Bách Niên Thân - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Bách Niên Thân


Chương 12



‘Tách’ một tiếng, Bạch Ngọc Đường nhanh tay bật đèn pin, ngay khi chùm sáng bừng lên, một bộ mặt dúm dó khô quắt thình lình hiện ra chỉ cách mặt hắn có đúng một gang tay! Cho dù gan to bằng trời cũng không nhịn được mà cả người rét run, hắn thét lên một tiếng rồi giơ chân đá văng bộ xác khô kia ra xa tới năm, sáu mét khiến nó rơi xuống đất đánh ‘rầm’, vỡ tan thành trăm miếng xương vụn!

Cùng lúc đó, Triển Du Huy xoay tròn thân chuyển sang bên phải của Từ Văn Thụy, duỗi một ngón tay trái ra đâm xoáy thẳng vào cái xác khô đang đặt tay trên vai y, biến nó thành mấy khúc, đoạn đưa tay kéo lấy Từ Văn Thụy bị dọa cho suýt té đái, thấp giọng nói với Bạch Ngọc Đường đang ngưng thần cảnh giác, “Đi!”

Thanh niên áo trắng gật đầu, rất ăn ý đưa tay xốc một cánh tay khác của Từ Văn Thụy, hai người vội vã lôi Từ Văn Thụy chạy đi thật nhanh nhằm thoát thân.

Ba người hoảng sợ chạy vội không có thời gian mà chọn đường lui, cũng không biết chạy bao lâu, mãi tới tận khi đằng sau không còn xác khô đuổi theo nữa, họ mới thở dốc phì phò nằm rạp xuống một gian mộ thất nghỉ ngơi chốc lát.

“… Thật quá sức nham hiểm…” Bạch Ngọc Đường chống đầu gối thở hổn hển, tàn nhẫn trừng mắt về hướng vừa chạy tới, miệng làu bàu chửi bới, “… Đầu tiên là cố ý nạm dạ minh châu chỉ đường lên trên đỉnh làm người ta không thể chiếu sáng được, sau đó cho một đám tang thi ra giáp lá cà. Cái tên xây mộ này cũng thiếu đạo đức quá đi chứ?!”

“… A hưm …” Triển Du Huy không lên tiếng, chỉ rên lên rất nhẹrồi không chút biến sắc nào lùi lại đằng sau, giấu mình ra sau Từ Văn Thụy, đưa tay đè lên thắt lưng.

“… Này, Triển Tiểu Miêu, cậu trốn ra xa thế làm gì, gia gia đang nói chuyện với cậu đấy!” Bạch Ngọc Đường lơ đễnh ngẩng đầu, bực dọctrừng mắt về phía Triển Du Huy, song vừa trông thấy vẻ mặt tái nhợt của đối phương thì lập tức nhíu mày lại, âm thanh trầm xuống, “Lại giả bộ! Xoay người ra đây cho tôi xem nào!”

“… Ngọc Đường… Tôi không sao…” Triển Du Huy hít thở thật khẽ khàng, cố gắng hết sức để khiến cho giọng mình nghe có vẻ bình thường, “Chỉ là không cẩn thận bị động chút thôi, nghỉ một lát là không sao…”

“Bớt phí lời! Cho gia xem!” Bạch Ngọc Đường nghe cậu nói vậy thì đôi mày kiếm nhướng lên bước nhanh lại gần, không nói tiếng nào đã kéo bàn tay cậu đặt trên hông xuống, quả nhiên trông thấy vị trí vết thương bị Bàn Long ti cứa vào đã thấm ướt một mảng sẫm, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, hắn liền mắng, “Vết thương bị rách thì cứ nói thẳng đi, có phải chuyện gì không thể tiết lộ được đâu! Gia gia ghét nhất chính là trông thấy con mèo thối nhà cậu cứ cậy mạnh như không có gì xảy ra vậy!”

“Ngọc Đường, tôi…”

“Tôi cái gì mà tôi!” Mở miệng ngắt lời đối phương một cách đầy tức giận, Bạch Ngọc Đường vén vạt áo khoác dài bên ngoài lên ngồi xuống đất, mở rộng chân ra, đoạn kéo Triển Du Huy cẩn thận nằm sấp lên đùi hắn, mặt hằm hằm mở balo lấy bông băng thuốc đỏ, rồi đưa tay định cởi áo đối phương.

“Để tôi tự làm…” Triển Du Huy hơi lúng túng giữ tay đối phương lại, ngại ngùng chống tay ngồi dậy, vươn tay cầm lấy thuốc trong tay Bạch Ngọc Đường.

“Yên cho gia gia coi, nằm xuống!” Đuôi mắt hếch lên, ánh mắt Bạch Ngọc Đường lạnh lẽo như sắp sửa bắn ra băng tới nơi, khiến cho Triển Du Huy thấy mà tê rần cả da đầu, tay cũng run theo. Hắn liền lạnh giọng cười gằn, “Triển Tiểu Miêu, cậu có bản lĩnh thật ha, còn tự mình sờ tới được sau lưng mà bôi thuốc hả?”

Trực tiếp đối mặt với lửa giận của đối phương, Triển Du Huy chột dạ rụt cổ lại, đối phương bèn chậm rãi vén vạt áo che vết thương lên, ánh mắt tập trung vào một mảng be bét máu thịt kia, tuy vẫn không giấu được vẻ giận dữ trên mặt nhưng động tác lại nhẹ nhàng quá sức tưởng tượng, như thể chỉ lo làm cậu đau vậy.

Bị đặt trên đầu gối đối phương, ngẫm lại Bạch Ngọc Đường cũng là có ý tốt, Triển Du Huy liền bất đắc dĩ buông một tiếng thở dài, ngoan ngoãn nằm nhoài ra để cho hắn xử lý. Không gian chìm vào yên lặng, Triển Du Huy nghiêng đầu nhìn vầng trán của người thanh niên kia vì chuyên chú mà nhăn tít cả lại, trong lòng không rõ vì sao chợt cảm thấy xuyến xao.

“Mèo thối! Ngươi cho rằng Bạch gia gia tình nguyện chạm vào cái đống máu đen này hả? Nếu không phải là con mèo nhà ngươi thì người khác có quỳ xuống van xin lạy lục gia gia cũng chả buồn liếc nhìn! Đừng có mà được hưởng lợi còn làm bộ!”

“Sao lại bị thương nặng thế này?… Thấy người ta vung đao chém cũng không biết đường tránh, ngươi cũng có phải cao thủ khổ luyện như Tam ca ta đâu, không có Kim Chung tráo Thiết Bố sam mà còn dám ngang nhiên dùng thân đi chặn đao?! Ngươi tưởng ngươi là mèo yêu có chín cái mạng thật hả!”

“Mèo chết! Bạch gia gia nói cho ngươi biết, Bích Linh đan này đại tẩu ta đã cất giấu rất lâu rồi! Trên đời này chỉ còn lại một viên duy nhất, nếu như còn thụ thương nặng như vậy mà trở về, gia gia cũng chẳng còn cách nào cứu ngươi đâu!”

Nhìn gương mặt nghiêm nghị của đối phương, lòng thốt nhiên lại nhớ đến những câu nói ấy. Triển Du Huy hoảng sợ vội vã dời ánh mắt đi nơi khác, đang định mở lời nói gì đó để phá vỡ bầu không khí trầm mặc lúc này thì cảm thấy động tác trên tay Bạch Ngọc Đường dừng lại, thế rồi hắn vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, “… Được rồi, lần này quấn dày lên một chút… Nếu còn ngậm miệng tự cắn răng chịu đựng nữa thì cứ coi chừng Bạch gia gia trừng trị cậu!”

“… Cảm ơn.” Nghe được lời nói thoáng chút ám muội này, mặt Triển Du Huy lập tức đỏ bừng lên, cậu đẩy người dậy khẽ cụp mắt nói cảm ơn, nhưng đúng lúc xoay mặt lại thì thấy trong lồng ngực hắn rơi ra thứ gì đó, bèn đưa tay chỉ, “… Ngọc Đường, Mạc Kim phù rơi ra rồi.”

“?” Cúi đầu nhìn, hờ hững nhét Mạc Kim phù trở lại, Bạch Ngọc Đường nhếch miệng, thuận thế dựa lưng ra sau tường, “Nói cho cùng thì vẫn đúng là may chán… vừa rồi rối loạn thế mà cũng không bị lạc.”

“Nè… Ngũ gia…” Từ Văn Thụy ở một bên nãy giờ vẫn không dám ngắt lời cuối cùng cũng lo sợ mở miệng, “… Chúng ta cứ ở lại đây không đi nữa sao? Lúc nào… mới có thể đi tiếp?”

“…” Giương mắt nhìn Từ Văn Thụy đang rất bất an, Bạch Ngọc Đường trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, “Vậy thì, Triển Tiểu Miêu, cậu cùng thằng nhóc Văn Thụy ở lại đây, tôi đi ra ngoài xem sao, tìm được đường sẽ về kêu các cậu.”

“… Được.” Trong lòng có chút lo lắng, nhưng biết rõ rằng tình hình cơ thể của mình lúc này sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng cho đối phương, Triển Du Huy đành khẽ đồng ý. Ngập ngừng một lát, thấy vẫn không yên tâm bèn dặn dò thêm, “Tôi sẽ mau chóng điều chỉnh cho tốt. Anh chỉ cần thăm dò đường là được, những chuyện khác chờ tôi bình phục một chút rồi tính sau, đừng ỷ mạnh.”

“Gia gia đương nhiên là biết rồi.” Bạch Ngọc Đường cười khẽ, đoạn quay sang nói với Văn Thụy, “… Nhóc con, đội trưởng của cậu bây giờ đang là người bị trọng thương, nhớ chăm sóc tốt cho cậu ấy.”

“Hả? Dạ.” Không ngờ lại bị nhắc tới tên, Từ Văn Thụy sau khi sững sờ thì nhanh nhẹn gật đầu.

Bạch Ngọc Đường cũng không chần chờ, tay đẩy xuống mặt đất đứng bật dậy, liền đi về hướng phía mộ đạo tĩnh mịch.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN