Yêu phải cô người hầu
Chương 49
“Phó tổng, phiền anh ôm lấy eo của Lạc tiểu thư một chút có được không?”
Nghe vậy Thuần Dương đành miễn cưỡng choàng tay ôm lấy eo cô nhưng tâm tư lại tràn đầy hỗn loạn và khó chịu, ánh mắt hướng về chỗ khác thì nhiếp ảnh gia lại lên tiếng:
“Phó tổng, ánh mắt của anh phải nhìn Lạc tiểu thư một cách âu yếm mới có thể tạo ra được mẫu ảnh đẹp, phiền anh hợp tác một chút có được không?”
Anh nheo mày khó chịu dần thì Tư Diệp bật nói:
“Thuần Dương, anh sao vậy? Mau phối hợp với em để chụp ảnh đi”
Anh bèn đáp:
“Được rồi”
Một lát sau anh bước ra ngoài vì cảm giác khó chịu ngột ngạt trong cơ thể, Tư Diệp đi phía sau lên tiếng:
“Thuần Dương, em muốn chúng ta có một bộ ảnh cưới đẹp, em nghĩ bên Hawaii cảnh cũng rất ưng ý hay là chúng ta sang đó làm một chụp đi”
Nghe vậy anh không vui đáp:
“Tư Diệp, chúng ta đính hôn rồi nên em không cần phải lo đâu, về chuyện em muốn sang Haiwaii chụp ảnh thì hãy đợi đến khi nào chúng ta kết hôn đi”
Cô nheo mày:
“Em không muốn đợi đến đó, em muốn nội trong tháng này”
Anh quay lại nhìn cô nói:
“Xin lỗi hôm nay anh thấy có chút không khỏe, chúng ta về đi”
Tư Diệp lại khó chịu hơn, cô bước đến gần anh đáp:
“Sao lại khó chịu? Ngay cả khi chụp ảnh cưới với em anh còn không chịu hợp tác, anh có nghĩ đến cảm giác của em không?”
“Anh…”
Lúc này Thuần Dương lại bận lòng đến lạ, bao cảm giác khó chịu tràn ngập lấy anh một cách không bình thường thì một chiếc xe dừng lại bên cạnh khiến anh ngạc nhiên khi đó lại là xe của Diệc Thiên. Lại càng ngạc nhiên hơn khi cánh cửa xe bật mở, người bước xuống không ai khác lại là Hiểu Nhiên. Anh trố mắt nhìn trong suy nghĩ:
(Bạch Hiểu Nhiên, sao cô ta lại đi cùng xe Diệc Thiên chứ?)
Khi bước xuống Hiểu Nhiên cũng ngạc nhiên không kém khi thấy anh và Tư Diệp trước mặt mình thì Diệc Thiên đi bên cạnh lên tiếng:
“Thuần Dương, cậu cũng đưa Tư Diệp đến xem váy cưới đấy à?”
Thuần Dương tiến lại gần cao mày khó chịu hỏi:
“Cũng là ý gì?”
Rồi anh liếc nhìn Hiểu Nhiên:
“Ai cho phép cô ra ngoài trong lúc đang làm việc ở nhà tôi?”
Cô mấp môi:
“Tôi…”
Diệc Thiên đáp:
“Là tôi đến đón cô ấy đi, dù gì công việc đã làm xong hết nên tôi đưa cô ấy đến đây xem thử qua vài mẫu váy cưới của cửa hàng này, cô ấy có mắt nhìn rất rốt nên việc chọn lựa nhập mẫu váy cưới thịnh hành về cửa hàng tôi sẽ xuất sắc hơn”
Thuần Dương bật cười nhạt hỏi:
“Ha, công việc của cậu ở cửa hàng nhàn rỗi đến mức đến nhà bắt người hầu của tôi muốn đi lúc nào cũng được sao? Thậm chí cô ta còn không bén mảng đến gọi xin phép tôi thì lí do gì được đi hả?”
Diệc Thiên ngạc nhiên đáp:
“Cô ấy chỉ là người làm chứ không phải bạn gái cậu, việc gì đi đâu đều phải xin phép?Thái độ của cậu không vui và tỏa ra cáo gắt như vậy là ý gì?”
Chợt Hiểu Nhiên lên tiếng:
“Anh Diệc Thiên nói đúng, công việc ở nhà anh tôi đều làm đầy đủ, còn về việc ra ngoài hay về lúc nào là chuyện của tôi, tôi hi vọng anh sẽ để tôi tự do một chút”
Thuần Dương bật cười hỏi:
“Tự do? Tôi giam giữ cô sao? Tôi cấm cô ra ngoài sao? Tôi chỉ cần cô gọi xin phép tôi một tiếng tại sao cô không làm?”
Hiểu Nhiên trả lời:
“Lúc nãy tôi đã gọi cho anh nhưng không liên lạc được, không phải là tôi tùy tiện đi không xin phép”
Anh nheo mày:
“Cô gọi lúc nào chứ? Nếu gọi thì tôi đã nghe thấy rồi”
Vừa nói anh vừa thò tay vào túi quần lấy điện thoại mình ra thì ngạc nhiên khi màn hình điện thoại đã tối đen do hết pin mất. Diệc Thiên bật cười nói:
“Là do điện thoại cậu tắt mất nên Hiểu Nhiên không có lỗi, với lại để tránh mất thời gian nên tôi đưa cô ấy vào cửa hàng đây”
Vừa dứt lời Diệc Thiên nắm tay Hiểu Nhiên kéo đi vào cửa hàng trước mặt anh, thái độ anh không vui dần thì Tư Diệp bước lại gần lên tiếng:
“Vì một con người hầu anh lại khó chịu như vậy? Ngay cả đi ra ngoài còn phải xin phép anh thì chắc chỉ có mỗi cô ta bị bắt buộc phải làm thế đúng không?”
Dường như anh không quan tâm cô hỏi gì liền nhìn Tư Diệp nói:
“Em đứng đây đợi một lát, anh vừa nhận ra mình để quên ví tiền trong cửa hàng”
Vừa nói xong anh đã vội bước đi khiến Tư Diệp to mắt nhìn bật lẩm bẩm:
“Anh ấy còn thậm chí không nghe mình hỏi gì sao? Rốt cuộc là vì lí do gì khiến anh đã thay đổi như vậy?”
Bên trong cửa hàng, một nhân viên ngạc nhiên nhìn Thuần Dương vừa vào lên tiếng:
“A Phó tổng, anh lại cần gì sao?”
Anh chuyển mắt nhìn sang bên kia thì thấy Diệc Thiên đang đưa Hiểu Nhiên xem các mẫu váy cưới lộng lẫy bắt mắt trước mặt.
Hiểu Nhiên nhìn toàn bộ váy ở cửa hàng mà bật cười nói:
“Những chiếc váy này đẹp quá, em nghĩ cái nào cũng rất thích hợp với cửa hàng của anh”
Diệc Thiên tiến tới gần sau lưng cô đáp:
“Em có thích không? Anh định cho em tham khảo mẫu mã và chất liệu của nó, hi vọng em có thể giúp anh tạo ra một bộ váy cưới đẹp nhất có thể để phục vụ cho cửa hàng”
Hiểu Nhiên quay lại nhìn anh e ngại:
“Nhưng sao em có thể có lựa chọn tốt được chứ? Nhất là em không hiểu gì về thời trang”
Anh mỉm cười đáp:
“Anh thích những bộ quần áo giản dị em mặc, nó rất thuần khiết hơn là những bộ hàng hiệu đắt tiền nhưng lại kém sự ngây thơ”
Lúc này đứng từ xa, Thuần Dương đen mặt nghĩ:
(Làm cái gì phải đưa nhau đi xem váy cưới chứ? Trông cứ như sắp kết hôn không bằng)
Rồi anh tiến tới gần Diệc Thiên và Hiểu Nhiên lên tiếng:
“Cậu đưa cô ta đến đây đúng là nực cười, không khéo lại bị phóng viên chụp được lại tưởng đại thiếu gia của Lăng Thị đưa một cô gái quê mùa đi xem váy cưới, đúng là làm trò cười cho thiên hạ”
Diệc Thiên quay lại đáp:
“Nhưng tôi không quan tâm việc bị chụp lại hay không? Tôi chỉ đang thắc mắc cậu lại vào đây làm gì?”
Thuần Dương nhanh nhẹn trả lời:
“Tôi chỉ vào lấy lại cái ví để quên thôi”
Diệc Thiên bật cười hỏi:
“Là vào lấy ví hay là không cam lòng khi tôi đưa Hiểu Nhiên vào đây”
Nghe vậy Thuần Dương nheo mày thì Hiểu Nhiên lên tiếng:
“Về chuyện đi cùng anh Diệc Thiên thì tôi sẽ tranh thủ về sớm, anh không cần phải lo đâu”
Thuần Dương cao giọng nói:
“Ai lo cho cô? Ý tôi là ai quan tâm cô đi cùng ai hay về lúc nào chứ?”
Nghe vậy Hiểu Nhiên hỏi:
“Vậy à? Vậy tôi được phép về lúc nào cũng được phải không?”
Anh quay lưng đáp:
“Trước 6 giờ tối tôi không thấy mặt cô ở nhà thì tốt nhất đừng về nữa”
Rồi anh bước đi mất khiến Hiểu Nhiên ngạc nhiên nghĩ:
(Anh ta đang giận mình sao?)
Chợt Diệc Thiên lên tiếng:
“Hiểu Nhiên”
“Hửm?”
Cô quay lại nhìn Diệc Thiên thì nét mặt bỗng nghiêm túc dần, anh hỏi:
“Em có mong muốn rời khỏi Phó Gia và kết thúc làm việc cho Thuần Dương không?”
Cô ngạc nhiên:
“Sao anh lại hỏi vậy?”
Anh đáp:
“Nhìn thấy việc cậu ta khó khăn với em như vậy anh biết em không thoải mái, chỉ cần em muốn anh có thể giúp em nghỉ việc ở Phó Gia, thật ra cửa hàng anh cũng đang cần nhân viên, em có thể đến làm cho anh thay vì làm người hầu cho cậu ta như vậy”
Hiểu Nhiên chợt hỏi:
“Có thể sao?”
Anh gật đầu
Tối đến
Bên trong phòng khách, Thuần Dương nhìn đồng hồ đã hơn 6 giờ tối. Anh khó chịu nghĩ:
(Mình đã nói trước 6 giờ tối cô ta phải có mặt ở nhà mà, dám về trễ thì xem như cô toi rồi)
Đột nhiên tiếng cửa cổng bật mở, anh lẩm bẩm:
“Cuối cùng cũng về, để xem tôi phạt cô nặng như thế nào”
Anh ngồi ngay ngắn vào ghế sofa, cố tình cầm tờ báo lên đọc chờ cô bước vào. Nhưng khi cánh cửa mở ra thì không phải là Hiểu Nhiên mà lại là Diệc Thiên. Anh đứng dậy bật hỏi:
“Sao lại là cậu?”
Rồi anh nhìn phía sau Diệc Thiên thì không thấy Hiểu Nhiên đâu, Diệc Thiên bước vào lên tiếng:
“Đương nhiên là tôi, hay là cậu đang trông chờ Hiểu Nhiên về”
Thuần Dương chuyển mắt chỗ khác đáp:
“Ai quan tâm cô ta chứ? Tôi cứ ngỡ là Tư Diệp về vì cô ấy vừa xin phép tôi ra ngoài một chút”
Diệc Thiên ngồi vào ghế sofa rồi đặt một số tiền lớn lên bàn thì Thuần Dương ngạc nhiên cao mày bật hỏi:
“Cậu làm gì vậy?”
Diệc Thiên đáp:
“Hiểu Nhiên sẽ không trở về đây nữa, đây là tiền tôi trả giúp cô ấy việc cô ấy nợ cậu, đồng nghĩa với việc cô ấy không còn là người hầu của cậu nữa”
Nghe vậy Thuần Dương bật đứng phắc dậy cao mày:
“Cậu muốn dùng tiền chuộc cô ta sao? Tôi vẫn chưa đồng ý thì việc gì cậu không đưa cô ra về đây gặp tôi, cô ta đâu rồi?”
Diệc Thiên thở dài đáp:
“Tôi đưa cô ấy về nhà tôi rồi, và tôi đến đây để nói chuyện với cậu nhân tiện lấy đồ của cô ấy đi luôn”
Thuần Dương chợt bật cười lớn đáp:
“Khi không cậu đưa cô ta đi giúp cậu xem váy cưới rồi tự tiện đưa cô ta về nhà mình, sau đó lại mang một đống tiền để trước mặt tôi, cậu nghĩ Phó Thuần Dương tôi cần tiền của Lăng Diệc Thiên cậu chắc”
Diệc Thiên nheo mày hỏi:
“Vậy cậu muốn gì để tôi có thể đưa cô ấy ra khỏi Phó Gia? Cô ấy sẽ sống tốt hơn là khi làm việc cho cậu, việc cậu cấm túc cô ấy khiến tôi không hài lòng”
Thuần Dương lướt qua anh đáp:
“Hừ, việc tôi làm gì cô ta sao cậu lại không hài lòng? Cậu thích cô ta nên mới muốn dùng tiệc chuộc cô ta khỏi tay tôi sao? Nếu vậy thì còn lâu tôi mới chấp nhận”
Dứt lời anh bước đi mất khiến Diệc Thiên không vui tự hỏi:
“Phó Thuần Dương, rốt cuộc cậu muốn gì ở Hiểu Nhiên trong khi mình đã có Tư Diệp, cho dù là gì đi nữa thì tôi cũng không cho phép cậu làm như vậy”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!