Trúc Mã Là Nam Thần
Chương 19
Cảm giác người trong ngực hơi động đậy, ánh mắt bình tĩnh bỗng nhiên trở nên thâm trầm, mày hơi nhíu lại.
Nhẹ nhàng buông cô ra, bất động thanh sắc bọc một chiếc chăn nhỏ quanh người rời giường đi vào phòng tắm.
Cùng lúc đó, người trên giường người lông mi rung động vài cái, cũng mở mắt ra.
Lãm Nguyệt có chút xuất thần nhìn chằm chằm bức tranh thủy mặc trên tường, hình như cô mơ thấy Trần Dục Sâm, còn mơ thấy có cái gì đè trên người cô nữa, chẳng lẽ do tối hôm qua nói đến đàn ông sao?
Ấn hai bên thái dương, đầu vẫn có chút choáng váng, cô ngồi dậy, cảm thấy trước ngực đột nhiên lạnh lẽo, cúi đầu thấy chăn chảy xuống mới nhớ ra, có lẽ tối qua cô đã quên mặc áo ngủ.
Lấy áo ngủ mặc vào, muốn đi hôn chào buổi sáng bảo bảo, Lãm Nguyệt mới phát hiện không thấy bảo bảo đâu.
Lại ra ngoài phòng khách chơi rồi sao?
“Bảo bảo?” Lời vừa nói ra khỏi miệng, lông mày cô liền nhíu lại, giọng nói không giống bình thường chút nào, khàn khàn trầm thấp, cổ họng lại đau, cô đành đi ra ngoài.
Lúc chạm tay vào nắm cửa thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía toilet.
“Ai?” Âm thanh tí tách tí tách từ bên trong truyền ra, Lãm Nguyệt nghĩ chắc tối hôm qua cô quên đóng vòi nước, nhưng khoảnh khắc chạm vào cửa phòng tắm ý nghĩ đó lập tức bị phủ định.
…… Bên trong khóa trái.
“Là anh.” Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, ưu nhã như tiếng đàn cello.
“…… Trần Dục Sâm?” Lãm Nguyệt suy nghĩ, mày nhăn càng chặt, cảnh giác hỏi “Anh vào bằng cách nào?”
Một núi không thể có hai hổ, cô không thích bất kỳ ai xâm nhập lãnh thổ của mình, nên cô chưa bao giờ cho người khác mật mã cửa.
Dòng nước chậm rãi chảy xuống ngực, Trần Dục Sâm nghe giọng nói bên ngoài hơi khàn khàn thì chân mày nhíu lại, “Bảo bảo mở cửa cho anh.”
“À.” Ngữ khí Lãm Nguyệt thả lỏng, cười nhẹ nói, “Vậy sao?”
“Sao anh lại tắm ở nhà em?” Lãm Nguyệt nghĩ, cười trêu chọc nói, “Bệnh sạch sẽ của anh khỏi rồi sao?”
Annh không giống kiểu người có thể tắm rửa ở nhà người khác mà.
Nghe giọng nói bên ngoài khôi phục bình thường, đôi mắt chợt thẫm lại, cảm giác không thoải mái lóe lên, bảo bảo……
“Quần áo bị bẩn.” Cái chai trong tay hơi bẹp lại, giọng nói lại có chút ủy khuất.
Mùi hương quen thuộc từ chất dịch trong suốt dính dính trên lòng bàn tay phát ra, đầu ngón tay thon dài đặt dưới mũi, ánh mắt người đàn ông bình tĩnh trở lại.
“Ồ.” Thật ra Lãm Nguyệt cũng không quá để ý câu trả lời của anh, tất nhiên biết là anh gặp tình huống gì đó không thể không tắm, nghe anh giải thích cũng chỉ là ồ một tiếng.
Đến phòng bếp rót một ly nước ấm uống một ngụm.
Đưa mắt tìm kiếm một vòng quanh phòng khách, Lãm Nguyệt nhíu mày, đặt ly nước xuống, một lần nữa đi đến phòng tắm, gõ cửa, “Trần Dục Sâm, bảo bảo đâu?”
Hơi nước khiến gương mặt người đàn ông trở nên mơ hồ, mím môi, giọng nói trầm thấp, “Cơ thể bảo bảo xả ra một số vấn đề nên đã được đưa đi rồi.”
“Cơ thể?” Lãm Nguyệt truy hỏi, “Cơ thể bảo bảo có vấn đề gì sao, có nghiêm trọng không?”
“Không có gì.” Một loại cảm xúc không rõ ràng nổi lên trong đáy mắt, vừa thoải mái vừa chua xót, “Bảo bảo không phải người bình thường, cơ thể cậu bé cần phải ngủ say một thời gian, không cần lo lắng.”
“Ừm” Nghe anh nói, Lãm Nguyệt ậm ừ đáp, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
“Nghe nói gần đây Hứa gia gia nuôi một con Ngao Tây Tạng, có phải không?” Đang lúc cô muốn tiếp tục hỏi thì giọng nói người bên trong đã truyền ra.
“Hả?” Gần đây sao? Lãm Nguyệt suy nghĩ, nhàn nhạt nói, “Nguyệt Lượng được nửa tuổi rồi.”
Nửa năm trước khi Nguyệt Lượng vẫn là một bé cún con, ông nội cô đã mang ra ngoài khoe một lượt, mà đương nhiên quan trọng nhất là khoe với Trần gia gia – người luôn thích đấu võ mồm với ông nội cô.
…… Còn bị chọc tức nên khi quay về đã ăn nhiều hơn một chén cơm.
“Ừ.” Trần Dục Sâm hỏi, “Trước kia không phải em cũng muốn nuôi một con sao?”
“Nhà em nhỏ quá.” Lãm Nguyệt vuốt vuốt tóc, không nên nuôi Ngao Tây Tạng trong không gian ngột ngạt.
Ánh mắt Trần Dục Sâm sâu hơn, môi mỏng khẽ mở, “Nhà anh rất lớn.”
Đủ để nuôi cả em cả nó.
Lãm Nguyệt nghĩ đến trước kia anh độc miệng, lãnh đạm nói, “Vui sướng khi người khác gặp họa cả đời sẽ tịch mịch.”
Trần Dục Sâm:………
“Anh tắm tiếp đi.” Lãm Nguyệt vén vài sợi tóc lộn xộn ra sau tai, đến tủ quần áo lấy ra một bộ khác để thay. Mặc đồ ngủ không tốt lắm.
Thay quần áo xong, Lãm Nguyệt nằm trên giường, cánh tay hơi mỏi, thay quần áo thật phiền phức.
Một lát sau, mắt càng ngày càng mỏi, thật sự muốn ngủ, Lãm Nguyệt chống đỡ hai mí mắt đang muốn dính lại, nhìn phòng vệ sinh, “Bao giờ anh mới tắm xong?”
Cô muốn rửa mặt một chút.
Trần Dục Sâm nhìn phòng tắm trống không, lại cúi đầu nhìn cái chăn nhỏ mình vừa mang vào…
Nghĩ một lát, ánh mắt xẹt qua một tia sáng không rõ ràng, cầm lấy cái chăn nhỏ quấn quanh thân dưới, bàn tay thon dài nổi rõ khớp xương đặt lên nắm cửa phòng tắm.
Cạch…
Lãm Nguyệt ngẩng đầu, “Anh cuối cùng cũng ra……”
Chỉ nói được một nửa thì cổ họng đã bị mắc lại.
Người đàn ông đi ra từ phòng tắm dáng người cao lớn, chỉ quấn quanh thân dưới một cái chăn nhỏ, môi mỏng hơi mím, góc hàm nam tính, hàng mi dài dính hơi nước, càng có vẻ đen nhánh dày dặn, đôi mắt trầm tĩnh như bầu trời đầy sao rộng lớn, chứa đựng khung cảnh thanh lãnh ảm đạm nhất thế gian.
Một giọt nước ngưng tụ từ mấy sợi tóc dán trên má, chảy dọc theo cằm rồi nhỏ giọt xuống đường cong mạnh mẽ trước ngực, lại chậm rãi, chậm rãi trượt xuống, để lại dấu vết trên vòm ngực và cơ bụng cho đến khi nó trượt vào lớp vải phần dưới cơ thể……
Khiến người ta hận không thể đưa tay kéo cái chăn xuống mà cẩn thận tìm một chút.
Lãm Nguyệt khụ một tiếng, bình tĩnh sờ sờ mặt mình. Có chút nóng.
Nam sắc a…
Đột nhiên liền nhớ lại giấc mơ của mình, trong mộng Trần Dục Sâm chính là như thế này, dáng người cao lớn bao trùm một tầng cơ bắp hơi mỏng ở những chỗ thích hợp, hợp khẩu vị một cách lạ lùng.
Gần như giống nhau như đúc, còn trần trụi nữa chứ, chẳng lẽ cô có ý nghĩ phóng đãng như vậy với anh sao?
“Sao vậy?” Giọng nói từ tính trầm thấp của người đàn ông vang lên, dường như hoàn toàn không phát hiện cô thất thần.
“Không có gì.” Lãm Nguyệt buông tay xuống, ánh mắt bình tĩnh hơn, “Sao anh không mặc quần áo?”
Sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội thấy cảnh này nữa.
“À?” Người đàn ông bất động thanh sắc hơi sững lại, cơ bụng căng chặt, con ngươi nhàn nhạt lóe lên một chút, “Quần áo bị bảo bảo làm dơ.”
…… Có chút hương vị cáo trạng ở đây.
Chắc là nghe lầm thôi. Quả nhiên đầu vẫn còn choáng váng.
Lãm Nguyệt miễn cưỡng dời tầm mắt đang dính chặt vào cơ bụng của anh, nhàn nhạt nói, “Vậy nhất định là do anh chọc tới bảo bảo.”
“Bảo bảo vô cùng ngoan, chưa bao giờ có vấn đề gì.”
Ý tại ngôn ngoại, vấn đề là do anh.
Người đàn ông hạ mi mắt, giọng nói hơi trầm xuống, khóe miệng không rõ ràng trùng xuống, “Không phải em vội dùng phòng tắm à?”
“À vâng.” Lãm Nguyệt nghĩ một lát rồi tìm trong ngăn tủ lấy ra một cái áo tắm dài mới cho anh. “Nhà em không có kiểu dáng của đàn ông, cái này em chưa từng mặc qua, anh dùng tạm đi.”
Tuy cô còn muốn nhìn nhưng làm người không thể quá phận.
“Ừ.” Người đàn ông cầm cái áo tắm, khóe miệng càng trùng xuống.
Lãm Nguyệt không chú ý tới tâm tình của anh, cảm thấy hai mí mắt sắp dính vào nhau, đưa cho anh xong liền đi vào phòng tắm.
Nếu không rửa mặt ngay cô sẽ ngủ mất.
Một mùi thơm quen thuộc bay vào mũi, Lãm Nguyệt dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, cuối cùng cũng cảm thấy thanh tỉnh hơn một chút.
Lúc đánh răng đột nhiên liếc qua sữa tắm trên giá, mới hiểu ra mùi thơm quen thuộc vừa rồi là từ đâu đến.
Bất động một giây, không ngờ tới, Trần Dục Sâm còn thích mùi hương của sữa tắm dành cho nữ này.
Ừm, Lãm Nguyệt súc miệng, nhổ nước ra, làm sao đây, hình ảnh của nam thần có chút sụp đổ rồi.
Sau khi Lãm Nguyệt đi vào phòng tắm, Trần Dục Sâm cầm áo choàng tắm, đột nhiên chọc chọc cơ bụng, lập tức cứng đờ, mặc áo tắm vào.
Rửa sạch bọt ở khóe miệng, dùng khăn lông lau mặt, nhìn trong gương, gương mặt thanh lệ xinh đẹp, ngoại trừ sắc mặt có chút hồng ra thì rất tốt, hoàn mỹ.
Khóe mắt nhìn đến quần áo trên người, mới nhớ ra hình như quần áo tối qua thay ra còn chưa giặt. Cô đi đến trước bàn trang điểm, đổ ra lòng bàn tay một ít lotion xoa lên mặt, xong xuôi mới đi ra ngoài.
Đi đến ban công, lấy quần áo tối hôm qua thay ra bỏ vào máy giặt, Lãm Nguyệt nhìn về phía người đàn ông trong phòng bếp không biết đang làm gì, “Quần áo của anh đâu?”
Người đàn ông đứng trước bình nước nóng dừng lại, “Vứt rồi.”
“Vứt rồi?” Lãm Nguyệt nhìn anh một cái.
“Ừ.” Người đàn ông rũ hàng mi hơi rung, không có biểu cảm gì.
Nhớ tới bệnh sạch sẽ của anh, Lãm Nguyệt ồ một tiếng, bình tĩnh đem quần áo của mình bỏ vào máy giặt.
Dù sao cô cũng lười giặt tay.
“Vậy lúc nữa anh mặc cái gì đi?” Cô ấn khởi động máy giặt.
Người đàn ông mím môi, âm thanh trầm hơn một độ, “Có người đưa quần áo tới, lúc đó anh sẽ đi.”
“Ừm.” Lãm Nguyệt xoa xoa thái dương, chuẩn bị ra ngoài đổ rác, thùng rác vẫn chỉ có một số mẩu giấy vụn và vỏ trái cây mà cô ném vào, lúc cô xách túi đựng rác lên, đột nhiên cảm thấy hơi lạ, không có quần áo ở đây, vậy anh vứt quần áo ở đâu?
Anh còn quấn khăn tắm đi ra ngoài dạo một vòng à?
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!