ABO - Độc chiếm
Chương 20 : Trọng sinh (2)
Chương 20 : Trọng sinh (2)
Minh Gia,
Trời dần rạng từng tia nắng đầu tiên.
Phản án ư?
Minh Điệp không đủ sức.
Đừng nói vì cậu là một Omega, dẫu có là một Alpha có huy hiệu, cũng chẳng thể nào đủ sức xóa đi cái sự thật rành rọt phô bày kia, hai vết đạn kia,
Là, xử bắn.
Bắc Đảo này, chỉ có một bãi bắn duy nhất, đường đi đến đó cũng không ai xa lạ gì.
Trọng tội đều chết ở đó.
Minh Điệp tay giật mạnh, cuốn chặt từng băng thuốc nổ,
Tiếu Giang, nếu như cả tôi cũng bị bắt đi, vậy thì cơ hội cho chúng ta chính là bằng không.
Nhưng, như thế này, ít nhất nếu thực sự không thoát được, thì cùng chết trong vòng tay của định mệnh chính mình, cũng là một cái chết rất vui vẻ …
——
Bước chân nhẹ, nâng ra đến cửa, hít một ngụm sương mai lạnh lẽo.
Tuyết hôm nay không còn rơi dày nữa.
À, cuối đông rồi.
Minh Điệp mỉm cười.
Tên ngốc nào nói rằng đến mùa xuân sẽ dẫn cậu đi xem hoa nở?.
Omega một đời chỉ có duy nhất một Alpha .
Như Minh Điệp tôi, kiêu ngạo bấy nhiêu, cũng chỉ có một mình tên ngốc là cậu.
Tiếu Giang.
——–
Trên con đường tới bãi bắn, xe chở trọng tội bắt buộc phải ngang qua một chiếc cầu dài , nối liền hai bờ sông Miếu, điểm eo hẹp, hai bên bắt nối trải đầy những tùng, thông xanh thẫm.
Minh Điệp vuốt đi một vạt mồ hôi, băng thuốc nổ gắn nơi đầu cầu cũng quyện lên một vệt máu, thế nhưng đôi bàn tay suốt đêm không ngừng nghỉ đã chẳng còn lại chút cảm giác đau đớn nào, gắn chặt .
Dòng sông băng phía dưới không dày nữa , thong thả chảy từng đám tuyết trôi nhè nhẹ.
Minh Điệp ép xong cuộn thuốc nổ cuối cùng lên thành cầu, nép người bên một vạt cây ướt đẫm.
Nhìn xuống thứ mồi dẫn nổ trong tay, chua chát cười.
Tiếu Giang,
Sắp đến lúc rồi.
———–
Chiếc xe mang huy hiệu của Đặc Khu An Ninh tiến đến gần cầu.
Phùng Gia không được phép tới, nhưng đầu cầu đã chen chúc bao nhiêu đám phóng viên hỗn loạn.
Men dưới này, Minh Điệp đếm từng nhịp khấc bánh xe .
Xe chở trọng tội chính là xe bọc thép chống đạn, cho dù nổ tan cả thành cầu thì tính mạng của Tiếu Giang chắc chắn được bảo toàn.
Chỉ cần làm thùng xe đó rơi xuống dòng nước, sải theo, cậu chắc chắn có thể tìm được Tiếu Giang.
Suy nghĩ như thế, liều lĩnh như thế, chỉ vì người.
Bởi lẽ, cũng như khi cậu nhìn thấy tôi trước họng súng của Phùng Sâm, đã chẳng thể nào bình tĩnh hơn được nữa.
Trơ mắt nhìn cậu chết đi ư? . Bị từng viên đạn xuyên qua ngực qua đầu ư?
Không, tôi không làm được!
Không cách nào làm được.
Thà rằng… là nhuộm dòng sông này bằng máu , chỉ cần đổi lấy một tia hi vọng trốn chạy cùng cậu, tôi cũng sẽ làm.
———-
Tích tắc .
Tích tắc.
Bánh xe lăn qua vạt đầu tiên của chiếc cầu.
Minh Điệp nghiến răng, dứt khoát , châm mồi dẫn.
Loạt thuốc nổ nhận mệnh, bung từng đoạn sắt thép quăng đầy,
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Tiếng nổ rung trời ầm ĩ, vạt tuyết không bay nổi nữa, tản xé sang hai bên , chiếc cầu gãy rời, tùng , thông xanh nhuộm một màu khói đen kịt.
U ám .
Những chiếc xe không được bọc thép theo nhưng tiếng thét thảm thiết đứt đoạn, tung ra từng mảnh da thịt vỡ vụn tanh tưởi.
Là bao nhiêu kẻ chen chúc săn tin ?. Đều chết cả.
Nhuốm máu rồi!
Dòng sông nhuốm máu rồi, đâu đâu cũng là những mảnh thi thể vỡ vụn.
Ánh mắt Minh Điệp mờ mịt, cố gắng nhận ra chiếc thùng xe vừa rơi thẳng xuống giữa lòng sông băng lạnh ngắt.
Chìm lặng đi.
Không một chút do dự, vươn người.
Ùm..
Lao sải tới từng cánh tay bơi nặng nề, mang theo niềm hi vọng mỏng manh nhất , cứu lấy người,
Dòng nước xiết, dòng nước xiết,
Một tảng băng lạnh ngắt văng tới, đập thẳng,
Minh Điệp toàn thân chấn động, lồng ngực nhàu nát .
Hương giấy thơm dần buông thoải theo từng ngón tay xuôi xuống,
Trong hư ảo, Minh Điệp như thấy cánh thùng xe kia bung mở, một mái tóc nhuộm dở vàng điên cuồng lao tới đây,
Khóe môi lại cười.
Không sao cả, quả thật… chính là tôi chết trước cậu.
Nhưng, tôi không hối hận, không hối hận…
——–
Nơi cội nguồn dòng chảy , truyền thuyết về một dòng sông chảy qua những đền Miếu nhỏ chưa từng một người nhìn thấy , xô dạt dưới chân Miếu đầy vị tanh nồng của máu, mỗi đợt vỗ tới lại vạch thêm ra thứ ánh sáng chói mắt từ những rặng mây mờ phủ kín, ào ạt cuốn đi những linh hồn đang mông lung chưa tan hết…
Minh Điệp cả người nhẹ bẫng, trôi vào một vòng xoáy lớn,
Miên man, miên man.
——–
Cùng lúc ấy, bệnh viện.
Olive đôi mắt sưng thẫm tự tay rút ra từng thứ ống dẫn máy móc gắn trên cơ thể đã hoàn toàn không còn chút sự sống nào kia, lại bật ra nước mắt.
Phùng Sâm,
Tim ngưng, não cũng đã ngưng rồi.
Từng phách nhịp mất dần đi rất chậm, rời khỏi thân thể, hòa tan như làn khói mỏng vô hình,
Thế nhưng u uất đầy linh hồn phảng phất không thoát ra được, cái khí chất Alpha vẫn chưa rời đi hẳn, đều tích góp lại ở những ý niệm cuối cùng, ý niệm về một kiếp sau kia, cùng với người.
Một hồn tán, hai hồn tán… phiêu linh, lại theo từng ánh sáng rọi bung vạt trời kia, hồi nhập lại.
Mơ màng…
Tất cả, đều như trôi đi.
==========//===========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!