Yêu Trong Đợi Chờ
Phần 50
Đoạn này ngược, ngược tơi tả luôn
Ngoài trời đột nhiên đổ mưa, tôi như bị rút kiệt toàn bộ sức lực, đứng ngây ngốc trên đường lớn vẫy một chiếc Taxi.
Mưa ngày một nặng hạt, nước mưa rơi từng giọt mát lạnh, tạt vào mặt tôi đau nhói…nhưng đối với tôi bây giờ, có một nơi còn đau hơn, còn lạnh lẽo hơn gấp trăm lần. Sự nhức nhối và thê lương xuất phát từ trái tim không có cách nào ngừng nổi.
Từng chiếc Taxi chạy qua, nhưng không một chiếc nào đứng lại. Tất cả tài xế đều nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, rồi lại ngao ngán lắc đầu, nhấn chân ga rời đi. Cho tới một lúc lâu sau đó, khi rút cục cũng có một chiếc Taxi chịu dừng lại, cả người tôi đã ướt sũng nước mưa rồi.
Người tài xế nhiều tuổi lẳng lặng quan sát tôi qua gương chiếu hậu, thở dài một tiếng: “Cô gái, cô muốn đi đâu”
“Bác cho cháu về khu X, quận B”
Xe chạy về hướng biệt thự mà tôi đã sống cùng anh hơn một năm qua, đoạn đường này ngày nào cũng đi mà sao bây giờ lại cảm thấy xa lạ và cô đơn đến thế. Trước kia là tôi đi xe bus, sau này là anh đưa tôi đi cùng…dù là người phụ nữ chưa từng được anh công nhận là vợ mình nhưng ít ra lúc đó tôi vẫn cảm thấy vui.
Vui vì còn được ở cạnh anh, được chờ anh trở về. Bây giờ sao trong lòng tôi lại có cảm giác lạc lõng vô cùng, tưởng như cả một thành phố C rộng lớn, trong một biển người mênh mông, cuối cùng vẫn không có nổi một điểm dừng chân cho tôi. Không nơi nào chấp nhận tôi.
Một giọt nước mắt không kìm được, lặng lẽ trượt xuống bên má, hòa cùng mấy giọt nước mưa còn đọng lại, chảy vào con tim đau nhói. Bác tài với tay bật điều hòa ở chế độ sưởi, sau đó đưa cho tôi một chiếc khăn giấy:
“Cô gái, có chuyện gì đi chăng nữa thì sau cơn mưa bầu trời lại sáng, ngày mai thức giấc trái đất vẫn quay cơ mà. Đừng buồn”
Đúng vậy, sau cơn mưa trời sẽ quang, mây sẽ tạnh, dù có xảy ra chuyện gì thì trời cũng không sụp xuống cơ mà. Mạnh mẽ lên tôi ơi!!!
Tôi cầm khăn giấy, sụt sịt: “Cảm ơn bác”.
“Cố gắng lên”
***
Mười lăm phút sau đó, tôi về đến biệt thự, đám phóng viên bây giờ có lẽ đã tập trung hết ở trụ sở tổng công ty Diên Kính rồi nên không còn ai ở đây nữa.
Tôi vẫn đi cửa sau, mở cửa vào nhà, việc đầu tiên làm chính là dùng điện thoại đặt một chiếc vé máy bay. Chị ta cho tôi ba tiếng, bây giờ đã trôi qua gần ba mươi phút rồi, tôi càng nên đi sớm càng tốt, bởi vì nếu còn ở lại, kiểu gì mấy người phóng viên kia cũng sẽ tìm ra tôi, khi ấy tôi sẽ lại trở thành gánh nặng cho anh, sẽ lại gây thêm rắc rối cho anh.
Tôi đi đến quầy rượu, tự mình rót ra một ly rượu vang loại anh hay uống, sau đó đi đến bồn tắm, vừa ngâm mình vừa nhâm nhi uống rượu.
Hóa ra loại rượu này ngon thật, vị rất đằm, cũng rất ngọt, khi chảy qua cổ họng tuy hơi bỏng rát nhưng lại cho người ta cảm giác vô cùng thỏa mãn. Ngọt và cay, say và đau, tựa như tình cảm của chúng tôi, tưởng như có thể mãi mãi bên nhau nhưng rút cục vẫn không chịu được nổi một đòn. Mới sóng gió một chút thôi mà đã trở nên vô cùng rệu rã.
Tôi giơ ly rượu lên cao, lẩm nhẩm nói một mình: “Thì ra loại rượu này ngon đến vậy, chẳng trách lần đầu tiên gặp nhau, em thấy anh say sưa uống, đêm tân hôn của chúng ta em cũng thấy anh uống. Bỗng nhiên em nhớ đến dáng vẻ của anh khi ấy, từng điệu bộ nâng ly nhấp môi đều mang theo ngàn vạn quyến rũ. Hóa ra, khi đó em đã bị mùi rượu lẫn người đàn ông uống rượu ấy làm cho say mất rồi”.
Tư duy của anh nhạy bén như vậy, nhưng anh có dòng máu của thương nhân, thương nhân có thể dùng tất cả thủ đoạn để đạt được lợi ích của mình. Bao gồm cả lợi dụng tôi…Buồn cười!!!
Tôi tắm xong, khi liếc nhìn đồng hồ cũng đã trôi qua một tiếng. Còn hai tiếng nữa.
Đồ đạc của tôi không nhiều lắm cho nên chỉ dọn một lát là đã xong rồi, khi đã hoàn tất mọi việc, tôi mới phát hiện ra một điều vô cùng đau lòng là: hơn một năm chung sống của chúng tôi, tôi không có bất kỳ thứ gì để lưu lại làm kỷ niệm cả, có chăng, thứ duy nhất mà tôi có được chính là chiếc nhẫn chúng tôi từng đeo duy nhất một lần hôm tổ chức lễ kết hôn mà thôi.
Phải rồi, nhẫn cưới phải trả lại cho anh. Đó là đồ của anh. Ba trăm triệu anh dùng để mua tôi về, coi như dùng việc anh lợi dụng tôi lúc ở Uzbekistan thì vừa đủ trừ nợ, dù tôi biết, lợi nhuận tôi mang về cho anh còn gấp nhiều lần hơn thế.
Đến tận bây giờ tôi mới nhận ra rằng: chúng tôi không có bất kỳ thứ gì ràng buộc cả, một chút cũng không có. Bây giờ tôi tự do rồi, hoàn toàn tự do rồi. Trước kia tôi đã mong ước được tự do biết bao nhiêu, sao giờ sắp được rời khỏi nơi đây rồi, tôi lại vẫn có chút không cam lòng như vậy.
Tôi thở dài một tiếng, đặt chiếc valy gọn gàng vào một góc phòng, sau đó xuống dưới lầu thăm ông nội.
Tôi không biết mình đã nắm tay ông bao lâu, chỉ biết khi các bác sĩ vào tiêm, tôi mới biết nãy giờ khắp khuôn mặt mình đã nhòe nhoẹt nước mắt.
“Ông nội, hãy mau mau tỉnh lại nhé. An An luôn luôn là cháu gái của ông”. Tôi thì thầm vào tai ông mấy câu, sau đó quệt nước mắt, dặn dò mấy vị bác sĩ chăm sóc ông nội rồi xoay người rời khỏi.
Trên đường ra sân bay, tôi bấm điện thoại gọi cho anh. Tôi khi ấy dù cảm thấy rất đau lòng nhưng thực sự vẫn muốn nghe giọng của anh lần cuối. Có thể nhìn thêm một lần thì sẽ nhìn thêm một lần, có thể nghe thêm một lần thì sẽ nghe thêm một lần. Dù sao thì tôi cũng đã yêu anh hết lòng hết dạ rồi, thêm một lần nữa cũng không sao.
Anh làm tôi đau, làm tôi tổn thương hết lần này đến lần khác…vậy mà tôi vẫn cứ yêu anh sâu sắc đến vậy.
Điện thoại kết nối rất lâu, khi hồi chuông cuối cùng sắp kết thúc mới có người nghe máy:
“An An”
Nghe giọng nói quen thuộc của người đàn ông tôi yêu, trái tim tôi lại kịch liệt chấn động, phải hít sâu mấy hơi, cố gắng cho giọng mình không lạc đi, mới có thể lên tiếng:
“Anh, đang làm gì vậy?”
“Anh đang ở công ty. Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì. Em chỉ là hơi nhớ anh thôi”
Tôi nghe loáng thoáng phía đầu dây bên kia có rất nhiều tiếng người, có người thì báo cáo cái này cái nọ, có người thì gọi tên anh, có người thì vâng vâng dạ dạ, tóm lại, vô cùng ồn ào.
“Đợi anh. Lát nữa xong việc anh sẽ về với em”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, em chỉ nghe giọng anh thôi là được rồi”.
“Được rồi, chờ anh về được không? Bây giờ anh đang bận chút chuyện, lát nữa sẽ gọi lại cho em sau”
Nói rồi, anh không chờ tôi trả lời đã vội vàng cúp máy. Có lẽ anh rất bận. Nhưng được nghe giọng của anh lần cuối thế này là tôi cảm thấy đủ rồi, tôi ra đi cũng không còn gì luyến tiếc nữa.
Thành phố này, ngoài anh ra thì tôi không hề có gì cả. Không cha mẹ, không người thân, không gì hết, đến cả ba mẹ nuôi của tôi cũng đã dọn đi nơi khác từ lâu rồi. Tôi quả thực không hề có gì cả!!!
Tôi mỉm cười cay đắng, lặng lẽ tháo sim rồi vứt theo cả điện thoại ra ngoài cửa sổ. Chiếc điện thoại văng xa rồi rơi xuống mất hút vào khoảng không gian rộng lớn. Tựa như tình cảm đơn phương của tôi, cũng chỉ là một hạt cát nhỏ bé đi qua đời anh mà thôi.
Khi tôi đến sân bay, chị Hiền đã chờ sẵn ở đó. Con người này làm việc kỹ càng thật, tôi vẫn cứ thắc mắc tại sao trong vòng ba tiếng này chị ta không gọi cho tôi để kiểm tra, hóa ra là đã chờ sẵn ở sân bay này rồi. Tôi có muốn trốn cũng không thể trốn được nữa.
Thấy tôi, chị ta liếc đồng hồ đeo tay một cái rồi mỉm cười tiến lại: “Đúng giờ thật, vẫn còn hai mươi phút nữa mới đến ba tiếng”
“Tôi có ít đồ, dọn nhanh gọn”
“Em định đến nước nào? Theo chị biết, trong vòng hai mươi phút nữa sẽ có ba chuyến bay, một là đến thành phố B, hai là tới Hà Lan, ba là tới Băng Cốc”
Nhìn cách chị ta cẩn thận như vậy, tôi kéo valy đồ tiến lại:
“Xin lỗi, tôi chỉ cần rời xa anh ấy, rời xa thành phố C này là được. Những chuyện còn lại, chị đừng nên quan tâm”
Thấy thái độ của tôi như vậy, chị ta sững người lại vài giây, sau đó lại bày ra vẻ mặt hết sức dịu dàng, nói: “Được, được. Em đi nơi nào cũng được. Anh ấy có thể ngồi vững trên ghế Chủ tịch hay không, phụ thuộc vào sự ra đi của em”
Tôi không nói gì, xoay người đi vào bên trong làm thủ tục check in. Tôi chọn đến thành phố B đầu tiên, không phải là tôi sẽ định cư lâu dài ở đó, mà là tôi muốn đến gặp vị Bác sĩ “Nhân tài của nền y học” kia, cầu xin anh ta hãy trực tiếp đến cứu ông nội. Cũng tranh thủ thời gian đó, làm visa luôn. Tôi muốn đến Nhật Bản, muốn chôn vùi quãng thời gian sau này của mình ở đó!!!
Máy bay cất cánh, bay lên bầu trời rộng lớn, đem cả thành phố C thu lại vào trong một ô cửa sổ nhỏ. Từng cảnh vật, từng ngôi nhà, và tòa nhà cao tầng nhất thành phố này – công ty Diên Kính dần dần hiện lên trước mặt tôi. Anh ở kia, tôi ở đây, tôi nhìn thấy anh, anh không biết đến sự ra đi của tôi. Chúng tôi từ giờ về sau, mãi mãi là biển trời cách biệt.
Thành phố C, tạm biệt nhé, người đàn ông tôi yêu!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!