Mỹ Thực Tại Dân Quốc - Chương 57
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Mỹ Thực Tại Dân Quốc


Chương 57


Diệp Chu Lai đã từng yêu đương vài lần, đối phương đều là mỹ nhân, so với Lục Nghiên không hề thua kém.

“Có lẽ đây là duyên phận…” Diệp Chu Lai cảm thán.

Hắn cũng không biết vị Lục tiểu thư này có cái gì tốt, chỉ cảm thấy người này làm cho hắn rất thoải mái, cặp mắt kia như mặt hồ, yên lặng thâm sâu khiến người ta bình an.

Hắn trở về bàn, chống tay thở dài nói: “Ta cảm thấy hình như ta đang yêu.”

Đám Chu Sâm: “??”

Tiểu nhị đem đồ ăn đến cười cười xin lỗi bọn họ: “Mấy vị khách quan thông cảm, tiểu thư của chúng ta hôm nay không làm đồ ăn.”

Việc làm ăn ở Thực Mãn Lâu đã đi vào quỹ đạo nên Lục Nghiên quyết định đem tất cả mọi chuyện trong phòng bếp giao cho Triệu thúc bọn họ, rất ít khi xuống bếp. Điều này khiến thực khách oán thảnát nhiều, càng đối với thức ăn nàng làm ra nhớ mãi không quên.

Nghe vậy, bọn Chu Sâm thất vọng ồ một tiếng —— Nhìn những người khác hưng phấn như vậy, bọn họ thật sự muốn nếm thử một chút thức ăn do vị Lục tiểu thư này làm ra có cái gì khác biệt so với bình thường.

Đồ ăn chuẩn bị xong, tiểu nhị rất nhanh đem lên những món bọn họ đã chọn.

Từ trước đến nay Lục Nghiên nấu ăn luôn luôn chú ý sắc hương vị hoàn mỹ, vô luận là món ăn nào thì bề ngoài cũng phải cực kỳ tinh xảo, giống như hàng mỹ nghệ vậy, đẹp đến mức người ta cũng luyến tiếc ăn vào. Nhưng khi hương thơm món ăn chui vào trong mũi lại rất nhanh khiến ai nấy thèm thuồng.

“—— Rất ngon!” Chu Sâm gắp một miếng đồ xào thơm cho vào miệng, sau khi đầu lưỡi nếm được tư vị kia hai mắt sáng lên.

Sườn ướp muối rất vừa vặn rồi đem chiên vàng, phía ngoài giòn rụm, cắn một cái liền phát ra âm thanh “rộp rộp”, thơm ngon vô cùng.

Mùi vị kia quả thực tuyệt diệu.

Những người khác thấy Chu Sâm ăn uống thô tục lúc đầu còn mất tự nhiên, hiện tại lại đứng ngồi không yên, nhịn không được nuốt nước miếng.

Một phần tôm hấp đỏ tươi được xếp chỉnh tề trong đĩa. Món ăn này trình tự làm ra không hề phức tạp, nhưng cũng không hề đơn giản. Việc canh lửa, canh thời gian ngắn dài quyết định độ ngon của món ăn. Hấp tôm phải hấp trong thời gian ngắn, lửa phải lớn mới giữ được vị ngọt hoàn mỹ của con tôm.

Đĩa tôm này vừa tươi vừa mềm, chấm vào chén tương nhỏ đi kèm đẩy hương vị lên tới cực hạn, ngon miệng vô cùng!

Cơm xào chung với lạp xưởng, mỡ trong lạp xưởng tiết ra thấm vào bên trong từng hạt cơm trở nên lóng lánh trong suốt, hấp dẫn mê người. Cho một muỗng cơm vào miệng thưởng thức quả thật rất đậm đà.

Giờ phút này, Chu Sâm bọn họ rốt cuộc minh bạch tại sao tửu lâu lại an tĩnh như vậy, mỹ vị trước mặt còn ai có tâm tư đàm luận nói chuyện phiếm?

Cơm nước xong xuôi, bụng rốt cuộc không thể chứa thêm gì nữa, lúc này có người bưng lên trà tiêu thực vừa uống vừa ngồi phịch ở ghế thoả mãn sờ bụng. Trà tiêu thực có cho một ít táo gai, uống vào cảm giác hơi chua nhẹ, rất tốt cho việc tẩy sạch dầu mỡ trong miệng

Diệp Chu Lai là người khó ăn nhưng đối với bàn thức ăn này thật sự cảm thấy rất ngon miệng, hắn nói: “Đồ ăn cũng không tệ lắm, chỉ là không được hoàn mỹ. Với lại ta thấy mấy món này có vẻ giống thức ăn trong cung.”

Trong nhà hắn liền có một vị ngự bếp cung đình, lúc chế độ phong kiến sụp đổ vị ngự bếp này không còn chỗ nào để về nên đến nhà bọn họ, khẩu vị kén chọn của Diệp Chu Lai cũng là do đối phương dưỡng thành.

Tuy bàn thức ăn này rất ngon nhưng so với vị ngự bếp kia thì vẫn còn có chút thiếu sót. Đôi khi chỉ cần không để ý một tí cũng có thể ảnh hưởng đến hương vị toàn bộ món ăn, người bình thường không biết nấu ăn sẽ không nhìn ra được sự vi diệu bên trong đó.

“Ta nhớ rõ, Diệp gia có một vị ngự bếp.” Có người nhớ tới việc này, nhân tiện nói.

Chu Sâm nói: “Có thể được Diệp thiếu gia khích lệ, xem ra hương vị món ăn này rất ngon.”

Ăn uống no đủ, cảm giác mệt mỏi tàu xe liền xông tới khiến bọn hắn muốn nhanh chóng leo lên giường ngủ một giấc thật đã.

“Về khách điếm nghỉ ngơi một lát đi!”

Bọn họ đi xuống lầu, phòng thu chi gẩy bàn tính tiền cho bọn hắn, Diệp Chu Lai nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Sao không thấy Đại tiểu thư các ngươi?”

Đối với những thu ngân, Đại tiểu thư mỹ mạo như hoa, người động tâm với nàng không biết có bao nhiêu nên thần sắc thản nhiên nói: “Tiểu thư của chúng ta trong phòng bếp.”

Đang nói thì từ phòng bếp bay tới một mùi hương thơm ngào ngạt, mũi Diệp Chu Lai theo bản năng giật giật, cước bộ di chuyển, thân mình không tự chủ hướng tới chỗ phát ra mùi hương đó.

Đến khi Chu Sâm tính tiền xong quay đầu, vừa thấy đây mà, hắc, người đâu?

*

Từ cửa bên phải đại sảnh đi vào liền thấy một khoảng sân tứ hợp viện, một bên có trồng một cây hạnh hoa không biết bao nhiêu năm tuổi, thân cây rất to, hai người ôm không hết. Hiện tại đang là mùa hạnh hoa bắt đầu trổ bông, từng cánh hoa hồng nhạt nở trùng trùng điệp điệp. Dưới tàn cây có một chiếc bàn đá xanh, một thiếu nữ tuổi thanh xuân, da trắng như tuyết,môi đỏ mọng, dáng người nhỏ nhắn thướt tha, trên cánh tay thon dài của nàng có một con cự điểu màu đen.

Đây đúng là một tình huống vô cùng kịch tính, trên tay tiểu thư xinh đẹp kiều diễm lại là con Hắc Điểu hung ác, một tĩnh một động, một đẹp một xấu tạo thành sự đối lập tuyệt vời.

Diệp Chu Lai cảm thấy mình muốn cầm cọ lên hoạ hình ảnh trước mắt này ra giấy. Một màn này đúng là cực hạn mĩ lệ, hoàn mỹ giải thích cho chữ đẹp!

Lục Nghiên nhìn vị tiên sinh trước mắt, giương tay lên, Hắc Dực hiểu ý đập cánh bay ra ngoài, nàng nói: “Tiên sinh, nơi này là hậu trù (phía sau phòng bếp), người ngoài không thể vào.”

“Ừ… hả?”

Diệp Chu Lai xốc lại tinh thần, hai mắt sáng lên nhìn Lục Nghiên, hưng phấn nói: “Ngươi chính là Venus trong tâm trí ta…”

Lục Nghiên: “??” Venus là cái gì?

Liễu Ngu cùng Sử Phương nhìn nhau, trong đầu có linh cảm không tốt.

“Tứ nãi nãi.”

Liễu Ngu mỉm cười đi tới, nói: “Nhị thiếu gia đang gọi ngài.”

Lục Nghiên lấy lại tinh thần, cởi bỏ găng tay da đưa cho hắn, nói: “Đưa vị tiên sinh này ra ngoài.”

Liễu Ngu cười tủm tỉm gật đầu, nhìn thoáng qua bộ dáng như gặp đả kích lớn của Diệp Chu Lai, nói: “Tiên sinh, xin mời!”

Nghe được tiếng Tứ nãi nãi kia của Liễu Ngu, lòng Diệp Chu Lai vỡ vụn, còn trẻ như vậy mà đã kết hôn sao?

Hắn vậy mà lại coi trọng một phụ nữ có chồng?

Liễu Ngu đưa người rời đi, Chu Sâm bọn họ thấy Diệp Chu Lai ngơ ngẩn, Tương Thị cười, hỏi Liễu Ngu: “Hắn làm sao vậy?”

Liễu Ngu sờ cằm, nói: “Đại khái là bị đả kích kịch liệt.”

Bọn Chu Sâm: “?” Là sao?

Diệp Chu Lai bình tĩnh lại, hắn nhìn Chu Sâm, nhào qua ôm lấy, thiếu chút nữa đã gào khóc, uất ức nói: “Chu thúc, ta thất tình.” Chuyện yêu đương của hắn chưa tới hai tiếng đã kết thúc.

Chu Sâm: “…”

Nghĩ nghĩ, hắn vỗ về đầu Diệp Chu Lai, nghiêm túc nói: “Ngoan a!” Bình thường ở nhà hắn chính là làm cách này dỗ tiểu nhi tử.

Liễu Ngu thấy kế hoạch thành công, có chút kiêu ngạo.

*

Lục Nghiên cũng không biết vừa rồi mình đã mất đi một người ái mộ, nàng đang ở trong phòng bếp làm thức ăn —— Cá vược vàng kho. Cá vược nàng chọn là loại cá to, nhiều thịt hơn, tuy thịt cá vược to không ngọt bằng loại nhỏ nhưng ít xương dăm, coi như ưu điểm nhiều hơn. (Cá vược = cá chép)

Cá được cạo sạch vẩy cho vào bát ướp một ít muối, thịt ba chỉ cắt lát. Đặt chảo lên bếp đợi cho dầu nóng thì cho hành tỏi vào phi thơm thì cho thịt ba chỉ vào xào săn lại, sau đó thêm rượu, dấm chua, nước tương và các loại gia vị khác vào nấu cho sôi mới cho cá vược vào đun lửa nhỏ hai mươi phút là được. Cá vược kho xong thịt mềm mịn, nước ngọt của cá còn giữ nguyên bên trong nên ăn cực kỳ ngon.

Cá vược nhỏ Lục Nghiên sai người xử lý xong đem bọc một lớp bột mỳ rồi cho vào chảo chiên giòn. Cá chín hiện ra một vẻ ngoài vàng óng, cho ra đĩa rưới lên một lớp sốt chua ngọt. Cá vược vàng bị nước sốt che phủ nhìn thập phần mê người, nhân lúc còn nóng có thể ăn lớp bột mì giòn rụm bên ngoài cùng với chút sốt chua chua ngọt ngọt, sau đó mới ăn tới thịt cá tươi mới bên trong.

“A ~ nóng, ngon quá!” Lục Thực gắp một đũa cá chiên cho vào miệng, chiếc lưỡi bị phỏng tê tê hà hơi nóng nhưng không ngăn được nhiệt tình của hắn đối với mỹ thực. Bọn Triệu thúc cũng âm thầm gật đầu, mỗi khi ăn thức ăn do Lục Nghiên làm bọn họ đều có cảm giác lần sau ngon hơn lần trước, có người nhịn không được cảm thán mình sinh ra là để ăn chén cơm này.

Lục Nghiên tự mình nếm một miếng cũng coi như vừa lòng. Không phải là nàng ảo giác hay không nhưng nguyên liệu nấu ăn của thế này khác xa so với thế giới nàng ở kiếp trước, độ ngon cũng hơn rất nhiều, điều này làm cho mỗi lần nàng ăn món ăn do chính mình làm ra đều có cảm giác kinh diễm. Nguyên liệu ngon lại được qua tay nàng nấu càng ngon hơn! Chỉ cần lấy ví dụ là cá vược vàng lần này, hương vị so với kiếp trước nàng nấu tốt hơn không ít, mềm mại tươi mới vô cùng.

Lục Thực vừa ăn vừa hỏi: “Tỷ tỷ, xưởng đóng hộp của tỷ sao rồi?”

Lục Nghiên đưa khăn lau phần tương dính trên miệng hắn, nói: “Xưởng đóng hộp không cần ta lo lắng, có Hoài Thanh tiên sinh theo dõi sẽ không xảy ra vấn đề gì. Ta bây giờ đang suy nghĩ làm sao mở rộng thị trường cho xưởng đóng hộp, ta phải bán ở nhiều nơi khác.”

Lục Thực suy nghĩ, đột nhiên nói: “Tỷ tỷ có thể tìm Kim giúp đỡ a. Tỷ có thể đem bán cho người nước ngoài, bọn họ thích ăn những thứ đó hơn chúng ta. Chúng ta trước giờ đều mua đồ của họ, hiện tại nên cho họ biết có rất nhiều thứ bọn họ không thể nào sánh bằng Z Quốc chúng ta.”

Nghe vậy, Lục Nghiên hơi đăm chiêu, nàng cũng không phải chưa từng nghĩ tới, chỉ là ngay cả thị trường trong nước cũng chưa tung ra đã trực tiếp bán sang nước ngoài, bước chân này có phải vươn hơi xa rồi không?

HHoa hạnh = hoa anh đào

Cá vược kho

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN