ABO - Độc chiếm
Chương 10 : Huy hiệu
Viện Dược – nơi duy nhất Triệu Nhã cậu luyến tiếc nếu một ngày kia Phùng Sâm thẳng tay ném cậu ra khỏi cuộc đời anh.
Bởi lẽ, chỉ có ở nơi này, khi khoác lên trên người một tấm áo sơ mi thẳng thớm in huy hiệu hình chữ S , cậu mới nghĩ rằng, mình thực sự đang được sống, hơn nữa, còn là được sống có giá trị,
Vuốt ve lên chiếc huy hiệu được thêu bằng chỉ vàng, Triệu Nhã mân mê từng đường từng nét.
Quý giá đến như vậy, là quý giá đến mỗi một khi nhìn thấy nó, lại thêm say mê người.
Một beta thân cô thế cô. Nếu không có anh, ngay cả thềm nhà của trung tâm Viện Dược, cậu cũng đừng mong có ngày đặt chân vào, không nói gì đến một chức danh trợ lý cao cao quý quý kia, có thể ngẩng đầu mà nói chuyện.
Cuộc sống này, là anh ban cho cậu, tái sinh cậu.
Chưa một ngày cậu dám quên đi.
——-
Viện Dược được chia làm nhiều khu. Hành lang mà cậu đang sải bước chân đây chính là khu cao cấp nhất, là nơi nghiên cứu và điều chế dược của những Giáo Sư đầu ngành .
So với các dãy phòng nhộn nhịp khác, dãy phòng của Phùng Sâm trống tới ba căn. Các Giáo Sư kia ít nhiều gì đều tuyển tới hàng chục hay vài chục người để làm việc cũng có, để làm cảnh tăng bề thế tiếng tăm cũng có.
Chỉ riêng có Phùng Sâm lại tuyển đúng ba người.
Cậu, Hoa Linh , và Olive.
Vị trí đếm ngược lại so với từng cái tên ấy. Olive là một Alpha nữ cực kỳ xuất sắc , cũng là trợ lý chính thức của Phùng Sâm,
Là Alpha, lại tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, nay đã chạm tới hàm Tiến Sĩ, đối với một tên Beta quèn chưa có nổi cái bằng đại học như cậu, ghét bỏ ra mặt.
Hoa Linh thì khác,
Có lẽ vì hai người có quá nhiều nét tương đồng, cùng là Beta gốc Việt xưa, cùng mang màu da vàng, tóc đen, thế nên thường ngày đều quan tâm cậu hơn ba phần. Dù bên ngoài đều nói Hoa Linh có phần lả lướt, có nhiều mối quan hệ không rõ ràng, nhưng cậu hoàn toàn không để tâm đến,
Nếu nói về méo mó, có lẽ… cậu còn thảm hại hơn nhiều lắm.
———-
Phòng trợ lý.
Hoa Linh vén một bên tóc mai, đặt trước mặt Triệu Nhã một ly trà đào :
– Cho cậu.
Triệu Nhã mỉm cười đáp lại:
– Cảm ơn chị,
– Dạo này thấy em mệt mỏi quá , hay là… có tâm sự gì?
Triệu Nhã khẽ lắc đầu:
– Không có.
Hoa Linh kéo chiếc ghế ngồi sát lại bên cậu, gương mặt không giấu nổi sự lo âu:
– Sắp tới lúc công bố kết quả thử nghiệm loại Dược số 32 rồi, chị hồi hộp chết đi được.
Triệu Nhã nhấp một ngụm :
– Em tin tưởng Dược của Giáo Sư nhất định được chọn.
Hoa Linh hơi tựa về phía cậu, để một phần ngực chính mình sắp chạm tới cánh tay :
– Chị cũng hi vọng như vậy, nhưng mà đối thủ lần này chính là bên Giáo Sư Kio với Tòa C.
– Nếu mà không được chọn, chức Dược Trưởng chắc chắn không đến tay Giáo Sư Sâm.
Triệu Nhã không trả lời, lặng lẽ mỉm cười, để lại sự trân mến cảm thán, tất thảy gom vào trong lòng, bỏ qua luôn cả cái liếc mắt đầy tình ý của người chị gái bên cạnh.
Vì sao ư?
Cậu lại yêu anh?
Bóng dáng cao lớn, khuất sau chùm đèn sáng rực, thức trắng ba ngày ba đêm, không một lời nói, không một cái chau mày, khuôn mặt bình thản lặng lẽ,
Dược ra đời.
Sự thành công của anh, trí tuệ của anh là điều mà không một ai có thể phủ nhận được nữa. Mỗi một chế dược ra đời đều được các bệnh viện săn đón đông đảo và trở nên khan hiếm ngay khi vừa được đưa vào rộng rãi.
Đề án Dược số 32 này là do Chính phủ phát hành. Mục đích chính là dùng Dược để kiểm soát những tế bào ung thư phát triển, kéo dài sự sống cho người bệnh lên tới mười năm.
Năm nhóm Giáo Sư đầu ngành đã tham gia,
Hai trong số đó đã bỏ cuộc.
Hiện tại đưa vào thử nghiệm chỉ còn đề án của Phùng Sâm , Giáo Sư Kio và Tòa C.
Không ai nói ra, nhưng tờ phát ngôn của Chính Phủ đã nhận định, chức Dược Trưởng đang còn trống chờ người kia, chính là phần thưởng xứng đáng.
Dược Trưởng , được cắt một vùng đất riêng, có quân đội và chính sách bảo vệ sát sao , đặc quyền so với Khu biệt lập kia còn cao hơn gấp bội phần, được tham gia vào những quyết sách liên quan đến chính trị của Bắc Đảo.
—–
Triệu Nhã đứng tựa một bên , cố gắng nán lại thật lâu trong bóng chiều tà hiu hắt đổ xuống bậc thềm chen đầy bọt tuyết, hướng mắt về phía cuối dãy, nơi phòng điều chế đặc biệt.
Phùng Sâm đã ở trong đó cả ngày chưa hề rời khỏi.
Một tiếng, rồi hai tiếng, rồi ba tiếng, bốn tiếng.
Nếu như… cậu thực sự là Tiếu Giang, liệu có thể nào đẩy cửa bước vào, hỏi một câu rằng anh có mệt hay không?
Có đói hay không?
Có cần một chút nước hay không?
Nhưng, cậu chỉ là đồ vật. Đến cửa chính của khu biệt thự, cậu còn không có tư cách để bước vào, thử hỏi nơi kia… nếu …
Triệu Nhã đưa từng ngón tay gầy xanh ra trước mặt…
Nếu… cậu đẩy cánh cửa ấy, ôm chầm lấy anh, nói ra với anh rằng… cậu thật sự không muốn làm một kẻ thế thân, nói rằng cậu thực sự yêu anh, là yêu anh…
Anh, sẽ phản ứng thế nào đây?
Thật nực cười.
Bọt tuyết vẫn rơi, thềm tĩnh lặng, nó hiển nhiên như chính trời đất bốn mùa xoay vòng không lặp lại.
Một lẽ thường,
Cậu là Triệu Nhã, không phải là Tiếu Giang.
————–
Giữa đông, từng bông tuyết dồn thêm nặng,
Sương chưa kịp chạm tới lọn cây đã hóa một màu trắng buốt.
Chiếc xe chở hoa bị kẹt lại trên đường bởi rãnh tuyết , nơi bánh đã đào thành hố sâu.
B- rừm!
Chiếc xe bán tải không thể nào đẩy lên nổi.
Nhìn đồng hồ.
Năm giờ bốn mươi lăm phút sáng.,
Tệ quá.
Nếu cậu không trở về kịp, chắc chắn Phùng Sâm sẽ tức giận.
Triệu Nhã không kịp suy nghĩ nữa, mở cánh cửa xe , lao bước chân sụt từng hố tuyết trở về khu biệt lập.
Cánh giầy thẫm đẫm toàn là tuyết, rồi là nước, đốt cho hai bàn chân anh đỏ ửng lên tê tái,
Nhưng, một bước cũng không thể chậm lại.
Hoa tươi kia đã đều đặn hàng đêm tỉ mỉ ngâm nhúng, lấy chính thân mình ra thử từng nhóm độc, cũng đã được hơn một tuần,
Chỉ cần cố gắng thêm một thời gian nữa, Khánh Các hắn như thế nào còn có thể bảo toàn?!
——
Phùng Sâm không để cậu đi cổng chính, lối lách sau vườn thuốc mẫu rộng mênh mông đó đủ để cho cậu ra vào mà không ảnh hưởng gì đến phía trước của căn biệt thự. Là thân phận, Phùng Sâm ngay từ khi mới bắt đầu đều đã vạch đến rõ ràng như thế, chỉ điểm đến rõ ràng như thế: Cậu, chỉ là một kẻ thế thân.
Triệu Nhã trước đây còn có những lúc ngậm ngùi , nhưng bây giờ thì lại cảm thấy thật quá đỗi may mắn. Ít nhất như thế, từng đêm thức trắng phân thân thành một kẻ giao hoa, để rồi lại trở về là Triệu Nhã của thường ngày, cũng không phải không tốt.
Hóa ra, sự tồn tại không có nhiều ý nghĩa, lại tiện lợi như thế sao?
—–
Phùng Sâm nghe một bản tin sáng, nhìn lên bàn thức ăn bày vài món đơn giản nhất, đáy mắt không dao động.
Triệu Nhã cúi đầu mời anh,
Mái tóc ướt nhẹp chưa kịp lau khô lại để rơi vài hạt nước rơi xuống dưới chân bàn, từng hơi thở cố gắng bình ổn,
Phùng Sâm khoát tay, cậu cố gắng bỏ qua sự hồi hộp trong lòng, thở phào rời khỏi.
Cánh cửa khẽ khép.
Phùng Sâm cầm trên tay lát bánh mì được hâm còn chưa tới độ , đôi cánh môi mỏng câu lên khinh bạc,
” Quả nhiên, đồ vật sở hữu, vẫn lên là thứ vô tri vô giác “
———-
Phòng trợ lý,
Hoa Linh đưa khăn tới, cố tình muốn lau khô mái tóc cho cậu, Triệu Nhã hơi tránh sang nhưng lại bị giữ lại ấn xuống ghế:
– Em xem, tóc ướt hết cả thế này,
– Còn nữa, giọng nói bình thường trầm ấm vậy mà mấy nay cũng khản hết cả lên, chị xót ruột quá ,
Triệu Nhã hơi cười,
Thế nhưng quả thực không đúng lắm, bộ ngực của Hoa Linh khi đứng vừa khẽ chạm tóc cậu, đã vậy đôi ngón tay còn mân mê khóe đuôi mắt , vuốt lên nốt ruồi nhỏ thì thầm:
– Đuôi mắt em đẹp thật đấy…
– Có muốn thử…
Triệu Nhã muốn đứng bật ra, cánh tay chưa kịp đưa đẩy, tiếng nói ngay cửa phòng đã vang lên lạnh ngắt:
– Cậu.
– Đi theo tôi.
Miễn cưỡng xoay bước chân. Chua chát dâng đầy trong lòng.
==========//===========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!