Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ


Chương 1


Edit: Tiểu Hách

Chồng của tôi, anh ta đã thay lòng.

Đó là trải qua ba tháng thăm dò, không ngừng cân nhắc, nhiều lần phủ định và thiết lập lặp đi lặp lại rút ra được kết luận.

Chồng của tôi là đàn ông.

À, tôi cũng là đàn ông. Vì chúng tôi là đồng tính luyến ái mà, nhưng đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là tôi sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi.

Bởi vì tôi hoài nghi chồng tôi, anh ta ngoại tình.

Chứng cứ ngay ở thái độ của anh ta đối với tôi không có nhiệt tình như trước đây nữa, lúc đối mặt với tôi luôn là một dáng vẻ rất mệt mỏi. Nằm ở trên giường, ngã đầu liền ngủ.

Hơn nữa tôi còn phát hiện tóc phụ nữ ở trên quần áo của anh ta, ngửi thấy được mùi nước hoa phụ nữ ở trên người của anh ta.

Lúc phát hiện anh ta có người phụ nữ bên ngoài, tôi suốt cả đêm không ngủ, khóc đến hai mắt đỏ hoe.

Hôm sau, khi anh ta thấy mắt thỏ của tôi hồng hồng, lại nổi – giận với tôi!

Trước đây anh ta sẽ rất khẩn trương lại vô cùng đau lòng đắp khăn nóng cho tôi, dỗ dành tôi. Nhưng kể từ khi anh ta biết tôi bị đỏ mắt là bởi vì thức đêm xem phim tình cảm lâm ly bi đát còn khóc lóc cả một đêm, anh ta không hề đau lòng nữa. Mà áp dụng thủ đoạn trấn áp và bản lĩnh châm chọc.

Nhưng mà lần này tôi thật sự đau lòng.

Haizz!

Tôi ngồi trên ghế sofa, bên chân để vali hành lý, ủ rũ, đau khổ khó có thể kiềm chế. Tôi nhớ đến bộ tiểu thuyết khổ tình xem hôm qua: tiểu công trong tiểu thuyết, ngay từ đầu lừa gạt tiểu thụ.

Nhưng mà tiểu thụ thông minh giống như tôi vẫn phát hiện được, thế nhưng sự cứng cỏi cùng với tính cách không thể để hạt cát vào trong mắt của cậu ta khác biệt với tôi. Tiểu thụ trong tiểu thuyết lựa chọn ẩn nhẫn, chịu đựng rồi chịu đựng lại để cho tiểu công được đằng chân lân đằng đầu dẫn kẻ thứ ba về tổ uyên ương bé nhỏ của bọn họ làm loạn.

Ôi, không!

Tôi che miệng khóc không thể kiềm lại, giống như tự mình trải qua một màn phản bộ đau đớn cùng cực như vậy.

Thật thê thảm!

Tiểu thụ trong tiểu thuyết đến cuối cùng lại còn muốn ẩn nhẫn, một lòng mong mỏi tiểu công có thể quay đầu lại, tin tưởng tiểu công yêu nhất chính là cậu ta. Thế nhưng, tiểu thụ ẩn nhẫn cứ ẩn nhẫn rồi mắc bệnh… Ung thư phổi!

Ánh mắt của tôi mơ hồ, không khỏi hiện lên một cảnh kia: Cả một vùng đất tuyết trắng mênh mông, tuyết phủ khắp mặt đất, tôi lẻ loi một mình, bị đuổi ra khỏi tổ uyên ương nhỏ, ăn mặc quần áo đơn bạc, một bước chập lại làm ba bước đi, phía sau là ông xã thân ái cùng với kẻ thứ ba vui đùa châm chọc. Tôi nhịn không được khóc lóc và ho khan, ho khụ khụ rồi nôn ra một búng máu, sau đó từ từ ngã vào trong tuyết, từ từ, từ từ, mất đi ý thức.

“Oa!”

“Oa!”

Tôi đau khổ tột cùng khóc lóc.

Tôi thật thê thảm!

Vừa bị lừa dối vừa bị bỏ rơi còn bị ung thư phổi, sau cùng lẻ loi một mình chết trong tuyết, không ai thảm hơn tôi.

Tôi biết sẽ có người nói đây là tình tiết trong tiểu tuyết, tôi cũng không có bị bỏ rơi. Nhưng mà bạn không biết nghệ thuật phát sinh từ cuộc sống?

Tiểu thụ trong quyển tiểu thuyết kia chính là tương lai của tôi, một ví dụ tàn khốc rõ ràng.

Cho nên, để không giẫm lên vết xe đổ, tôi quyết định: Rời nhà trốn đi!

Nhưng mà, rời nhà trốn đi phải nói với lão công trước, nếu không bị anh ta tìm được sẽ bị đánh đòn.

Tôi thút tha thút thít khoanh hai chân, không khỏi nhớ tới có một lần rời nhà trốn đi, bị ông xã bắt được, trực tiếp bị anh ta đánh khóc lớn huuu. Hừ! Ác ma!

Tôi đã rời khỏi nhà đi ra ngoài, lại còn đánh tôi!

Hừ!

Cửa mở, ông xã đã trở về.

Anh ta thật là đẹp trai!

Tôi thấy anh ta ở chỗ đổi giày huyền quan, sau đó vừa cởi áo khoác ngoài, vừa đi đến.

Anh ta rất cao, chiều cao đến 1m8 mấy. Dáng người cao gầy, nhưng mà trông khỏe lắm, có bắp thịt. Ừ, tôi nhớ chị họ từng miêu tả ‘Mặc quần áo lộ vẻ gầy, cởi quần áo có thịt’. (ý muốn nói lớp áo che mất thân thể cường tráng)

Tuy rằng không hiểu nhiều “có thịt” là có ý gì.

Dấp dáng của anh ta nhìn đẹp lắm, tôi mỗi lần nhìn thấy thế nào cũng đều ngây ra. Lúc đi ra ngoài, cũng có rất nhiều cô gái nhìn anh ta chằm chằm. Nhưng mà tôi thích ánh mắt của anh ta nhất, vì mỗi khi nhìn tôi thắm thiết, cả người của tôi sẽ nóng lên.

Mặc dù có chút quái lạ nhưng thật sự rất thoải mái.

“Sao còn chưa ngủ?”

Thanh âm thâm trầm vang lên bên tai, sống lưng của tôi một trận tê dại. Ngoại trừ ánh mắt của anh ta, thanh âm của anh ta là cái thứ hai tôi thích. Nhất là lúc ở trên giường đè ép tôi, mang theo chút hơi thở nặng nề, cùng với giọng nói đầy truyền cảm, nỉ non lời âu yếm ở bên tai tôi.

Thường thường, làm cho tôi mềm nhũn toàn bộ xương cốt.

“Đang hỏi em đó? Tại sao lại ngây ra?” Tôi thích nhất ánh mắt hàm chứa tiếu ý lúc này của anh ta đang nhìn tôi, đầu tôi từ từ di chuyển về sau, tiếp đó, nghiêng sang trái, không để ý tới anh ta.

“Đang hỏi em đó? Tại sao lại ngây ra?” Tôi thích nhất ánh mắt hàm chứa tiếu ý lúc này của anh ta đang nhìn tôi, đầu tôi từ từ di chuyển về sau, tiếp đó, nghiêng sang trái, không để ý tới anh ta.

Hai bàn tay to của anh ta gia cố đầu tôi, đem mặt của tôi dịch chuyển hướng về anh ta, dùng thanh âm tôi thích nhất khẽ cười nói: “Tại sao không để ý đến anh? Bây giờ đã chín giờ, còn chưa ngủ? Ngủ trễ ngày mai lại nằm nướng… Tối nay em cũng đừng mong lại len lén thức đêm coi phim tình cảm!”

Sắc mặt của anh ta chợt thay đổi, trở nên nghiêm khắc. Khiến cho tôi có hơi sợ, nhưng nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của tôi trước đó, anh ta lại nổi giận với tôi, thế là nặng nề hừ một tiếng.

“Haizzz!” Anh ta thở dài nửa đành chịu nửa thỏa hiệp, sau đó hôn một cái trên trán tôi, đứng lên nói: “Anh đi tắm trước, chờ chút chúng ta cùng nhau ngủ!”

Sau đó, anh ta liền đi.

Đi!

Lẽ nào anh ta không nhìn ra tôi đang tức giận sao? Lẽ nào anh ta không nhìn ra tôi rất khó chịu sao? Lẽ nào anh ta không nhìn ra tôi muốn bỏ nhà trốn đi? À, tôi vẫn chưa nói.

Không đúng, vali đều đặt ở bên cạnh, sao anh ta có thể nhìn không thấy? Cho nên, ý tứ này là ám chỉ tôi đi sao?

Tôi hít mũi hiểu hết thảy, cố gắng kiềm chế không khóc, mím môi đứng lên kéo vali hành lý phải rời đi.

Quả nhiên trên ti vi nói đều là đúng, ông xã thay lòng, sẽ ám chỉ đủ điều để bà xã rời đi.

Quả nhiên tiểu thuyết nói đều là đúng, tiểu công thay lòng, sẽ ám chỉ đủ điều để tiểu thụ rời đi.

Tôi rốt cuộc thấy rõ.

“Tô Tô, em chưa xả nước cho anh tắm à?”

Đang lúc tôi đi đến cửa, nghe được câu hỏi của ông xã. Bởi vì trước đây đều là tôi xả nước cho anh ta tắm, nhưng đêm nay tôi quyết định rời nhà ra đi nên vốn không có xả nước cho anh ta.

“Em cầm hành lý là muốn làm gì? Lại muốn rời nhà trốn đi?”

Nheo nheo mắt, trầm mặc, từng bước đi đến gần tôi. Thần sắc thoạt nhìn cực kỳ khủng bố, giống như con sư tử nổi giận trong chương trình thế giới động vật trên ti vi.

Tôi sợ hãi lui về phía sau, run lẩy bẩy nói: “Làm, làm gì? Thì, thì bỏ nhà trốn đi, thế nào? Không phải là anh muốn em đi sao?”

“Anh khi nào muốn em đi hả?”

Không biết vì sao cảm thấy khí thế trên người anh ta càng ngày càng tăng thêm sự khủng bố dày đặc.

“Anh, anh ám chỉ mà. Em để hành lý ở bên chân, anh cũng đâu phát hiện” Tôi tủi thân lên án.

Chẳng biết tại sao anh ta trầm mặc một lát, sau đó nói: “Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ mà ánh sáng lại mờ mờ, anh không chú ý đến!”

Không biết vì sao, cảm thấy mấy chữ sau cùng giống như là từ trong kẽ răng của anh ta bật ra. Nhưng mà tôi không để tâm, nghe anh ta giải thích xong tôi vui vẻ một chút, thế nhưng rất nhanh thì nghĩ đến chuyện anh ta thay lòng.

Không biết vì sao, cảm thấy mấy chữ sau cùng giống như là từ trong kẽ răng của anh ta bật ra. Nhưng mà tôi không để tâm, nghe anh ta giải thích xong tôi vui vẻ một chút, thế nhưng rất nhanh thì nghĩ đến chuyện anh ta thay lòng.

Nhất thời, lại ủy khuất với ánh mắt tóe lửa: “Dù sao anh cũng không cần em. Không có cái gọi là em đừng đi!”

“Anh lúc nào không cần em?”

“Anh đã có người phụ nữ ở bên ngoài. Đừng có nói xạo, em ngửi được mùi nước hoa ở trên người anh, nhặt được tóc dài.” Rõ ràng là ngoại tình mà!

Anh ta hít một hơi thật sâu, tôi có dự báo trước liền ngăn chặn cái lỗ tai. Quả nhiên, nghe được anh ta gào thét: “Dương Tô Túc, em có thể bớt ngâu si ít một chút không? Tóc dài và nước hoa nào đó là một nữ khách hàng gần đây của anh, người ta đã quá bốn mươi tuổi rồi đồ ngốc! Có nghi vấn sao không hỏi? Còn nữa, đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh là thuần gay, đối với em thì có tính thú! Không cứng nổi với đàn bà còn nghi ngờ anh có phụ nữ bên ngoài… Em giỏi lắm!!”

Tôi ôm đầu, giữa lúc mưa gió dữ dội, tôi vẫn khăng khăng lên án: “Nhưng ba tháng nay anh cũng không đụng vào em!”

Trong phòng nhất thời liền an tĩnh lại. Tôi co ro lại ngẩng đầu, liền thấy sắc mặt quái lạ của anh ta, còn nhìn tôi với ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, cái ánh mắt này tôi rất rõ, có chút hung dữ, có chút nóng bỏng, lúc nhìn tôi, cơ thể tôi cũng sẽ nóng lên.

Ngoại trừ ánh mắt, giọng nói, ma thuật là cái thứ ba khiến cho cơ thể của tôi mềm nhũn.

Anh ta bỗng nhiên cười khẽ, bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là bảo bổi thèm, khát…”

Tôi sửng sốt một chút, sau đó thì thấy anh ta cất bước lớn đi tới, ôm lấy tôi, một chân đồng thời đá bay hành lý.

Trời đất quay cuồng một hồi, tôi đã bị đè xuống ghế sofa. Cái lỗ tai cảm giác một trận thấm ướt truyền đến, tôi co rút vai lại một chút, bởi vì nhột mà vô thức cười khe khẽ.

“Bảo bối muốn thì nói với ông xã một tiếng, ông xã sẽ thỏa mãn bảo bối!” Bên tai lại truyền đến thanh âm trầm thấp và khàn khàn của anh ta.

Vì vậy, cơ thể của tôi trong nháy mắt liền mềm nhũn một nửa.

Thân thể nóng lên, trên mặt cũng nóng lên, cái lỗ tai như cây kẹo bị anh ta ngậm, liếm, lúc thì khẽ mút, khi thì cắn nhẹ. Tôi nhịn không được rên khe khẽ, cảm giác và nghe được âm thanh của tôi cùng với hơi thở của anh ta đều nặng nề.

Nụ hôn của anh ta chậm rãi từ vành tai chuyển đến trên mặt, trên môi, ngay lúc anh ta hôn môi tôi, tôi bất chợt khóc lên.

Vừa nhìn thấy tôi khóc, anh ta liền lo lắng, vội vàng ôm tôi vào trong lòng không ngừng dỗ dành.

Tôi càng khóc lớn tiếng, anh ta vô cùng gấp gáp, vẫn xin lỗi với tôi. Nhưng tôi cũng không phải trách anh ta, tôi chỉ trách ông trời, là ổng quá vô tình mà.

Hiểu lầm của tôi và anh ta đã tháo gỡ, nhưng lại khiến cho chúng tôi trời đất xa cách, sinh ly tử biệt.

“Em, hic em bị hic hic phổi, ung thư phổi. Huuu, ông xã, em không muốn rời xa anh đâu!”

Tôi ở trong lòng anh ta khóc thê thảm, thân thể anh ta cứng đờ, nửa ngày không nói gì. Hồi lâu, anh ta mới mệt mỏi nói: “Tô Tô, sau này đừng xem tiểu thuyết và phim truyền hình khổ tình nữa…”

Éc? Vì sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN