Nuôi Rồng Dưỡng Già - Chương 16: Cảm Giác Bất Thường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Nuôi Rồng Dưỡng Già


Chương 16: Cảm Giác Bất Thường


Bầu không khí vui nhộn át đi tiếng lửa cháy lách tách trên mặt đất. Đám thú đực khoái chí cụng mạnh đùi heo, thi thoảng lại không kìm được đưa mắt liếc nhìn giống cái xinh đẹp kia.

Tô Nhiên Linh ngồi ngay ngắn trên lớp da thú vuông vắn, khi có ai đó nhắc đến, liền cúi đầu mỉm cười ngại ngùng. Làm không ít thiếu niên vì cô mà tim đập thình thịch.

Lão Công Đa ngồi kế bên Bạch Phong, thi thoảng lại đưa tay vuốt chòm râu dài gật gù, trong miệng phát ra những tiếng khục khục cười thích chí.

Đứa trẻ Bạch Phong này, là do một tay ông nuôi lớn. Từ nhỏ đã thông minh, lanh lẹ. Sau khi gánh vác cái chức thủ lĩnh này vẫn chưa từng làm ông có chút thất vọng nào. Duy chỉ có một vấn đề, vẫn luôn là cái cọc cắm sâu trong lòng Công Đa. Đó chính là, thằng nhãi Bạch Phong này không có hứng thú với các giống cái.

Lại nhìn quanh một lượt, những giống đực bằng tuổi hắn, nào có ai là không lo lắng chạy đông ngó tây truy cầu bạn đời? Thân là thủ lĩnh, gánh trên vai không chỉ là trách nhiệm một tộc, mà chuyện bồi dưỡng nuôi dạy ra người kế tục tài giỏi cũng không thể bỏ qua.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Công Đa nhìn về phía Tô Nhiên Linh không khỏi lại càng thêm hiền từ. Trước đây ông vẫn luôn muốn gán ghép cho Hoa Đỏ và Bạch Phong, nhưng bây giờ nhìn lại thì giống cái tên Tô Nhiên Linh mới đến này lại càng thích hợp hơn. Không những xinh đẹp, lại còn thông minh, nếu xứng với Bạch Phong thì quả là một đôi tuyệt đẹp.

Lão Công Đa xoay vòng đôi mắt hồ ly của mình, ha ha nhìn Bạch Phong cười nói: “Phong, giống cái thông minh mà con nói đâu rồi?”

Bạch Phong âm thầm thở dài, lúc vừa đến đây rõ ràng đã chỉ qua Tô Nhiên Linh cho Công Đa nhận biết một lần. Bây giờ đột nhiên lại hỏi lại, ắt hẳn ông lão lại đang có chủ ý gì nữa đây: “Ở kia, chính là giống cái đang ngồi kế Lá Gỗ.”

Lão Công Đa nheo mắt nhìn theo, vừa thấy Tô Nhiên Linh liền giả vờ hai mắt sáng rỡ, vội vàng phấn khởi gọi lớn: “Là đây sao? Nào, giống cái nhỏ đừng sợ, lại đây ông xem nào!”

Tô Nhiên Linh từ đầu vẫn luôn chú ý đến tình hình bên này, khi được gọi liền rụt rè đứng dậy, đợi lão Công Đa kêu thêm vài tiếng, mới dám bước qua.

Giống cái Tô Nhiên Linh này quả thật là xinh đẹp, hai mắt to tròn, cái mũi thon dài, cái miệng nhỏ nhắn, làn da lại mềm mại trắng nõn. Chỉ cần một khuôn mặt này của nó, thì cũng đủ để trở thành bạn đời của thủ lĩnh rồi.

Lão Công Đa nhìn Tô Nhiên Linh lại gần, không ngừng gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Ông để Tô Nhiên Linh ngồi xuống bên cạnh mình, cười nhẹ giọng hỏi: “Cái bẫy gì mà…”

“Bẫy Vạn Năng!” Bạch Phong nói xong liền với tay lấy bát đá đựng nước uống một ngụm lớn.

Lão Công Đa hoàn toàn không để ý, chỉ gật đầu bảo đúng vậy, sau đó lại nói tiếp: “Cái Bẫy Vạn Năng đó, là do con làm ra sao?”

