[Đoản Văn] Tín Hiệu Bão - Chương 5: Day 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


[Đoản Văn] Tín Hiệu Bão


Chương 5: Day 4


07: 00 a.m.

Khi Hoắc Trường Trì tỉnh lại Hứa Sơ đang ngồi ở mép giường ngẩn người, hai vai rũ xuống.

Bốn bức tường bao quanh gian phòng chắn hết ánh sáng, chỉ cần không bật đèn thì cả phòng giống như lọt vào đêm đen. Hứa Sơ mặc áo trắng, trong mắt Hoắc Trường Trì chỉ thấy cái gì đó trắng trắng trước mắt, tóc anh dài che đi đôi mắt, chỉ lộ ra một chiếc cằm gầy guộc, nhìn qua giống như nhân vật trong phim ma.

“Hứa Sơ?” Hoắc Trường Trì ngồi dậy, “Cậu dậy lúc nào thế?”

Suốt buổi tối, thời gian ngủ gộp lại của Hứa Sơ còn chưa đến hai giờ đồng hồ. Thần kinh bị bệnh tật đau ốm dày vò, trong đầu mờ ảo rối loạn giống như lọt vào sương mù. Đau từ trong ra ngoài.

Hứa Sơ nói ra suy nghĩ suốt mấy tiếng đồng hồ đã qua của anh: “Anh vào đây đã hơn năm mươi tiếng.”

“Cho nên?” Hoắc Trường Trì nhíu mày.

Hứa Sơ trầm ngâm chốc lát mới nói: “Anh cảm thấy cảnh sát cần bao nhiêu thời gian?”

Hoắc Trường Trì nói: “Cũng không phải lâu, hành trình của tôi hôm đó rất đơn giản.”

Hứa Sơ hỏi hắn: “Anh đã đi những đâu?”

“Trưa hôm đó, sau khi bàn bạc mấy việc quan trọng với thư ký, tôi đi khỏi bệnh viện rồi đi nhà hàng ăn vài món đơn giản. Hơn một giờ chiếu đón xe đến công ty Hoắc Cửu An lấy đồ.” Hoắc Trường Trì nhớ lại, “Hai giờ kém rời khỏi công ty đó rồi bắt taxi, khoảng hai mươi phút thì đến tòa nhà Hải Xương.”

“Ở nhà hàng có camera, có thể xem được biển số xe taxi.” Hứa Sơ suy tính, “Từ nhà hàng đến công ty kia mất bao lâu.”

“Mười phút.” Hoắc Trường Trì nói, “Tài xế đi đường lớn, sau đó rẽ rồi đứng đợi tôi ở dưới lầu. Tôi ở trong công ty hơn một tiếng liền đi, nhưng…”

“Nhưng sao?” Hứa Sơ cảnh giác hỏi.

“Khi tôi đi xuống trời bắt đầu đổ mưa.” Hoắc Trường Trì nói, “Tôi đứng chờ xe, một cô gài cũng bắt xe bung dù che chung với tôi, sau đó tôi để cô ấy lên xe trước, cô ấy để ô lại cho tôi.”

“Ha~” Hứa Sơ hài hước nói, “Hoắc ca ca vẫn là Hoắc ca ca, đi tới đâu cũng có cơ hội gặp mặt cả.”

Hoắc Trường Trì nói tiếp: “Đó là một cái ô màu đen rất to, khi mở ra thì che khuất hết cả người. Nếu như nhầm cô gái đã lên xe trước kia thành tôi thì khi điều tra có lẽ sẽ phải đi vòng.”

“Điều tra nhất định sẽ phải đi đường vòng, ba mươi tiếng…” Hứa Sơ nhẹ giọng nói, “Có lẽ lúc này anh cảm thấy thức ăn vẫn còn nhiều, thời gian cũng vậy, nhưng nếu như lực lượng cảnh sát không tìm thấy, vậy mỗi giây chúng ta chờ đợi đều là lãng phí thời gian.”

Hoắc Trường Trì muốn phản bác lại, Hứa Sơ nhẹ giọng nói, “Tôi không muốn đặt mạng mình trong tay người khác rồi ngồi chờ chết.”

Hứa Sơ nghĩ tới nghĩ lui một đêm cho rằng một khi mình xảy ra chuyện, Hoắc Trường Trì không cách nào thoát khỏi đây, hắn nhất định sẽ chết ở chỗ này. Anh không biết mình còn có thể chống đỡ đến khi nào.

Từ khi Hoắc Trường Trì bước vào đây mọi chuyện diễn ra theo một chiều hướng xấu không hề thuận lợi mang theo quán tính xui xẻo, khiến anh không thể cứ ngồi yên trong tình thế bị động.

“Trước tiên ăn sáng đã.” Hứa Sơ quay đầu nói với Hoắc Trường Trì.

Hoắc Trường Trì duỗi tay đỡ Hứa Sơ, phát hiện làn da lộ ra bên ngoài của anh rất nóng liền đặt tay lên trán Hứa Sơ kiểm tra, nóng hơn bình thường.

Hứa Sơ không nhịn được cầm lấy tay Hoắc Trường Trì kéo xuống: “Sốt nhẹ thôi, không sao đâu.”

Lực tay Hoắc Trường Trì rất lớn, không phải thứ mà một bệnh nhân như Hứa Sơ có thể kéo xuống được.

“Anh không biết sao, sốt nhẹ có lợi cho suy nghĩ.” Hứa Sơ lại bắt đầu giở trò bịp bợm, “Hoắc ca ca, trưa nay chúng ta ăn bít tết được không?”

“Cậu dùng chân làm?” Hoắc Trường Trì hỏi, sau đó không cho Hứa Sơ nhúc nhích. Hắn lấy nhiệt kế ra từ hòm cấp cứu rồi đưa Hứa Sơ ngậm lấy.

Lúc đầu Hứa Sơ không muốn há mồm, Hoắc Trường Trì nắm hai má anh kiên quyết nhét nhiệt kế vào, Hứa Sơ vội vã hé miệng đặt nhiệt kế xuống dưỡi lưỡi, hàm hồ nói: “Cắn vỡ thì làm sao bây giờ, đây là thủy ngân đấy.”

Hoắc Trường Trì đợi 3 phút lấy ra, không biết có nhìn được không mà soi sáng cả nửa ngày.

Hứa Sơ đang chờ Hoắc Trường Trì mắng mình, đợi qua nửa phút đồng hồ Hoắc Trường Trì vẫn không lên tiếng, anh liền biết: “Hoắc ca ca, không phải là anh không xem được nhiệt kế đấy chứ?”

Hoắc Trường Trì xoay chuyển góc độ mãi cũng tìm được vạch thủy ngân, vừa nhìn thấy vạch nhiệt độ liền lạnh giọng độc lên: “Ba mươi tám độ bảy.”

“Nhiệt độ của tôi hơi cao.” Hứa Sơ chơi xấu, “Nhiệt độ cơ sở của cơ thể là ba bảy độ rưỡi.”

“Phụ nữ có thai nhiệt độ cũng chưa đến ba bảy độ rưỡi.” Hoắc Trường Trì vô tình chọc thủng, “Cậu vẫn nên uống thuốc hạ sốt, ngồi chờ chết đi.”

Hứa Sơ đem đầu quăng qua một bên, quyết định con đường cứu nước, trước tiên nghe lời Hoắc Trường Trì, chờ Hoắc Trường Trì mất cảnh giác, lại bàn chuyện tiếp cũng không muộn.

09: 00 a.m.

Thuốc trong phòng 1603 vẫn đầy đủ nhưng Hoắc Trường Trì không biết át-xpi-rin và thuốc giảm đau có thể uống cùng nhau hay không, ăn sáng xong hắn lăn qua lộn lại nghiên cứu tờ hướng dẫn sử dụng thuốc.

Hứa Sơ ở một bên chờ đến phát chán, ngón tay anh vừa ngứa vừa đau, nghĩ rằng có lẽ là nhiễm trùng chăng, anh không hề biết đó là cách mà cơ thể đang tức giận phản ánh lại, từ trên xuống dưới không có một chỗ nào thoải mái, hơn nữa thỉnh thoảng lại hốt hoảng.

“Có thể uống cùng nhau.” Hoắc Trường Trì rót nước cho Hứa Sơ rồi đặt thuốc vào tay anh.

Hứa Sơ nuốt thuốc, tự nhủ: “Uống thuốc, cảm giác tốt lắm rồi.”

Người còn lại trong phòng chẳng thèm phản ứng lại.

“Trong tủ lạnh còn một miếng thịt, không biết có phải ba chỉ không.” Hứa Sơ còn nói, “Đã lâu không ăn bít tết.”

Một lát sau, Hứa Sơ vẫn như cũ không buông tha: “Làm bít tết dễ lắm.”

Hoắc Trường Trì bị Hứa Sơ quấn lấy không còn cách nào khác. Hắn đã cấm Hứa Sơ làm việc, cũng không thể đến cả thịt cũng không cho người ta ăn. Ngược lại cũng không có chuyện gì, tìm cái gì đó hấp dẫn sự chú ý của  Hứa Sơ cũng tốt.

Hắn lấy thịt trong tủ lạnh ra, Hứa Sơ nói thịt đặt trong một cái đĩa màu bọt biển, dùng màng bao thức ăn bọc lại, bên trên dán tên và mã vạch niêm yết giá, tên viết là “Thịt ba chỉ ( rọi)”, ba mươi chín đồng một lạng.

“Phải làm như nào?” Hoắc Trường Trì bóc màng giữ tươi, hỏi Hứa Sơ.

Hứa Sơ đạt thành mục đích rất vui vẻ: “Trước tiên cắt miếng, không thì để tôi cắt cho?”

Hoắc Trường Trì đặt thịt lên trên cái thớt gỗ, chọn một con dao rồi đè lên miếng thịt.

Đôi tay hắn mới chỉ cầm dao cắt qua sườn bò chín ba phần, cầm dĩa chọc thịt bò nào đã bao giờ cắt thịt tươi sống, nhưng mọi việc luôn có lần thứ nhất, Hoắc Trường Trì cắt xuống một dao nhưng lại không thể cắt ra.

“Không cắt được.” Hắn bình tĩnh nói cho Hứa Sơ.

Hứa Sơ nhíu nhíu mày: “Cái gì? Đúng rồi, có phải anh lấy nhầm dao không?”

Anh giơ tay trái sờ sờ con dao, Hoắc Trường Trì cẩn thận cầm tay Hứa Sơ đụng đụng vào sống dao: “Không phải cái này sao?”

Anh giơ tay trái sờ sờ con dao, Hoắc Trường Trì cẩn thận cầm tay Hứa Sơ đụng đụng vào sống dao: “Không phải cái này sao?”

Hứa Sơ bị hắn chọc tức chết rồi: “Hoắc ca ca, đây là dao cắt rau mà!”

“Cắt sườn bò cũng dùng cái như này.” Hoắc Trường Trì nói.

Hứa Sơ lắc đầu rút tay về, vừa muốn nói gì đó lại đột nhiên ngửi thấy mùi lạ.

“Anh đưa thịt qua đây tôi ngửi lại một chút.” Anh nói.

Hoắc Trường Trì nâng miếng thịt ba chỉ lên, để xuống dưới mũi Hứa Sơ.

“Thịt hỏng rồi, anh không ngửi thấy gì sao?” Hứa Sơ nói, “Chắc là do để lau quá.”

Cảm xúc của Hứa Sơ bỗng nhiên như rơi xuống.

Cuối cùng Hoắc Trường Trì nấu một nồi cơm, hai người lặng im mà ăn.

Quá lâu, hai chữ này như lưỡi dao cắt trong lòng Hứa Sơ, vết thương rất mỏng nhưng rất nhiều, lại có cảm giác giống với đầu ngón tay khiến người gấp gáp đến mức vừa đau vừa ngứa.

01: 00 p.m.

Hứa Sơ thừa dịp Hoắc Trường Trì rửa chén lén lút chạy vào thư phòng, dùng tay trái lấy một bản thiết kế từ trong túi đựng hồ sơ rồi khó khăn dùng ngón tay xoa xoa vết ấn bằng bút máy của Hoắc Cửu An lưu lại.

Anh mò rất nghiêm túc, càng hiểu thêm sắc mặt càng nghiêm túc, Hoắc Trường Trì đi tới bên cạnh anh cũng không phát hiện.

“Hứa Sơ, hai mươi phút trước cậu vừa nói gì với tôi?”

Tay thầy Hứa bị Hoắc Trường Trì đè xuống.

Uống phần thuốc dành cho buổi trưa, Hứa Sơ chủ động nói với Hoắc Trường Trì rằng mình muốn đi nằm hai tiếng để Hoắc ca ca yên tâm đi rửa chén.

Anh vốn định trộm bản vẽ về phòng xem nhưng vừa mới lấy ra, lại sinh ra nghi vấn.

Hứa Sơ chột dạ chống lại nói: “Thiết kế này có vấn đề, anh để tôi ghiên cứu chút đi…”

Hoắc Trường Trì gấp kỹ bản vẽ, nhét vào trong túi: “Nhiệt độ trên người cậu đang có vấn đề.”

Hứa Sơ không phục đi đến phòng ngủ, ngậm lấy nhiệt kế đo nhiệt độ.

Hoắc Trường Trì bắt nạt Hứa Sơ không nhìn thấy, vẫn cứ đem ba mươi bảy độ tám nói thành ba mươi chín độ, nói Hứa Sơ sốt lên tận ba độ là do ở trong thư phòng.

“Hoắc Trường Trì!” Hứa Sơ tức đến nổ phổi bị Hoắc Trường Trì nhét vào trong chăn, ngay cả Hoắc ca ca cũng không gọi nữa, “Có bản lĩnh thì chọn cái nhiệt kế có chức năng đọc nhiệt độ đến cho tôi.”

Hoắc Trường Trì rất kiên quyết đem Hứa Sơ cuốn chặt, chỉ còn chưa lấy dây thừng buộc lại: “Ngủ chút đi.”

Từ khi mù Hứa Sơ ngủ dễ dàng hơn không ít. Xung quanh đen kịt một màu so với mang đeo băng bịt mắt còn dễ ngủ hơn, lúc này thuốc bắt đầu có tác dụng anh cũng hơi buồn ngủ. Trong lúc hoảng hốt anh giống như cảm thấy dòng điện trên tay giống như giảm bớt, cảm giác không khỏe cũng bị cơn buồn ngủ lấn át, Hứa Sơ chậm rãi ngủ thiếp đi.

Hoắc Trường Trì vẫn quan sát Hứa Sơ, thấy anh đã ngủ liền đi đến phòng làm việc.

Căn phòng gần trăm mét vuông, hai gian phòng khác nhau hoàn toàn, mở cửa ra có thể nghe thấy động tĩnh, Hoắc Trường Trì vừa để ý tiếng động trong phòng ngủ vừa lang thang tìm kiếm không mục đích trong phòng làm việc.

Đêm qua Hứa Sơ đã nhắc nhở hắn, hắn muốn xác nhận lại động cơ của Hoắc Cửu An.

Người trước khi chết còn có thể dùng nguyện vọng của mình để tính kế người khác sao? Hoắc Trường Trì không cho là như vậy.

Trong đầu hắn nhớ lại vẻ mặt và giọng nói của Hoắc Cửu An trong bệnh viện hôm ấy, khi đó biểu hiện của Hoắc Cửu An không thể nghi ngờ là lo lắng, là chân tình thật lòng muốn Hoắc Trường Trì tìm tới Hứa Sơ, đưa anh an toàn ra khỏi đây.

Nhưng vì sao Hoắc Cửu An lại không cảnh báo hắn ngôi nhà này chẳng khác gì một nhà giam ? Cách duy nhất để giải thích chính là nhìn từ góc độ của Hoắc Cửu An, phòng 1603 lô B, tòa nhà Hải Xương cũng không phải là không thể phá được.

Suy nghĩ lạ lùng như vậy đến cùng là không đúng ở đâu?

Hoắc Trường Trì đến thư phòng, muốn tìm vài thứ có liên quan đến Hoắc Cửu An và Hứa Sơ trong quá khứ. Hứa Sơ không muốn nói có lẽ đó là những ký ức không mấy tốt đẹp. Nếu hắn không biết đầu đuôi câu chuyện, hai phe không có thông tin chia sẻ thì bí mật vĩnh viễn không thể tìm ra.

Chính như Hứa Sơ từng nói, nếu như điều tra rơi vào cục diện bế tắc thì mỗi giây hắn và Hứa Sơ chờ đợi đều trở nên lãng phí. Tình trạng vết thương trên tay Hứa Sơ rất nghiêm trọng, tình trạng thân thể cũng kém, Hoắc Trường Trì nhất định phải nhanh chóng đưa anh ra ngoài càng sớm càng tốt.

Tìm một vòng không có gì thứ hữu dụng, Hoắc Trường Trì liền bật máy tính, phát hiện một ít thông tin có ích.

Hắn chuyển những thứ đó vào trong cùng một file, chờ mắt Hứa Sơ khỏi hắn khi nhìn thấy anh nhất định sẽ yêu thích.

03: 00 p.m.

Hoắc Trường Trì đi về phòng ngủ muốn xem Hứa Sơ ngủ thế nào, khi vào cửa Hứa Sơ lại không ở trên giường.

Anh đứng dựa vào một mặt tường trong phòng ngủ, mặt kề sát trên tường.

Hoắc Trường Trì ho khan một tiếng, Hứa Sơ nhẹ nhàng nâng mặt lên nhìn về phía vừa có tiếng động, thở dài một tiếng với Hoắc Trường Trì.

“Cậu đang làm gì?” Hoắc Trường Trì hỏi.

“Bên ngoài trời đang mưa.” Hứa Sơ thần thần bí bí nói, “Còn có gió lớn, sấm sét.”

Hoắc Trường Trì cùng anh lắng nghe, cũng nghe thấy được tiếng mưa rơi tí tách. Ngoài phòng ngủ có một ô cửa sổ thủy tinh, sau cửa sổ đã bị tường bao che mất nhưng khi dựa lên tường cẩn thận lắng nghe, vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi trên cửa sổ.

Hắn nói với Hứa Sơ: “Chỉ sợ bão vẫn chưa tan, khi tôi xuống máy bay vẫn còn đang báo tin cảnh bão bão.”

“Bão à.” Hứa Sơ thì thầm nói, vài sợi tóc mái che đi đôi mắt, Hoắc Trường Trì vươn tay giúp anh gạt đi.

“Khi tôi đến đây mùa đông vẫn chưa đến.” Hứa Sơ cũng vuốt lại tóc cho thẳng, “Tôi không biết mình biến thành hình dáng thế nào nữa, có phải rất đáng sợ không?”

Hoắc Trường Trì nhìn anh, lắc lắc đầu.

“Thật sự rất đáng sợ à?” Hứa Sơ không nghe thấy hắn trả lời liền khổ não nói, “Trước đây thầy Hứa cũng là một người quan tâm đến hình tượng, sinh viên đều rất hoan nghênh tôi.”

“Không hề dọa người.” Hoắc Trường Trì nói.

Lông mi của Hứa Sơ từng chiếc rõ ràng, giống hệt tóc anh đều là màu nâu đậm, dưới lông mi là đôi mắt như lưu ly, mê mang nhìn về phía trước: “Hoắc ca ca, những lúc như này nên nói lời thật lòng.”

Đôi môi anh bởi vì đang ốm hiện lên màu hồng, bởi vì đang nói chuyện mà khẽ nhếch lên, mơ hồ lộ ra đầu lưỡi ngọt mềm.

Hoắc Trường Trì muốn hôn lên mà hắn quả thật cũng làm như vậy rồi.

Hứa Sơ cảm thấy trên môi mình có cái gì đó chạm lên, theo bản năng muốn tránh thoát nhưng tay tay lại bị nhẹ nhàng đặt lên trên tường, phải vài giây sau ánh mới biết đè lên mình chính là môi của Hoắc Trường Trì.

Hoắc Trường Trì cạy mở hàm răng của người đối diện, cùng anh môi răng quấn quýt, nghiêm túc hôn môi. Đầu lưỡi Hoắc Trường Trì cũng uy nghiêm không khác gi hắn, mềm mại nóng bỏng khuấy đảo khoang miệng của Hứa Sơ, cách lần trước khi hai người hôn môi đã bảy năm.

Mặt Hứa Sơ “phừng phừng” như đốt, anh dùng sức đẩy Hoắc Trường Trì, dùng sức quá mạnh xuýt thì cũng ngã sấp xuóng, Hoắc Trường Trì phải đỡ lấy anh.

“Anh muốn làm gì?!” Hứa Sơ lần thứ hai đẩy tay Hoắc Trường Trì, run rẩy chất vấn, “Anh là ai?!”

“Hứa Sơ!” nhịp tim Hoắc Trường Trì đập điên cuồng, hắn miễn cưỡng để giọng nói của mình không quá khó nghe, có vẻ vẫn còn bình tĩnh, “Khiêu vũ không?”

Hứa Sơ bắt đầu có chút không thể hiểu nổi, anh cau mày mới vừa muốn mở miệng thì trong đầu có một vệt sáng lóe lên, anh hiểu hàm nghĩa trong câu nói của Hoắc Trường Trì.

Anh đột nhiên như bị cấm khẩu, lùi về sau một bước, sắc mặt cũng trắng bệch.

04:00 p.m.

“Anh…” Hứa Sơ lẩm bẩm nói, sắc mặt thay đổi vài lần mới nói, “Sao anh không nói sớm?”

“Tôi nói tôi nhớ …” Hoắc Trường Trì giải thích, “Là khi cậu nói 20…”

“Dừng lại!” mặt Hứa Sơ hết trắng lại hồng, cả người giống như đều viết chữ “anh còn nói nữa là tôi tự sát”, “Thật sự là anh? Anh có chứng cớ gì?”

Thật ra bản thân hai chữ “khiêu vũ” đã đủ làm chứng cứ. Kiếp này Hứa Sơ kể qua chuyện tình một đêm ở trên biển đều chỉ nói sơ sơ, những chi tiết nhỏ nhặt chính Hứa Sơ còn phải suy nghĩ thì Hoắc Trường Trì mở miệng là nói ra được, nói không phải hắn thì Hứa Sơ cũng không tin.

Trong một giây nào đó Hứa Sơ có một ý nghĩ, không muốn câu nói tiếp theo Hoắc Trường Trì đưa ra chứng cớ: “Thôi, đừng nói nữa, coi như là anh đi.”

Dáng vẻ Hứa Sơ có chút buồn bực, Hoắc Trường Trì cảm thấy Hứa Sơ có lời muốn nói, liền không quấy rầy anh.

Một lát sau, Hứa Sơ nói: “Tôi hoài nghi Hoắc Cửu An không chết.”

“Không thể nào.” Hoắc Trường Trì không chút nghĩ ngợi phủ định Hứa Sơ.

“Anh biết…” Hứa Sơ mở miệng rồi đóng lại, mở ra lại đóng lại, lặp lại nhiều lần, mới điều chỉnh được tâm trạng “Trừ anh ra… Tôi chỉ nói qua chuyện này với Hoắc Cửu An.”

Hứa Sơ dừng lại, lúng túng không biết làm sao cho phải, nghĩ đến chính mình lại còn khoe khoang đêm đầu tiên với Hoắc Trường Trì, lại không ngờ lại nói với chính chủ biêt rõ tường tận.

Anh hít sâu mấy lần, tiếp tục nói: “Tôi với anh… Là khi tôi kết thúc kỳ nghỉ hè năm ba, sau đó trở về trường học có một lần nhắc tới… Haiz, khi tôi nói cho cậu ta, cậu ta nói với tôi là có người nhà làm quản lý trong tập đoàn đó, sẽ giúp tôi tìm xem là ai đương nhiên sau đó tôi đã từ chối.”

Hoắc Trường Trì thấy Hứa Sơ lúng túng như vậy thì không biết làm sao, có chút buồn cười.

“Có phải anh đang cười không?” Hứa Sơ rất tức giận hỏi.

Hoắc Trường Trì bình tĩnh lừa anh: “Không có, sao tôi lại phải cười?”

“Ồ…” Hứa Sơ còn hơi nghi ngờ, nhưng vẫn nói chính sự, “Qua non nửa năm, chính là sau khi máy tính của tôi bị mất trộm, trước khi nhận giải thưởng Hoắc Cửu An đột nhiên nói với tôi, cậu ta sẽ giúp tôi tìm người đêm đó.”

“Cậu nói cho nó cả chuyện về tôi?” Hoắc Trường Trì không nhịn được hỏi.

Hứa Sơ không nhìn thấy đôi mắt hắn, cắn răng nói: “Tôi không có. Hoắc Cửu An nói cho tôi là cậu ta điều tra tìm được qua camera, liền tìm thấy người cùng tôi rời di khi đó, chỉ cần tra số phòng là tìm được thân phận người kia. Cuối cùng cậu ta nói, người này trước đó không lâu đã bị bệnh qua đời, bảo tôi nén bi thương. Cậu ta còn miêu tả cái mặt nạ anh đeo lúc đó, cái mặt nạ màu đen đấy rất đặc biệt, cho nên tôi mới xác nhận là cậu ta nói đúng. Lúc đó tôi còn rất đau lòng.”

Hoắc Trường Trì nghe xong nói: “Cái phòng tôi ở không có số, cũng không có tên trong danh sách khách mời.”

“Anh không chịu làm việc lại còn chạy theo người khác bắn pháo, không có cấp trên quản anh hả?” Hứa Sơ oán hận nói.

“Chiếc thuyền đó là của tôi.” Hoắc Trường Trì nói, “Tôi vốn chỉ là đi thị sát an ninh, là cậu lôi kéo tôi muốn —— ”

Hứa Sơ hoàn toàn tuyệt vọng với Hoắc Trường Trì, anh cắt ngang hắn: “Hoắc Cửu An biết đối tượng tình một đêm của tôi là anh, sau đó bảo anh đến tìm tôi, đây là có ý gì?”

“Nó chỉ có thể tìm tôi.” Hoắc Trường Trì nói, “Nó không có người thân ở Hồng Kông, cuối cùng ở bệnh viện chỉ có tôi, nếu như tôi không tìm cậu, cậu chỉ có thể ở đây chờ chết.”

“Cậu ta cho anh bản vẽ.” Hứa Sơ bình phục lại, tỉ mỉ chải vuốt lô-gich, “Không nói gì đặc biệt sao?”

“Không có, nó chỉ nói tôi đến phòng 1603 lô B tòa nhà Hải Xương tìm cậu, mang theo bản vẽ, nhất định sẽ rất nhanh.” Hoắc Trường Trì kể lại, “Có phải cậu nghĩ mục đích của Hoắc Cửu An rất phức tạp, nhưng khi nó bàn giao mọi chuyện cho tôi, nhìn qua có vẻ nó rất tin tưởng tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.”

Hứa Sơ lắc lắc đầu: “Hoắc Cửu An làm việc tôi cũng không hiểu, nhưng đa số đều không có ý tốt.”

Anh nhớ lại khi nãy mò mẫm xem được thiết kế vòng tay, nghi vấn càng thêm sâu: “Hoắc ca ca, anh giúp tôi xem thiết kế vòng tay và vòng chân đi? Con chip kia, tôi cứ cảm thấy có vấn đề.”

Hoắc Trường Trì nói cẩn thận rồi để Hứa Sơ nằm trên giường, hắn thì đi thư phòng cầm bản vẽ tới.

Hứa Sơ bò lên trên giường, Hoắc Trường Trì để hai cái gối ra phía sau giúp anh tựa lưng, Hứa Sơ “haha” mà nở nụ cười, nói Hoắc Trường Trì cứ làm như mấy bà cô đến tháng.

Khi Hoắc Trường Trì cầm bản vẽ quay trở lại phòng, Hứa Sơ lại nghiêng đầu đang ngủ.

Hắn đứng ở bên giường yên lặng nhìn Hứa Sơ trong chốc lát rồi cẩn thận ôm Hứa Sơ nằm thẳng lại, tay hắn làm rất nhẹ mà Hứa Sơ ngủ không sâu, thân thể bị động một cái đã mở mắt ra.

Tay phải anh theo bản năng mò mẫm trên giường, Hoắc Trường Trì vội vàng giữ lại không cho anh động, Hứa Sơ mất sức cố gắng nhổm dậy phần lưng rơi xuoosgn giường, đầu đặt lên thành giường nhanh chóng thanh tỉnh lại.

“Lấy đến rồi?” Hứa Sơ trợn tròn mắt ngáp một cái, tay trái lôi kéo Hoắc Trường Trì ngồi xuống, “Bắt đầu từ thiết kế vòng tay nói theo chiều kim đòng hồ, nó có phải có cấu tạo giống đạon thứ ba không?”

Hoắc Trường Trì so sánh hai đoạn mạch điện hợp lại hoàn chỉnh, lại nhìn hai đoạn khác nói: “Đoạn một và đoạn ba giống nhau, đoạn hai và đoạn bống không giống.”

“Vòng chân thì sao?” Hứa Sơ vội hỏi.

Ah nghe thấy tiếng lật giấy, không lâu lắm lại nghe được Hoắc Trường Trì nói: “Giống với vòng tay nhưng hơi khác một chút.”

Hứa Sơ muốn Hoắc Trường Trì cầm tay mình chạy dọc theo bản thiết kế để cảm nhận nét vẽ, anh sờ toàn bộ cả hai bản vẽ, Hứa Sơ cảm thấy chỗ kỳ quái: “Anh nói khác chỗ nào, sao tôi sờ lại thấy vòng tay và vòng chân giống nhau?”

Hoắc Trường Trì nói: “Có mấy đường màu sắc khác nhau, còn có một chỗ hình như là dùng con dấu ấn lên.”

“Màu sắc ngược lại là ——” Hứa Sơ vừa định nói màu sắc không nhất định gây ảnh hưởng, tay chân lại cảm thấy nhói đau, trong đầu anh bỗng nhớ lại câu nói của Hoắc Trường Trì “nếu tôi không tìm cậu, cậu chỉ có thể chờ chết ở đây”, giống như nhận ra gì đó, trên lưng anh toát ra mồ hôi lạnh.

Anh hiểu được dụng ý của Hoắc Cửu An.

Hứa Sơ và Hoắc Trường Trì, nhiều nhất cũng chỉ có một người còn sống.

“Được rồi,, xem xong rồi, Hoắc ca ca mau đi nấu cơm cho tôi đi.” Hứa Sơ phản ứng rất nhanh, anh quyết định đầu tiên phải để Hoắc Trường Trì đi ra trước, “Tôi ở đây suy nghĩ một chút.”

“Được rồi,, xem xong rồi, Hoắc ca ca mau đi nấu cơm cho tôi đi.” Hứa Sơ phản ứng rất nhanh, anh quyết định đầu tiên phải để Hoắc Trường Trì đi ra trước, “Tôi ở đây suy nghĩ một chút.”

Hoắc Trường Trì nhìn chằm chằm mặt Hứa Sơ, không nói lại lúc Hứa Sơ kinh hãi đến biến sắc trước đó mà vẫn thuận theo ý của Hứa Sơ đi đến nhà bếp.

08: 00 p.m.

Đến ban đêm nhiệt độ của Hứa Sơ liên tục tăng cao lên tới hơn ba mươi chín độ, Hoắc Trường Trì giúp anh thay băng khử trùng vết thương. Ba ngón tay bị dao cạo cắt của Hứa Sơ đã sưng lên chuyển màu đen, miệng vết thương sưng lên lộ hẳn ra ngoài trông khủng bố y hệt như trong phim.

Hoắc Trường Trì dùng tăm bông cẩn thận lau máu trên miệng vết thương, khi tăm bông đụng vào Hứa Sơ không nói tiếng nào giống như người bị thương không phải là anh, ngay cả chút đau cũng không có.

Động tác của Hoắc Trương trì rất chậm, hơn mười phút sau mới băng bó xong.

Tay Hứa Sơ bị thương không có cách nào tắm rửa, phát sốt ra toàn thân mồ hôi rất khó chịu. Anh gọi Hoắc Trường Trì đưa mình đi ngâm bồn tắm bong bóng một lúc.

Hoắc Trường Trì đi tới cửa phòng tắm liền quay lại hỏi Hứa Sơ, “Vòng tay và vòng chân của cậu chỉ có tác dụng định vị thôi sao?”

Hứa Sơ giật mình, cố gắng trấn định nói: “Có ý gì?”

“Dựa theo lời cậu giải thích, vòng tay và vòng chân có hai cái chip giống nhau, còn có hai cái khác nhau, tôi đoán cậu cho rằng một cái là dùng để truyền tín hiệu và cái còn lại để nhận tín hiệu. Mặt khác, ba cái được điều khiển từ bên trong, sau đó lại phát hiện có hai chip truyền và nhận tín hiệu, ” Hoắc Trường Trì nói ra phán đoán, “Hứa Sơ, cậu đang gạt tôi. Từ lúc bắt đầu, thông tin của chúng ta đã không đối xứng, hiện tại tôi đã nói cho cậu những gì tôi biết nhưng ngươi lại giấu diếm tôi không ít thứ.”

Hứa Sơ thầm hận chính mình nói quá nhiều, anh cho là Hoắc Trường Trì đọc bản vẽ không hiểu thì cái gì cũng không biết, người này thật khôn khéo.

“Anh muốn biết cái gì?” Hứa Sơ rõ ràng Hoắc Trường Trì biết không nhiều, lùi một bước để tiến hai bước.

Trong lòng anh đã quyết định chủ ý, Hoắc Trường Trì chỉ cần không biết thứ quan trọng nhất, đây cũng coi như có thể nhượng bộ.

“Quá khứ của cậu và Hoắc Cửu An.” Hoắc Trường Trì nói, “Còn có một phần bản vẽ cậu hiểu nhưng không chịu nói cho tôi.”

“Chỉ có như vậy?” Hứa Sơ hỏi hắn.

“Chỉ vậy thôi, cậu có thể nói cho tôi sau khi tắm xong.”

Hứa Sơ đáp ứng Hoắc Trường Trì, Hoắc Trường Trì liền đi ra ngoài để anh tắm. Hứa Sơ nghe tiếng nước trong phong tắm, ở trong lòng tìm cách che giấu bí mật anh muốn chết. Anh có thể nói cho Hoắc Trường Trì “biết thì nói, không biết thì dựa cột mà nghe”, có thể chỉ là vài thứ. Đối với Hoắc Trường Trì, không biết gì vẫn tốt hơn là biết.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng người, Hoắc Trường Trì nói: “Một mình cậu có thể tắm được không?”

Hứa Sơ “ừ” một tiếng, kéo chân đi vào phòng tắm.

Nước ấm rất vừa, Hứa Sơ ngâm một một lát cảm thấy thoải mái rất nhiều. Tay phải của anh không thể dính nước, vất vả đứng lên lục lọi tìm khăn tắm Hoắc Trường Trì để lại, anh lau nước rồi mặc áo tắm đi ra ngoài.

Buồng tắm bị hơi nước hâm nóng, đi ra ngoài phòng ngủ có chút lạnh, một cảm giác mát mẻ kéo tới khiến Hứa Sơ nhiệt độ cao đến chột dạ, lén lút kéo áo tắm ra một chút để hạ nhiệt thì có một đôi tay giúp anh đem vạt áo kéo lên.

“Đừng để bị lạnh.” Hoắc Trường Trì nói.

Hứa Sơ rụt cổ, đi về lên giường dựa vào.

Hoắc Trường Trì kéo tay anh kiểm tra băng gạc có bị ướt không, vòng tay vừa lúc điện giật khiến tay Hứa Sơ run lên. Hoắc Trường Trì cảm nhận được tay Hứa Sơ co rúm một cách không bình thường, nắm tay nhỏ bé không tự giác nắm lại thật chặt.

“Trước tiên nói từ đâu?” Hứa Sơ làm như không biết ngẩng đầu lên nói, “Đầu tiên nói chuyện của tôi và Hoắc Cửu An?”

“Cũng được.”

Hứa Sơ rơi vào hồi ức: “Sau khi chuyển đi khỏi nhà trọ, tôi đến Ph.D ở Boston, tôi và Hoắc Cửu An vẫn không trở mặt. Nhưng tôi không còn liên hệ gì với cậu ta nhưng cậu ta vẫn như gần như xa liên hệ với tôi. Hắn đến sau khi tôi tốt nghiệp Ph.D đến trường đại học ở Hồng Kông, không lâu sau Hoắc Cửu An cũng tới.”

“Những năm này, tuy rằng chúng tôi đều không nhắc đến chuyện bản thiết kế, Hoắc Cửu An biểu hiện rất có thành ý, tôi cũng mềm lòng dần.” Hứa Sơ dù không chú ý đến nhưng Hoắc Trường Trì có thể cảm giác được nhắc đến Hoắc Cửu An, Hứa Sơ liền trở nên hoang mang. “Tháng chín năm ngoái tôi không nhìn thấy, Hoắc Cửu An đưa tôi đi bệnh viện khám bệnh, sau đó cậu ta đột nhiên thổ lộ với tôi nhưng tôi không đồng ý. Sau đó cậu ta không nhắc lại nữa chỉ làm bạn bè. Tôi không muốn, nói đừng gặp nữa nhưng cậu ta cầu xin muốn đưa tôi đi bệnh viện khám lầm cuối rồi tôi đồng ý. Anh không quen thuộc với Hoắc Cửu An, tôi quen biết nhiều năm như vậy vẫn cho rằng cậu ta không phải một người phức tạp chỉ là có chút cố chấp, mãi đến tận khi cậu ta nhốt tôi ở đây.”

“Vòng tay và vòng chân có điện giật đúng không?” Hoắc Trường Trì đột nhiên hỏi.

Hứa Sơ hơi do dự gật gật đầu, ngồi thẳng lên nói: “Vẫn luôn giật, chỉ cần tôi đụng phải ranh giới do Hoắc Cửu An vạch ra sẽ liên tục điện giật một tuần lễ, nhắc nhở tôi không nên vi phạm, trước đây cũng có mấy lần.”

Điều này không phù hợp với suy đoán của Hoắc Trường Trì nhưng Hứa Sơ nói quá mức chân thành, hắn tạm thời tin tưởng: “Vòng tay và vòng chân có bốn con chip là làm sao?”

Hứa Sơ vẫn chưa nghĩ ra lời để lừa gạt Hoắc Trường Trì liền nói: “Tôi còn chưa nói hết chuyện Hoắc Cửu An đây, anh không nghe nữa à?”

Hoắc Trường Trì tâm tình phức tạp, hắn phát hiện mình cũng không phải rất muốn nghe chuyện của Hứa Sơ và Hoắc Cửu An vì vậy hắn hỏi: “Còn cái gì quan trọng vẫn chưa nói?”

“Có…” thật ra không có, Hứa Sơ vắt hết óc mới nghĩ ra nên nói cái gì, “Tôi nói đến chỗ Hoắc Cửu An làm thế nào lừa tôi tiến vào.”

Nghe thấy Hoắc Trường Trì không có ý kiến Hứa Sơ mới an tâm, vừa nhớ lại vừa nghĩ xem làm sao nói cho qua chuyện: “Sau khi tôi nói với Hoắc Cửu An muốn đi học xoa bóp không bao lâu, Hoắc Cửu An lái xe đưa tôi đến bệnh viện rồi nói muốn đưa tôi đến một chỗ, có một món quà lớn muốn tặng tôi. Tôi không hề đề phòng bị đưa vào nơi này, cậu ta đứng trong phòng khách hỏi tôi có phải tôi và cậu ta thật sự không có khả năng đúng không.”

Hứa Sơ ngừng lại.

“Cậu nói thế nào?” Hoắc Trường Trì bật thốt lên.

“Tôi nói…” Hứa Sơ gằn từng chữ, “Từ trước đến giờ đã không có khả năng, cho dù là dị tính luyến ái cũng không phải vừa nhìn thấy đã yêu đúgn không?”

Hoắc Trường Trì vô cùng tán thành gật đầu: “Đúng.”

“Sau đó cậu ta liền nhốt tôi lại.” Hứa Sơ nói, “Hoắc Cửu An nói, vậy thì cứ quấn lấy nhau đi. Cho nên tôi cảm thấy cậu ta có chướng ngại trong nhân cách, tinh thần không bình thường, có lẽ từ trước đến giờ chưa từng có ai đối xử tốt với cậu ta…”

“Cậu đối xử với nó rất tốt sao?” Hoắc Trường Trì nắm lấy từ mấu chốt.

“Rất tốt.” Hứa Sơ nói, “Cũng coi như là thật tình, tôi có một người em trai nhỏ hơn hai tuổi đã mất khi tôi mười tuổi. Ở cùng nhau trong hai năm, Hoắc Cửu An xích mích với bạn học tôi giải quyết giúp, cậu ta không mua được sách và phần mềm học tập tôi cho vay tiền, cậu ta muốn ăn gì tôi cũng nấu cho, tôi như một người mẹ lo lắng cho cậu ta vậy, cái gì cũng không lừa gạt.”

Hoắc Trường Trì nghe thấy trong lòng khó chịu: “Cậu đối xử với nó tốt như vậy, sao nó lại phải ăn trộm mà không xin luôn?”

“Bởi vì cậu ta biết nếu như muốn tôi cùng cậu ta nộp bản thiết kế, tôi sẽ không cho.” Hứa Sơ nói, “Đây vẫn là nguyên tắc mà tôi cần phải giữ.”

Hoắc Trường Trì an tĩnh trong phút chốc, lại nói: “Vòng tay và chân này —— ”

“Mệt mỏi quá ngày mai lại nói có được không?” Hứa Sơ nhìn trái nhìn phải mà nói về phía hắn, “Cái đó thật sự không quan trọng.”

“Cậu ngủ được?” Hoắc Trường Trì bắt được cái chân của Hứa Sơ rồi lại gần, “Điện giật không đau sao?”

“Trước đây cũng là như vậy, tôi đã quen từ lâu rồi.” Hứa Sơ không khỏi căng thẳng.

Vẫn là Hoắc Trường Trì thỏa hiệp trước: “Thôi ngủ đi.”

11: 00 p.m.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN