Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người


Chương 13


Giáo viên của Tiểu học Dục Anh hiệu suất làm việc cao hiếm thấy, cùng lắm chỉ cần một buổi tối, bài thi ba môn đều đã chấm xong.

Tiết đầu tiên buổi sáng là toán số học, thầy giáo toán số cầm bài thi đi tới bục giảng, một câu thừa thãi cũng không nói, trực tiếp đưa cho lớp trưởng phát bài.

Chờ đến khi mỗi người đều đã lấy được bài thi, thầy giáo số học mới cảm khái một câu: “Tổng thể thành tích lần này có tiến bộ hơn so với lần trước một chút, đặc biệt là em Trần Bách Châu, lần này tiến bộ vô cùng lớn, đạt điểm tối đa, ngang hàng với Thiệu Hiển và Hách Lộ, hi vọng em sẽ tiếp tục duy trì như vậy.”

Hách Lộ chính là học sinh giỏi môn số học, buộc một bím tóc đuôi ngựa, vẻ ngoài thanh thanh tú tú, sau khi nghe nói còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Thiệu Hiển và Trần Bách Châu.

Lần đầu tiên Trần Bách Châu được tuyên dương trước bạn học cả lớp, trong lòng lại không có một chút gợn sóng.

“Thi rất khá.” Thiệu Hiển nhìn một trăm điểm đỏ rực trên bài thi của cậu, từ tận đáy lòng sinh ra mấy phần cảm giác thành công.

Trần Bách Châu quay đầu nhìn hắn, không khỏi cong cong khóe mắt.

Cậu không cần lời tán dương của người khác, cậu chỉ muốn Thiệu Hiển khẳng định.

Chỉ là, ở nơi hai người không biết, rất nhiều bạn cùng lớp đang nghị luận sôi nổi, đều nói chắc chắn giờ kiểm tra cậu ăn cắp bài thi của Thiệu Hiển nên mới đạt điểm tối đa.

Bằng không, dựa vào thành tích vừa đủ để lên lớp trước kia của cậu, sao có thể lập tức tiến bộ lớn như vậy?

Trần Bách Châu không nghe thấy lời bán tán, mà nếu có nghe được cậu cũng không quan tâm.

Sau thầy giáo số học, giáo viên Ngữ Văn và tiếng Anh đều biểu dương cậu, cậu nghiễm nhiên trở thành đối tượng để cho bạn học cả lớp bàn tán.

Buổi trưa sau khi tan học, dì Tôn đưa cơm tới, Tiền Văn Kiệt vui rạo rực đến ăn ké.

“Hiển Hiển, Trần Bách Châu, nghe nói hai cậu đạt điểm tối đa thi Toán, điểm tối đa môn Tiếng Anh, Ngữ Văn cũng gần tới điểm tối đa luôn, có thật không vậy?”

Mí mắt Thiệu Hiển cũng không thèm động một cái, vừa ăn vừa hỏi: “Cậu nghe ngóng được cái gì rồi?”

Tiền Văn Kiệt nhìn nhìn Trần Bách Châu, muốn nói lại thôi.

“Nói Trần Bách Châu chép bài thi của tôi?” Thiệu Hiển lấy ớt xanh trong phần cơm ra, cười cười.

Nội dung cái vở kịch này không thể mới mẻ hơn chút được à? Đám học sinh Tiểu học thường ngày đều suy nghĩ cái gì không biết.

“Các cậu biết chuyện rồi hả?” Tiền Văn Kiệt bận cản lại hành vi ném ớt xanh đi của Thiệu Hiển, không ghét bỏ chút nào mà gắp bỏ lại vào phần cơm của mình, “Cậu không thích ăn ớt xanh, sao không nói với người trong nhà?”

Thiệu Hiển dừng một chút, thấy cậu ta không kiêng dè chút nào mà vui vẻ ăn, nhịn xuống cơn nổi da gà, nói: “Trong nhà không cho phép kiêng ăn, tôi vẫn hay lén lút bỏ đi.”

“Trong nhà cậu quản nghiêm vậy.” Tiền Văn Kiệt cảm khái một tiếng, lại nói, “Tôi tin Trần Bách Châu nhất định không có chép bài, nhưng người khác lại không tin.”

Cậu nói, chuyển mắt đến nhìn Trần Bách Châu, vốn tưởng rằng sẽ thấy một mặt oan ức, ai dè đối phương dường như hoàn toàn chưa nghe thấy, vẫn cụp mắt từ từ ăn cơm như trước.

Đây là thật sự không để ý hay đang giả vờ không để ý?

“Thi học kỳ tách chỗ ngồi, thời điểm đó không có cách nào để gian lận được, mọi người đều tự lực cánh sinh.” Thiệu Hiển thực sự cũng không ngờ Trần Bách Châu lại bình tĩnh đến như vậy.

Nếu như bao đứa nhỏ khác bị oan uổng, sớm đã ủy khuất đến không chịu được.

Cho nên mới nói, không hổ là Phó Bách Châu phiên bản thu nhỏ sao?

Một ngày bình tĩnh trôi qua, có Thiệu Hiển chống lưng, không ai dám không sợ chết mà tìm đến gây phiền phức với Trần Bách Châu.

Tám giờ tối, Tiền Văn Kiệt cùng hai người làm xong bài tập, không khỏi phiền muộn nói: “Giáo viên của chúng ta không giống nhau, ra bài tập cũng không giống nhau, tôi cảm thấy như bị phân biệt á.”

Thiệu Hiển còn chưa kịp trả lời, lại nghe thấy cậu ta nhiệt huyết mười phần nói: “Sau này tôi nhất định sẽ xin mẹ học kỳ sau cho tôi chuyển sang lớp 1!”

“Nghe chừng bài tập của chúng ta vẫn sẽ không giống nhau.” Thiệu Hiển không có ý định lừa ngạt bạn bè của mình.

Tiền Văn Kiệt không hiểu, “Ý gì?”

Ngay cả Trần Bách Châu vẫn luôn yên tĩnh làm bài cũng ngừng bút, nhìn về phía Thiệu Hiển.

“Tôi định nhảy cấp.”

Thiệu Hiển vừa dứt lời, Tiền Văn Kiệt liền không nhịn được gào khan một tiếng, “Nhảy cấp? Nhảy lên lớp sáu sao?”

Sắc mặt Trần Bách Châu ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ.

“Đúng vậy, nếu cậu muốn cùng làm bài tập giống tôi, vậy thì nghỉ hè cùng học thêm đi, nhảy cấp cùng nhau, Trần Bách Châu nữa.”

Thiệu Hiển không muốn một mình xông pha chiến trường lớp sáu, hắn muốn mang cả hai người bằng hữu của mình theo cùng.

Tiền Văn Kiệt vẫn chưa quyết định, Trần Bách Châu liền lập tức bật cười, đôi mắt long lanh như hiện ra ánh sáng màu lam bảo thạch, rất đẹp.

“Được, tôi cũng nhảy cấp.”

Đứa nhỏ nói như là một lời cam kết trịnh trọng, lặng yên đánh vào lòng Thiệu Hiển, hắn đối diện với Trần Bách Châu mấy giây, sau đó đột nhiên cảm thấy có chút không dễ chịu, vì vậy dời ánh mắt đi, hỏi Tiền Văn Kiệt vẫn còn đang ngây ngốc: “Vậy còn cậu? Nghĩ ra chưa?”

Tiền Văn Kiệt làm ra một bộ mặt phàn nàn, “Kiến thức lớp bốn tôi còn chưa có giỏi lắm đây này.”

“Vậy cậu sẽ vĩnh viễn thấp hơn chúng tôi một lớp, ” Thiệu Hiển không chút lưu tình đả kích cậu ta, “Nếu tôi và Trần Bách Châu lên Trung học cũng nhảy cấp tiếp, lại không chỉ thấp hơn một lớp thôi đâu.”

Tên bạn thân này của hắn đầu óc không có ngốc, chỉ là không muốn tốn tâm tư chỉ để đọc sách, nếu như vẫn có thể học chung lớp với hắn, sẽ thấy được chỗ thông minh.

Nếu bức ép cậu ta một cái, nói không chừng còn tạo được thành công.

“Không được!” Tiền Văn Kiệt quyết đoán từ chối bản thân cô đơn một mình, “Nghỉ hè tôi sẽ học thêm với các cậu, nếu được, tôi sẽ nói vời mẹ chuyện mình muốn nhảy cấp, bà chắc chắn sẽ rất vui.”

Con cái trong nhà muốn nhảy cấp, rõ ràng là thần đồng, phụ huynh cũng sẽ nở mày nở mặt.

Chín giờ tối Trần Bách Châu trở lại Trần gia.

Không ngờ Trần Xương Kiến cũng đang ở nhà, ông ta đang ngồi trên ghế salong, trực tiếp nhìn về phía Trần Bách Châu.

Bách Mỹ Quyên ngồi bên cạnh, sắc mặt có chút thấp thỏm, nhìn về phía Trần Bách Châu còn mang theo vài phần trách cứ.

“Tao thấy mày thích ở lại Thiệu gia đến nỗi không muốn trở lại rồi chứ gì?”

Trần Dục một bên bóc quýt một bên trào phúng nói. Trần Bách Châu đóng cửa lại, đứng ở cạnh đó.

“Tiểu Dục.” Trần Xương Kiến nghiêm túc mở miệng nhắc nhở, Trần Dục lập tức ngậm miệng.

Phòng khách một mảng im lặng, chỉ còn tiếng cặp nhân vật nam nữ chính đang điên cuồng gào tên nhau dưới mưa trên TV.

“Đứng ở đó làm gì?” Trần Xương Kiến sắc mặt hòa hoãn, ngoắc ngoắc tay về phía Trần Bách Châu, “Lại đây ngồi, ba ba có chuyện muốn hỏi con.” Trần Bách Châu dừng một chút, cậu đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn, mà trên mặt vẫn bình tĩnh không một gợn sóng như trước.

Chờ đến khi cậu ngồi xuống, Trần Xương Kiến dùng bộ mặt hiền lành nói: “Nghe nói thành tích của con tăng cao không ít.”

“Chép bài của Thiệu Hiển có khác, quả nhiên là nghiệt ch…”

Trần Xương Kiến nhìn về phía Trần Dục thêm một lần nữa, thành công ngăn lại cái miệng ăn nói linh tinh của cậu ta.

“Tiểu Châu, thành tích đúng là rất quan trọng, nhưng muốn quang vinh thì phải chính đại, con hiểu không?” Người đàn ông mỉm cười, trong mắt lại không có một tia ấm áp, “Ba ba không trách con, chỉ hi vọng con không cần phải đi đường vòng thôi.”

Trần Bách Châu trầm mặc nghe, cậu sắp không át chế được cơn cuồn cuộn trong dạ dày.

Ngồi đây thêm một giây, cậu càng cảm thấy cơn buồn nôn tăng lên gấp bội.

Lúc cậu vừa tới Trần gia, lần đầu thi khảo sát cầm về hai điểm một trăm, muốn được Bách Mỹ Quyên khen ngợi, muốn chứng minh mình không phải là đứa trẻ không biết gì.

Nhưng thứ chờ cậu phía trước chính là hai ngày hai đêm bị giam trong nhà kho.

Nhà kho rất hẹp, đèn cũng hỏng, cậu khóc cũng đã rất lâu rồi, khóc đến ngất lịm đi, sau khi tỉnh lại liền thấy Bách Mỹ Quyên lệ rơi đầy mặt.

Vốn tưởng Bách Mỹ Quyên là vì lo lắng cho cậu, trong lòng rung động một chút, nhưng những lời sau đó của Bách Mỹ Quyên lại làm cho cậu rơi vào vực sâu.

“Bách Châu, con không thể giúp một chút mẹ một chút được sao? Con đừng thi tốt như vậy có được không?”

Cậu không hiểu tại sao, nhưng cậu không thể không đáp ứng. Bởi vì người nhốt cậu vào nhà kho, chính là người phụ nữ đang khóc thê thảm trước mặt mình này.

Sau khi lớn hơn chút, cậu có nghe trộm được chuyện Trần Dục khoe khoang với người khác.

Trần Dục thích đến nơi đông người để tuyên dương “công tích vĩ đại” của mình.

Cậu ta nói: “Cái tên nghiệt chủng kia nào dám thi được điểm cao? Nếu nó thi được điểm cao, Bách Mỹ Quyên sẽ không được yên ổn đâu.”

Trần gia chỉ cần một người ưu tú để thừa kế, Trần Xương Kiến kiên quyết sẽ không để cho một đứa con riêng không mang huyết thống cướp đi danh tiếng của con trai ruột.

Cậu ta chưa từng chủ động cản trở Trần Bách Châu, nhưng là kẻ cầm đầu.

Bách Mỹ Quyên không thể làm gì khác hơn ngoài vì cuộc sống phú quý hư vinh mà lựa chọn hi sinh đứa con của chính mình.

Mấy năm nay, Trần Bách Châu đều chết lặng thích ứng với loại sinh hoạt làm người khác phải buồn nôn này, cậu luôn nghĩ, chờ đến khi mình lớn lên một chút, là có thể dựa vào hai tay của chính mình để kiếm tiền, có thể thoát ly khỏi Trần gia.

Nhưng cậu không nghĩ tới, trong bóng tối đó lại xuất hiện một vệt ánh mặt trời, đến sớm hơn so với dự liệu của cậu, rất ấm áp.

“Bách Châu con nói chút gì đi!”

Trần Bách Châu vẫn luôn trầm mặc không nói, nụ cười giả tạo trên mặt Trần Xương Kiến dần dần biến mất, Bách Mỹ Quyên thấy thế, trong lòng có hơi hồi hộp, ra mắt thúc giục.

“Thi quá chênh lệch, sẽ rất mất mặt.”

Cậu không muốn để Thiệu Hiển thất vọng, hiện tại lại bất lực mà mượn danh nghĩa của Thiệu Hiển để giải vây cho chính mình.

Thực sự là quá yếu đuối.

“Làm mất mặt người nào?” Trần Xương Kiến cho là lòng tự trọng của đứa trẻ này đột nhiên bị quấy phá, hòa ái cười nói, “Thành tích không quan trọng, quan trọng là… làm người phải thành thực.”

“Cậu ấy là Thiệu gia nhị thiếu.”

Trần Bách Châu nhạt nhòa nói một câu, thành công ngăn lại cái miệng của Trần Xương Kiến.

Bán con riêng chính là ông ta, nỗ lực để Thiệu nhị thiếu bồi luyện cậu cũng là ông ta.

“Vậy cũng không thể chép b…”

Khóe môi Trần Bách Châu hơi cong lên, “Cậu ấy vui là được rồi.”

Cậu cũng không muốn lãng phí miệng lưỡi để giải thích, nếu bọn họ khẳng định mình gian lận, vậy thì cứ tiếp tục cho là thế đi, cậu căn bản chẳng quan tâm.

Chỉ cần Thiệu Hiển tin cậu là được rồi.

Ka: Tình hình là kết quả môn Anh của tui không được như đã hứa, hjx ( TДT)

Trả bài xong cô cũng thu lại rồi nên không thể có bằng chứng. Vậy nên chúng ta coi như không có gì xảy ra nha…

Nhắc đến lại đau đớn lòng (╥﹏╥)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN