Bách Niên Thân - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Bách Niên Thân


Chương 4



Cam Túc nằm sâu trong lục địa, khí hậu hơi khô, bọn họ lại ở trong khe núi nên khắp nơi chỉ toàn là đất vàng, hầu như chẳng có lấy một ngọn cỏ.

Leo lên con đường núi cuối cùng, Bạch Ngọc Đường thở hổn hển mấy hơi, đang dỡ balo xuống chuẩn bị đào trộm một cái hang thì bất chợt nghe thấy ở phía sau khu đất trống mình nhắm làm mục tiêu truyền đến tiếng ồn ào. Toàn thân trở nên căng cứng theo phản xạ, bàn tay ngay lập tức đặt lên cán mã tấu giắt bên cổ chân. Cảnh giác nhìn kỹ về hướng tiếng động vọng tới, người thanh niên mặc áo trắng chậm rãi mở miệng, giọng nói không hề che giấu sát khí, “… Ai?”

“…” Tiếng động ồn ào liền tức khắc im bặt, Bạch Ngọc Đường càng thêm cảnh giác, cúi thấp mình từ từ di chuyển về nơi đó, hàn quang hơi lóe lên, mã tấu bên chân đã nằm chắc trong lòng bàn tay.

Nhìn chằm chằm vào khoảng không tĩnh mịch trước mặt, đợi đến khi bước tới được khoảng cách thích hợp, người thanh niên khẽ quát một tiếng, đột nhiên bật người lên, ánh dao sắc bén trong tay bạo phát, thanh mã tấu tàn nhẫn chém về phía bóng đen mơ hồ khuất sáng nơi đất trống kia!

“Keng”, một tiếng giao kích lanh lảnh vang lên, phản ứng của đối phương cũng mau lẹ tới kinh người, chỉ chớp mắt đã rút dao ở tay vung lên, chặn lại một đòn chủ động kia một cách đầy chuẩn xác!

Hai lưỡi dao va vào nhau, cả hai người đều bị sức mạnh ghê gớm của đối phương làm chấn động tới mức phải lùi về sau một bước, đứng vững lại, Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn về phía bóng người vừa bị ép phải xuất đầu lộ diện, đang định tung thêm một đao nữa thì bỗng nhiên ngẩn ra, “… Là cậu?”

Bước ra từ bóng tối là một cậu thanh niên tuổi tác xấp xỉ hắn, vốn dĩ dung mạo đã ôn hòa lương thiện, lại kết hợp với chiếc áo màu lam thẫm có lớp lông mềm mại ở cổ áo khoác bên ngoài, càng khiến cho cậu thêm phần trẻ trung hơn so với tuổi, nhìn thoáng qua chẳng khác nào một cậu sinh viên mới tốt nghiệp đại học. Bấy giờ cậu cũng đang cầm mã tấu trong tay, vẻ mặt ngạc nhiên chưa kịp phản ứng lại, kinh ngạc mà nhìn hắn.

“Bạch ngũ gia? Chém cũng ác thật đó.” Vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương hơi thu lại, cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, mỉm cười gật đầu, “Tôi là Triển Du Huy. Rất vui được gặp anh.”

… Rất vui được gặp anh? Vui cái quần gì mà vui? Bạch Ngọc Đường mắng thầm một câu. Nhướng nhướng mày, ánh mắt mang theo mấy phần khiêu khích, “Tôi nói chứ đội trưởng Triển, cậu bỏ mặc đội viên của mình, hơn nửa đêm còn mò lên trên núi. Sao, đến làm trộm hả?”

“Ngũ gia nói đùa rồi, không thể nào.” Đặc biệt nhấn mạnh thêm vào từ “ngũ gia”, hài lòng nhìn thấy trên gương mặt đối phương nhanh nhóng hiện lên vẻ mất tự nhiên, trong mắt cậu thanh niên kia lộ ra một tia giảo hoạt hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài của mình một chút nào, “Vốn dĩ tôi thấy hôm nay là nguyệt phá, thời điểm không được thích hợp, cho nên đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi rồi, nhưng trùng hợp thay lại nhìn thấy Bạch ngũ gia… Muốn tôi cứ thế vứt Bạch ngũ gia ở lại giữa núi rừng hoang vu thế này, tôi làm sao có thể yên lòng được cơ chứ?”

