Vẫn Còn Vương Vấn
Chương 27: Chương 25
Vào đúng lúc này thành phố cũng vừa lên đèn, tỏa ra những tia sáng ấm áp lại mập mờ.
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ sau sự kiện kia tôi cùng với Lâm Cẩn Nam tâm bình khí hòa ngồi chung một chỗ. Chúng tôi chọn một quán ăn Trung Quốc khá an tĩnh, nhìn sắc hoàng hôn nồng đậm ngoài cửa sổ, lại nhìn sang người đối diện đang yên lặng mỉm cười, lòng của tôi liền bị một cảm giác trước nay chưa có bao quanh.
Đó là một loại cảm giác gần với thương cảm.
Cola nhìn tôi đến ngẩn người, gắp thêm đồ ăn vào trong bát của tôi. Mày rậm khẽ nhướng lên hỏi: “Cô em hung dữ à, chúng ta là tới đây để ‘ ăn ’ cơm, chứ không phải tới để ‘ nhìn ’, em cứ một mực hết nhìn đông tới nhìn tây, muốn rèn luyện cho cái cổ linh hoạt hơn sao?”
Tôi ngước mắt liếc cậu ta một cái, đúng là người không hiểu phong tình gì sất.
Rồi lại cúi đầu ăn, cảm thấy có rất nhiều khúc mắc nằm chắn ngang giữa chúng tôi cần phải nói cho rõ ràng, trốn tránh lâu như vậy, tôi cũng nên dũng cảm để đối mặt. Vì vậy tôi len lén liếc nhìn người đối diện, giống như vô tình mở miệng hỏi: “Khụ, không ngờ cậu còn rất có biện pháp nhỉ, thậm chí ngay cả dì Lăng cũng được mời đến làm thuyết khách.”
Cola nghe tôi nói vậy liền bị sặc, trầm mặc nhìn tôi một lát, cuối cùng lạnh nhạt thốt ra một câu: “Tôi cũng không có nhờ dì ấy làm thuyết khách ình. Chẳng qua chỉ cảm thấy, lúc này dì ấy gặp cậu, đối với cả hai người đều là chuyện tốt.”
Tôi có chút nghi ngờ hỏi lại: “Cái gì gọi là, lúc này gặp mặt, đối với hai chúng tôi đều là chuyện tốt?”. Lúc này là lúc nào, sao lại cảm thấy lời này của ấy có gì đó là lạ.
Còn nữa, có người ở phía sau thao túng tất cả là chuyện gì xảy ra?
Cola nheo mắt lại , đôi tay giữ lấy chiếc đũa, nghiêng đầu yên lặng quan sát tôi: “Dịch Mộ Tranh, trong phòng cậu có cái gương lớn như vậy, mỗi sáng sớm lúc rời giường cậu đều soi sao?”
“Soi chứ ——” tôi mù mờ đáp, điều này với chuyện cái gương nhà tôi có một xu quan hệ nào chứ?
Cola nhíu mày, từ đôi môi đẹp nhảy ra một câu nói: “Ném đi, lần sau mua cái mới .”.
Loạn thất bát tao gì đây, tôi liếc mắt nhìn cậu, không kiên nhẫn gõ gõ chiếc đũa hỏi: “Nói cái gì đấy, đang tự dưng lại nhảy sang chuyện cái gương chứ?”
Khóe môi của Cola khẽ giương lên, rồi cúi người nhích tới gần tôi thêm một chút. Tôi nhìn dáng vẻ châm biếm kia của cậu liền nổi gân xanh, quả nhiên lời của cậu ta nói ra có vẻ như đang muốn ăn đòn.
“Cậu nhìn lại mình bây giờ xem, vừa gầy, vừa lùn vừa xấu, lại. . . . . .” Nghe thấy tiếng tôi cắn răng nghiến lợi, Cola vội ngồi nghiêm chỉnh nói: “Cậu bây giờ so với trước kia, thật sự thay đổi rất nhiều.”
Tôi cười cười, trong lòng thấy đắng chát, cúi đầu gảy gảy đĩa đồ ăn hỏi: “Tôi trước kia. . . . . . Thật làm cho người ta ghét như vậy sao?”
Đã trải qua những thứ như thế, sao có thể không trưởng thành, sao có thể một chút biến hóa cũng không có. Nếu biết trước lớn lên sẽ phải trả một cái giá cao đến vậy, thảm thiết đến thế, thì tôi nguyện rằng mình vĩnh viễn không lớn thì hơn. Sống mãi ở cái tuổi như Lăng Phỉ đó, ít nhất, tất cả đều còn có thể thay đổi.
Sinh mệnh ở trước mặt , bất luận là cái gì cũng sẽ trở nên rất yếu ớt, thậm chí không có chút ý nghĩa nào.
“Quả cam, tôi đã nói rồi, mặc kệ cậu trước kia như thế nào…”, Cola chuyên chú nhìn tôi, mở miệng nói từng chữ rõ ràng: “Tôi đều yêu cậu, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.”
Nhìn ánh mắt đen láy của cậu ấy khẽ chớp, tôi hơi khẩn trương cầm lấy ly rượu, đầu óc trống rỗng, đưa cái ly thủy tinh lên uống một hơi cạn sạch. Yêu tôi sao? Vậy tại sao, lại nói với Lăng Phỉ như vậy? Còn bởi vì lý do gì, bỏ lại một mình tôi mà ra khỏi nước.
Trong lòng tôi thấy rất khó chịu, những vấn đề kia, từng cái một cứ quanh quẩn ở trong đầu, làm thế nào cũng không dứt ra được.
Tôi phiền não hạ mí mắt không nhìn cậu ấy nữa, chỉ buồn buồn uống rượu, bia uống vào trong miệng cũng trở nên đắng chát. Giữa hai người chúng tôi tràn ngập một không khí quỷ dị, lại vừa trầm buồn, hoàn toàn không có cảm giác nhẹ nhõm vui sướng như buổi chiều, nghĩ tới đây trong lòng tôi càng thêm phiền muộn.
Tôi và cậu ấy, từ lúc nào lại bị không khí trầm lặng này vây quanh chứ.
Rõ ràng chúng tôi cũng từng vui vẻ như vậy. . . . . . Tôi nhất mực đắm chìm trong thế giới của bản thân, xuân thu bi thương. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu chạm phải ánh mắt thâm trầm đen nhánh của cậu ấy. Cậu ấy chỉ trầm mặc nhìn tôi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên trên mặt bàn. Móng tay của cậu ấy luôn được cắt tỉa vô cùng sạch sẽ, ngón tay thon dài trắng nõn, so với tôi còn đẹp mắt hơn nhiều. Tôi nhìn theo đầu ngón tay của cậu ấy trên mặt bàn, nhìn một lát tầm mắt liền bắt đầu mơ hồ.
Cola ở bên kia khẽ thở dài, cuối cùng một tờ khăn giấy hương trà xanh xuất hiện trong tầm mắt tôi: “Đồ ngốc, tại sao lại khóc chứ? Rốt cuộc thì tôi phải làm sao bây giờ?”
Tôi ngửi thấy hương trà xanh kia, nước mắt rơi xuống như mưa, cả nước mắt nước mũi quấn lấy nhau không có chút hình tượng nào. Cola luống cuống, ngồi vào bên cạnh giúp tôi lau nước mắt: “Này, làm sao lại khóc thành ra như vậy? Coi như cậu có thừa nước cũng không thể khóc thành cái xác khô được.”
Tôi giương hai mắt đẫm lệ nhìn cậu ấy một cái, nhìn gương mặt vô cùng đẹp mắt kia, trong lòng đau đớn không thôi. Tôi kéo vạt áo của cậu ấy, đầu óc hỗn loạn, ngay cả nói năng cũng có chút không lưu loát rồi: “Lâm Cẩn Nam, rốt cuộc là cậu yêu Trà Xanh đúng không. Cậu ngàn vạn đừng bởi vì không yêu tôi được mà đánh chủ ý lên Trà Xanh, anh ấy mặc dù dáng dấp tương tự như tôi, nhưng là anh ấy là đàn ông, là đàn ông đấy! Bây giờ mặc dù chuyện này cũng hiếm lạ gì, nhưng cậu cũng không thể tranh . . . . . .. . . . . .”
Lời của tôi còn chưa nói hết liền bị Cola lạnh mặt đẩy ra. Lồng ngực của cậu ấy phập phòng kịch liệt, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề. Giờ phút này bên trong đó hình như có thứ gì đó sắp nhảy chồm ra vậy.
Tôi nuốt nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn cậu ta, cuối cùng từ từ rũ mắt xuống: “Không phải tôi đang thương lượng với cậu đâu, cho dù có không đồng ý, cũng không cần phải ra vẻ muốn ăn thịt người như vậy.”
Cola cuối cùng cũng cười lạnh ôm lấy tôi, dùng sức lớn đến nỗi làm cho tôi hít thở không thông. Cậu cúi đầu, cười như không cười, mắt nheo lại: “Trà xanh nào có tốt đẹp như thế, không đáng yêu bằng cậu, không xinh đẹp bằng cậu, ngay cả chỗ này ——” cánh tay của cậu ấy như có như không sượt qua trước ngực tôi, cười rất quỷ dị: “Cũng không bằng cậu.”
Trong đầu tôi có sợi dây nào đó bỗng dưng đứt phựt, kinh ngạc nhìn tên lưu manh trước mặt , cậu ta sao lại có thể chẳng biết xấu hổ đùa bỡn người khác như vậy, quả thực là đạo đức quá hủ bại.
Tôi mím môi, giận dữ nhìn người nào đó chằm chằm, trong đầu có một số vấn đề đã lấy được giải đáp, cũng đã được lời của cậu ta chứng thực. Trong lòng lại quặn đau, quả nhiên đã chậm một bước rồi. Bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ không thể nào vãn hồi được nữa.
Cậu ấy mỉm cười rót đầy ly rượu trước mặt rồi đưa cho tôi, ý vị sâu xa nói: “Uống không?”
Tôi tắc nghẹn đến buồn bực, liền đoạt lấy cái ly trong tay của cậu ấy tiếp tục uống, nhìn khóe mắt đang cong lên kia, buồn bực lên tiếng hỏi: “Cho nên, cậu đã sờ qua cái kia của Trà Xanh rồi hả?”
Nếu không thì sao có thể so sánh được chứ? Trong lòng càng quặn đau lợi hại, trước kia là Lăng Phỉ, hiện tại chẳng lẽ muốn đổi thành anh của tôi? Lâm Cẩn Nam, cái đồ không biết xấu hổ, lại đem ma trảo của mình từ phái nữ phát triển đến phái nam.
Tôi càng nghĩ càng khó chịu, vì vậy cũng không còn chú ý đến vẻ mặt của Lâm Cẩn Nam giờ phút này rốt cuộc là mặt Quan Công hay còn là mặt Trương Phi, Ex. Boyfriend của mình lại biến thành như vậy, không thể không thương cảm?
Cánh tay của Cola khoác trên vai tôi càng gia tăng thêm sức lực, cắn răng khẽ nói: “Dịch Mộ Tranh, về sau tôi phải xóa hết những thứ BL Anime( BL: Boy love) trong máy vi tính của cậu mới được. Ăn nhanh đi, ăn xong rồi còn về.”.
Lâm Cẩn Nam âm trầm ngồi trở lại phía đối diện, ánh mắt như đang giết người vậy, một mình ngồi ở đó tà ác nhìn tôi đăm đăm.
Tôi lập tức rùng mình mấy cái, tự nhủ thầm rằng nếu cậu dám xóa, thì tôi liền kiện mẹ của tôi . Dù sao Dịch Tiểu Liêu lúc không có chuyện gì làm cũng lén Dịch Bách Sanh xem những thứ ấy.
Tôi cố giữ bộ mặt phớt tỉnh, cầm đũa lên ăn một vài miếng, đầu óc đã bắt đầu không nghe lời, nặng trình trịch cực kỳ khó chịu. Nhìn người con trai đang xanh mặt ngồi đối diện, ánh mắt kia, lông mày kia, cái mũi kia, từng bộ phận đều có điểm quyến rũ khiến người khác phải phạm tội. Tôi yên lặng rũ mắt xuống, đem nửa chai bia cuối cùng uống cạn sạch.
“Cola ——”, tôi vừa gọi vừa đưa tay ngoắc ngoắc người đối diện vẫn đang trợn mắt nhing mình, rồi ôm lấy đầu cười nói: “Tới đây.”
“Sao, tai của tôi thính vô cùng, có cái gì cứ nói đi.”. Lúc cậu nói chuyện chỉ nghiêng mắt nhìn tôi một cái, sau đó lại an tĩnh rũ mắt xuống. Nhìn bộ dáng kia của cậu ấy, trong lòng tôi bất chợt khởi động một cỗ máy tình cảm kỳ quái, ngứa ngáy tê tê khẽ lướt qua trái tim, mang theo vài cơn sóng rung động.
Tôi vểnh môi, nhìn bóng dáng của cậu ấy đang hợp lại thành một, một lát lại biến thành hai. Tôi liền lắc lắc đầu, vỗ vỗ vào gáy rồi nói thầm: “Cola, sao đột nhiên tôi lại muốn hôn cậu như vậy chứ, không phải cậu cho gì đó vào trong rượu, nhân cơ hội này mà làm bậy chứ?”
Mặt Cola tỏ vẻ khinh bỉ trừng tôi một cái, cuối cùng bất đắc dĩ gọi phục vụ tới tính tiền. Sau đó liền kéo tôi rời khỏi đó, vừa đi vừa nói thầm bên tai tôi một câu: “Nếu thật sự muốn cậu coi trọng tôi phải dùng tới chiêu này sao?”
“Thô tục.”. Tôi xỉa xỉa vào ngực của cậu ta, rồi ợ lên một hơi rượu: “Nhưng chị thích.”.
“. . . . . .” Cola im lặng nhìn tôi, cuối cùng chỉ ôm chặt tôi đi ra ngoài. Bước chân của tôi chếnh choáng, phải dựa vào ngực cậu ấy, hai tay lại vòng qua hông cậu ôm thật chặt.
Lúc đứng ở ven đường chờ xe, gió đêm se se lạnh, tôi liền chui vào trong ngực của người nào đó. Cola cúi đầu nhìn tôi, con mắt lóe sáng, giơ tay lên nhẹ nhàng sờ mặt của tôi, lòng ngón tay xẹt qua chỗ nào liền mang đến sự êm ái, dịu dàng đến lạ thường: “Quả cam, chúng ta như vậy. . . . . . Rốt cuộc tính là gì?”
Tôi nhíu mày, cố sức suy nghĩ nhưng vẫn không tìm được từ nào thích hợp để hình dung về mối quan hệ bây giờ của chúng tôi, vì vậy dứt khoát nhắm hai mắt lại vùi vào trước ngực của cậu ấy không lên tiếng. Cánh tay của Cola ở trên mặt tôi khẽ trượt xuống, cuối cùng lại dùng sức ôm chặt hơn, mặt chôn vào bả vai của tôi khẽ cười nói: “Lại giả chết.”
Ở trên xe taxi, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ đang quay ngược, tôi lại ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh. Chỉ thấy được cái cằm cương nghị đẹp đẽ, quấn quanh chóp mũi là hơi thở đặc hữu, trong tầm mắt chính là xương quai xanh lộ rỗ từ chiếc áo sơ mi. Tay của tôi từ bên hông dần dần leo lên lồng ngực bền chắc, đưa đầu lưỡi lướt qua xương quai xanh của cậu ấy.
Toàn thân của Cola chợt cứng đờ, cúi đầu nhìn tôi. Ở trong buồng xe chênh tối chênh sáng, chỉ có thể mơ hồ thấy rõ gương mặt của nhau, nhưng mà tôi lại có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt nóng bỏng của cậu ấy giờ phút này.
Tôi vịn bờ vai tìm được môi của cậu ấy, nhẹ nhàng liếm láp cánh môi khêu gợi. Cậu ấy cũng bắt đầu đáp lại, hai tay cơ hồ muốn hòa nhập vào trong thân thể mình. Tôi cố nhẫn nhịn không bật cười, ngước đầu mặc cho lưỡi của ấy khuấy đảo khoang miệng của mình.
Môi Cola dán vào môi của tôi, nhỏ giọng gọi: “Quả cam. . . . . .”
Bản thân tôi đang nằm trong ngực người kia cũng có chút hôn mê, nhắm hai mắt cảm thụ hơi thở của riêng biệt của cậu ấy. Đột nhiên cậu ấy cắn vào vành tai của tôi, mang theo ý cảnh cáo: “Tay của cậu. . . . . . Đang sờ vào chỗ nào đấy?”
Tác giả có lời muốn nói: Phải công nhận, thật ra thì Quả Cam mới thật sự là Tiểu Sắc Nữ bỉ ổi, ngay cả Dịch Tiểu Liêu cũng phải chào thua -_-#
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!