Trọn Đời Về Sau
Chương 18
Sau khi tan học, vì Hà Lệ Chân muốn an ủi Bành Thiến tâm trạng đang sa sút vì thất tình, nên mời cô ấy đi ăn.
“Cậu muốn ăn gì?” Hà Lệ Chân hỏi.
Bành Thiến ra khỏi cổng trường, gào lên: “Ăn thịt!”
“……..” Hà Lệ Chân gật đầu: “Ăn thịt nướng?”
“Đi liền!”
Hà Lệ Chân và Bành Thiến tới một quán thịt nướng kế trường học. Bà chủ quán là một người Hàn Quốc, mặt tiền của quán không lớn, nhưng mùi vị rất chính thống, buôn bán đặc biệt đắt khách.
Sau khi Hà Lệ Chân và Bành Thiến vào trong quán, thực khách đã ngồi gần như kín chỗ. May là bọn họ chỉ có hai người, tìm được một bàn trống ngồi vào. Vị trí hơi chật, bên phải là thực khách khác, bên trái là một tấm bình phong cao một mét. Hai người ngồi xuống xong, nhân viên phục vụ đem thực đơn tới, Hà Lệ Chân đưa hết cho Bành Thiến, “Cậu gọi đi nhé, muốn——-”
“Rót——!!! Rót nữa rót nữa! Tiếp nào tiếp nào—–!”
Vách bên cạnh chợt truyền đến một trận la hò ầm ĩ. Hà Lệ Chân ngưng nói, cảm thấy giọng nói vừa rồi có vẻ quen tai. Cô nghiêng đầu, hơi hơi thẳng lưng ra để ngó bên cạnh.
Đấy là một chiếc bàn 7,8 người ngồi, Hà Lệ Chân thoáng chốc đã nhận ra là lớp 12-6 đang tụ họp. Có một người đang ngồi xây lưng về phía cô, là Vạn Côn. Hình như Vạn Côn đang cầm một ly rượu trong tay, kế bên là một nữ sinh đang còn rót rượu cho cậu, người bên kia nãy giờ hò hét chính là Ngô Nhạc Minh. Cô bé nữ sinh tên là Lý Oánh, người đã đưa nước cho Vạn Côn trong giờ thể dục chiều nay.
Rượu đã rót đủ rồi, Vạn Côn muốn uống, Lý Oánh níu lấy cánh tay cậu, hơi không vui: “Còn chưa nói vài lời nữa mà, vội gì chứ.”
Vạn Côn đặt ly rượu xuống, cười một cách vô lại: “Vài lời gì.”
Lý Oánh bị cậu cười đỏ mặt lên, “Hôm nay là sinh nhật của em í mà, anh nói vài lời chúc mừng đi.”
Vạn Côn cười cười biếng nhác, nói: “Chúc em già thêm một tuổi.”
“Đáng ghét.” Lý Oánh giơ tay đấm cánh tay của Vạn Côn, hai bên má nở hai đoá hoa thẹn thùng, vẻ mặt hờn dỗi. Vạn Côn chau mày, xê dịch ly rượu qua chỗ khác, “Đừng làm rộn, đổ rượu bây giờ.”
“Đổ thì em lại rót nữa cho anh mà.”
Hà Lệ Chân quay đầu về lại, Bành Thiến cũng để ý thấy rồi, thì thào: “Lớp 12-6 à?”
Hà Lệ Chân gật đầu.
“Thật là phục tụi nó.” Bành Thiến nói, “Chiều nay thì cả đám đánh nhau sôi sục ngút trời, tới tối lại kéo nhau đi ăn sinh nhật. Lấy đâu ra nhiều tinh lực thế.”
Hà Lệ Chân muốn đổi đề tài, nói: “Kệ họ đi, cậu gọi xong thức ăn chưa.”
“Xong rồi.” Bành Thiến trả lại thực đơn cho người phục vụ, người phục vụ đi mất, Bành Thiến liền ngồi thở vắn thở dài.
Hà Lệ Chân: “Đừng quá để tâm, rất mau rồi sẽ qua thôi, dù sao, dù sao——.” Cô tìm từ, nói: “Dù sao thì cũ không đi, làm sao mới có thể tới.”
“…….” Bành Thiến nín thinh nhìn cô, bảo: “Cậu an ủi tớ kiểu đó à.”
Hà Lệ Chân: “Mình rất thật lòng đấy.”
Nhân viên phục vụ đem mấy chai bia tới, Hà Lệ Chân ngớ ra.
“Cậu gọi bia?”
“Gọi chứ, mượn rượu giải sầu cậu mà không biết thì uổng công cậu làm cô giáo dạy văn.”
Hà Lệ Chân nói: “Nhưng mà mượn rượu giải sầu càng thêm sầu.”
“Xí!” Bành Thiến trừng mắt với cô, Hà Lệ Châu lập tức đầu hàng: “Được được, cậu cứ uống.”
Cách vách bên kia, Vạn Côn đã uống xong một ly, mọi người xung quanh vỗ tay, kêu Lý Oánh rót tiếp.
Lý Oánh là một nữ sinh rất xinh đẹp, nhưng cũng chả ưa gì học hành, ăn mặc hở hang, cũng khá nổi tiếng ở trường kế bên, không ít người theo đuổi. Tiếc thay tim đã có chủ, bao nhiêu tâm tư dán chặt hết lên Vạn Côn, Vạn Côn chỉ cần đến trường, đi đâu cô bé cũng sẽ đeo theo, hận không mọc luôn trên người của cậu. Hôm nay là ngày sinh nhật của cô bé, Lý Oánh mặc một bộ đồ rất gợi cảm, trang điểm đậm, lông my giả gắn trông vừa đậm vừa dày.
Cô bé đứng bên cạnh Vạn Côn, nhìn cậu uống hết rượu.
Một nam sinh kế đó nói: “Làm gì vậy hả, mau mau rót thêm.”
“Rót rót rót!”
Mặt của Lý Oánh đỏ bừng, tựa như đang cố ra vẻ lúng túng, nói với Vạn Côn: “Anh có sao không? Còn uống được không?”
“Phì.” Ngô Nhạc Minh đang cắn hạt dưa bên kia, cười phun hết ra. “Em đừng có giỡn chứ, em có biết tửu lượng của anh Côn tới đâu không, còn uống được không, mau mau rót đi! Mắt không biết nhìn, tương lai chả có, mai mốt ai thèm em.”
Mọi người cười ầm lên, Lý Oánh trừng cậu ta, “Sao anh biết không ai muốn!”
Ngô Nhạc Minh nói: “Có có có, ai cũng muốn em Lý vĩ đại, mau rót rượu.”
Anh một câu em một câu, Lý Oánh bưng rượu lên rót cho Vạn Côn, rồi lại rót luôn một ly cho mình, nói: “Ly này em uống cùng anh.”
“Ồ.” Có một nam sinh đang chê, “Chỉ uống cùng thôi à, không làm gì khác cùng à?”
Mặt Lý Oánh lại đỏ lên, Vạn Côn cười đạp nam sinh kia một cái, nói: “Đ.m., đừng nói bậy, đá chết mày á.”
Rượu vào mấy tuần, bầu không khí quanh bàn ăn càng lúc càng sôi nổi.
Tương phản với bên kia, bàn của Hà Lệ Chân và Bành Thiến càng trông yên tĩnh một cách rõ rệt hơn. Bất kể phải chịu tổn thương đến cỡ nào, Bành Thiến vẫn lo lấp bụng mình đã. Cô ấy cứ gắp ăn lia lịa, đôi khi còn ngẩng đầu lên nhắc Hà Lệ Chân.
“Cậu ăn đi chứ, sao không ăn, tiết kiệm tiền?”
Hà Lệ Chân bật cười, nói: “Mình còn chưa nghèo đến mức đó.”
“Thế sao không ăn?”
Hà Lệ Chân: “Hiện giờ mình không đói mấy, cậu lo ăn của cậu đi.”
“Vậy tớ sẽ để kệ cậu đấy nhé.”
“Được.”
Đúng ngay lúc bàn ăn của Vạn Côn đang chơi một trò gì đó, Ngô Nhạc Minh bị thua đến đằng trời, đang còn gào rống. Bành Thiến nghiêng đầu nhìn một cái, sau đó quay về thì thầm với Hà Lệ Chân: “La giỏi thật.”
“Ừ.”
“Cậu nói xem, nếu mà hiện giờ thầy Hồ cũng đang ăn ở đây, tình hình liệu có đặc sắc hơn không?”
Hà Lệ Chân: “Không có thầy Hồ thì vẫn còn có chúng ta chứ. Chúng ta cũng là giáo viên cơ mà.”
“Hai đứa mình?” Bành Thiến uống hết bia trong ly, nói: “Hai đứa mình không được đâu, tớ không dạy lớp đó, cậu——” Bành Thiến đặt ly xuống, ngó ngó Hà Lệ Chân, “Cậu dạy hay không cũng như nhau.”
“Hà Lệ Chân: “…….”
Bành Thiến uống xong một chai bia, mặt cũng hơi ửng đỏ. Cô ấy đã ăn no rồi, cầm đôi đũa trong tay, chọc lung tung trên vỉ nướng, chọc mấy cái xong rồi thì thở dài.
Hà Lệ Chân nói: “Đừng thở dài nữa, không phải đã qua rồi sao.”
“Đã qua rồi…….” Bành Thiến nói, “Nhưng mà tớ còn muốn kết hôn với hắn.” Cô ấy nói được nửa câu, rồi phần còn lại thì giọng đã nghèn nghẹn, mắt cũng đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã. Hà Lệ Chân hoàn toàn không ngờ được tới màn này, ngồi đớ mặt ra. Sau đó định tìm giấy ăn đưa cho cô ấy, nhưng giấy ăn cũng vừa mới bị Bành Thiến dùng hết sạch. Cô cúi đầu lục túi xách, cũng không có giấy lau mũi.
“Em ơi em.” Hà Lệ Chân ngẩng đầu gọi một tiếng, nhân viên phục vụ đứng cách đó 5 mét đang dựa vào quầy nghịch di động, hoàn toàn không nghe thấy. Hà Lệ Chân hơi cao giọng một chút: “Em ơi em—–!” Do bàn kế bên quá đỗi ồn ào, tiếng gọi của Hà Lệ Chân cứ thế bị át hết. Mắt thấy Bành Thiến càng khóc càng nhập tâm, Hà Lệ Chân đứng lên, tự mình đi tới lấy vài miếng giấy lau miệng đem về.
“Cô Hà?”
Bất chợi có ai kêu một tiếng, người Hà Lệ Chân khựng lại.
Vạn Côn quay phắt đầu.
Hà Lệ Chân nhìn cậu một cái, sau đó nói với học sinh ở bàn: “Tụ họp hả?”
“Vâng ạ.” Ngô Nhạc Minh nói, “Cô Hà cũng đang ăn ở đây ạ?”
“Ừ.”
Bàn của đám học trò cũng đã ăn xong, một đống đĩa không, mấy nam sinh đã ăn uống no nê, ngồi ở ghế hút thuốc.
Hà Lệ Chân nhìn rồi không nhịn được nói một câu: “Đừng hút thuốc.”
“Hiện giờ cô đã ra khỏi trường rồi mà.” Một nam sinh nói.
“Ra khỏi trường thì thế nào.” Hà Lệ Chân nói, “Ra khỏi trường thì em không phải là học sinh nữa sao?”
“Ra ——-”
“Đừng hút nữa.” Vạn Côn đang ngồi bên trong bỗng lên tiếng. Chưa ai kịp có phản ứng, Vạn Côn đã giơ tay rút điếu thuốc trong miệng nam sinh ấy ra, giụi xuống bàn.
Mấy nam sinh kia đều sửng sốt, Ngô Nhạc Minh ngó ngó Vạn Côn, sau đó đưa mắt qua, nói: “Được rồi, đừng hút nữa, cho cô giáo chút mặt mũi ấy mà.”
Bọn họ lần lượt ụi tắt thuốc lá, Hà Lệ Chân nói: “Các em tiếp tục ăn đi nhé.” Nói xong, cô liền quay trở về chỗ của mình.
Thì ra là Vạn Côn ngồi ngay sau tấm bình phong kế bên.
Hà Lệ Chân đưa giấy vừa lấy về cho Bành Thiến, thỏ thẻ: “Đừng khóc nữa mà, học sinh thấy hết đấy.”
“Thấy thì sao chứ!” Bành Thiến hơi xỉn, “Ai nói làm giáo viên thì không thể khóc.”
Mấy nam sinh ngồi phía sau ngoái đầu qua nhìn, mặt Hà Lệ Chân hơi đỏ lên, nghiêng người đứng che chắn cho Bành Thiến, khẽ bảo: “Để học sinh thấy nó cười cho, mau lau đi nào.”
Bành Thiến sụt sịt mũi, nói: “Hà Lệ Chân, cậu có bạn trai không?”
Hà Lệ Chân hơi khựng lại, nói: “Hỏi câu này làm gì?”
Bành Thiến: “Chỉ hỏi chút thôi mà, chuyện trò á, không thì nói cái gì?”
Có lẽ là vì sự xuất hiện của Hà Lệ Chân mới rồi, bàn ăn cách vách không còn ồn như trước nữa, Hà Lệ Chân còn hơi chưa kịp thích ứng. Cô nói: “Mình đi kêu người phục vụ đem tới ly trà cho cậu tỉnh rượu.”
“Đừng đi!” Bành Thiến níu Hà Lệ Chân lại, “Còn hai chai nữa lận, uống hết rồi nói sau.”
“Cậu say mất rồi.”
“Giả bộ thôi.” Bành Thiến nói, “Chưa say!”
Hà Lệ Chân: “…….”
“Cậu nói đi, có bạn trai hay chưa?” Bành Thiến giống như là muốn truy cứu vấn đề này tới cùng.
Hà Lệ Chân hết cách, lắc đầu đáp: “Chưa có.”
“Vậy cậu thích kiểu đàn ông như thế nào?”
“…….” Hà Lệ Chân nói, “Cậu say thật rồi.”
“Chưa đâu!” Bành Thiến ra lệnh, “Nói mau, thích kiểu thế nào, có biết cái gì gọi là chị em phụ nữ tâm tình không hả, nói ra mau!”
“——Vạn Côn!” Ngô Nhạc Minh la lên một tiếng, Hà Lệ Chân giật bắn mình.
Ngô Nhạc Minh: “Đang hỏi anh đấy, chơi gì giờ, ngồi ngây ra làm gì chứ.”
“……À.” Giọng của Vạn Côn truyền đến từ cách vách, “Bọn mày quyết định đi, chơi gì cũng được.”
Hà Lệ Chân cảm thấy bữa ăn này giống như đang ngồi trên xe đang vượt qua núi, lúc lên lúc xuống.
Một nam sinh đề nghị: “Vậy thì chơi xúc xắc?”
Ngô Nhạc Minh gật đầu, “Được thôi.”
“Không muốn đâu.” Lý Oánh và hai cô nữ sinh bên cạnh cùng phản đối, “Mấy anh chơi cái đó còn bọn em thì sao, chán quá đi.”
Ngô Nhạc Minh nói: “Vậy bọn em muốn chơi gì?”
Lý Oánh nói: “Dù sao thì cũng không chơi xúc xắc.”
“……..” Ngô Nhạc Minh cười cười, nói: “Được, em là nhân vật chính em quan trọng nhất, em muốn chơi gì thì nói đi vậy.”
Lý Oánh quay qua bàn bạc với hai nữ sinh kia, sau đó len lén liếc Vạn Côn một cái, bắt đầu từ lúc nãy, Vạn Côn vẫn luôn ngồi dựa lưng vào tấm bình phong, chẳng nói chẳng rằng.
“Chơi nói thật hoặc mạo hiểm.” Lý Oánh nói.
“Này, bọn con gái các em có biết chán không hả.” Ngô Nhạc Minh nói, “Suốt ngày chỉ có mỗi màn này.”
“Anh chơi hay không? Không chơi thì tự mình đi đi, bọn em chơi.” Lý Oánh đảo mắt khinh bỉ, “Đâu thèm anh bám theo đâu.”
“Ê.”
“Lệ Chân? Hà Lệ Chân?”
“…….. Hả?”
Bành Thiến bất mãn gõ gõ xuống bàn, nói: “Mau nói đi, tớ chờ cậu đến sắp ngủ gục rồi.”
Hà Lệ Chân hơi thất thần, đáp: “Nói, nói gì chứ?”
Bành Thiến cười thần bí, hỏi: “Cậu thích đàn ông kiểu như thế nào?”
Vạn Côn cầm chiếc bật lửa trong tay, đầu hơi dựa vào tấm bình phong. Bật lửa xoay trong tay, từng vòng từng vòng một.
hết chương 18
tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!