… Không yên lòng tôi ấy à? Có mà cậu không yên lòng mấy thứ đồ ở dưới kia mới đúng! Đúng là nói còn hay hơn cả hát! Bạch Ngọc Đường nhìn trời nguýt mạnh một cái, đoạn trừng mắt nhìn cậu thanh niên đang cười tươi rói ở trước mặt, nghiến răng, “Lòng tốt của đội trưởng Triển, Bạch gia gia xin chân thành ghi nhớ… Đêm nay trăng thanh gió mát, gia gia cảm thấy phong cảnh nơi đây thật quá đẹp, định ngắm trăng thâu đêm. Đội trưởng Triển nếu như không có hứng thú ấy thì vẫn nên mau chóng trở về chăm nom cho đội viên của mình đi thôi!”

“Ha ha, tôi cũng thấy trăng hôm nay rất đẹp, chẳng mấy khi Bạch Ngũ gia và tại hạ lại có sở thích tương đồng, chẳng bằng hãy cùng nhau ngắm trăng đi ha?” Triển Du Huy cười khẽ, giơ tay chỉ vào chiếc balo Bạch Ngọc Đường vừa cởi xuống bỏ ở một bên, trong mắt là nét cười chân thành, “Chỉ là Bạch ngũ gia trước giờ ưa sạch sẽ tới mức thành bệnh, bây giờ lại không kiêng kỵ đất cát bẩn thỉu chịu ngồi ở đây ngắm trăng cùng tôi, tại hạ thực cảm động chịu không nổi.”

“Cậu!” Bạch Ngọc Đường nghẹn họng, tức giận giơ tay chỉ vào đối phương, “Triển Tiểu Miêu! Rốt cuộc cậu muốn như nào hả?!”

“Tại hạ nổi tiếng, biệt danh cũng rất nhiều, tôi nhớ không nổi đâu, Bạch Ngũ gia đừng nên đặt thêm nữa thì hơn.” Triển Du Huy xoay người từ trong bóng tối xách balo của mình ra, nhẹ nhàng ngồi xuống, đôi mắt cong cong lộ ra một nụ cười rất chi là khoái trá, “Bạch ngũ gia còn đứng đực ra đó làm gì? Chẳng phải muốn ngắm trăng sao, mau ngồi xuống đi.”

“Triển Tiểu Miêu! Bạch gia gia không muốn quanh co với cậu nữa! Bây giờ gia gia muốn hạ đấu, biết điều thì hãy coi như không thấy, mau tránh ra chỗ khác!” Bạch Ngọc Đường ngồi phịch xuống, tầm mắt đặt vào Triển Du Huy đang thản nhiên ngồi xếp bằng bên cái balo, trừng mắt hung dữ gằn từng tiếng, “Bạch gia gia không có nhiều thời gian để mà lãng phí với cậu đâu! Tốt nhất là mau tránh ra!”

“Không tránh.” Triển Du Huy nở nụ cười nhạt, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào cặp mắt hoa đào xinh đẹp của Bạch Ngọc Đường, khẽ mở miệng nhẹ nhàng cất tiếng, nhưng lại khiến người ta chẳng thể nghi ngờ là cậu có chút ý định nhượng bộ nào.

“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?!” Bạch Ngọc Đường mắt hừng hực lửa giận, cắn răng, “Ngũ gia nói cho cậu biết, nhất định ngày hôm nay gia gia phải đổ đấu! Cậu có tránh cũng thế, không tránh cũng là thế!”

“Tôi cũng đâu có ngăn Bạch ngũ gia xuống đó đâu.” Triển Du Huy híp mắt lại, cười ranh mãnh, không nhanh không chậm mở miệng.

“…” Một hơi nghẹn lại trong họng. Chẳng khác gì dốc hết sức ra mà đấm mạnh một cú vào bịch bông, ngực Bạch Ngọc Đường cứng ngắc lại xém thì nghẹt thở. Một lát sau thông khí rồi, mới bi ai phát hiện ra mình đã chẳng còn chút tức giận nào, hắn thất bại nói, “… Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

“Có hai lựa chọn, thứ nhất, chúng ta trở về ngay bây giờ, ngoan ngoãn đi ngủ.” Dứt lời, thấy ánh mắt đối phương chứa đầy vẻ bất bình, Triển Du Huy cười, giơ ngón tay thứ hai lên, “Thứ hai, hai chúng ta cùng nhau đào động chui xuống. Hôm nay chỉ thăm dò, chúng ta đều không lấy đồ vật gì cả. Sau đó mọi người tự dựa vào bản lĩnh của mình, nếu như anh có thể vào lại trong mộ trộm đồ mà tôi không hay biết thì bất luận anh có lấy bao nhiêu, tất cả đều là của anh.”

“Nếu như tôi không chọn cái nào cả, cố ý một mình đi xuống đó thì sao?” Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm người trước mắt, chậm rãi lên tiếng hỏi.

“A… Vậy thì chỉ có thể oan ức Bạch ngũ gia cùng tôi ngồi đây ngắm trăng đêm thôi.” Triển Du Huy vẫn cười hết mực ôn hòa, nhìn đôi mắt ẩn chứa lệ khí của đối phương, “Triển Du Huy tuy không dám nói có thể khống chế ngũ gia tự mình hạ đấu, nhưng bản lĩnh không cho ngũ gia đi vào thì vẫn có. Tôi nghe nói Mạc Kim Giáo úy có một quy tắc là ‘Gà gáy không mạc kim’ phải không? Phát Khâu chúng tôi thì lại không có cái luật này. Nếu như thực sự không thể, tôi liền kéo dài tới lúc gà gáy, đợi lúc ngũ gia không thể không quay về thì một mình tôi sẽ xuống đó.”

“… Xem như cậu lợi hại.” Nhìn vào đôi con ngươi đen láy sâu thăm thẳm tựa như chẳng thấy đáy của đối phương, Bạch Ngọc Đường chợt thấy lòng hoảng hốt, vội vàng đứng dậy che giấu đi sự lúng túng của mình, “Bạch gia gia đồng ý là được chứ gì. Chuẩn bị đồ, hai ta cùng xuống.”

“Ha.”

Sau lưng vang lên một tiếng cười khe khẽ của Triển Du Huy, Bạch Ngọc Đường chửi thầm trong lòng, động tác cũng hơi luống cuống. Gọn gàng móc xẻng ra, xách tới một vị trí đã nhắm sẵn từ trước mà cắm sâu xuống, chợt thoáng thấy đối phương đang cúi thấp đầu chăm chú lắp ráp xẻng Toàn Phong để một chút nữa đào động. Nhìn mái tóc mềm mại rủ trên đỉnh đầu cậu thanh niên, lại chợt nhớ tới đôi mắt vừa nãy kia, trong lòng Bạch Ngọc Đường lại nảy một cái.

… Đôi mắt ấy… khẳng định là đã từng thấy ở đâu đó rồi. Nhưng… là thấy vào lúc nào? Tại sao ngay cả một chút ấn tượng cũng không có…

Trong đầu chậm rãi hiện lên một đôi mắt dịu dàng tha thiết, Bạch Ngọc Đường rùng mình, vội vội vàng vàng rút cây xẻng cắm trong đất lên, tập trung tinh thần, quay sang phía Triển Du Huy đang ngẩng đầu nhìn mình mà gật đầu ra hiệu vị trí không có gì sai sót.

Trong tiếng xẻng Toàn Phong nhẹ nhàng đào đất, Bạch Ngọc Đường ngước mắt nhìn vầng trăng sáng trên trời, không rõ vì sao lòng có chút bất an. Mơ hồ cảm thấy như là, lúc này mà đi xuống sẽ nhất định phát hiện ra thứ gì đó không tầm thường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN