Mỹ Thực Tại Dân Quốc - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Mỹ Thực Tại Dân Quốc


Chương 27


Cố thái thái nhìn dịu dàng mềm mại, trên thực tế lại là người nói một không hai, nói hai ba câu liền đem sự tình định xuống. Lục Nghiên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”

Diệp Tinh lúc này bộ mặt đó là trắng dã, thân thể nhanh nhẹn thông minh hơi lo lắng, nhìn có vẻ sẽ lập tức té xĩu. Vị Diệp tiểu thư đời này chắc là chưa bao giờ chịu nhiều ủy khuất như thế, Lục Nghiên trong lòng suy nghĩ.

Nàng là Diệp tiểu thư có tiếng ở Lục Thủy Thành, du học D Quốc trở về, nàng mang theo mốt thời trang của cô nương phương Tây về đây, đi tới chỗ nào cũng được người ta theo đuổi. Bây giờ, chịu đựng ánh mắt sung sướng của người khác khi mình gặp họa, đối với nàng mà nói, quả thực chính là sỉ nhục.

Mà thái độ Cố gia lần này cũng để cho mọi người biết, việc hôn nhân hai nhà Lục Cố, cả hai bên đều không có đổi ý, nói cách khác vị trí nàng dâu trưởng tôn Cố gia chắc chắn nằm trong tay Lục Nghiên.

Người Lục gia không ở lại Cố gia nữa. Lúc rời đi, một nha đầu mặt tròn đi tới, đưa một cái hộp gỗ đồ ăn lớn cho Lục Nghiên, thấp giọng nói: “Đây là Tứ Gia đưa cho Lục tiểu thư, nói là chén mì lần trước ngài đưa tới hương vị rất tốt.”

Lục Nghiên sửng sốt, những người khác trong đại sảnh cũng kinh ngạc một chút, không ít người sau lưng cũng không nhịn được, ánh mắt dò xét quét tới.

Cố Tứ Gia cùng Cố Thành rất khác nhau, hắn tuy rằng tuổi tác so với Cố Thành không xê xích bao nhiêu, nhưng toàn bộ Tỉnh S thậm chí là toàn bộ Z Quốc đều biết, là nhân vật vang danh. Cố gia Tứ Gia, là một vị tướng, thiếu niên anh tài. Mà Lục gia tiểu thư này, lúc nào lại cùng đối phương có lui tới, ngay cả người Cố gia cũng không nhịn được ánh mắt quét tới.

Lục Nghiên tiếp nhận hộp gỗ, thoải mái nói: “Thay ta cảm tạ Tứ thúc.”

Tứ thúc…

Nghe xưng hô này, mọi người ai nấy lông mày dựng đứng.

Đợi trở lại trong xe Lục gia, Lục Nghiên nhịn không được đem chiếc hộp mở ra, lúc này mới phát hiện, bên trong thế nhưng chứa tràn đầy một hộp Hoa Cầu Tuyết, hoa trắng như bông tuyết bình thường, được gói trong một bó, dùng dây rua băng tơ tằm màu hồng nhạt buộc lại, xinh đẹp cực.

Bên cạnh bó hoa còn có một chiếc hộp thêu hoa hồng, bên trong chứa một chuỗi vòng tay màu đỏ san hô.

*

Cố gia.

Cố Tứ Gia cầm khăn tay trắng mềm mại trong tay tinh tế quan sát, cửa thư phòng bị người đẩy ra, tiếng bước chân rất nhỏ đến trước bàn, nha đầu mặt tròn nhỏ giọng nói: “Tứ Gia, Lục tiểu thư bọn họ đã về.”

Cố Tứ Gia hơi hơi ân một tiếng, nha đầu nói: “Nếu không có việc gì, ta lui xuống trước.”

Cố Tứ Gia lại ân một tiếng, toàn bộ cuộc nói chuyện ngay cả lông mi cũng không nâng một chút, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm súng trong tay. Nha đầu mặt tròn hơi hơi quỳ gối, xoay người tính toán rời đi, lại nghe thấy chủ tử của mình mở miệng gọi lại hỏi: “Lục gia có mang thứ gì đến?”

Nha đầu sửng sốt, gật gật đầu nói: “Đúng là có. Có cần ta đi nhìn một cái, có cái gì liền đưa tới cho ngài?”

Cố Tứ Gia gật đầu, xem như khẳng định.

Nha đầu trong lòng giật mình, đi ra khỏi thư phòng, người canh giữ ở cửa giữ nàng lại, hỏi: “Tứ Gia phân phó ngươi chuyện gì?”

Nha đầu đem sự tình nói ra, cuối cùng nói: “Đây chính là lần đầu tiên. Bên ngoài không biết đem tới bao nhiêu thứ tốt vậy mà đây là lần đầu tiên Tứ Gia hỏi thăm. Lục tiểu thư này xem ra là thật sự vừa mắt Tứ Gia… Thôi không nói với ngươi, ta phải mau đem chuyện Tứ Gia phân phó làm cho xong.”

Những lễ vật khách nhân đưa tới đều bỏ vào một chỗ, nha đầu tìm phần của Lục gia xong, vội vàng đưa qua.

“Ta đem đồ vật đi đây.” Nha đầu đem lễ vật để lên bàn tròn cạnh cửa sổ, trên bàn đặt một bình thuỷ tinh cắm Hoa Cầu Tuyết vừa mới hái, vài bông tuyết trắng còn đọng lại rơi xuống.

Cố Tứ Gia gật gật đầu, chờ nha đầu rời đi, hắn nhìn chằm chằm hộp quà một lúc lâu, chậm rì đứng lên, đi tới bên giường.

Một lớp hai lớp…

Giấy bọc bên ngoài bị xé mở, hiện ra thứ ở bên trong là một chiếc hộp gỗ được khắc hoa. Mở hộp ra, tầng ở trên toả ra một cỗ hương vị lẻn vào chóp mũi, bên trong là những khối trắng tinh —— đây chính là một hộp điểm tâm.

Điểm tâm màu trắng, chính giữa điểm sắc hồng, vào miệng chính là nhàn nhạt vị ngọt.

“… Ngô…” Ăn ngon!

Cố Tứ Gia lấy một miếng bỏ vào miệng. Điểm tâm được làm tinh xảo khéo léo, nhìn giống như hàng mỹ nghệ. Vừa đẹp vừa ngon khiến hắn một lúc bốc hai cái đầy miệng.

Điểm tâm này là món bánh làm từ bột mì, lớp vỏ bên ngoài ngọt lịm thơm ngon, bên trong lại càng mềm càng ngọt hơn, hình như là đậu đỏ nghiền nguyễn, cảm giác sẽ không quá ngọt, mà trong miệng lại thoang thoảng mùi thơm thanh nhã.

Ù…

Một trận gió lùa vào của sổ làm cửa kêu lộc cộc liền nhìn thấy mắt nam nhân biểu cảm lạnh lùng trở nên mềm mại hơn, giống như tuyết mùa đông dần tan ra, trên mặt hồ băng cũng bớt đi độ dày.

Thật sự rất ngon.

*

“Tiết trời mùa đông mà còn chạy tới trường đua ngựa chơi, ta thấy tiểu thư Cố gia kia quả thực là động kinh.” Xuân Hạnh một bên cùng Lục Nghiên sửa sang lại xiêm y, nói lảm nhảm  —— nha đầu kia chính là một bà cụ non, tuổi còn trẻ mà cứ lải nhải càm ràm.

Lục Nghiên thưởng thức chuỗi vòng hồng san hô trên tay, nghe vậy nói: “Không biết là có bị bệnh hay không, nhưng loại bệnh nhà giàu này, ngươi cũng không biết nàng rốt cuộc là muốn làm chuyện gì đâu…”

Nha đầu Hòa Hương lấy mấy món đồ đem lại, nói: “Tiểu thư trước giờ không đi trường đua ngựa, trang phục cưỡi ngựa trước kia chuẩn bị cũng không thể dùng… May mắn có vài ngày, ta cùng Xuân Hạnh gấp rút cũng may kịp.”

Xuân Hạnh đi tới nhìn kia mấy món đồ, lắc lắc đầu, nói: “Không được, đây là trang phục bằng bố, hiện tại tất cả mọi người đều thích vải dệt bằng máy…”

Hòa Hương nói: “Có một màu bộ màu đỏ thẫm dùng vải dệt bằng máy, hình dáng cũng rất đẹp, ta còn chưa lấy ra.”

Xuân Hạnh kêu nàng nhanh đi lấy, xoay chuyển ánh mắt nhìn thấy vòng trên tay Lục Nghiên, có chút tò mò hỏi: “Đây chính là vòng tay Cố Tứ Gia tặng cho tiểu thư?”

Lục Nghiên khẽ gật đầu, vòng tay này phẩm chất vô cùng tốt, nhìn ra là san hô đỏ cực phẩm được mài rất tinh tế, mỗi hạt châu lớn nhỏ hài hoà, tổng cộng có mười hai viên, óng ánh xinh đẹp cực.

Đặc biệt làn da Lục Nghiên lại mềm mại, vòng kia đeo trên tay, làm cho tay nàng trắng đến mức toả sáng, ngón tay càng lộ ra sự thon dài trắng nõn, không biết có bao nhiêu xinh đẹp a.

“Thật là đẹp mắt!” Xuân Hạnh nhịn không được cảm thán, nói: “Tiểu thư ngài có đôi tay đẹp thật, ta chưa bao giờ thấy cô nương nào có tay đẹp như ngài đâu. Tay của ngài đúng là thích hợp đeo trang sức a. Cố Tứ Gia kia đúng là có mắt nhìn.”

Nghe nàng nói như vậy không biết vì sao, Lục Nghiên đột nhiên nhớ tới người nọ cầm lấy tay mình, hắn nói: “Tay ngươi, rất đẹp.”

Nghĩ một lát, Lục Nghiên đột nhiên cảm thấy, có lẽ đối phương đưa vòng tay này cũng không có ý gì khác, chỉ bởi vì tay nàng nhìn rất đẹp, đeo vòng tay sẽ thấy đẹp hơn mà thôi.

Lục Nghiên mỉm cười, trong lòng đột nhiên thoải mái rất nhiều.

Mặc kệ vị “Tứ thúc” này tặng vòng cho nàng là có mục đích gì, nhưng xem ra, đối phương đối với một tiểu nha đầu như nàng cũng không có ác ý.

“… Thôi đi làm thức ăn đi!” Lục Nghiên thò tay đem vòng cởi ra, cẩn thận ở ngăn dưới hộp trang sức, đây thật sự là vật phẩm quý trọng.

Xuân Hạnh vội hỏi: “Tiểu thư tại sao ngài lại không đeo?”

Lục Nghiên đem hộp trang sức đóng lại, nói: “Ta mỗi ngày ở trong phòng bếp, đeo mấy thứ này để làm gì? Mấy cái này không thể chịu được khói lửa tiêm nhiễm.”

Không chỉ là vòng tay san hô này mà còn có kim ngân ngọc thạch linh tinh cũng không thể tránh được khói lửa dầu mỡ, sẽ làm giảm phẩm chất của nó. Bởi vì nguyên nhân này, Lục Nghiên không có thói quen đeo bất cứ trang sức gì trên người.

“Ai…” Trong lòng Xuân Hạnh cảm thấy đáng tiếc, tiểu thư nhà mình đeo vòng tay kia nhìn thật đúng là rất đẹp, da trắng sáng lên một mảng đỏ, nàng cũng không biết miêu tả như thế nào chỉ biết là cực kỳ đẹp.

Lục Nghiên mang theo hai người các nàng đến phòng bếp. Trong khoảng thời gian này, Lục lão gia sai người tu sửa phòng bếp nhỏ trong viện của nàng, bên trong cái gì cũng được chuẩn bị đầy đủ, so với phòng bếp lớn kia ngoại trừ địa nhỏ hơn một chút, còn lại đều giống như nhau.

Lửa trong phòng bếp vẫn tí tách không ngừng, trên bếp lò đặt một nồi canh nấu sôi âm ỉ cho nên bên trong phi thường ấm áp.

Cởi áo choàng trên người ra, Lục Nghiên nhìn một lượt nguyên liệu trong phòng bếp. Trong thùng có một ít cá nhỏ, những con cá lớn đều đã được xử lí hết, chỉ còn những con cá nhỏ này bởi vì thịt ít nên bị bỏ lại.

Sau khi sai bảo nha đầu trong phòng bếp đem cá nhỏ đi xử lí, Lục Nghiên đi pha chút bột mì vào nước khuấy hơi sệt. Dầu trong chảo sôi lên liền đem cá cho vào nồi bột đảo một vòng rồi cho vào chảo chiên lên.

“Xèo.”

Bột mì cùng dầu sôi gặp nhau, lập tức phát ra một tiếng xèo lớn, đó là tiếng chiên đồ ăn quen thuộc, nghe một cái liền có thể biết cảnh tượng gì đang xảy ra. Cá nhỏ hai mặt bị chiên vàng óng.

Chiên cá nhỏ rất đơn giản, nhưng muốn nắm bắt ngon lửa cho tốt tưởng lại không dễ dàng. Nếu để lửa lớn, cá sẽ bị cháy, lửa nhỏ thì lớp bột bên ngoài chín nhưng cá bên trong không chín, ảnh hưởng rất lớn đến hương vị.

Đem cá lăn bột đã được chiên xong đặt vào một chiếc đĩa, cá vàng ruộm nhìn vô cùng mê người.

Trong bếp còn có một ít nấm mới hái, đều là nấm hoang dã mọc trên núi, không biết tên gọi là gì nhưng hương vị lại rất ngon.

Thịt bò cắt thành lát mỏng, đem nấm gói ở bên trong, dùng cọng hành buộc lại, đặt vào nồi chiên lên. Dầu trong nồi bắn lên tung tóe, phát ra âm thanh xèo xèo. Chỉ vừa cho vào nồi thì lớp thịt bò bên ngoài đã bị đổi màu, từ màu đỏ tươi biến thành sắc hồng, mà phần mỡ trong thịt tiết ra ngấm vào nấm ở bên trong, làm cho nấm thấm đẫm hương vị thịt bò.

Trừ hai món ăn này, Lục Nghiên lấy thêm một cái nồi để nấu cháo —— hai loại đồ ăn kia có chút dầu mỡ, cần uống chút cháo để trừ mỡ.

Đồ ăn khuya vừa làm xong, bên kia Lục Thực nghe thấy mùi cá liền chạy tới. Dù trời đã tối nhưng tinh thần vẫn rất tốt.

“Ây da, tỷ tỷ, ngươi buổi tối vụng trộm ăn cái gì a…”

Lục Thực làm ra vẻ bắt thóp nàng, dương dương tự đắc nói: “Bất quá nếu ngươi chia cho ta một miếng, ta có thể làm như không nhìn thấy.”

Lục Nghiên: “…” Đúng là một ngốc tử mà.

Bị ánh mắt như nhìn ngốc tử lia đến Lục Thực cũng không có cảm giác gì, đôi mắt hắn bây giờ cũng chỉ có thể chứa đồ ăn.

Cá nhỏ xử lý xong không còn một chút mùi. Bên ngoài lớp bột được chiên vàng giòn, cá bên trong bởi vì rất nhỏ nên cũng rất non mềm, nhẹ nhàng cắn một cái, liền vỡ ra, cá được ướp một ít muối với ớt nên khi ăn vào miệng cảm thấy rất nóng, dù vậy nhưng vào tiết trời mùa đông thế này, ăn cay vào vừa ấm bụng vừa toát mồ hôi cho đỡ lạnh lại đã ghiền.

Thịt bò cuộn nấm kia bởi vì có nấm phối hợp nên cũng không mấy dầu mỡ. Nấm dẻo dai ngon, thịt bò non mềm, rất kích thích vị giác, không cần cơm cũng có thể ăn hết vài cái.

Vào thời điểm đang ăn, húp một ngụm cháo ngọt lịm ngon miệng, nháy mắt cảm giác ngấy mỡ hoàn toàn tiêu tán, quả thực thư thái.

Lục Thực từ lúc tỷ tỷ của hắn bắt đầu xuống bếp, cuộc sống đều trải qua mỹ thực hàng ngày, khi hắn ra ngoài cùng bằng hữu gặp mặt, ai nấy đều sửng sốt —— sặc, tiểu tử kia, chiếc cằm nhìn đã tròn ra không ít.

“Nếu là chuyện ăn, ta đây liền giúp đỡ ngươi…” Lục Nghiên đột nhiên cười tủm tỉm mở miệng.

Lục Thực một ngụm cháo còn chưa nuốt, suýt nữa liền bị sặc, lập tức liền xụ mặt xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN