Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi
Chương 06
Đang đi êm ru, về đến đầu ngõ tự nhiên nhỏ Vi phanh kít lại, làm mặt mình đập vào lưng nhỏ, răng cắn vào lưỡi đau điếng. Nhỏ hoảng hốt nhảy xuống xe, chạy sang núp vào ngách ngay cạnh mình. Nhìn về phía nhà thấy chú Tùng đang đứng bấm chuông. Nhìn bộ dạng lảo đảo chắc lại say rồi. Cô Thi mới thay chìa khóa cổng nên chú không vào được. Không biết có bức quá trèo cổng vào không nữa.
Nhỏ Vi lúc này nhìn tội quá. Nhỏ khúm núm đứng trong ngách, thỉnh thoảng thò đầu ra ngóng về phía cổng nhà. Cứ thế này đợi đến hết đêm. Ông Tùng say rượu ông ngủ ngoài cổng luôn mất. Mình kéo kéo nhỏ Vi về phía mình, lúc này chỉ muốn mình cao thêm cái đầu, để nhỏ đứng đến ngực mình, mình che chở cho nhỏ, mình sẽ đánh ông Tùng bầm rập cho ông ý sợ không bao giờ về làm khổ nhỏ nữa.
– Mặc áo khoác rồi vén tóc lên, đội mũ tui vào nữa. Nhìn nhỏ thế này không nhận ra đâu.
– Thui đừng, tui sợ lắm, bố Tùng nhìn thấy tôi là lao ra đánh chết đó.
– Bậy, con chú sao chú đánh chết được.
– Thôi Hoàng về mình đi, để tui đến nhà bạn ngủ nhờ
– Không ! Lên xe ngay, đêm lạnh mặc quần đùi đi lanh thang sao được.
– Tui nói thật đó, bố Tùng đánh chết tui đó
– Tui bảo không là không, hổ dữ không ăn thịt con mà
– Nhưng… tui không phải con của bố Tùng…
Nhỏ Vi khóc. Mình thì choáng váng muốn ngã, không phải con của chú Tùng thì con của ai ? Chẳng dám hỏi nhỏ tiếp, vì nhỏ khóc quá trời. Mà khổ quá, một thằng đứng đường, bên cạnh có con nhỏ ngồi ôm mặt khóc. Ai đi qua nhìn thấy tưởng mình vừa hấp nhỏ mất. Dựng xe rồi ngồi xuống với nhỏ. Nhỏ không chịu thì mình tự làm. Cởi áo khoác trùm cho nhỏ, vén tóc nhỏ lên rồi đội mũ lên đầu. Đợi nhỏ nín khóc hơn chút, mình dỗ
– Thui lên xe tui đèo. Tui gọi điện bảo mẹ mở cổng sẵn rồi mình lao vút về nha. Nhìn nhỏ lúc này giống thằng bạn tui, không nhận ra đâu.
Nhỏ vẫn lừng khừng vì sợ. Nhìn tội dã man.
– Tui hứa với Vi đó, tui sẽ bảo vệ Vi mà. Về nha !
Hứa thì hứa thế, chứ mình còn sợ hơn nhỏ. Một đằng là chú Tùng vốn đã bạo lực, lại say khướt. Thêm nữa là cái tin nhỏ vừa nói với mình làm mình càng thêm hãi. Cảm giác như chú Tùng suốt ngày chỉ biết đi tìm đứa con hoang này để đập chết. Phi chưa về nhà chú đứng chặn lại, rồi lôi nhỏ Vi đi thì mình biết bảo vệ kiểu gì ? Biết thế này ngày xưa lúc mới dậy thì mình chịu khó ăn uống với tập thể thao có phải bây giờ to con, giải quyết êm thấm vụ này không.
Hít sâu một cái, nhìn thấy mẹ ra mở cổng, mình bảo nhỏ Vi ngồi lên. Cứ chiến thôi. Cùng lắm nếu bị bắt thì mình tri hô cả ngõ ra trói ông Tùng lại. Xe chạy, mình cứ từ từ đi thôi. Nhỏ Vi núp mặt vào lưng mình, tay bám chặt áo mình, như bé con bám vào lưng bố. Cảm giác thích thích. Giá cứ đi một đoạn dài mãi thế này cũng được. Hi Hi
Phi được vào đến sân, hú hồn. Mẹ mình đóng ngay cửa lại. Nhỏ Vi chạy tót vào nhà từ bao giờ. Khiếp ! Sợ bố như sợ cọp. Đang cất xe thì nhỏ dò dẫm đi ra, đưa cho mình chùm chìa khóa.
– Hoàng ra đưa giúp bố tui nha, để bố vào nhà ngủ không nằm ngoài cổng bị cảm mất
.- Cái gì ? Tui ra đó để bố Vi đập phát chết queo à ?
– Không, bố tui chỉ đánh tui thôi, không đánh Hoàng đâu, tui thề.
– Thề gì mà thề ? Tui chết ai đền tui cho mẹ tui ?
Cãi nhỏ thế, nhưng mình vẫn hậm hực cầm chìa khóa đi sang nhà nhỏ. Mình biết nhỏ sẽ tìm mọi cách đưa chìa khóa cho bố vào nhà. Mình không giúp thì còn ai giúp nữa. Mở cổng nhà nhỏ ra, chú Tùng vừa nằm vật ở đường vừa lảm nhảm thứ gì không nghe rõ. Lôi chú lên sân mà mệt thở không kịp.
– Chú Tùng, vào nhà ngủ đi. Con không mang chú vào nhà được đâu. Chiều nay con mới bị chó nhà chú cắn rách chân xong.
Ông này coi bộ vẫn tỉnh tỉnh, nghe mình gọi cũng dậy lảo đảo vào nhà. Khổ. Đàn ông trai tráng, chả hiểu dính vào rượu là gì rồi khổ mình khổ cả vợ con.
Đóng cổng vào nhà, mẹ mình tự nhiên hằm hằm đến, cầm cái ví đập vào vai mình mấy phát. Chẳng hiểu mẹ sinh giờ chém giết hay sao, mà ngày nào về đến nhà cũng thấy mẹ kiếm cớ đánh mình một trận. Hay là mẹ phát hiện ra lũ mèo ?
– Mày đem bộ tóc giả với thỏi son của mẹ đi đâu rồi ?
Thôi tiêu đời mình, hic. Biết nói với mẹ thế nào bây giờ ? Thỏi son mình bẻ ra pha nước làm máu giả để dọa ma nhỏ Vi, tóc giả hôm qua sau khi bị nhỏ tát xong mình vứt bên nhà nhỏ luôn. Sáng dậy đi tìm thì không thấy nữa. Nhìn tướng mẹ mình biết mình sẽ bị đánh tuốt xác mà. Hu hu. Biết làm thế nào giờ.
– Bác Ngọc ơi ! Tóc của bác đây !
Ôi, cứu tinh của đời tôi ! Hóa ra nhỏ Vi cất đi cho mình. Đỡ hơn rồi. Có thỏi son thì mai sẽ đi mua đền cho mẹ.
– Hôm qua anh Hoàng giả ma nhát bố cháu để cứu cháu nên…
– Không sao đâu con, đưa đây cho bác. Thằng Hoàng nhà này chỉ giỏi phá thôi. Con không phải bênh nó.
Đang nhẹ nhàng tình cảm, mẹ quay ngoắt sang bên mình
– Mày liệu hồn mai mang trả mẹ thỏi son không thì đừng trách.
Lạ thật. Có thỏi son mà mẹ đòi hoài. Mẹ thiếu gì son chứ có phải chỉ có nó đâu. Quay ra nhỏ Vi. Tự nhiên tâm trạng khó tả. Chẳng biết phải nói gì với nhỏ. Lúc nãy nhìn thương nhỏ thật đấy, giờ lại thấy bình thường, chẳng muốn quan tâm. Dù gì nhỏ trong nhà mình cũng là an toàn rồi. Cũng không có gì để nói với nhau. Mình lách nhỏ đi lên phòng. Ủa, nhỏ đi theo. Không vào ngủ với mẹ mình đi còn theo mình chi ? Lên ngủ với mình hả ?
– Muốn thăm mèo không ?
Ừ, quên xừ mất lũ mèo. Nhỏ dẫn mình lên tầng thượng, hai đứa chui vào góc nhà kho. Nhỏ để thùng mèo trong góc ấy, bên cạnh có đĩa thức ăn khô, nước uống và chậu sỉ cho lũ mèo đi ị. Bọn mèo cuộn vào nhau ngủ ngon lành. Nhỏ Vi chọc chọc lũ mèo còn rồi cười khúc khích. Mình cảm giác như cái góc nhà kho đầy bụi bặm này là nơi ấm áp và bình yên nhất trên đời.
Xuống phòng, nhỏ Vi leo lên giường ngồi bó gối. Nhỏ này tính không đi ngủ à ? Để mình nghỉ ngơi mai còn đi học chứ.
– Lại đây tui thay băng cho.
– Khỏi, đây tự thay được
– Lại đây ngay không, tui tát cho phát giờ
Thì lại, đời thủa gì chỉ biết vả với tát. Nhỏ cắt lớp băng cũ, tra thuốc rồi băng mới cho mình. Nhỏ vừa làm vừa thổi phù phù. Nhìn ngộ ngộ
– Xong chưa? Xuống ngủ với mẹ đi. Muộn rồi
– Tui không ngủ với bác đâu
– Cái gì? Thế ngủ với ai? Với tui chắc
Nhỏ cười, lúc nào cũng cười.
– Tui bảo bác là tui trèo về nhà ngủ rồi. Đóng chắc cửa là bố không vào được đâu.
– Thôi, đừng có dại, hôm nay tui không có tóc giả với áo khoác mà dọa chú nữa đâu.
– Mà tui cũng không muốn ngủ.
– Không ngủ thì làm gì?
– Thì thức, đằng ấy thức nói chuyện với tui đi
– Không, muốn thức thì cút về đi, tui ngủ mai còn đi học.
– Không đánh răng, thay sịp à?
– Mặc kệ tui, tui có hôn hay… nói chung là mặc kệ tui.
Nhỏ ngồi im, ngồi chếch sang cho mình nằm. Nhỏ này kì cục, ngồi ở phòng con trai không biết ngượng à. Mà hơn nữa, không biết sợ à? Mình quay mặt vào tường, mặc kệ nhỏ. Thấy im im một lúc, không biết sau lưng mình nhỏ đang làm gì nữa.
– Khi bố Hoàng bỏ đi, Hoàng buồn lắm à?
Mình ngồi phắt dậy.
– Này nhỏ kia. Tui không muốn tính sổ vụ nhỏ đọc Nhạt ký của tui nha. Đừng có hỏi lằng nhằng. Tui cáu!
– Tui mới đọc một đoạn thôi, rồi Hoàng bị chó cắn là tui trả Hoàng luôn mà
Mặc kệ nhỏ, không quan tâm. Muốn lảm nhảm gì thì lảm nhảm. Mình nằm một lúc, giả vờ ngủ say, ngáy khò khò. Được một hồi, nhỏ rướn người vào xem mình ngủ chưa. Thừa biết. Mình nằm im xem nhỏ làm gì.
– Mẹ tui cũng sắp bỏ tui mà đi rồi…
Nhỏ nói cái gì vậy trời?
– Mẹ tui đã có người mới. Bố Tùng thì chẳng phải bố tui. Tui cũng chẳng biết bố tui là ai nữa… Sẽ chẳng còn ai bên tui nữa Hoàng ạ…
Nhỏ nín thinh. Mình nghe thấy tiếng nhỏ khóc. Mình biết nhỏ sẽ lại gục mặt vô gối. Mình nằm cứng đơ mà không biết làm gì. Hay là ngồi dậy ôm nhỏ? Thôi, nhỏ này dễ bị kích động, cứ im re thế này còn không sao. Đụng vào nhỏ là ăn tát như chơi. Nhưng mình muốn nói gì đó với nhỏ quá. Sao nhỏ lại tội quá trời. Giờ mới nhớ mẹ mình hay nhắc mình về gia đình hàng xóm. Cô Thi thì đi công tác suốt ngày, chẳng thèm lo con gái ăn ở học hành thế nào. Ông Tùng thì lần nào về là đánh đập nhỏ lần đấy. Sắp tới thì mỗi người một ngả, nhỏ đứng giữa, chới với chẳng biết đi về đâu.
Mình nhắm mắt lại cố ngủ. Thôi thì đêm nay cho nhỏ ở đây vậy. Ít ra vẫn có mình nằm bên cạnh, dù mình có ngủ say như một con lợn. Nhưng chắc cũng giúp nhỏ bớt cô đơn hơn. Sao có cái cảm xúc gì đó len lỏi trong mình, từng phút một nó lại nhích lên một ít. Tự nhiên mình muốn đưa nhỏ đến một nơi thật xa, chỉ có mình và nhỏ cùng với lũ mèo. Cả ngày chúng mình đánh nhau loạn xạ, đánh nhau chán rồi quay ra chăm mèo. Chăm mèo chán rồi lại lăn ra giường, có khóc lóc kể khổ lúc thì lại lăn ra ngủ. Nghe hơi điên những mình cảm thấy như thế là hạnh phúc.
Thôi ngủ đi nhỏ. Ngày mai sẽ tươi sáng hơn. Ít ra là nhỏ còn có tui, và lũ mèo.
Bạn đang đọc truyện tại Website: Truyen186.Com
Sáng tỉnh dậy, chẳng thấy nhỏ Vi đâu. Lật chăn chạy lên sân thượng, chui vào nhà kho thì thấy lũ mèo đã được cho ăn và đang cào cấu đùa nghịch nhau. Chắc nhỏ về nhà tắm táp chuẩn bị đi học. Ngáp ngắn ngáp dài xuống bếp, mẹ mình đã đi từ bao giờ, dán mảnh giấy nhớ lên tủ lạnh dặn dò mẹ đi công tác mấy ngày, ở nhà trông coi nhà và nhỏ Vi cẩn thận. Gì mà coi nhỏ Vi chứ? Nhỏ lớn tồng ngồng từng đấy rồi, có phải đứa bé con phải bón cơm ngồi bô đâu.
Ăn sáng rồi lên phòng, nhận được tin nhắn của nhỏ từ sáng sớm. Nhỏ dặn mình chờ trước cổng đèo nhỏ đi học. Rắc rối quá đi. Tự đi được sao cứ bám mình hoài vậy? Thay quần áo rồi xuống cổng đợi. Lần đầu tiên trong đời đứng đợi con gái. Mà nhỏ Vi đàn ông bỏ xừ, chẳng một chút nữ tính nào hết. Chợt nhớ đến những điều nhỏ nói đêm qua, thấy mình cay nghiệt với nhỏ quá. Cái gì mình cũng chấp vặt rồi để bụng nhỏ từng tí một. Mình cũng chẳng có chút nam tính nào hết. Như thằng đàn bà. Cơ mà cũng tại nhỏ quá quắt với hay bắt nạt mình quá cơ.
Đợi một hồi lâu chẳng thấy nhỏ đâu. Sốt ruột quá. Đang đứng huýt sáo thì thấy chú Tùng chạy ra. Nhìn thấy mình chú hoảng hốt rồi chạy ra phía đường lớn. Mình lạnh sống lưng, dự là có chuyện chẳng lành. Rồi thấy con Ki nhà nhỏ sủa váng lên trong nhà. Sợ quá, vội vứt xe ở cửa chạy vào. Con Ki cũng khôn, thấy bóng mình cũng không cắn càn gì hết, chạy đến chân cầu thang rên ư ử.
Trời ơi, nhỏ Vi nằm bẹp dưới góc cầu thang, đầu bê bết máu. Không biết chú Tùng làm gì nhỏ mà ra nông nỗi này nữa. Lật đật chạy tới, nâng nhỏ lên, vuốt vuốt tóc xem vết thương ở đâu để cầm máu. Người nhỏ còn ấm, mắt nhỏ hấp háy mở.
– Vi ngốc vậy? Sao ở nhà tôi đang yên lại chạy về nhà làm gì? Làm gì hả?
Nhỏ chẳng nói được, nằm mềm nhũn trong tay mình, thở từng hồi. Hu hu. Mình chưa gặp cảnh này bao giờ. Chẳng lẽ đi tìm mẹ? Mà biết mẹ đi công tác ở đâu mà tìm. Cũng không biết số điện thoại cô Thi luôn. Phải làm gì? Ngồi đợi lâu quá nhỡ nhỏ chết thì sao? Tay nhỏ Vi cố nâng lên bám vào áo mình, nắm chặt. Nhỏ đang cầu cứu mình. Nhỏ cầu cứu mình. À, phải đưa nhỏ đi bệnh viện cấp cứu.
Vừa ôm nhỏ, mình vừa móc túi lấy điện thoại ra gọi taxi. Mình gần như hét ầm lên trong điện thoại. Gọi xong xuôi, mình lấy tay áo lau bớt máu cho nhỏ, lần trên trán theo vết máu chảy xem vết thương ở đâu để rịt kín vào, không cứ mất máu thế này lát nữa là chết. Tay nhỏ vẫn nắm chặt áo mình không chịu buông. Mình nâng nhỏ vào lòng mình hơn, áp đầu nhỏ vào ngực mình, dỗ nhỏ không cho nhỏ ngủ lịm đi.
– Vi đừng chết nha, Vi mà chết mẹ Vi bắt đền tui, rồi tui phải vào tù đó. Tui còn trẻ lắm, còn nhiều việc phải làm lắm, tui còn phải nuôi mẹ nữa, không vào tù được đâu!
Miệng nhỏ Vi hơi nhoẻn cười. Nhỏ Vi xinh nhất những khi hiền lành tội tội thế này. Nhỏ bé bỏng và yếu ớt. Nhìn nhỏ thế này trong lòng mình trỗi dậy một cảm xúc lạ lắm, chỉ muốn mình to lớn hơn, già hơn nhỏ chục tuổi, nhỏ gọi mình là chú cũng được. Rồi mình sẽ chăm sóc nhỏ, bảo vệ nhỏ khỏi những đau đớn, sợ hãi trong cuộc đời.
Tay nhỏ Vi nắm chặt áo mình không buông lỏng một chút nào, ngồi trên taxi nhỏ cũng bám vào mình, như sợ chỉ buông ra một vài giây là mình sẽ biến mất vậy. Bế nhỏ chạy vào viện, mà mình như đang nâng niu một thứ gì đó mong manh dễ vỡ, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là vụn thành từng mảng. Chưa bao giờ trong cuộc đời, mình thấy sợ hãi nhiều đến thế này.
Ngồi phịch xuống ghế chờ bác sĩ băng bó cho Vi, mình nhắn tin nhờ thằng Hưng xin phép cho mình nghỉ một tuần học. Mình sẽ đợi Vi tỉnh dậy, chờ Vi đỡ choáng và khỏe lại, rồi đưa Vi đi đâu đó. Chỉ có mình và Vi thôi. Gạt bỏ hết tất cả phiền muộn xảy ra những ngày qua. Những cảm xúc sợ hãi, lo lắng cứ trồi thụt trong tim mình, khiến mình hiểu ra nhỏ Vi không biết từ bao giờ đã là một phần rất quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời mình. Cuộc sống trước kia của mình vốn như một cuộn len, bình thường và yên ổn, rồi nhỏ Vi như một con mèo, luôn cào cấu và làm cuộn len rối tung rối mù lên. Nhưng nếu chẳng có nhỏ, thì mình mãi chỉ là cuộn len thôi. Cả ngày chỉ biết ru rú ở góc tủ mà không bao giờ hiểu được những điều thú vị bên ngoài kia. Nếu không có nhỏ, mình sẽ chẳng có những bực tức, chẳng có những giận hờn, căm ghét, sợ hãi, lo lắng… Mình chẳng có gì cả ngoài cái thời gian biểu ngày này qua ngày khác lặp đi lặp lại như đóng gạch.
Lấy hết dũng cảm, mình nhấn số điện thoại của bố.
– Alo
– Bố ơi, con Hoàng đây
– Bố nghe!
– Bố cho con mượn một khoản tiền được không?
– Bao nhiêu?
– À… 50 triệu được không bố?
– Có chuyện gì xảy ra với con thế Hoàng.
Lúc này mình chẳng nín được nữa, tay cầm điện thoại mà người run bắn lên.
– Bố ơi, bạn con bị nạn, đang nằm trong viện. Mẹ cho con có vài trăm. Con không có tiền trả viện phí.
– Cho bố địa chỉ.
Nhắn tin cho bố xong, chạy lại phòng cấp cứu. Nhỏ Vi đã được băng bó và chuẩn bị chuyển qua phòng hồi sức. May quá nhỏ không chết. Nhỏ mà chết không hiểu mình sẽ thế nào nữa. Đối mặt với bao nhiêu câu hỏi chất vấn, rồi lên đồn công an, rồi hầm bà nhằng cả. Nhất là cả cuộc đời sống trong ám ảnh mà không thoát ra được.
Bố đến bệnh viện sau cuộc điện thoại của mình khoảng 20 phút cùng với số tiền mình hỏi mượn. Nhìn thấy bố mà mình thấy nhẹ nhõm và yên tâm quá.
– Số tiền này quá lớn, bệnh viện đòi viện phí cao thế à ?
– Không ạ, con muốn đưa Vi đi chơi vài hôm
– Con thích bạn ấy à ?
Mình im lặng, chẳng biết trả lời thế nào. Hỏi bố cái khác :
– Bố có biết nơi nào có thể khiến người ta chạy trốn nỗi buồn không ?
– Con đưa Vi vào Đà Nẵng ngắm cầu sông Hàn xoay đi, bác Hải nhà mình làm ở trạm bảo vệ bên cầu đấy. Để bố gọi cho bác trước cho !
– Dạ…
– Và nhớ thuê hai phòng nghỉ nhé.
Bố lại cười. Bố cứ vậy hoài à. Nhiều lúc ghét thật đấy.
…
Đưa nhỏ Vi về nhà, mình không dám để nhỏ bước vào nhà của nhỏ một lần nữa. Đóng chặt cổng, dắt nhỏ lên phòng mình. Nhỏ cũng ngoan ngoãn, lũn cũn theo mình không cãi một câu, không ương bướng phản đối gì hết.
Ấn nhỏ ngồi xuống giường, ngồi cạnh nhỏ, mình xoay người nhỏ ra phía mình, nhìn nhỏ nghiêm túc nói chuyện.
– Hoàng bảo Vi cái này
– Ờ… Bảo đi. Nghe đây
– …. Ờ, vào Đà Nẵng chơi với Hoàng đê. Hê hê
– Khiếp, nhìn mặt khả ố dã man. Vào làm gì ?
– Vào ngắm cầu xoay, nha nha ! Cả đời chưa được nhìn cầu sông Hàn xoay bao giờ. Đi nha.
Nhỏ suy nghĩ một lúc, rồi thỏ thẻ :
– Thế Hoàng ôm theo thùng mèo đi nha. Để nó ở nhà ai chăm ?
– Cái gì ? Đã đi chơi còn đem theo mèo ?
– Không thì thôi !
– Ờ được. Đồ khùng. Nhìn nhỏ tui thấy ghét
– Hê hê
Không biết nhỏ còn đau không. Ngoài vết thương ở đầu, còn chân tay cũng bị bầm tím xước xát khắp nơi. Mà mình có khác nhỏ đâu. Thương tật khắp người, dải đều từ đầu đến chân. Chẳng hiểu nổi hai đứa mình nữa. Mai phải nhờ mẹ đi xem bói xem mình và nhỏ có phải khắc tinh không, mà từ hồi chạm nhau, hết đứa này đến đứa kia gặp chuyện. Mình mở tủ lấy quần áo ra đi tắm. Nếu mang mèo theo thì không đi máy bay được, mai phải ra đi tàu. Nhỏ Vi này lúc nào cũng rắc rối hết. Lại thấy ghét rồi đấy. Ông lại không đưa đi chơi, cho ở nhà gặm nhấm nỗi buồn giờ.
Nói thì nói vậy, nhưng ngày hôm sau tại ga tàu, có một con bé quấn băng ở đầu, đi cùng một thằng nhỏ tập tễnh ôm theo thùng mèo con. Vừa đi vừa nói chuyện, cãi nhau loạn xị ngậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!