Em Đã Là Thiên Thần - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Em Đã Là Thiên Thần


Chương 12


Nó là T, T là nó. H là em, em là H. Nó yêu em, em cũng yêu nó. Và…
Vào 1 ngày cả nước đang đón xuân thì thần chết đã mang em đi, mang em đi ngay trước mắt nó, trong vòng tay nó, ánh mắt đó, nụ cười đó, hơi thở đó…làm sao quên.
Em ra đi trong muôn vàn tiếc thương của người thân, bạn bè, bà con lối xóm. Đau thương, tuyệt vọng nhất lúc đó là mẹ em, bố em và cả nó nữa. Tại sao lại là em? Tại sao? Tại sao? những câu hỏi mà nó nhắc đi nhắc lại nhiều lần,nhưng ai trả lời được cho nó bây giờ. Chúa? hay là ông trời? cũng thế cả thôi. Tại sao lại đúng lúc đó, khi mà niềm tin, hi vọng, hạnh phúc đang ngập đầy.
Ngày đưa tang em vang đâu đó là tiếng khóc ai oán, tiếc khóc tiếc thương, bạn bè đông đủ, cúi mặt tiễn đưa em. Nó, nó không còn nước mắt để khóc, cổ họng nghẹn cứng không thành lời nữa, chỉ biết lê lết cái chân theo sát xe tang em. Từng đợt gió cứ ùa về, làm tung lên những chiếc khăn tang đáng sợ, trời đất như u ám, ai oán.
Gió heo may về lạnh lắm em ơi, nhà đó, bếp lửa đó sao em không dùng, lại ra đây, nơi trống vắng đìu hiu
Em khuất dần dưới lớp đất kia, để lại đó những người thương người nhớ. Tập thể lớp vẫn đứng đó, không ai muốn quay lưng về, không ai muốn để em đó, một mình. Nó ư? nó lúc này không còn là nó nữa. Xơ xác tiêu điều ngồi gục bên nấm mộ em. Mới hôm qua thôi nó còn thấy em cười, nhưng… sao mà nhanh thế, chóng vánh đến lạ thường.
Đâu đó có bàn tay lay nhẹ, giọng nói yêu ớt xen lẫn tiếng khóc nức nở cất lên.
Về thôi T ơi. Xa rồi, mất rồi, hết thật rồi..
Tiếng Thùy tựa như lời khóc than, thôi đành ngoành lại, cô ơi, chú ơi, đừng khóc nữa. Xa hơn nó 1 chút là chú, chú đang dìu cô đã kiệt sức, ngất lên ngất xuống bao lần, còn trên gương mặt có phần hốc hác của chú là đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi. Gió heo may vẫn thổi, và em đang nằm đó, thôi…phải về thôi…
Đừng ngoảnh lại T ơi, không được. Đừng…đừng…


Có ai đang giữ chặt cánh tay nó, ôm cái đầu nó để không cho nó ngoảnh lại..giãy dụa khóc than trong vô vọng..em đã khuất rồi..
Về nhà, cảm giác của nó bây giờ là Chán, chỉ có vậy thôi. Nó như con chó bệnh, chán ăn, chán ngủ, mà ngủ nó đâu ngủ nổi, nằm xuống thôi, nhắm mắt lại thôi là hình ảnh em hiện về. Anh ơi, em đau lắm lời nói cuối cùng của em với nó cứ văng vẳng đâu đây, cứ rất gần rồi lại rất xa, cảm giác em đang xa dần nó mà không sao dữ lại được, tuyệt vọng, bất lực. Hình ảnh em lịm dần trong vòng tay nó cứ hiển hiện, làm toàn thân nó đau nhức, con tim nó tê tái, nó như người hoảng loạn, xen lẫn những kỷ niệm đẹp là máu, máu của em cứ thế chảy, nhưng nó bất lức, bất lực hoàn toàn. Tại sao? tại sao? tại sao? Nửa đêm giật mình ngồi ở góc nhà, chẳng làm gì cả, vò đầu, cắn chặt môi, nước mắt cứ chảy, Tau cầm chai rượu, ngụm này rồi qua ngụm khác. Tường nhà là nơi mà cái đầu nó đập vào, ứa máu, cứ thế, nó cứ vô hồn, tình vụt bay, bay mãi rồi. Mẹ nó thấy nó thế cũng chỉ biết ôm con mà khóc, khóc theo con chứ mẹ cũng có làm cho em sống lại được nữa đâu.
Con ơi, đừng con ơi, con cứ thế này thì bố mẹ cũng khổ lắm con à.. Mẹ thương nó, khóc cùng nó, cũng chỉ có thể như thế vì mẹ cũng thương em như chính nó vậy, nhưng có lẽ nỗi đau của mẹ còn hơn nó, mẹ đau khi chứng kiến thằng con trai của mẹ ngày nào giờ tiều tụy đến thế, ước mơ, hoài bão đi đâu cả rồi..
Con không sao mẹ, để con buồn thêm mấy ngày nữa thôi Nó thương mẹ, nhưng tim nó lúc này đang rỉ máu. Ừ thì cái đầu nghĩ phải đứng lên, nhưng…đâu có dễ dàng đến vậy. Thằng con trai xin lỗi mẹ, lúc này con không thể đứng lên được, hãy cứ để từ từ,từ từ thôi mẹ nhé, lòng con đã quá đau rồi..
Mỗi ngày nó lại ra mộ em 1 lần, ngồi rất lâu, nói như người vô hồn, cứ thế kể cho em tất cả, kỷ niệm của 2 đứa khi ở bên nhau và những lúc mỗi đứa 1 phương nữa, cứ nói cứ cười, rồi lại khóc. Thằng con trai trong nó đâu rồi, mất rồi, lúc này thật sự mất rồi. Đau, đau lắm.
Tổ chức 3 ngày cho em, nó cứ ngồi thẫn thờ trước di ảnh em, không nói, cũng chẳng cười, cũng chẳng thể khóc nên lời nữa, nước mắt cũng đâu còn. Hết rồi, nó khóc hết rồi.
Xung quanh là Thùy, là Văn, là bao bạn bè trong lớp, nhìn ai cũng đôi mắt đỏ khoe, cố cắn chặt bờ môi để không cất lên tiếng khóc. Mẹ em đâu rồi, cũng như nó thôi, nhưng đang nằm trong phòng, mẹ không còn sức nữa, khóc suốt mấy ngày rồi, ngất lên ngất xuống. Chỉ có chú, chú vẫn là một người đàn ông, một người chồng, và là một người bố vững vàng. Ừ, thì sóng gió, chú vẫn nín chặt nỗi đau để cô còn gắng gượng, để động viên bao nhiêu người khác.
Con, đứng dậy đi. Hạnh đi rồi, con không thể như thế này được. Thằng con trai mà Hạnh yêu trong con đâu rồi, đứng dậy, đứng dậy cho chú nhanh
Bố em ôm lấy đầu nó vỗ về, an ủi, động viên. Chú cố bình tĩnh để vực mọi người, nhưng ai cũng nhìn thấy được trong thâm tâm chú là một nỗi đau vô bờ, trong đôi mắt chú là hàng lệ đang rơi.
Chú ơi, sao Hạnh đi nhanh thế, bỏ chú, bỏ cô, bỏ con lại thế chú
Nó cứ hỏi, hỏi vô hồn, ừ thì khóc cho thỏa, khóc cho người ra đi.
Ừ…nó nhẫn tâm vậy đó con, vì thế con phải đứng lên, phải hận nó nghe con. Dậy đi, đứng dậy, bên con còn bố con, mẹ con, bao nhiêu người cần con đó. Nghe chú đi con
Chú vẫn miệt mài với nó, chú xem nó như là con chú vậy, nó ngước đôi mắt vô hồn nhìn ra. Ngoài đó, có bố nó gầy yếu, có mẹ nó cũng mòn mỏi vì thằng con, có bao nhiêu bạn bè đó. Ừ, thì lúc này, lúc này nó phải đứng lên đã, ít nhất là lúc này.
T, ra ngồi với cả lớp Nhận ra, bên nó lúc này không phải là chú nữa, bàn tay của Văn (thằng V) vô vai đó, kéo nó ra. Vừa ra bàn có Th ngồi, Th ghim lên ngực áo nó một chiếc băng đen. Dù không quen biết, không thân thích với nhau, nhưng cả lớp để tang em, cùng đéo giải băng để tưởng nhớ, nhớ đến em như một thành viên của gia đình 12A.
Vĩnh biệt em, vĩnh biệt người vợ của anh, hãy để anh buồn thêm ít nữa em nhé, anh cũng muốn rằng mình phải mạnh mẽ đứng lên, nhưng em vết thương lòng này nặng quá, nhanh quá, đánh gục anh mà anh chẳng thế phản ứng gì em à.






Nó đặt chân vào mảnh đất đà nẵng với tâm hồn nặng trĩu. Giờ đây, trên con đường nó đi không còn em nữa, sẽ là những ngày tháng tồi tệ đang chờ nó. Nó biết thế, vì nó đã mất em.
Về đến ký túc, nó nhìn man mác. Mặc dù sinh viên cũng đã lên nhiều nhưng nó vẫn thấy mọi thứ ảm đạm, buồn chán, trống vắng, quạnh hiu. Nó đang lạc lõng giữa cái không gian ồn ào đó. anh Linh thấy nó khác với ngày thường liền hỏi luôn.
Thằng này mày vào đó rồi à? Mà có chuyện gì mà mặt mũi như đưa đám thế?
Nó cười kiểu chán ngán cái cuộc đời rồi dạ 1 tiếng. Mọi người trong phòng cũng thây lạ vì nó, và đều không ai hiểu nó đang nghĩ gì, như thế nào? thật ra thì nó đếch nghĩ gì cả, chỉ thấy trong cái đầu nó không còn tồn tại cái gọi là ý nghĩa nữa.
Nó mặc cho những câu hỏi của bạn bè cùng phòng, cứ đơn giản là em đang mệt, có gì đâu. Anh Linh với mấy thằng cũng chỉ biết thế. Nó nằm ngủ 1 giấc mong lấy lại sức, hì vọng sau cái giấc ngủ đó sẽ có cái gì đó sáng sủa hơn.
Đến 7h thì anh Linh đập nó dây.
T, dậy mày, ngủ cả chiều rồi
dậy làm gì anh? Em ngủ thêm tí
Dậy đi làm vài ly liên mừng gặp mặt
Để hôm khác đi anh, hôm nay em không muốn
Thôi, đi, hôm nay cho mới. Nhìn chú buồn thảm thế chắc có chuyện gì, đi làm vài ly rồi nói cho anh em nghe còn biết
Thôi, có gì đâu, để mai đi
ĐM, dậy. Bình, Dương lôi nó dậy đi
Thế là 2 thằng kia lôi nó dậy, thôi thì lê cái chân mà đi. Uống cho quên sầu đi cũng được.
Mấy anh em đi ra bờ sông hàn gọi 2 con cá đuổi với rượu. 1 ly, 2 ly vẫn thấy rượu đắng, dần thì rượu trở nên ngọt, nó cứ im lặng và nó uống. Mọi người cứ ăn, nó cứ uống. Anh Linh ngạc nhiên hỏi.
Thằng này, mày chi mà uống khiếp thế?
Nó cười đúng kiểu cười ra nước mắt.
Có rượu thì uống thôi anh
ĐM, mày mới có 1 tết mà mày hơn tao rồi đó
Cả đám cười, nó thì im lặng, uống ực thêm 1 ly, nhìn ra bờ sông mà mắt nó cay cay. Nhớ em da diết.





Đến chai thứ 3 thì anh Linh kêu nó ra hỏi chuyện. Lạ, hôm nay lại kêu nó đi riêng.
2 anh em đứng cạnh cái lan can bờ sông, nó chống tay lên thành lan can, anh Linh đứng bỏ tay vào túi quần rồi anh hỏi.
Nhìn chú buồn thê thảm, có chuyện gì nói anh nghe
Dạ, không có gì đâu anh
ĐM, còn dấu. Mày là thằng anh em tốt, nói đi, ngại cái éo gì
Có gì đâu. Bạn gái em mất Mắt nó cúi sầm xuống, nhắc đến sự ra đi của em mà lòng nó lại buồn.
Anh Linh vỗ vai nó.
Ừm. Buồn thật, chân thành chia buồn với chú. Thế mà éo nói với bọn tao
Thì chuyện buồn nói làm gì anh
Ừm, nhưng ít nhất để bọn tao hiểu. Cố lên chú mày, đừng suy nghĩ nữa.
Nó im lặng, nhìn dòng nước lấp lánh ánh đèn, nhớ cái ngày em vào đà nẵng, đứng trên cầu ôm em. Tim nhói đau.
Đứng thêm lúc nữa rồi anh em lại bàn uống tiếp. Anh linh lại nói.
Bọn bây, hôm nay uống mệt thì thôi, không về được thì anh em lang thang
Bọn đó đồng thành hô ok. Nó lại cầm ly uống, mắt nhìn bâng quơ. Thấy nó uống nhiều quá thằng Bình cản.
T, thôi mày, uống vừa thôi, mày toàn uống vậy
Anh linh nhắc thằng bình.
Để thế Bình, mấy thằng cũng uống với nó đi. Nhiệt tình vào. ok
Đến cuối buổi thì nó nôn thốc nôn tháo. Vừa nôn nước mắt nó vừa chảy, rồi lại gục xuống đường mà khóc. Uống cho say, cho xỉn để quên đi tất cả, nhưng nó lại một lần nữa bất lực.Nó chắc lúc này thê thảm lắm.
Sáng sớm tỉnh dậy thì nó đang nằm trên giường, trong phòng nó, cũng chả biết làm sao nó về được phòng. Lơ ngơ vệ sinh rồi đi học.
Đầu năm nên việc của lớp trưởng cũng nhiều hơn, nó cũng vẫn làm, vẫn học, nhưng nó ít nói chuyện hơn, mà gần như nó không nói chuyện với ai, ai hỏi thì cũng ừ, gật đầu cho qua. Ly thấy nó thế cũng như muốn hỏi xem nó đang có chuyện gì, nhưng hình như Ly cũng nhận ra lúc này ko nên hỏi nó gì cả nên thôi… Cứ thế buổi học đầu tiên diễn ra trong sự im lặng, buồn bã của nó.
Chiều về, nó lại ngủ, vì không ngủ nó cũng chẳng biết làm gì, mà thực sự lúc đó nó cũng chẳng thiết làm gì cả. Mặc kệ cho những chiều thể dục rộn ràng dưới sân, nó cứ ủ rủ trong phòng, đến giờ nó đi ăn, nhấm nháp tí cơm rồi bỏ bữa đó. Với nó cuộc sống lúc này thật vô vị, mọi thứ đều vô nghĩa.
Tối đến nó lại lang thang, tay cho vào túi quần, lúc cúi mặt, lúc ngẩng mặt lên trời mà đi. Qua quán net mà nó vẫn vào online để nói chuyện với em, mắt nó lại cay, nó đứng thần người nhìn vào đó, nhớ lại cách đây không lâu là nó tung tăng tung tẩy khi có tin em, khi được nói chuyện cùng em.
Mặt nó lại gục xuống, tay trong túi quần nắm chặt, miệng cắn chặt lấy môi. Rồi lại ngửa mặt lên trời, nước mắt lại chảy, một mình cứ đứng trong bóng tối, mặc cho người qua lại, mặc cho trong cái không gian sáng kia là những tiếng cười đùa.
Rồi nó lại lang thang tiếp, đi vẩn vơ trong sân trường lại gặp đúng chỗ nó từng bị em tát, cái tát ngập tràn hạnh phúc, cái tát mà sẽ không bao giờ nó có lại, nó chỉ mong ngày nào cũng được em tát như thế. Nhưng trước mắt nó lúc này chỉ là ánh đèn mờ ảo, hàng cây đang đứng im, ủ rũ theo nó, không một chút gió.
Khóc cho nhớ thương vơi trong lòng.
Khóc cho nỗi sầu nhẹ như không.
Bao nhiêu yêu thương những ngày qua.
Đã tan theo khói mây bay thật xa.
Nó đứng đó mà thét mà gào, chán nó lại đưa tay lên mà cắn, máu nó chảy, nhưng chả thấy đau. CHỉ thấy nước mắt vào miệng nó mắn chát. Nó đang ngửa mặt lên trời thì thấy bóng ai đứng cạnh nó, không nói gì chỉ nghe tiếng sụt sịt. dần thành tiếng nấc, tiếng nấc làm nó tò mò. Nó ngoảnh sang thì Ly đang đứng đó. Không biết vì sao Ly biết nó ở đây.
Nó quay sang, Ly thấy nó máu trên tay đang chảy, vừa nấc Ly vừa nói với nó
T ơi, đừng làm Ly sợ, nhìn T thế này Ly sợ lắm
Nó đang không sợ gì thì Ly sợ gì chứ, sợ cái quái gì, hay sợ nó. Nó lấy tay gạt nước mắt cho Ly rồi cười như một thằng điên, có lẽ hành động của nó chỉ có ở viện tâm thần thôi. Thấy nó thế Ly quay sang nó, ôm lấy nó mà tiếp tục khóc. Nó chẳng biết làm gì, cứ đứng thế, 2 tay buông lỏng, nhìn hàng cây nước mắt lại chảy, nó buồn. Máu từ tay nó dình vào áo Ly, nhìn máu nó lại sợ. Đẩy ly ra nó chạy, chạy và chạy. Ly đằng sau hét lên
T ơi, đừng thế nữa.. rồi Ly òa khóc, nó nghe tiếng khóc của Ly to hơn, có gì đó bất lực trong tiếng khóc đó, nó đứng lại, ngoảnh lại nhìn Ly thì thây Ly đang gục xuống, 2 tay chống xuống đất mà khóc. Ly khóc vì cái gì chứ, vì nó ư, vì một thằng điên như nó ư.
Nó từ từ lại gần chỗ Ly. Ly vẫn cứ khóc, nhìn Ly nhỏ bé, còn nó thì thảm hại. Nó đã làm em, và giờ là Ly phải khóc.
Ly.. đứng dậy đi
Nó ngồi xuống đỡ lấy Ly từ 2 vai. Nghe lời nó Ly từ từ đứng dậy, tiếng khóc lại to hơn, rồi lại ôm nó mà khóc. Nó một tay buông lỏng, 1 tay vô lưng Ly.
Đừng khóc nữa Ly..
Đừng khóc nữa … T xin đó
Rồi Ly nín dân, nhưng vẫn gục vào người nó. Nó cũng chẳng biết phải làm sao, cứ đứng đó mặc cho màn đêm buông xuống. Đâu đó là những đứa sinh viên đi chơi về đang đứng nhìn nó với Ly, bàn tán, xì xào, nhưng nó có để ý làm gì nữa đâu, thân xác nó nó còn không tiếc thì những thứ gọi là xấu hổ giờ cũng chẳng tồn tại trong nó nữa.
Màn đêm buông xuống, một người đi, một người đau và làm 2 người đau, ít nhất là lúc này..

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN