Bách Niên Thân - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Bách Niên Thân


Chương 10



“Văn Thụy? Sao cậu lại ở đây?” Triển Du Huy ngạc nhiên vươn tay ra kéo người thanh niên dưới đất lên, cất tiếng hỏi, “Tiểu Lục đâu? Không ở cùng với cậu à?”

“Đội trưởng…” Người thanh niên được gọi là Văn Thụy chậm chạp nói, nắm tay cậu mượn lực đứng dậy, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên nhìn họ, hệt như là mắc phải tội lỗi gì.

“… Triển Tiểu Miêu, đây chính là Văn Thụy mà cậu nhắc đến?” Bạch Ngọc Đường bước đến chỗ khúc rẽ rút con dao găm của mình về, trở lại bên cạnh hai người, nghiêng đầu quan sát thanh niên kia một chốc rồi hỏi.

“Ừ.” Triển Du Huy gật gật đầu, rồi lại tiếp tục nhìn Văn Thụy, “Vừa rồi anh vẫn chưa trả lời tôi, Tiểu Lục đâu? Có phải các anh đã bị tách ra không?”

“Đội trưởng…” Từ Văn Thụy hơi rúm người lại, lúc lên tiếng thì giọng nói nghẹn ngào như phát khóc, “… Lục Tử chết rồi! Cậu ấy chậm hơn tôi một bước, bị tống tử đuổi theo giết chết rồi!”

“Cái gì?!” Triển Du Huy và Bạch Ngọc Đường đều giật mình. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Triển Du Huy nhấc tay đặt lên vai Từ Văn Thụy, chậm rãi nói, “… Văn Thụy, cậu nghĩ cho kỹ, cẩn thận kể lại cho tôi nghe, Tiểu Lục làm sao mà xảy ra chuyện, và xảy ra chuyện ở đâu?”

“… Bọn tôi vốn định quan sát địa hình xung quanh đây một hồi, nhưng lại vô tình đạp hụt rơi xuống mộ thất… Tôi và Tiểu Lục rất sợ, nhưng từ chỗ bị rơi xuống lại không tài nào leo lên nổi. Không có cách nào khác chỉ có thể mò vào trong, rút cuộc đi chưa được bao lâu, thì nhìn thấy… nhìn thấy…” Hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy, trong mắt Từ Văn Thụy vẫn ngập tràn sự sợ hãi tột độ, người run lên cầm cập không sao kể tiếp được.

Thấy thế, Triển Du Huy nhẹ nhàng vỗ về y, giọng nói nhỏ nhẹ mà từ tốn cố gắng trấn an tâm tình y, “… Đừng vội, nghĩ kỹ rồi nói. Ở đây tạm thời đã an toàn rồi. Không phải sợ.”

“… Bọn tôi… bọn tôi vừa mới đi được một đoạn, thì nhìn thấy… nhìn thấy rất nhiều cương thi!” Từ Văn Thụy run lên bần bật, nắm chặt lấy cánh tay Triển Du Huy, con ngươi co rút kịch liệt, giọng the thé, “Nhiều cương thi lắm! Tôi và Lục Tử cắm đầu chạy một hồi thì lạc mất nhau… Tới khi tôi chạy được tới chỗ an toàn, ngoái đầu lại tìm Lục Tử thì đã không thấy cậu ấy đâu nữa rồi!”

“… Rất nhiều cương thi?” Ánh mắt Triển Du Huy thoáng hiện vẻ trầm tư, xoay đầu qua nhìn Bạch Ngọc Đường nãy giờ vẫn không nói một lời, hỏi, “Ngọc Đường, anh thấy thế nào?”

“… Chuyện hiếm lạ trong cái mộ này chúng ta còn chưa thấy đủ sao?” Bạch Ngọc Đường trầm ngâm một lúc, rồi nói một cách quả quyết, “Chỗ này quá mức quỷ dị. Triển Tiểu Miêu, nếu đã cứu được người, kẻ chết rồi thì thôi đừng lo nữa, tìm đường thoát ra ngoài đi.”

Triển Du Huy nhìn Từ Văn Thụy mới vừa bình tĩnh lại sau cơn hoảng hồn, lại nhìn Bạch Ngọc Đường tuy bề ngoài vẫn hung hăng nhưng giữa hai hàng mày đã vương chút mỏi mệt, trầm mặc chốc lát rồi gật đầu, “… Được. Chúng ta nghỉ lại đây một lát, chờ Văn Thụy bình tĩnh lại, chúng ta liền đi ra ngoài.”

Lấy đồ ăn thức uống từ trong balo đeo sau lưng ra, Triển Du Huy dựa vào tường mộ đạo ngồi xuống, ngẩng đầu lơ đãng bắt gặp động tác của Bạch Ngọc Đường có chút rúm ró, hơi run run, ánh mắt rơi vào chiếc áo khoác nằm trong balo mình, không khỏi có chút lúng túng. Trong lòng đất vốn âm hàn, lúc trước Bạch Ngọc Đường vì cậu bị thương khí huyết suy yếu nên đã cởi áo khoác cho cậu mặc khỏi rét, sau một chuỗi sự cố thì quên khuấy mất phải trả lại cho hắn, mà hắn cũng chẳng hề mở miệng đòi lại… thành thử ra cả hai đều chẳng nhớ gì tới chuyện này.

“… Ngọc Đường, trả cho anh này.”

Bạch Ngọc Đường vừa nuốt xong miếng lương khô cuối cùng, đang buồn chán vặn nắp chai nước ra ngồi bên Từ Văn Thụy chờ cho y ăn xong, nghe thấy Triển Du Huy khẽ gọi, ngoảnh đầu lại thì thấy áo khoác của mình được chìa ra trước mặt, ngẩn người một lúc mới cười, “… Gia gia quên mất cái này đấy. Trên người cậu có thương tích, nếu lạnh thì cứ mặc đi, không cần bận tâm tới tôi.”

“Cầm đi.” Triển Du Huy vẫn cố ý nhét áo vào trong tay hắn, hơi híp mắt lại, ngữ khí có chút nặng nề, “Ngọc Đường, tôi cũng từng hạ đấu mấy lần rồi, đừng chăm sóc tôi như là phụ nữ.”

“Ha.” Khẽ bật cười, Bạch Ngọc Đường thuận theo nhận lấy áo khoác lại lên người, đoạn liếc nhìn cậu thanh niên nhã nhặn đang ngồi xổm ở cách đó không xa từ tốn ăn, hạ thấp giọng nói, “… Cái tên Văn Thụy kia, gia cứ thấy là lạ thế nào ấy.”

“Văn Thụy đã làm việc ở phòng nghiên cứu được mười năm, tôi tin cậu ấy. Hơn nữa con người cậu ấy không có điểm nào tệ cả, chỉ là gan hơi nhỏ chút thôi. Dù sao cũng đâu phải anh với tôi, gặp phải tình huống đó chỉ chịu một chút kích động thôi đã là tốt lắm rồi, tôi còn từng thấy có người bị dọa cho phát điên nữa kìa.” Triển Du Huy chỉ cười, không bận tâm lắm, “Anh đa nghi quá rồi… Có thời gian nghĩ mấy chuyện này, chi bằng không mau suy nghĩ xem phải làm sao mới thoát ra được.”

“Trên người cậu mang theo báu vật lợi hại như vậy, còn hỏi gia phải làm sao để ra ngoài?” Bạch Ngọc Đường lườm một cái, mắt nhìn chăm chăm vào trước ngực cậu, “Lấy Hồn Dẫn của cậu ra xem, đi ngược lại theo hướng kim chỉ chẳng phải được rồi sao?”

“… Cái đó coi bộ cũng đúng.” Nhất thời không nghĩ ra một phương pháp đơn giản như thế, Triển Du Huy ngẩn người, móc chiếc la bàn màu vàng từ trong cổ áo mình ra, nhìn xong thì ngơ ngác.

“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường ghé lại, sau khi thấy rõ kết quả thì cũng ngớ người, ngẩng đầu lên nhìn Triển Du Huy một cách ngờ vực, “… Thế này nghĩa là gì? Trước đây đã từng xảy ra tình huống như vậy chưa?”

“Không biết nữa, tôi chưa thấy bao giờ cả.” Sắc mặt Triển Du Huy càng lúc càng đanh lại, cúi đầu nhìn chằm chằm Hồn Dẫn trên tay, trong lòng cũng chậm rãi xuất hiện sự bất an.

—— Kim la bàn không còn chỉ ổn định về một hướng như trước nữa, mà lúc này đang rung lên không ngừng chuyển động một cách loạn xạ, giống như không tài nào định vị được vị trí hồn phách của chủ mộ.

“Không phải thế chứ…” Triển Du Huy mờ mịt lẩm bẩm, lắc lắc chiếc la bàn trong tay, song vẫn thấy nó y như vậy, “Hồn Dẫn chưa sai bao giờ cả… Tại sao lại có thể xảy ra tình huống này?”

Bạch Ngọc Đường nhìn cậu toan lên tiếng, khóe mắt thoáng nhìn ra khúc rẽ, tức thì đầu óc ong lên ——

Không thấy! Vừa rồi rõ ràng là có hai cái nhánh rẽ, vì sao chỉ trong chớp mắt… đã biến thành một cái rồi?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN