Truy Thê
Chương 34: Tặng người
Tác giả: Luna Huang
Ngày hôm sau, Mã Phi Yến tóc còn chưa chải, y phục còn chưa mặc đã nghe thông báo Cung Vô Khuyết ở ngoài tiền thính. Nàng hốt hoảng tay chân luống cuống cả lên không biết nên làm gì trước.
Con khỉ chết tiệt sáng sớm không an ổn ở phủ cùng thiếp thất tiêu dao đến đây làm gì? Báo hại nàng cả người như được đặt trên đống lửa vậy, làm gì cũng không xong.
Hôm nay không cần thượng triều nên Mã Tuấn Vĩnh cũng ở phủ cùng Tề thị tiếp đón Cung Vô Khuyết ngoài tiền thính. Hai huynh trưởng mới thăng chức không lâu nên có ngày nghỉ phép, hôm nay cũng không tiến cung.
Mã Viễn Luật bên ngoài cửa phòng ton hót: “Muội muội phu quân tương lai đến tìm đấy, phụ mẫu bảo huynh đến đây gọi muội ra ngoài.” Giọng nói có chút trêu chọc đan xen với tiếng cười khẽ.
Mã Viễn Duẫn ho khan hai tiếng thúc giục: “Để quốc công chờ lâu không tốt đâu, y phục đã chỉnh tề chưa? Huynh vào giúp muội chải tóc.” Dạo này toàn là hắn giúp nàng chải tóc thôi. Để nàng tự chải không biết hỏng hết bao nhiêu cây lược.
Mã Phi Yến còn khẩn trương hơn lúc nãy nữa. Nghĩ qua nghĩ lại liền quyết định nằm luôn trên giường: “Nói với họ muội vẫn còn ngủ, gọi mãi không dậy.”
“Không ngờ ái thê ngủ mà vẫn biết trả lời cơ đấy. Bổn quốc công thực sự bội phục, bội phục.” Giọng trầm thấp của Cung Vô Khuyết nhàn nhạt truyền vào phòng khiến Mã Phi Yến rợn cả người.
Hắn vốn muốn ở tiền thính chờ nhưng nghĩ tới nghĩ lui liền mở miệng bảo Mã Tuấn Vĩnh để hắn đến An tri hiên. Quả nhiên như hắn đoán nàng thật không muốn ra.
“Hạ quan gặp qua Định quốc công.” Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật đồng thanh hướng Cung Vô Khuyết khom người hành lễ.
“Thê huynh không cần đa lễ.” Cung Vô Khuyết không cố kỵ thân phận liền mở miệng nói.
Hai từ “thê huynh” bay thẳng vào tai khiến cả người Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật cứng như khúc gỗ. Vẫn còn chưa thành thân gọi như vậy có phải quá sớm không? Bọn hắn còn nhỏ hắn Cung Vô Khuyết vài tuổi nữa.
Mã Tuấn Vĩnh vội vàng đưa mắt bảo Tề thị vào gọi Mã Phi Yến, hắn bên này cung kính nói với Cung Vô Khuyết: “Quốc công gia, hay là chúng ta qua bên này uống trà đợi Yến nhi?”
Thấy nàng không phản ứng hắn lại lên tiếng: “Chẳng hay ái thê còn bệnh sao? Có cần hay không bổn quốc công bảo Thế An vì nàng bốc vài than thuốc.” Giọng hắn đầy trêu chọc bay thẳng vào tai của Mã Phi Yến.
Cung Vô Khuyết quay sang đáp ứng Mã Tuấn Vĩnh. Dù gì cái bàn đá ngoài viện cũng rất gần phòng nàng. Nàng có chạy lên trời cũng không thoát được.
Mã Phi Yến tay nắm chặt chăn gấm đến nhìn cũng không dám nhìn ra cửa. Tên khốn đó cư nhiên cho rằng nàng giả bệnh. Đột nhiên cửa bị mở ra, nàng nhắm chặt mắt lại. Sẽ không phải con khỉ đó đẩy cửa vào chứ?
Tề thị chậm rãi đóng cửa khẽ trách: “Ngươi còn chưa rửa mặt nữa sao? Quốc công gia đang đợi bên ngoài đấy.” Tay đồng thời kéo nàng đi thay y phục, chải tóc. Còn cố ý mang cây trâm khổng tước Cung Vô Khuyết tặng cho nàng cài lên tóc nữa.
Mã Phi Yến nhăn mặt nói: “Cây trâm đó nặng lắm, hôm nay cài cây này đi.” Nàng lấy một cây trâm gỗ đơn giản ra đưa cho Tề thị.
Không có thời gian Tề thị cũng không cùng nàng đôi co nữa. Thế là lấy luôn cây trâm gỗ cài lên tóc nàng xong rồi kéo nàng ra bên ngoài.
Cừa vừa đẩy ra đã thấy Cung Vô Khuyết cùng Mã Tuấn Vĩnh và hai huynh trưởng ngồi uống trà. Sắc mặt người nào người nấy cũng khẩn trương y như sắp ra trận giết giặc vậy.
“Phi Yến gặp qua quốc công gia.” Mã Phi Yến bước đến nhúng người qua loa cho có lệ. Trong lòng đang mang Cung Vô Khuyết ra vả cho vài cái.
Mấy người kia thấy nàng đến liền viện cớ chạy đi hết. Thế là cả An Tri hiên chỉ còn lại Mã Phi Yến cùng Cung Vô Khuyết. Thực sự chẳng biết bọn họ có thực muốn giúp nàng thoát khỏi móng vuốt của Cung Vô Khuyết không nữa. Chưa gì đã bỏ đi hết thế này, nàng cảm thấy giống như bọn họ tác thành thì đúng hơn.
Cung Vô Khuyết chậm rãi xoay đầu nhìn nàng, khóe miệng hắn khẽ kéo lên: “Vì sao không cài cây trâm ta tặng?”
“Nặng.” Mã Phi Yến không câu nệ tiểu tiết liền phu ra một chữ, mông đồng thời đặt lên ghế đối diện hắn.
Mi mắt hắn nâng lên lộ ra vài tia sáng từ đôi mắt phượng: “Không cảm thấy hiếu kỳ vì sao ta đến sớm như vậy sao?”
“A!” Mã Phi Yến vờ kinh hỉ rồi hỏi hắn: “Thúc thúc đến đây sớm như vậy có mục đích gì?” Muốn nói thì nói đi, còn bày vẻ bắt nàng hỏi nữa.
Hắn vỗ hai tay vào nhau tạo thành ba tiếng liên tục. Ở cửa viện liền thấy có một đôi nam nữ bước vào, hành lễ:
“Thuộc hạ tham kiến thiếu gia, thiếu phu nhân.”
“Nô tỳ tham kiến thiếu gia, thiếu phu nhân.”
Nữ nhân phỏng chừng mười tám tuổi, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sắc bén cứ như nhìn thấu tâm tư của người khác vậy. Nam nhân tuấn tú, thân hình cường tráng, bên hông còn đeo một thanh trường kiếm, chuôi kiếm điêu khắc tinh xảo.
Cung Vô Khuyết uy nghiêm hướng bọn hắn nói: “Sau này nàng sẽ là chủ nhân của các người.”
Bọn họ lại hướng nàng cung kính hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến thiếu phu nhân.”
Mã Phi Yến mở to mắt trấn trối nhìn Cung Vô Khuyết: “Đây là có ý tứ gì?” Hắn là muốn giám sát nàng sao? Lại còn thiếu phu nhân gì nữa chứ.
“Ta thấy nàng không có nha hoàn theo bên cạnh hầu hạ cũng chẳng có bảo tiêu hộ thân liền mang họ tặng cho nàng.” Cung Vô Khuyết nhấp một ngụm trà nhàn nhạt đáp: “Sau này họ sẽ là người của nàng, nàng muốn làm gì cũng được.”
“Ta lại không có bạc nuôi họ, biết phải làm sao?” Nàng chống tay lên bàn trưng ra vẻ vô cùng tiếc nuối vì không thể nhận.
Cung Vô Khuyết hạ giọng nói nhỏ: “Theo ta được biết, Bach Hoa Mộng mỗi ngày thu về không ít bạc.” Nàng còn dám dùng cách này để từ chối ý tốt của hắn sao?
Cả ngươi Mã Phi Yến cứng đờ, sau gáy đột nhiên lạnh như có gió đông thổi đến vậy, khẽ rùng mình một cái không đáp được lời nào. Nàng quên mất hắn biết chuyện của Bách Hoa Mộng.
Đôi đồng tử mị người của Cung Vô Khuyết khẽ lay động khi thấy sắc mặt của nàng biến hóa không ngừng. Cười khẽ một tiếng hắn lại nói: “Ta tặng nàng đương nhiên sẽ cung cấp bạc cho họ. Chuyện này không cần nàng phí tâm.”
Mã Phi Yến thầm mắng hắn một trận trong bụng, miệng vẫn cười tươi từ chối: “Phi Yến vô công bất thụ lộc, thúc thúc vẫn là mang về phủ đi thôi.” Tuyệt đối không để bên cạnh xuất hiện nội gián được.
Cung Vô Khuyết liền đưa ra yêu cầu: “Vậy nàng làm ninh mông đản cao cho ta dùng là được.” Lâu rồi hắn cũng không được thưởng thức món bánh ngon như vậy.
Có lẽ hắn ngủ chưa tỉnh nên đến đây vẫn còn mơ mộng đây: “Thúc thúc là đang nói mớ sao?” Mã Phi Yến nhân tiện mát mẻ hắn.
“Có làm hay không thì người nàng vẫn phải nhận.” Hắn vẫn thản nhiên thưởng trà không để ý đến lời mát mẻ của nàng.
“Ta không nhận.” Nàng không do dự mà thẳng thừng từ chối không lưu lại cho hắn chút mặt mũi nào.
“Tốt.” Cung Vô Khuyết quay sang đôi nam nữ nọ ra lệnh: “Nàng không thích các ngươi rồi. Nể tình các ngươi theo bổn quốc công nhiều năm mạng có thể lưu lại tay chân đem phế bỏ đi.”
Hừ! Nàng mới không tin hắn nhẫn tâm với thuộc hạ của mình. Có lẽ là dọa nàng thôi. Nghĩ như vậy nên Mã Phi Yến một chút quan tâm cũng không có chỉ ung dung uống trà.
Thấy Mã Phi Yến vẫn không phản ứng hắn liền đưa mắt ra hiệu. Từ trên cây, nóc nhà có vài người mặc trang phục dạ hành, mặt cũng bịt kít nhảy xuống, tay giơ kiếm hướng về đôi nam nữ kia. Đôi nam nữ kia vẫn đứng đó không hề lên tiếng van xin, đôi đồng tử cũng không hề động.
Mã Phi Yến kinh hỉ khẽ hô: “Thúc thúc là đang làm gì?” Hắn thực sự nỡ động thủ sao?
Cung Vô Khuyết điềm đạm nhìn thẳng vào mắt nàng đáp như thể đây là chuyện bình thường: “Nàng không hài lòng về họ, ta bất đắc dĩ mới phải làm vậy.”
Còn dám đẩy hết trách nhiệm lên người nàng nữa cơ đấy. Nàng thật tức đến thở không thông rồi: “Đó là mạng người đấy, thúc thúc không thể nói lấy là lấy được.”
“Ta cũng không nói là lấy mạng họ, chỉ là mang gân tay gân chân ra làm vài món thôi.” Cung Vô Khuyết nói như thể đó không phải người mà chỉ là một nguyên liệu trong tháp dinh dưỡng thôi.
Mã Phi Yến mím chặt môi nhìn hắn thở gấp. Đáng lẽ nàng nên tin lời của đám thiên kim, như thế thì bây giờ sẽ không kinh ngạc như vậy. Hắn quả nhiên không biết thương tiếc thuộc hạ: “Ta nhận, ta nhận, thúc thúc đã hài lòng chưa?” Nàng gằng từng chữ cho hắn biết được nàng chấp nhận thỏa thuận là do bị hắn ếp uổng.
Cung Vô Khuyết hài lòng liền đưa mắt ra hiệu, đám hắc y nhân kia cũng trở về vị trí ban đầu. Đôi nam nữ kia quỳ xuống hướng nàng nói: “Tạ thiếu phu nhân.”
“Đứng lên đi, sau này đừng gọi ta là thiếu phu nhân, ta vẫn chưa thành thân đâu.” Lại nói biết đâu chừng không cần gả vào đó nữa. Mã Phi Yến cười như mếu nói. Tự dưng nàng lại rước thêm hai nội gián bên người, thật không muốn sống nữa. Tên này không bao giờ mang được thứ gì tốt lành đến cho nàng cả.
“Thiếu phu nhân, như vậy không tốt.” Hai người đồng thời đứng dậy đưa mắt lén nhìn Cung Vô Khuyết, nữ nhân kia nói.
Cung Vô Khuyết thản nhiên như không vẫn là chung thủy với bộ dạng ta đây không liên quan, chỉ đơn giản là khách ngồi xem tuồng.
“Làm gì mà không tốt?” Mã Phi Yến khép hờ mắt phản vấn nhìn họ.
Thấy họ lúng túng Cung Vô Khuyết liền nói với nàng: “Ta là bảo họ gọi nàng như thể để mỗi ngày nhắc nàng nhớ đến thân phận của mình. Tránh nàng mãi vui chơi quên mất.” Hắn lại nhấp tiếp một ngụm trà, mắt như có như không nhìn nàng.
Mã Phi Yến tức đến không thể nói nên lời, chỉ biết trừng mắt nhìn con khỉ chết tiệt trước mặt. Hắn vì lý do gì mà cứ phải bức ép nàng như vậy?
Phượng quang của Cung Vô Khuyết phát sáng, đáy mắt ẩn hiện ý cười. Hắn đưa mắt bảo hai người nọ đi ra. Sau khi đôi nam nữ kia đi khuất, hắn lại nói với nàng: “Tiểu dã mã tính tình vẫn không thay đổi nhỉ?”
Mã Phi Yến mặc kệ hắn liền chòm người sang nói nhỏ: “Thúc thúc, ta làm ninh mông đản cao cho ngươi dùng, ngươi bỏ cái chiếu chỉ kia được không?” Nàng dùng thái độ hòa nhã nhất của bản thân để thương lượng cùng hắn.
Cung Vô Khuyết nhếch môi cười nhạt. Hắn phí bao nhiêu tâm tư lấy cái chiếu chỉ này từ chỗ hoàng thượng về lý nào lại chỉ vì một cái bánh mà bỏ hết. Sau này nàng gả cho hắn chẳng phải hắn cũng được ăn sao: “Tiểu dã mã là đang nói mớ sao?” Hắn mang lại câu của nàng ra để mát mẻ nàng.
Mã Phi Yến tức giận hắt một hơi mạnh rồi ngồi lại vị trí của mình: “Thúc thúc vì lý do gì cứ phải chọn ta? Ngươi chọn đường tứ tỷ đi, nàng cái gì cũng thạo, ta cái gì cũng không thạo.”
Nếu hắn muốn chia rẽ Mã gia cùng phe phái của Trữ thân vương thì nên lấy Mã Phi Vũ mới đúng. Mã Tuấn Trường là đế sư, Trình thị, Lý thị xuất thân từ gia tộc lớn vậy thì nàng ta mới là đối tượng hắn cần tìm. Không phải nàng.
Nàng nghĩ mãi cũng chẳng biết vì sao hắn lại chọn nàng. Theo thông tin Mã Tuấn Vĩnh điều tra được thì chiếu chỉ này do hắn đích thân đi xin về, tuyệt đối không phải do hoàng thượng ép uổng.
Cung Vô Khuyết hướng nàng cười nhạt một cái: “Trong phủ của ta nữ nhân như thế đã quá nhiều rồi, chỉ là… một nữ nhân như nàng đây vẫn chưa có.” Ánh mắt lóe lên vài tia gian xảo như thể đem suy nghĩ của nàng nhìn thấu.
“Ngươi không sợ ta khiến ngươi tức chết sao?” Mã Phi Yến hậm bực nén giận. Hắn dám xem nàng là hàng hiếm của lạ trong nhân gian. Càng giận đại não sẽ càng không thể hoạt động được, nàng phải bình tĩnh.
Cung Vô Khuyết cười tươi hơn phun ra một câu: “Ta cũng rất muốn thử cảm giác đó.” Hắn hơi chòm người về phía trước, tay hắn đồng thời đưa lên chạm nhẹ vào chóp mũi của nàng.
Mã Phi Yến ôm lấy cái mũi của mình hận thù nhìn hắn. Đôi đồng tử đen láy khẽ run vài lần. Hắn cư nhiên đem nàng xem như nữ tử phóng đãng mà đối đãi. Nàng nhất định khiến hắn tức chết mới hả dạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!