”

Lão bà đưa mắt nhìn ngạc nhiên thì cô bật hỏi

“Cho cháu hỏi nếu một yêu quái mang lốt hình dạng con người và một yêu quái mang lốt hình dạng quái thú thì bên nào nguy hiểm hơn?”

Yumiko bà bà bèn đáp

“Yêu quái nào cũng vốn như nhau thôi, nhưng ta đã nghe người xưa truyền lại rằng đa số những yêu quái có hình dạng thuần chủng đã hóa thành người, chúng đều rất dã man hơn cả lúc mang hình dạng thật so với nguyên bản”

Kayura vẫn thắc mắc ngẫm nghĩ

(Vậy tên cướp lương thực lúc sáng không phải là yêu quái chứ? Nhưng theo mình thấy thì anh ta vốn không hề muốn làm hại ai cả)

Tại thời đại 2020

Một người phụ nữ trung niên ngồi ở bàn ăn cơm, chợt liếc nhìn chén cơm trắng ở bàn đối diện mà buồn lòng lẩm bẩm

“Kayura, tại sao con còn chưa về nhà hả?”

Dù bà đã đi báo cảnh sát rằng con gái mình bỗng dưng mất tích nhưng vẫn không có manh mối gì, đành thẩn thờ ngồi chờ ở nhà như vậy đã hơn ba ngày trời trong lo lắng.

Tại ngồi làng, trời đã chợp tối, Kayura ngồi trước cửa nhà Yumiko bà bà vừa nhìn lên bầu trời đầy sao vừa ngẫm nghĩ

(Mình nhớ mẹ quá, mình thật sự muốn về nhà, được đến trường và nằm đọc truyện tranh thiếu nữ)

Rồi cô thở một hơi dài tự hỏi

“Tại sao mình lại lưu lạc ở đây chứ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN