Máu Ma
Chương 12: chương 12
Jane nhí nhảnh mặc quần áo vào. Hình như sáng nay nàng thấy trong người cọ cái gì thay đổi mà không thế nào hiểu nổi. Tâm thần nàng như lâng lâng. Trong trí Jane lúc nào cũng có hình bóng Oanh. Lúc nào nàng cũng muốn làm bất cứ cái gì cho Oanh vui lòng. Tự nhiên Jane để ý từng cử chỉ nhỏ nhặt của Oanh. Nàng tự hỏi, đó có phải là tình yêu. Đành rằng từ trước tới nay Jane không thích con trai. Nhưng đối với bạn gái, chưa có đứa nào là Jane nhđ nhung, thương mến như tình yêu Jane dành cho Oanh bây giờ. Thấy Oanh thích nói chuyện vui, Jane cố cười nói. Thấy Oanh thích ôm ấp, Jane đã không ngần ngại làm tất cả những gì ngày xưa chỉ nói tới nàng đã đủ đỏ mặt lên rồi. Oanh vừa nói ra phố ăn là Jane lụp chụp mặc quần áo vô liền. Ngay sau đó, nàng còn giúp Oanh lấy quần áo, cài núc áo cho Oanh nữa.
– Cô Oanh ơi, cô muốn đi ăn ở đâu. Để con lái xe cho cô nghe.
Oanh gật đầu, chỉ chùm chìa khóa cho Jane. Nàng xỏ nốt đôi giầy rồi đi ra nhà để xe. Jane đã nổ mấy xe, nó mở cửa sần cho Oanh bước lên rồi khóa chết an toàn tự động.
Jane âu yếm hỏi Oanh.
– Bây giờ đi đâu hả cô?
– Con muốn ăn gì?
– Con ăn cái gì cũng được. Cô ăn ở đâu quen thì chỉ cho con đưa cô tới đó nghe.
– Ừ, nếu vậy thì cô chỉ cho con đi.
Xe vừa ra khỏi nhà để xe, bỗng đầu óc Oanh quay cuồng. Nàng nhìn lên trời, những tia nắng nóng bỏng xuyên qua mắt như có hàng ngàn mũi tên bắn vào nhỡn tuyến.
Oanh thét lên.
– Chết… chết rồi… mặt trời đã đúng ngọ.
Nói xong, Oanh mở cửa xe, nhảy xụống, bay vút vào nhà. Jane vừa cho xe chạy khỏi ga-ra, thấy Oanh nhảy ra làmJane hoảng hết, thắng xe lại thực gấp. Nàng kinh hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra cho Oanh. Điều làm Jane càng hoang mang hơn nữa là Oanh đã không mở cửa mà tông bể cửa sổ để nhảy vào nhà. Jane cuống quít lui xe lại. Chạy vội vào nhà xem tình trạng Oanh ra sao. Nàng không thấy ai trong phòng khách, chạy vô phòng ngủ. Jane vừa mở cửa đã nghe tiếng rên d như có người bị thương sắp chết. Nàng vừa định lên tiếng đã nghe thấy tiếng thì thào nhưng lại thật chói tai.
– Đóng… đóng… đóng cửa lại… mi muốn giết ta hay sao?
Jane đóng ập cửa lại ngay, nàng run run hỏi:
– Cô Oanh ơi, cô Oanh… Cô làm sao vậy. Để con bậtđèn lên coi cô làm sao nghe.
Tiếng Oanh giận dữ thét lên.
– Không!… Không được mở đèn. Ngươi hãy lại đây, lại đây mau lên…
Jane mếu máo nhưmuốn khóc, nàng lần lũi trong bóng tối mò mẫm đi tới giường ngủ. Nhưng không thấy Oanh đâu. Jane nói nho nhỏ:
– Cô ơi cô Cô đừng làm con sợ nghe. Cô đang ở đâu có sao không?
– Lại đây… lại đây mau đi… Đừng có hỏi gì nữa. Tao đang ở dưới gầm giường.
Hình như Oanh đang trong cơn đau đớn cùng cực. Jane không dám nói gì nữa. Nàng từ từ chui xuống gầm giường.
Vừa tới sát bên Oanh. Bỗng Jane hoảng kinh vì Oanh chồm lên, vít cổ nàng xuống cắn mạnh. Jane cố dẫy dụa nhưng vô ích. Hai cánh tay Oanh cứng như hai thanh sắt nguội ghì chặt lấy nàng. Thân thể Jane bất đầu lạnh ngất, nàng run lẩy bẩy, và chỉ một lúc sau, nàng bất động.
Oanh từ tử buông cô cháu thân yêu ra. Nàng biết là nó chưa thể chết được, vì Oanh đã cố dằn lại ma tính để giữ lại mạng sống của nó. Tuy nhiên, với tình trạng này, ít nhất cũng phải cả tuần lẽ nữa Jane mới trở lại bình thường được. Nhưng dù sao thì những giọt máu vừa rồi của Jane cũng đã cứu sống tính mạng nàng. Nếu không, nàng đã bị ánh nắng đúng ngọ thiêu chết mất rồi. Thật là kinh khủng
không thế nào tưởng tượng được. Chỉ không đầy một giây mà thân thể Oanh suýt nữa đã trở thành tro bụi. Nếu phải nhưJane lái xe xa hơn một chút nữa thì nàng đã tiêu mạng rồi. Hoặc là ngay lúc vừa rồi, Jane không chạy theo nàng thì Oanh lấy đâu những hạt máu quí báu vào lúc này mà chữa thương.
Tuy nhiên, nàng vẫn chưa được bình phục hoàn toàn. Có lẽ cờn cần phải có nhiều máu hơn nữa mới có thể bình phục lại như xưa được. Nhưng bây giờ mà tiếp tục hút hết số máu còn lại trong người Jane thì nó không thế nào sống được nữa. Bởi vậy Oanh đành phải nm cách khác.
Nàng ôm lấy thân thể cô cháu cưng nói nho nhỏ:
– Con đừng giận cô nghe. Không bao giờ cô hại con đâu Hãy ngủ đi, ngủ đi cho đỡ mệt, tối nay cô sẽ tìm cách chữa thương cho con.
Mặc dù không nói được, nhưng hình nhưJane vẫn hiểu Oanh đang nói gì. Môi nó mấp máy. Oanh nhìn rõ nét mặt xanh dờn của nó thực thảm thương. Hơi thở Oanh cũng đã điều hòa. Những cái nóng như lửa đốt trên da thịt đã nguội dần. Tuy nhiên, thân thể vẫn còn nhức nhối kinh hồn. Oanh nằm thực yên, cố tập trung tư tưởng chữa thương. Nàng lịm đi lúc nào cũng không hay…
Khi Oanh thức dậy, trời đã nhá nhem tối. Nàng chui ra khỏi gầm giường và bế Jane ra ngoài. Bật đèn lên, nàng chợt nhìn thấy hình mình trong chiếc tủ kính. Oanh kinh hãi rú lên, nàng không ngờ hình thù mình lại có thể quái gở như thế này. Mặt mũi Oanh nhăn nheo còn hơn bà già bảy mươi. Da mặt loang lổ cháy nám đem như cục than hầm. Nàng sờ tay lên mặt bóc ra được cả một mảng da khô như miếng vẵy đông trên vết thương lâu ngày. Oanh cởi hết quần áo ra coi. Nàng kinh hãi thấy không còn chỗ nào lành lặn. Tất cả thân thể nàng như cháy nám, nứt nẻ tới rướm máu. Oanh vội vàng tắt đèn ngay.
Oanh đã hiểu ngay sự tàn phá của ánh nắng đúng ngọ có thể thiêu chết nàng như thế nào. Tuy nhiên, hôm nay chưa tới nỗi nào. Nhưng dù sao thì Oanh cũng phải cần một thời gian dài để chữa thương. Có lẽ cách tốt nhất là trở về hang động của tụi lùn.
Nhưng còn Jane thì sao. Bỗng Oanh nghĩ ra một cách chữa thương cho cô cháu yêu của mình. Nàng đập chiếc bình bông bằng thủy tinh, lấy miểng rạch một vết nhỏ nơi cổ tay Jane cho rướm máu, rồi lấy điện thoại gọi cho anh chàng chủ nhiệm. Chuông điện thoại reo, có tiếng nói trong ống nghe.
– Alô.
– Có phải anh chủ nhiệm không? Oanh đây.
– A, cô Oanh hả. Đang ở đâu đó?
– Em về nhà rồi. Có chuyện muốn nhờ anh nè.
– Nôi đi cưng, lúc nào anh cũng sung sướng được làm bất cứ cái gì cho em mà.
– Thôi mà, anh lo bà xã ở nhà đi đã.
Oanh nghe anh chàng chú nhiệm nhái giọng miền Trung nói:
– Bà xã thì bà xã chứ có răng mô.
Oanh cười khúc khích nói:
– Anh rủa bà ấy sún hết răng rồi phải không? Cái tội ấy của anh để tính sau đi. Bây giờ em muốn anh gìúp em, đưa một cô cháu tới nhà thương xin tiếp máu. Nó bị thương ở cổ tay, nên mất rất nhiếu máu. Nhưng mà anh phải hứa là đừng làm chuyện này um xùm lên, vì còn nhiều điều em chưa tiện nói ra với ai được.
Có tiếng la hoảng:
– Trời ơi, con bé rự tử hả?
Oanh nói:
– Em đã nói với anh là chuyện này chưa tiện nói ra mà. Đừng có hỏi nhiều nữa. Không có chuyện tự tử gì đâu. Con gái nhà người ta còn đang yêu đời mà. Bị chiếc bình bông bể, cứa vô tay nó thôi.
– Bây giờ con nhỏ ấy ở đâu?
– Đang ở nhă em.
– Vậy để anh tới nhà em rồi hai đứa mình cùng đi nhé.
– Không đâu, em để nó ở nhà và phải đi ngay bây giờ, nên mới nhờ tới anh thôi. Chứ anh tưởng em không biết đường đưa nó đi nhà thương xin tiếp máu hay sao? Em để cửa mở, anh cứ tự nhiên vô. Chìa khóa nhà em để trên bàn.
Có tiếng thở dài.
– Thôi được rồi, anh tới đó ngay bây giờ. Anh cũng không biết em đang chơi cái trò gì nữa.
Oanh mỉm cười đặt ống nghe xuống. Nàng đi tới bên Jane, thấy nó cũng vừa tỉnh nên rất mừng. Tuy nhiên, Jane còn yếu sức, nói thều thào:
– Nước… nước… cô ơi cho con miếng nước.
Oanh biết ngay con nhỏ đang cần một số lượng nước thực nhiều trong cơ thể. Nàng lấy một ly nước thực lớn, kề vô miệng nó, nói:
– Tốt lắm, uống hết ly nước này con sẽ khỏe hơn. Bây giờ cô nhờ một người bạn tới đây đưa con đi nhà thương tiếp máu. Con đừng nói gì với bất cứ ai. Chờ khi nào cô về rồi sẽ nói chuyện sau nhé.
Jane ngoan ngoãn gật đầu. Oanh lại nói tiếp:
– Sau khi đã khỏe rồi, con cứ ở lại đây. Thức ăn có sẵn trong tủ lạnh. Tiền cô để dưới tấm nệm này, ngay chỗ đầu con nằm. Cứ lấy mà tiêu, khỏi phải lo nghĩ gì cả. Nghe không.
Jane lại gật đầu, nàng thấy một bàn tay sần sùi vuốt nhẹ trên má. Nhưng Jane không nhìn thấy gì vì trong phòng tối om om. Chỉ một lúc sau, Jane nghe thấy có tiếng đàn ông ở nhà ngoài.
– Oanh ơi, Oanh. Em còn ở nhà không?
Có tiếng chân đi và đèn được bật sáng lên trong phòng ngú. Jane hơi chói mắt nên nàng phải nhắm mắt lại. Tiếng người đàn ông nói:
– Cô là cháu của cô Oanh đây hả?
Jane hé mắt yếu ớt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh giường. Nàng gật đầu nhè nhẹ. Bỗng ông ta la lên thực lớn.
– Trời ơi, cô bị thương nhưthế này mà cô Oanh bỏ cô đi đâu không biết nữa. Để tôi đưa cô đi nhà thương liền bây giờ nhe.
Vừa nói, người đàn ông vừa luồn tay bế bổng Jane lên, đưa ra xe. Jane thấy tim ông ta đập loạn xạ khi thân thể nàng ép sát vô mình ông ấy. Cánh tay luồn dưới lưng nàng hình như dài hơn cánh tay phía dưới. Bởi vậy, Jane thấy bàn tay thừa ra bấu chặt lấy ngực nàng…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!