Tô Nhiên Linh thoáng lộ nét sửng sốt, vừa định gật đầu nhưng nghĩ một lúc, thì lại lắc đầu, sau đó lại gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Nếu là do mình làm thì cứ nhận, nào có chuyện cứ vừa gật lại lắc như thế!” Lão Công Đa cười ha hả nhìn bộ dạng buồn cười của Tô Nhiên Linh.

“Nhưng, nhưng mà…” Tô Nhiên Linh cuối đầu day day tay, lộ vẻ bối rối: “Cái này ở chỗ con, ai cũng biết…”

Lão Công Đa nghe vậy thì thoáng giật mình. Nghe Bạch Phong nói qua, giống cái này là tộc Vượn, đến từ mảnh đất phía bên kia của thảo nguyên. Nhưng ông thật sự không ngờ, tộc thú bên đó đã lớn mạnh đến mức độ như vậy. Mặc dù chỉ là bỏ ít công sức, đào một cái hố nhỏ, nhưng ai lại có thể nghĩ đến, cái hố nhỏ đó lại có thể dùng trong săn bắt chứ?

“Nếu ta nhớ không lầm, thì đến cùng con, còn có hai giống cái khác?”

Tô Nhiên Linh nghe vậy thì hơi ngẩn ra, một bộ như vừa nhớ đến, cười nói: “Vâng, đúng vậy, còn có Jenny và Lai Hinh. Ở kia, đó chính là Jenny…” vừa nói vừa chỉ về phía Jenny đang ngồi.

Jenny đột nhiên bị chỉ điểm, chỉ có thể đứng lên cúi đầu đầu chào lại. Lão Công Đa nheo mắt nhìn theo, gật gù – Ừm, giống cái này nhìn qua cũng không tệ, cũng rất xinh đẹp.

“Còn có Lai Hinh…” Tô Nhiên Linh nhướn cao đầu tìm kím, nhưng không nhìn thấy Lai Hinh đâu. Cô quay sang nhìn lão Công Đa, một bộ khó xử nói nhỏ: “Còn có Lai Hinh, nhưng hình như cô ấy có việc bận đi đâu rồi, con không thấy đâu cả!”

Nếu như là bình thường, dù cho có vắng mặt một hai người thì cũng sẽ không có ai để ý. Nhưng lần này có lão Công Đa tự mình đi ra, mặc dù không có người nhắc nhở, nhưng các thú cũng sẽ tự giác có mặt đông đủ. Vắng mặt chính là không để lão Công Đa vào mắt. Tô Nhiên Linh lại nói Lai Hinh có việc bận, trong cái tộc này, còn có việc nào là quan trọng hơn so với lão Công Đa ông ta tự mình đi ra chứ?

Nếu Lai Hinh biết được bản thân còn chưa gặp mặt, mà đã bị một lão thú thủ lĩnh đời trước ghi thù, thì chắc chắn sẽ khóc không ra nước mắt.

Đám Bốn Béo ngồi bên dưới nghe nói lão Công Đa đang muốn tìm Lai Hinh thì giật mình. Bình thường các lão thú nếu đi ra, thì cũng chỉ ngồi một lát rồi đi, nào có để mắt đến các giống cái như vậy. Cho dù có hỏi thăm giống cái thì cũng đã có đám Hoa Đỏ hoặc Lá Gỗ chắn trước, đằng này lại trực tiếp chỉ đến Lai Hinh. Nếu như lão Công Đa biết Lai Hinh không đến là vì lo ở nhà ngủ, thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Lão thú một khi nổi giận đều rất đáng sợ. Đám Bốn Béo lo sốt vó. Nếu biết trước như vậy, thì lúc nảy bọn họ đã bất chấp lôi, kéo, vác Lai Hinh đến đây rồi.

Quả nhiên, lão Công Đa nghe Tô Nhiên Linh nói xong, sắc mặt liền trở nên âm trầm.

Tô Nhiên Linh thấy vậy thì ra vẻ bối rối: “Hay, hay là để con đi tìm cô ấy…”

“Không cần!” Lời chưa nói xong thì đã bị lão Công Đa ngăn lại. Ông cầm lấy cây gậy vẫn luôn để bên cạnh, gõ mạnh xuống đất lớn tiếng hỏi Bạch Phong: “Phong, các giống cái trong tộc, ngày thường đều rất bận rộn sao?”

Bạch Phong nghe vậy liền biết lão Công Đa đang tức giận, liền tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Giống cái bình thường đều rất bận, về phần thú hộ vệ, mặc dù mấy ngày nay không phải đi săn, nhưng con nghe nói, giống cái Lai Hinh quan hệ rất tốt với giống cái thường, vẫn luôn giúp họ làm việc.”

Lão Công Đa híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Phong, mong có thể từ trên mặt cậu tìm ra chút gì đó khác thường. Từ khi nào mà thằng nhãi này lại nói nhiều như vậy? Hơn nữa lại là chuyện của một giống cái, lời lẽ thì rõ ràng. Nếu ông không lầm, thì nó là đang bênh vực cho giống cái kia sao? Nếu đã như vậy…

Tô Nhiên Linh cảm giác đến lão Công Đa khác thường, liền lên tiếng nói: “Đúng, đúng vậy… Lai Hinh vẫn thường hay giúp các giống cái thường làm việc, nên mấy ngày nay không thể ra ngoài xem bẫy, có lẽ là vì mệt quá nên… để con đi tìm cô ấy cho.” Vừa nói vừa nhanh chóng đứng dậy, một bộ phải lập tức đi tìm Lai Hinh.

Cơn giận của lao Công Đa vừa nguôi một lần nữa lại trỗi dậy. Giống cái này thật đúng là quá đáng, thân là thú hộ vệ vậy mà lại bỏ bê việc săn bắn, còn lấy cớ giúp đỡ mà trốn đông trốn tây. Cho dù Bạch Phong có ý với cô ta, thì ông cũng không thể tha thứ cho một giống cái vừa lười biếng lại không biết điều như vậy.

“Được, ta cũng muốn đi xem xem, rốt cuộc là tài giỏi đến cỡ nào, mà lá gan lại lớn như vậy!” Không đợi có người dẫn dắt, lao Công Đa đã tự mình đứng dậy, chống gậy lộc cộc đi về phía dãy nhà dành cho giống cái.

Bạch Phong và các thú hộ vệ lập tức nhanh chân đuổi theo. Tô Nhiên Linh cúi thấp đầu, khóe môi không nhịn được giơ lên một đường cong lớn.

Lai Hinh! Liên tiếp phạm nhiều lỗi như vậy, thì phải làm sao đây?

——

Sau khi xác định đám Bốn Béo đã hoàn toàn đi mất, Lai Hinh lại nằm thêm khoảng mười phút mới chậm rãi nâng người ngồi dậy. Cô đứng lên vươn vai, xoay chân vài cái, sau đó liền tung người nhảy qua cửa sổ trong phòng.

Lai Hinh dựa vào ánh trăng, đi dọc quá các dãy nhà, dễ dàng tìm được nơi mà Jenny và Tô Nhiên Linh đang ở. Trong nhà có ba phòng, một căn đựng thức ăn và da thú, hai căn còn lại trải mỗi bên hai phần da thú làm giường, không khác cái trong phòng Lai Hinh là bao.

Cô nhìn quanh một lúc, rồi nhanh chóng lách mình vào căn bên trái. Hai chiếc balo một xanh sậm một nâu đồng phân biệt để ở hai bên góc phòng. Nếu Lai Hinh nhớ không lầm, thì cái của Tô Nhiên Linh là xanh sậm.

Lai Hinh ngồi xổm bên chiếc balo, dùng đèn pin mini soi qua một lượt. Đột nhiên lại cảm thấy balo này có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là đã từng gặp ở đâu.

Balo bình thường thì đơn giản, kéo khóa một cái liền có thể mở ra. Lai Hinh ngậm đèn pin vào miệng, bên trong chủ yếu chứa đầy son và mĩ phẩm, còn lại là thức ăn và một chai nước đã dùng hết. Tìm đến ngăn nhỏ trong cùng, quả thật thấy được hai khẩu súng như Jenny đã nói.

Lai Hinh cầm lấy một khẩu lên kiểm tra, là Nirbheek – một loại súng dành cho nữ, được làm từ hợp kim titanium, chỉ nặng khoảnh 500gr, bên trong không có đạn. Lai Hinh lại dùng đèn pin soi kỹ, xác định không có gì khác thường mới để xuống bên cạnh.

Cầm lấy khẩu súng còn lại trong balo, đột nhiên trong lòng Lai Hinh dâng lên một loại cảm giác bất thường.

Bên ngoài truyền đến từng trận ồn ào, theo sau đó là hàng loạt tiếng bước chân đang không ngừng tiến về nơi này.

—–

Nhớ để lại cmt tương tác cùng Tá nhé 😍😍😍

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN