Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân - Chương 27: Trả thù
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân


Chương 27: Trả thù



Mục Mộc cơm nước xong liền đi theo Văn Sâm Đặc Tư, Lạc Lâm đưa bọn họ một đoạn đường, Văn Sâm Đặc Tư không có nghi ngờ gì, còn rất vui vẻ để làm dẫn đường trong bộ lạc cho Mục Mộc, ngược lại là Lạc Lâm trước khi tách ra khỏi bọn họ thì ý vị thâm trường liếc nhìn Mục Mộc.

Mục Mộc cảm thấy Lạc Lâm có thể đã nhìn ra được cái gì đó, nhưng hắn không quan tâm, hắn phải giết chết Lạc Tang.

Từ sau lần đầu tiên Mục Mộc bị Lạc Tang cưỡng ép, hắn liền thề sẽ trả thù, cái gọi là có thù không báo không phải là quân tử, nếu như không phải vẫn luôn không tìm được biện pháp thì hắn đã ra tay từ sớm.

Thể chất của Lạc Tang mạnh mẽ như vậy nếu dùng gậy đánh lung tung một trận thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì, dùng dao đâm thì hơi nguy hiểm, chỉ sợ một dao không đâm chết y ngược lại bị phản công lại, nên ngày hôm qua, lúc Văn Sâm Đặc Tư dùng thuốc bột làm cho Lạc Lâm ngã quỵ đã gợi ý cho Mục Mộc, không có gì thích hợp hơn so với việc hạ độc, coi như thuốc độc không làm cho Lạc Tang chết thì cũng sẽ cho hắn bị bại liệt cũng được.

Văn Sâm Đặc Tư mang theo Mục Mộc đến thẳng nhà ông, tuy rằng ông rất muốn mang Mục Mộc thoải mái đi dạo bộ lạc nhưng việc cứu người quan trọng hơn.

Dọc theo đường đi đã gặp không ít người, hầu hết trong số họ đều nhận thức Văn Sâm Đặc Tư, có một số người quen biết Văn Sâm Đặc Tư sau khi nhìn thấy khuôn mặt đang quấn vải băng của ông cũng đều kinh ngạc hỏi: ” Văn Sâm Đặc Tư, mặt của ông bị làm sao vậy? “.

” Không cẩn thận nên bị té, trầy trụa mặt mày “. Văn Sâm Đặc Tư cười nói dối, sau đó rất nhiệt tình giới thiệu Mục Mộc với mọi người: ” Đây là con rể Mục Mộc của tôi “.

Tuy trong lòng của Mục Mộc không được thoải mái nhưng cũng không phủ nhận, hiện giờ hắn đang bị Lạc Tang áp chặt chẽ, căn bản không có cơ hội chuyển mình.

” Lớn lên thật xinh đẹp ghê! “.

” Đúng thế, vợ của con tôi đấy! Có thể không đẹp sao? “. Văn Sâm Đặc Tư tự hào nói, sau đó nắm tay Mục Mộc tiếp tục bước nhanh: ” Tôi đang vội chữa bệnh cho người ta nên đi trước đây! “.

Hai người đi hết một canh giờ mới từ biên giới của bộ lạc đi đến nhà bọn họ, Văn Sâm Đặc Tư dẫn theo Mục Mộc tiến vào phòng thuốc, vừa nhanh nhẹn và khéo léo chỉnh lý cái hòm thuốc của mình vừa hỏi Mục Mộc: ” Chú sẽ đi chữa trị cho người ta, cháu có muốn đi theo chú không? “.

” Không đi “. Mục Mộc đánh giá phòng thuốc, ngoại trừ cửa đi thì bốn phía đều là tủ, phía dưới tủ là tủ quầy, phía trên là một ngăn kéo ô vuông nhỏ, trên mỗi một cái ngăn kéo nhỏ đều được dán nhãn, nhưng đáng tiếc ở đây Mục Mộc là người không biết chữ, hắn nhìn không hiểu những chữ này.

” Vậy con chờ ở đây, chú trở về sẽ dẫn con đi dạo “. Văn Sâm Đặc Tư nói xong liền cõng cái hòm thuốc của mình lên rồi vội đi ra ngoài.

Mục Mộc chờ ông đi khỏi lập tức nhìn vào những ngăn kéo, này giống như một cái rễ cây khô héo, cái kia thì giống như táo tàu khô, Mục Mộc không nhận ra một cái nào.

Mặc kệ, mỗi thứ đều lấy một ít. Mục Mộc từ trong một tủ quầy rút ra một cái hộp thuốc nhỏ cỡ bằng bàn tay, lấy ra từ bên trong mỗi cái ngăn kéo nhỏ là một ít dược liệu rồi để vào trong hộp, hắn cũng không tin lấy nhiều dược liệu như vậy lại không có một cái là thuốc độc được, hơn nữa dùng thuốc kiêng kỵ nhất là phối hợp lung tung, thuốc tốt lẫn vào đều có thể thành □□, nhiều dược liệu để trộn lẫn như vậy thành một món thập cẩm, thì có bao nhiêu độc?.

Mục Mộc cứ ở đây lấy một ít rồi ở kia lấy một ít, liền để lẫn ba mươi mấy loại dược liệu vào nhau mà bỏ vào trong hộp thuốc nhỏ, hắn cất hộp thuốc vào trong túi quần rồi nhìn một chút, lồi lên một khối rất rõ ràng, chờ Văn Sâm Đặc Tư quay trở lại mà nhìn thấy được thì chắc chắc sẽ nghi ngờ.

Mục Mộc suy nghĩ một chút, cầm hộp thuốc nhỏ ra cửa, người khác lớn lên đẹp đẽ, đi ở trên đường rất thu hút ánh mắt, hầu hết các thú nhân đều sẽ liếc hắn một cái, có mấy người cao to và cường tráng còn đi đến gần hắn nhưng chờ sau khi đến gần ngửi được mùi trên người của Mục Mộc thì liền rời đi.

Lạc Tang lưu lại mùi ở trên người Mục Mộc rất đậm, để nói cho tất cả thú nhân biết Mục Mộc là thuộc về y.

Ở trên đường, Mục Mộc nhìn xung quanh, chọn một người đàn ông thoạt nhìn rất dễ để bắt nạt cũng đi cùng hướng với hắn.

” Xin hỏi chỗ bán đồ vật ở đâu? “. Mục Mộc hỏi người đàn ông nọ, trong vòng ôm của người đàn ông là một con heo nhỏ, đôi mắt của heo nhỏ đen lay láy liền nhìn Mục Mộc, sau đó trong nháy mắt biến thành một đứa bé trần trụi khoảng sáu tháng tuổi.

” Bao bao! “. Đứa bé duỗi ra tay nhỏ núc ních thịt về phía Mục Mộc, ý bảo Mục Mộc ôm một cái, rõ ràng là rất thích hắn.

Mục Mộc lạnh lùng nhìn đứa bé, vươn ngón tay nhẹ nhàng ấn cái mũi nhỏ của nó, biến thành hình dạng mũi heo.

Nhóc chính là một con heo yêu nhỏ, tôi sẽ không ôm nhóc đâu.

Người đàn ông mỉm cười nhìn Mục Mộc đang bắt nạt con trai nhà hắn, đứa trẻ thú nhân đều rất chắc nịch, quăng ngã, đụng chạm cũng sẽ không khóc, nhưng đứa trẻ giống cái liền không được, đói bụng, tiểu, vắng lặng đều sẽ khóc lớn, thật không dễ nuôi.

” Chợ lớn nhất của bộ lạc là ở tại sông Kiều, cách nơi này cũng không quá xa “. Người đàn ông dùng một tay ôm đứa bé tay còn lại thì chỉ rõ phương hướng cho Mục Mộc: ” Cậu theo con đường lớn này đi thẳng tới cuối có thể nhìn thấy sông Đông Cự, đi về phía nam của bờ kè thì chính là sông Kiều “.

Mục Mộc cám ơn người đàn ông thì liền xoay người rời đi, đứa bé với đôi mắt đen lay láy lưu luyến không rời mà nhìn hắn, trong miệng còn gọi ” Bao bao! “, chờ cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Mục Mộc nữa mới tủi thân biến trở về heo nhỏ vùi ở trong ngực của người đàn ông.

Mục Mộc đi dựa theo chỉ dẫn của người đàn ông nọ, quả nhiên đi khoảng hai mươi phút liền thấy được một con sông lớn, sông rất rộng lớn, dòng nước phẳng lặng, có mấy chiếc thuyền đặt trôi trên mặt nước, còn ở phía đối diện là khu nhà ở dày đặc, cũng chính là khu Tây của Đông bộ lạc.

Mục Mộc đi về phía nam bờ kè được một lúc liền nhìn thấy một cây cầu đá lớn, trên cầu người người ồn ào, rất là náo nhiệt.

Mục Mộc cau mày lại, hắn luôn luôn không thích chợ đông đúc, nhưng mà…

Vì để thoát khỏi cái quái vật luôn quấn lấy người kia, chỉ có thể kiên trì đến cùng.

Sông Cầu là cây cầu lớn nối liền khu Đông và khu Tây của Đông bộ lạc, toàn bộ là những tảng đá xếp chồng lên nhau, tổng chiều dài là 1361 mét, cầu rộng 47 mét, tại thế giới này xem như là một kiến trúc công trình lớn.

Hai bên cầu đều là cửa hàng giống như một nhà gỗ nhỏ, ở đây muốn mở cửa tiệm phải xin phép bộ lạc, ở bộ lạc có người đặc biệt phụ trách về việc này, làm hết sức cung cấp mọi tài nguyên, cho nên ở đại lục phía Đông, 90% đồ vật đều có thể mua được ở tại sông Cầu này.

Mục Mộc ở trong đám đông qua lại, ngạc nhiên phát hiện thú nhân nhìn thấy giống cái đều sẽ theo bản năng mà nhường đường, gần giống với quý ông, nhưng mà Mục Mộc chẳng hề vì thế mà cảm thấy cao hứng gì cả, điều này làm cho hắn nghĩ tới ” Ưu tiên quý cô “, hắn bị người đối đãi như là ” Quý cô “.

Thật là kinh khủng.

” Giống cái kia là ai vậy? Rất xinh đẹp “. Không ít người đều đang nhỏ giọng bàn luận về Mục Mộc.

” Ngửi thấy mùi ở trên người hắn thì bạn lữ của hắn rất mạnh, không chừng chính là bạn lữ mà Lạc Tang mang về từ bên ngoài “.

Mục Mộc nghe thấy, hắn không nhịn được giơ tay lên ngửi một cái, nhưng mà cái gì cũng đều không ngửi thấy được.

” Đúng là hắn rồi “.

” Ồ, bạn lữ của Lạc Tang! “.

” Bạn lữ của Lạc Tang… “.

Mục Mộc có chút hối hận khi đi đến chợ, tình cảnh bị người xung quanh ào ào nghị luận rất khiến người ta lúng túng, lúc này hắn thấy được một cửa hàng vũ khí, phía trước cửa hàng có rất nhiều thú nhân đang vây quanh.

Mục Mộc đã sớm muốn làm một con dao đến phòng ” Chó “, lúc này đi đến cửa hàng nhỏ đó, gánh vác áp lực thật lớn khi bị người vây xem thì bắt đầu chọn lựa vũ khí, lại rất thất vọng phát hiện những vũ khí này đều rất lớn, hiển nhiên là chế tạo cho thú nhân.

Chủ quán là một người trung niên có vết sẹo trên cằm, đầu trọc, phần trên để trần và cơ bắp cuồn cuộn, rất giống người xấu ở trong phim ảnh Âu Mĩ, hoặc là đánh nhau các loại kia…, người như thế này nếu để cho Mục Mộc trên địa cầu gặp phải thì nhất định là phải đi vòng.

” Bạn lữ của Lạc Tang? “. Đầu trọc ngậm thuốc lá hỏi Mục Mộc.

Mục Mộc hơi kinh ngạc khi ở đây cũng có loại đồ chơi khói này.

Mục Mộc liền trầm mặc một lát mới gật đầu ” Ừ ” một tiếng.

” Mua vũ khí cho Lạc Tang? “. Đầu trọc đánh giá Mục Mộc: ” Hắn cũng không cần lắm? Nơi này tôi có không ít vũ khí xương đều do Lạc Tang cung cấp nguyên liệu “.

Vũ khí xương tại thế giới này là xu hướng chủ yếu, một là bởi vì tất cả mọi người sống bằng nghề săn bắn nên khả năng thu hoạch được rất nhiều xương cốt của động vật, hai là bởi vì có một ít xương cốt cứng hơn so với vũ khí sắt nên đáng sợ hơn, như rất nhiều dã thú ở sâu trong rừng rậm trung tâm có răng nanh và móng vuốt đều là cực phẩm nhưng bởi vì rất khó có được mà giá lại cao chót vót, mấy năm qua hầu như tài liệu xương cốt và da lông cao cấp nhất đều do Lạc Tang cung cấp, toàn bộ trong bộ lạc cũng chỉ có mình y là thú nhân biến dị nên mới có thể tự do qua lại ở nơi sâu trong rừng rậm trung tâm.

” Mua cho tôi dùng “. Mục Mộc nói dối: ” Nhà của y ở tại rìa của bộ lạc, thỉnh thoảng y không ở nhà tôi sợ sẽ có động vật xông vào, cho nên muốn mua một món vũ khí để phòng thân “.

Mục Mộc nói có bằng có chứng, nhưng mà đầu trọc là lưu ý có điểm không đúng: ” Nhà y? “.

Khốn kiếp, nhạy cảm như vậy. Mục Mộc ở đáy lòng mắng một câu, đổi giọng: ” Nhà của chúng ta “.

Đầu trọc ngờ vực nhìn chằm chằm Mục Mộc, Mục Mộc hơi khuẩn trương, cũng may đầu trọc không có làm khó hắn, ông ta cúi xuống ở phía dưới cửa hàng ôm ra một cái rương, bên trong có một đống vũ khí nhỏ, là thích hợp cho giống cái dùng.

Mục Mộc dùng tay lật qua lại để xem xét, chọn rất tỉ mỉ, đây chính là vật mà hắn dùng để báo thù tên kia, không cẩu thả được.

Mục Mộc chọn lựa qua lại nhiều lần, cuối cùng chọn lấy con dao găm khéo léo và sắc bén, bao da của con dao găm này có thể đặt cố định tại trên đùi, giống đặc công dùng, dễ dàng giấu đi.

Cũng không thể ở ngay trước mặt Lạc Tang mà rút một cây đao lớn từ phía sau lưng ra rồi chém tới chứ? Ám sát mới là cách thức chính xác nhất để đối phó với Lạc Tang.

” Ở đây không có phi tiêu sao? “. Mục Mộc hỏi đầu trọc, ” Phi tiêu ” là hắn nói bằng tiếng Trung.

” Phi tiêu? “. Đầu trọc nghe không hiểu.

Mục Mộc khoa tay múa chân: ” Chính là đồ chơi nhỏ có thể ném đi đó “.

Phi tiêu là thần khí ám sát, nhất định phải mua mười mấy cái.

” Muốn thứ bắn xa thì đi mua ở cửa hàng đồ chơi “. Đầu trọc giới thiệu với Mục Mộc: ” Cửa hàng số 267 là chuyên môn làm đồ chơi nhỏ, cậu có thể tới đó thử xem “.

“…”. Mục Mộc yên lặng móc một viên trân châu đen từ trong túi tiền ra đưa cho đầu trọc.

Mục Mộc đổi tiền lẻ rồi tiếp tục đi dạo, nhìn thấy bán quần áo, mua hai bộ, giấu hộp thuốc nhỏ và dao găm ở trong bao đựng quần áo. Nhìn thấy bán dây thừng, mua một sợi vừa to vừa dài, nghĩ thời điểm làm chiến đấu với Lạc Tang có thể sẽ dùng tới. Nhìn thấy bán đậu hũ hoa, lại nhớ đến trái đất, vì vậy ngồi xuống ăn một bát.

Đang ăn đậu hũ, bỗng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, một thiếu niên xinh đẹp với cái bím tóc bện hoa đang đi dạo chợ cùng với một thú nhân.

Hi Nhĩ cũng nhìn thấy Mục Mộc, đôi mắt của cậu ta sáng lên, quay đầu nói vài câu với thú nhân nọ, sau đó chạy nhanh đến chỗ của Mục Mộc.

Mục Mộc bình tĩnh ăn đậu hũ, Hi Nhĩ cũng gọi một bát, sau đó ngồi xuống đối diệnvới hắn, vừa xấu hổ cười vừa nói với Mục Mộc: ” Thật may mắn mà gặp anh, tôi sắp bị Vưu Tây phiền chết rồi “.

Mục Mộc nuốt đậu hũ trong miệng xuống, lạnh lùng nhìn Hi Nhĩ: ” Tôi với cậu rất quen? “.

Hi Nhĩ sửng sốt, cười khổ: ” Anh không cần thù địch với tôi, tuy rằng tôi đã từng theo đuổi Lạc Tang, thế nhưng hai người đã kết thành bạn lữ rồi, thì tôi sẽ chúc phúc cho các anh “.

Mục Mộc biết Hi Nhĩ đã hiểu lầm hắn nhưng hắn cũng lười giải thích, chỉ là tăng nhanh tốc độ ăn đậu hũ lên.

Chủ sạp bưng đậu hũ đưa cho Hi Nhĩ, Hi Nhĩ cũng không bỏ đường trắng vào, liền khuấy khuấy rồi cúi đầu ăn, kết quả ăn vào thì khóc, trong lúc nhất thời người ở xung quanh đều nhìn bọn họ.

Mục Mộc bực mình ăn đâu hũ càng nhanh, muốn sớm một chút ăn xong điểm tâm rồi rời đi.

Hi Nhĩ dùng cái muỗng khuấy đều đậu hũ, nước mắt mông lung nói với Mục Mộc: ” Anh nhất định phải cùng Lạc Tang hạnh phúc… “.

Tôi và Lạc Tang có được hay không mắc mớ gì tới cậu. Mục Mộc ở trong lòng tức giận nghĩ.

” Y thật sự là một thú nhân rất tốt “.

Nói láo, rõ ràng là đồ bỏ đi.

” Vừa mạnh mẽ lại vừa đẹp trai “.

Này là sự thật, nhưng đáng tiếc là một kẻ ngu.

” Anh có thể kết bạn với y thật sự sẽ rất hạnh phúc “.

Mục Mộc nuốt miếng đậu hũ cuối cùng xuống liền ném tiền rồi rời đi, không thèm để ý đến Hi Nhĩ đang cúi đầu khóc khóc không thành tiếng.

Mục Mộc nghe có người đang nhỏ giọng bàn luận, nói: ” Hi Nhĩ thật sự rất thích Lạc Tang đấy “.

” Dúng đó, một lòng một ý theo đuổi Lạc Tang trong 3 năm mà “.

” Ôi, đoán chừng cậu ta phải mất thời gian rất lâu mới có thể thả Lạc Tang xuống rồi bắt đầu lại một lần nữa đó “.

” Chắc vậy, đứa trẻ đáng thương ghê “.

Vẻ mặt của Mục Mộc không thay đổi cầm đồ của hắn đi xa, cảm thấy rất mất hứng, hiếm khi thấy đi dạo rất vui vẻ lại bị một quấy nhiễu như thế liền đều không có tâm trạng gì.

Thôi, đi trở về thôi. Mục Mộc từ từ đi trở về, nhưng trong lòng có chút quái lạ, hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn Hi Nhĩ, thiếu niên kia vẫn còn cúi đầu ngồi ở chỗ đó lau nước mắt, vẻ bi thương còn lộ rõ trên mặt.

Đôi mắt của Mục Mộc âm u sau đó hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN