Thiên Sơn Khán Tà Dương - Quyển 1 - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Thiên Sơn Khán Tà Dương


Quyển 1 - Chương 20



Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Ninh Giác Phi trăm triệu lần cũng không ngờ, một mình hắn cư nhiên ngăn được tám vạn thiết kỵ của Bắc Kế.

Đạm Thai Mục vừa ra lệnh thì tám vạn nhân mã dự định tiến công Yến Bắc thất quận lập tức bị điều trở về, bao vây sít sao núi non trùng đệp bên ngoài Yến Bình Quan.

Địa hình ở đây phức tạp, khe sâu gò cao rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dễ gì tìm được hắn, nhưng hắn cũng chạy không được.

Ninh Giác Phi ở trong núi tiêu dao hai ngày, tới chạng vạng ngày thứ ba liền nghe thấy tiếng móng ngựa đạp đất, tiếng binh sĩ cắm trại ầm ĩ, hắn lặng lẽ từ trong cây nhìn ra ngoài, liền thấy trướng binh sĩ Bắc Kế được dựng lên dày đặc, trạm gác bố trí vô cùng hợp lý, trong tay binh sĩ tuần tra còn nắm vài con chó săn thân hình cực đại.

Ninh Giác Phi liền lui trở lại.

Hắn cần tỉ mỉ ngẫm lại tình huống hiện nay.

Xem tình hình này, Đạm Thai Mục nhất định muốn bắt được hắn, xông ra thì chắc không thể xông được.

Hắn cũng không có chuyện gì muốn làm, nên chỉ đơn giản lui lại, quyết định chơi một chút với quân đội Bắc Kế này một chút.

Vai trái Ninh Giác Phi trúng tên chưa thương tới gân cốt, vết thương cũng đang từ từ chuyển biến tốt đẹp, chỉ không thể dùng lực mạnh, không thể hành động quá kịch liệt, hành động bình thường thì vẫn nhanh nhẹn như không. Hắn liền chậm rãi du ngoạn trong dãy rừng núi này, dùng bản lĩnh được rèn luyện từ những đợt huấn luyện sinh tồn tàn khốc thành ra cuộc sống vẫn rất tốt.

Nhớ ngày xưa, bọn họ thường thường dùng máy bay nhảy dù xuống tùng lâm, tuyết sơn, sa mạc, mỗi người chỉ có một cái kim chỉ nam, một cái bình nước không, một thanh mã tấu, một viên đạn tín hiệu, họ vẫn có thể sống trong đó suốt mười ngày, ngoài ra còn phải đến địa điểm quy định trong thời gian quy định. Hầu như mỗi lần huấn luyện như thế, thành tích của hắn đều là khá nhất.

Nhìn dãy núi như trải dài vô tận, thỉnh thoảng Ninh Giác Phi lại nhớ về quá khứ, cảm khái ngàn lần. Khi đó, hắn thiếu niên đắc chí, tính tình ngay thẳng, cũng không phải chưa từng làm chuyện gì sai trái. Hiện tại thì sao, thật đã không bao giờ còn như xưa nữa.

Chơi đùa đủ mười ngày, hắn có vài lần thoáng gặp đội ngũ Bắc Kế đi lục soát, có lần thiếu chút nữa hiệp lộ tương phùng, may mà Bắc Kế binh luôn luôn cưỡi ngựa, lại không lo lắng gì nên động tĩnh làm ra rất lớn, nhờ hắn nghe tiếng nên mới chuồn vào trong rừng ẩn núp, đợi họ đi qua.

‘Liệt Hỏa’ hình như ngày càng tâm linh tương thông với hắn, cả hai phối hợp ăn ý, giống như là một người bạn tốt vậy, khiến hắn cảm thấy bản thân không cô độc chút nào.

Cuối cùng, Đạm Thai Mục rốt cục mất tính nhẫn nại, mệnh lệnh toàn quân tựa như kéo lưới, thu nhỏ vòng vây.

Ninh Giác Phi đại thể cũng liệu được lòng người, tìm một chỗ địa thế phức tạp dễ thủ khó công mà ở. Nơi đó là một khoảng đất bằng giữa sườn núi, phía sau là vách đá, còn có một sơn động nhỏ có thể ở được, đường lên núi thì chỉ có một cái, ba mặt khác đều là vách núi. Cũng không phải Ninh Giác Phi muốn sống chết thủ chỗ này, vô thương vô pháo vô cung vô tiễn, căn bản không cần nghĩ đến chuyện phòng thủ làm gì, ở chỗ này chỉ để dễ phát hiện địch nhân ào đến mà bỏ chạy thôi.

Lúc này, mùa xuân thực sự tới, băng tuyết tan rã, khắp nơi đều là khe suối trong trẻo. Dưới chân núi, khắp núi đồi là hoa dại không biết tên, còn có một vài cây hoa đào hoang dã màu tím nhạt, hay kim liên hoa có thể làm thuốc, đủ loại động vật hoang dại chạy quan, ưng phi nhạn hành, lộc bào linh khiếu (ưng phi nhạn bay, hươu chạy, linh dương kêu), thỉnh thoảng còn có bóng dáng hổ, báo chợt lóe rồi mất, Ninh Giác Phi cảm thấy bản thân như đang ở trong “Thế giới động vật”.

Những ngày bình tĩnh dần qua, hắn đang bị đại quân Bắc Kế bao vây.

Từ sường núi nhìn xuống dưới, có hơn mười người cùng một nhóm binh sĩ Bắc Kế trang phục bất đồng đang khám xét khắp nơi, sau đó họp lại bàn bạc. Xem hành động của những người đó, hắn đoán họ có lẽ là trinh sát binh, có lẽ đã phát hiện được dấu vết của hắn nên truy tung theo.

Hắn nhún vai, không chút kinh hoảng mà còn có cảm giác bội phục. Mấy ngày này, hoạt động của hắn vẫn hết sức cẩn thận, nhưng dù sao cũng là cổ đại, lại không có máy truy tìm hiện đại gì, hắn cũng không tận lực thủ tiêu vết tích.

Chỉ thấy mấy người nọ thương lượng với nhau một hồi rồi có người chạy đi báo cáo với hoàng đế Bắc Kế, Đạm Thai Mục. Người này mặc hoàng kim giáp dưới ánh mặt trời chiếu xạ quang mang, mục tiêu cực kỳ rõ ràng. Ninh Giác Phi nấp sau một tảng đá lớn, vừa nhìn vừa cười, người này chỉ sợ cũng có chút bản lĩnh thực sự, không sợ đối thủ dùng chiến thuật trảm thủ, bắn ngay hắn. Nếu như mình đấu cùng với hắn, nhất định phái mấy người xạ thủ, làm công việc của tay súng bắn tỉa, chuyên trách đi giết hắn.

Nghĩ đến đây, liền thấy Đạm Thai Mục giục ngựa chạy lên núi, đi theo hắn là một vị thân mặc cẩm y, không giống tướng lĩnh, những người khác đều mặc giáp, xem chừng là vệ sĩ của hắn.

Ninh Giác Phi thấy nhóm bọn họ gồm mười hai người, liền biết Đạm Thai Mục đến đây với tư thái đàm phán chứ không như muốn ‘bắt giữ’, đại khái là tưởng ‘chiêu dụ’ hắn rồi. Vì thế Ninh Giác Phi cũng không dùng kế hoạch rút lui đã định sẵn mà thẳng thắng chờ họ tới.

Phi ngựa tới sườn núi cách nơi Giác Phi ở không xa, Đạm Thai Mục kiềm cương ngựa, cao giọng nói: “Ninh tiên sinh, Đạm Thai Mục đến đây bái phỏng, xin quấy rối.”

Ninh Giác Phi cười cười hiện thân tại chỗ, ôm quyền nói với hắn: “Không dám nhận, bệ hạ mời đến.” Ninh Giác Phi cực kỳ phối hợp với Đạm Thai Mục, tựa như chiêu đãi bằng hữu tới nhà chơi.

Đạm Thai Mục vừa thấy liền nở nụ cười, tiêu sái xuống ngựa, đi bộ lên.

Những người khác cũng lập tức xuống ngựa, theo sau.

Lúc này Ninh Giác Phi mới thấy rõ vị cẩm y nhân đi theo Đạm Thai Mục. Người này mặc y phục không giống của Nam Sở, tay áo hẹp, mang đai lưng, trường bào, chất liệu vải là vân cẩm tốt nhất Nam Sở, tú công cực kỳ tinh xảo, màu sắc đẹp đẽ, trong sợi tơ còn khảm theo tơ vàng tơ bạc, dưới ánh mặt trời càng thêm hoa lệ, khiến cho dung nhan y càng thêm thanh tú. Người này vóc người cao gầy, lại không hề thô cao giống người Bắc Kế, rất hào hoa phong nhã, lúc này y nhìn Ninh Giác Phi, trên mặt là một nụ cười thật đẹp.

Ninh Giác Phi đi phía trước dẫn đường, dẫn bọn họ tới cửa sơn động, hào hiệp quơ tay: “Chỗ ta… không chuẩn bị có khách đến, không có chỗ ngồi…”

Đạm Thai Mục cười ha ha rồi vung tay.

Mười hai vệ sĩ lập tức ôm chăn chiêng trải xuống đất, lại đưa rượu thịt, hoa quả, điểm tâm,… đặt lên.

Đạm Thai Mục cười nói với Ninh Giác Phi: “Thỉnh.”

Ninh Giác Phi chắp tay: “Vậy Ninh mỗ cung kính không bằng tuân mệnh.” Nói xong, hắn liền ngồi xuống một chỗ gần sơn động.

Đạm Thai Mục cùng vị cẩm y văn sĩ kia cũng ngồi xuống, mười tên vệ sĩ lui ra phía sau vài bước, canh giữ ở vách đá.

Đạm Thai Mục chỉ vào văn sĩ, nói với Ninh Giác Phi: “Thân phận, tính danh của ta, Ninh tiên sinh chắc đã biết, vị này có lẽ Ninh tiên sinh chưa thấy qua, y là quốc sư Bắc Kế ta, Vân Thâm.”

Ninh Giác Phi vội vã chắp tay thi lễ: “Vân đại nhân, hạnh ngộ.”

Vân Thâm rất khách khí lấy tay đặt lên ngực, trịnh trọng khom mình hành lễ với hắn, rồi mỉm cười nói: “Bệ hạ dùng phi ưng truyền tin tới Kế đô, nói gặp được một anh hùng như tiên sinh, Vân mỗ ngưỡng mộ trong lòng liền ngày đêm chạy tới, rốt cục cũng không có gì tiếc nuối.”

Ninh Giác Phi cười khoát tay: “Vân đại nhân ngàn vạn lần đừng khách khí như vậy, Ninh mỗ là người sơn dã, một tên thảo dân mà thôi, đâu đến nỗi bệ hạ và quốc sư đại nhân phải tới gặp?”

Vân Thâm ôn hòa cười nói: “Ninh tiên sinh lúc đầu đơn thân độc mã truy sát Độc Cô Cập ở Kiếm môn quan, chạy vào quân trướng chém gãy vương kỳ Tây Vũ, trục xuất địch ra khỏi quan môn, phóng hỏa đẩy lui địch, từng chuyện từng chuyện đều biểu hiện ra tiên sinh có dũng có mưu, thực lực không ai không kính nể, bệ hạ nghe tiếng, cực kỳ yêu thích, chúng ta cũng kính phục tiên sinh không ngớt.”

“Vân đại nhân quá khen.” Ninh Giác Phi cười, lảng sang chuyện khác. “Bắc Kế có thám tử ở Yến Bắc thất quận, ta từ lâu đã ngờ ngợ, chẳng qua, đại quân Bắc Kế đánh tới mà không thấy bọn họ khai thành?”

Đạm Thai Mục cầm bát rượu ngon trước mặt, chạm bát với hai người rồi uống một hơi cạn sạch: “Du Hổ rất cẩn thận, người ta phái đi không thể lẫn vào trong quân. Mặc dù cũng có kết giao với vài tướng sĩ, nhưng khi chiến sự xảy ra, Du Hổ ra thiết luật, bình dân không được tiếp cận tường và cửa thành trong phạm vi ba trượng, người vi phạm, giết bất luận tội. Thế nên, bọn họ không khai được thành.”

“Thế à.” Ninh Giác Phi gật đầu, uống rượu trong bát, thấy trước mặt là từng tảng từng tảng thịt lớn, không có đũa, liền tiện tay lấy chủy thủ bên hông ra, cắt nhỏ thịt bỏ vào miệng.

Động tác của hắn cực kỳ tự nhiên, trước đây trên thảo nguyên Mông Cổ, Tây Vực, Tạng khu đều ăn như thế cả, sớm đã quen.

Đạm Thai Mục nhìn động tác của hắn, không khỏi gật đầu liên tục, trên mặt mừng rỡ vô cùng.

Vân Thâm cười nói: “Yến Bắc thất quận nếu có Ninh tiên sinh tương trợ, Bắc Kế ta liền khó tiến thêm một bước.”

Ninh Giác Phi nhàn nhạt lắc đầu: “Ta không có quan hệ gì với Nam Sở, hai vị không cần chú ý Ninh mỗ.”

Vân Thâm giơ bát rượu kính hắn: “Nào, ta kính tiên sinh một chén.”

Ninh Giác Phi vội vã đưa hai tay cầm bát, chạm với y một cái: “Vân đại nhân khách khí rồi, nên là ta kính ngài.”

Vân Thâm cười cười cầm lấy một hạt thông trong bát, chậm rãi bóc ăn, rồi có chút qua loa nói: “Ninh tiên sinh, ta nghe nói lúc đầu tại Yến Bình Quan, Du tướng quân có ý muốn giữ ngài rất thành khẩn, nhưng thái độ Ninh tiên sinh cường ngạnh, nhất quyết đòi đi, không hiểu vì nguyên do nào? Ninh tiên sinh rõ ràng là người Nam Sở, vì sao lại không lưu tâm đến Nam Sở như vậy?”

Ninh Giác Phi đạm đạm nhất tiếu: “Ta không phải người Nam Sở.”

Vân Thâm cùng Đạm Thai Mục nghe vậy thì ngẩn ra, không khỏi nhìn kỹ hắn, không nói gì.

Ninh Giác Phi biết ý của họ, nhìn tướng mạo của mình chắc chắn là người Nam Sở, hơn nữa còn là mỹ nhân do thủy quang sơn sắc Giang Nam mới tạo thành. Hắn bình thản nói: “Ta xác thực không phải người Nam Sở. Thân phải, tâm không phải.”

Lúc này Đạm Thai Mục và Vân Thâm liền bừng tỉnh đại ngộ. Đạm Thai Mục cười nói: “Chắc là triều đình Nam Sở đã từng đắc tội tiên sinh.”

Vân Thâm cười khẽ: “Hoàng đế Nam Sở ngu ngốc, lương tài như vậy không cần cũng chịu thôi, lại còn làm tiên sinh căm hận như vậy, thực sự là mắt chó của chúng mù rồi.”

Ninh Giác Phi không muốn theo bọn họ mắng Nam Sở, dù sao cũng là chuyện của mình, nguyên bản chẳng liên quan gì đến họ, nghe thế cũng chỉ cười cười.

Đạm Thai Mục gấp gáp hỏi thăm: “Vậy lần này tiên sinh đến Bắc Kế là vì chuyện gì?”

Ninh Giác Phi cười nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là đi ngao du thôi. Trước đây ta chưa tới Bắc Kế bao giờ, muốn đi nhìn một chút. Ummm, nếu bất tiện, ta liền rời khỏi cũng được.”

“Thế à?” Nhãn thần Vân Thâm nhìn hắn có chút thâm u: “Tiên sinh không bằng lòng quay về Nam Sở, vậy nếu rời khỏi Bắc Kế, tiên sinh sẽ đi chỗ nào?”

Ninh Giác Phi cười ha ha: “Vân đại nhân không cần hỏi dò, Ninh mỗ nhất định nói thật cho ngài nghe. Nếu hai nơi đều không thể ở, đương nhiên ta sẽ đi Tây Vũ rồi.”

Gương mặt Vân Thâm hơi đỏ lên, khom người với hắn: “Là Vân mỗ lấy dạ tiểu nhân so lòng quân tử rồi, thỉnh tiên sinh chớ trách.”

“Quốc sư nói quá lời.” Ninh Giác Phi khách khí nói. “Quốc sư có chức trách, Ninh mỗ tới lỗ mãng lại ngay lúc đại quân Bắc Kế nam công, tự nhiên có vẻ kỳ hoặc. Nhưng Ninh mỗ rốt cuộc cũng là người ngoài cuộc, ba nước các người làm sao tấn công nhau, không liên quan đến Ninh mỗ. Lần này Ninh mỗ đến Bắc Kế cũng chỉ là du sơn ngoạn thủy mà thôi.”

Đạm Thai Mục cười dài hỏi hắn: “Nếu đại quân ta công Nam Sở, Ninh tiên sinh sẽ thế nào?”

“Ta không giúp ai cả.” Ninh Giác Phi nghiêm túc hứa.

Vân Thâm và Đạm Thai Mục liếc nhau, dường như đều rất vui mừng.

Ninh Giác Phi từ từ uống rượu, giương mắt nhìn về phía bọn họ, không nói gì.

Đạm Thai Mục suy nghĩ một chút rồi hiếu kỳ hỏi: “Ninh tiên sinh, đại quân ta đã bao vây, tiên sinh cũng nhìn thấy. Vậy tại sao không chạy?”

“Không biết được dự định của bệ hạ, đương nhiên không thể chạy bậy rồi.” Ninh Giác Phi lại cười nói.

“A, nếu như ta phái người tấn công lên núi, bản thân lại không lên, tiên sinh sẽ làm gì?”

“Ta đã sớm bố trí ở sau núi, đến lúc đó sẽ leo vách núi xuống, sau đó vào quân bắt cóc bệ hạ, bắt bệ hạ làm con tin, sau đó thong dong rời đi.” Ninh Giác Phi nhìn Đạm Thai Mục, nói chuyện như thường.

Đạm Thai Mục vỗ tay cười to, nói với Vân Thâm: “May là ta dĩ lễ tương đãi với tiên sinh nếu không thật nguy.”

Vân Thâm cũng cười: “Tiên sinh đại tài, không người thường sánh được. Nghe nói lần này người từ Bạch Sơn đơn độc lên cứu Cảnh vương và Thiết Hổ tướng quân chính là Ninh tiên sinh.”

Ninh Giác Phi biết đây là tin thám tử của họ ở Yến Bình Quan báo cho nên cũng không giấu: “Phải.”

Vân Thâm cúi đầu thật thấp với hắn: “Tiên sinh cứu người lại chưa thương tổn đến một người Bắc Kế nào của ta, Vân Thâm cảm tạ tiên sinh.”

Đạm Thai Mục cũng nghiêm mặt: “Trong quân ta, chư tướng mỗi lần nhắc tới tiên sinh đi về như thường lại chưa thương tổn một binh sĩ nào, đều kính nể vô cùng.”

Ninh Giác Phi lễ phép đáp lễ: “Ta đi cứu người cũng không phải đi giết người. Tuyệt không lạm sát kẻ vô tội, đây là nguyên tắc của Ninh mỗ, bệ hạ và quốc sư không cần khách khí.”

Đạm Thai Mục trầm trồ khen ngợi rồi cùng Ninh Giác Phi thống thống khoái khoái uống vài bát rượu.

Lúc này Vân Thâm mới cười nói: “Ninh tiên sinh đã muốn đến Bắc Kế ngao du, vậy ngài là khách quý của Bắc Kế ta, Vân Thâm thân là quốc sư, tự nhiên theo cùng. Ninh tiên sinh có muốn cùng Vân Thâm dạo một vòng Kế đô?” Thanh âm y dịu dàng nhu hòa, không nửa phần khí phách, khẩu khí uyển chuyển làm cho người ta cảm thấy vô cùng yêu thích.

Ninh Giác Phi nhìn y một cái rồi lại nhìn Đạm Thai Mục vẻ mặt thành khẩn một cái, không nói gì.

Vân Thâm nhìn hắn, ôn hòa vừa cười vừa nói: “Ninh tiên sinh, bệ hạ cùng Vân Thâm thành ý mời ngài, tuyệt không ác ý, càng không miễn cưỡng tiên sinh làm việc ngài không muốn, nếu có hư ngôn, trời tru đất diệt.”

Đạm Thai Mục lập tức nói theo: “Phải.”

Ninh Giác Phi thấy hai người phát lời thề độc, có chút không kịp trở tay, rồi lại ôm quyền nói: “Bệ hạ cùng quốc sư nói quá lời, Ninh mỗ cũng không nghi ngời gì, chỉ là cảm thấy quốc sư công vụ bận rộn, Ninh mỗ bất tiện quấy rối. Nếu như thế, ta liền cùng quốc sư nhìn một cái cảnh Kế đô.”

Đạm Thai Mục vừa nghe thế liền đại hỉ, hào sảng nâng bát rượu: “Tốt, Ninh tiên sinh nguyện nhập Bắc Kế, Đạm Thai quét dọn giường chiếu đón chào.”

~~~~~~

Mai_kari:Vâng, anh ấy đã xuất hiện rồi! Người thay đổi vận mạng của anh Phi đã xuất hiện rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN