Nuôi Rồng Dưỡng Già - Chương 18: Bắt Cá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Nuôi Rồng Dưỡng Già


Chương 18: Bắt Cá


Jenny muốn ở cùng Lai Hinh, lão Công Đa cũng không dám ngăn cản, chỉ mong có thể tận lực để vị Y Thú này vui vẻ mà giúp ông.

Tô Nhiên Linh nhìn tình hình đột nhiên xoay chuyển, không khỏi tức giận siết chặt hai tay, lặng lẽ xoay người rời đi.

Đợi mọi người tản ra, Jenny liền lôi kéo tay Lai Hinh vào nhà, thấp giọng hỏi: “Chuyện lúc nảy là sao vậy? Cô, cô không sao chứ?”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Lai Hinh không khỏi trở nên âm trầm.

Trở lại hai mươi phút trước.

Lai Hinh lấy ra khẩu súng thứ hai, cẩn thận quan sát, cơ bản không khác với khẩu lúc trước là bao. Lúc vừa định trả về chỗ cũ, nơi ngón tay cái đột nhiên cảm giác có chút cộm, cô soi đèn nhìn kỹ liền phát hiện. Bên góc trên của cò bắn, nơi giao nhau giữa thân súng và tay cầm, có khắc một ký hiệu nhỏ.

Trong đợt truy bắt lần này, nhiệm vụ của Lâm Thiên Âm là thâm nhập vào đội ngũ thám hiểm rừng rậm nguyên thủy, nhanh chóng tìm ra và tóm gọn tên trùm buôn ma túy khét tiếng Việt Nam. Không có bất kỳ thông tin nào về nhân dạng cũng như giới tính của tên này, cô phải hoàn toàn dựa vào trực giác và phán đoán để tìm ra hắn.

Vô cùng kiêu ngạo, biệt danh của hắn trong thế giới ngầm là Tắc Kè Hoa. Sở dĩ gọi là Tắc Kè Hoa bởi vì thân phận của hắn biến đổi muôn hình vạn trạng. Hắn hoạt động trong thị trường ma túy đã gần hơn mười năm. Trong mười năm đó, các cơ quan cảnh sát và quân đội liên tục điều tra, thăm dò và cả nằm vùng. Nhưng không một ai tra ra được, nhân dạng thật sự của hắn là ai.

Tắc Kè Hoa có một em gái cùng mẹ khác cha. Là con lai hai dòng máu Trung – Việt, sinh ra tại Trung Quốc và lớn lên ở miền Nam Việt Nam.

Cô em gái này tính tình kiêu căng ngạo mạn, hai châm ngôn cuộc sống của cô ta chính là: Chơi đùa đàn ông và tiêu tiền.

Đáng tiếc, người này cũng không điều tra được nhân dạng thật sự. Chỉ nghe nói qua tên cô ta là Bích Trâm, là một mỹ nữ. Thông tin này thu được từ một trong những bạn trai cũ của cô ta. Nhưng không lâu sau người này cũng nhanh chóng bị thủ tiêu.

Theo như Lai Hinh được biết, có một thông tin rất thú vị về Bích Trâm. Lăn lê vũ trường, ra vào quán bar, chỉ cần là nam nhân bị Bích Trâm nhìn trúng, thì không ai có thể thoát. Cô ta tự gọi mình là Hoa Ngũ Sắc. Trùng hợp thay, ký hiệu mà Lai Hinh thấy được trên khẩu súng của Tô Nhiên Linh cũng chính là loại hoa này.

Loài hoa thể hiện sự cân bằng, hài hòa và biết nâng niu, trân trọng những gì mình đang có. Hoàn toàn trái ngược với con người cô ta.

Thấy Lai Hinh chỉ im lặng trầm tư không nói, Jenny sốt ruột đẩy vai cô: “Lai Hinh, sao vậy?”

“A, không có gì.” Lai Hinh giật mình cười trừ.

“Không có gì thì tốt, lúc nảy đột nhiên Tô Nhiên Linh kia chỉ về hướng nhà chúng tôi, tôi còn tưởng là cô vì tôi mà đi tìm hiểu chuyện hôm qua chứ.” Jenny vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm “Cứ sợ là cô sẽ bị bắt gặp, làm tôi sợ muốn chết!”

Lai Hinh nghe vậy thì phì cười: “Bắt gặp thì thế nào, tôi cũng chỉ là đi loang quanh dạo vài vòng thôi mà.” Ngừng một lát lại hỏi: “Vừa rồi cô nói, Tô Nhiên Linh khẳng định là tôi ở nhà các cô?”

Jenny lập tức gật đầu: “Đúng vậy, cô ta nói là nhìn thấy cô đi về hướng đó. Cô biết không, trong thoáng chốc tôi còn nghĩ đây là cái bẫy của cô ta, muốn lợi dụng tôi để hại cô, vậy nên mới vờ ngất đi đấy. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như cô không tới đó, vậy thì chẳng phải là cô ta làm công cốc rồi sao? Cô ta cũng không thể chắc chắn 100% là cô sẽ tới mà!”

Đúng vậy, sao cô ta có thể chắc chắn rằng cô sẽ tới chứ? Trừ phi… – ánh mắt Lai Hinh đột nhiên trở nên sắc bén – trừ phi cô ta đã biết được thân phận thật sự của cô.

Tô Nhiên Linh cũng không trở về phòng ngay mà núp sau một căn nhà chờ đợi. Vốn nghĩ lần này có thể thành công biến con nhỏ Lai Hinh đó thành kẻ trộm, để cho đám thú kia chán ghét nó, nhưng không ngờ tới lại bị Jenny kia phá hỏng. Bây giờ lại còn trở thành Y Thú gì đó, xem bộ dạng của lão già kia và đám thú, có vẻ như rất xem trọng cái chức vị này.

Càng nghĩ càng khó chịu, Tô Nhiên Linh không nhịn được nghiến chặt răng: “Tụ lại một chỗ đấu với tôi? Cứ chờ xem.”

Nói rồi liền hừ lạnh đi đến khu thú hộ vệ. Cô muốn để cho hai người đó biết, muốn dẫm lên đầu Tô Nhiên Linh này? Không dễ đâu!

Sáng hôm sau vừa đến, đám thú trong tộc lại xôn xao náo động.

Giống cái Tô Nhiên Linh thật tài giỏi, chỉ cần ngồi yên một chỗ liền có thể bắt được đám động vật dưới nước. Hơn nữa còn biết cách làm sạch xương, ăn vào rất ngon còn không sợ bị mắc cổ.

Lúc Lai Hinh và Jenny nghe được cũng không khỏi vỗ tay khen hay. Giống cái và thú nhỏ ở đây đều được dặn phải tránh xa những nơi nguy hiểm như sông hồ. Bình thường khi đám Bốn Béo giặt đồ, cũng phải có vài ba giống đực đi theo phụ trách lấy mước. Bọn họ sợ các cô nhỏ bé sức yếu, không cẩn thận liền bị nước cuốn trôi.

Cá trong nước rất nhiều, tùy tiện với tay cũng có thể tóm được một con. Nhưng trong bữa ăn cũng chỉ thi thoảng xuất hiện vài con Nguyệt Ngư và Nhật Ngư còn xót lại, ngoài ra đều là thịt của đám động vật như heo, nai, thỏ, gà… xung quanh.

Hỏi ra thì được biết được chung quy là vì xương cá quá nhiều, ăn vào liền bị xóc đau. Hơn nữa Lai Hinh nghe qua, trước đây từng có thú mặc kệ lời khuyên của mọi người, kiên quyết bắt cá trong hồ ăn. Sau khi ăn xong liền hai mắt trợn trắng, thân thể giật nảy một hồi rồi chết. Điều này càng làm cho đám thú sợ hãi, không dám ăn bậy.

Về phần Nguyệt Ngư và Nhật Ngư, Lai Hinh đã từng ăn qua, xương của chúng vừa mềm vừa giòn, cắn vào trong miệng nhai vài cái liền tan ra. Trách không được lũ thú này thà đi xa bắt về, cũng không muốn động đến lũ cá kế bên.

Lần này Tô Nhiên Linh rất dụng tâm, cô dành một đêm dạy cho Tia Chớp và Cự Phách đào giun, làm cần câu cá. Vốn dĩ Tô Nhiên Linh cũng muốn đan lưới nhưng khổ nổi bản thân lại không biết làm, suy đi tính lại liền nghĩ ra một cách. Cô bảo Cự Phách đào một cái hố bên sông, tìm đến một tấm da thú cực lớn, để Cự Phách và Tia Chớp mỗi người cầm một đầu, xuống sông dùng sức tát mạnh cả nước lẫn cá lên bờ.

Tưởng tượng hai người đàn ông cao lớn cầm chăn liên tục té nước, Lai Hinh lại bất giác liên tưởng đến trò lộn cầu vồng mà đám trẻ con vẫn thường hay chơi, nhịn không được liền suýt cười đến nín thở.

Cũng may là lũ cá ở đây đã quen với cuộc sống yên bình, nghĩ không ai đến bắt mình nên bình thường khi thấy đám thú đi qua cũng không hề sợ hãi bỏ chạy. Nếu đổi lại là ở bình thường, thì lúc hai người cầm da thú bước xuống, cá trong nước đã lặn sạch bong, chứ còn đâu ở đó để bị tát lên.

Cách như vậy mà cũng nghĩ ra được, thật sự không biết là nên khen cô ta quá thông minh hay là ngu ngốc đây.

Còn hai tên Tia Chớp và Cự Phách kia, quả thực là có chấp niệm lớn đối với Tô Nhiên Linh. Bảo gì làm nấy, không chút kháng cự.

Sau khi có cá, Tô Nhiên Linh lại bắt đầu loại bỏ xương. Vì bình thường đều dùng răng và vuốt, nên xung quanh không hề có sự xuất hiện của các loại vũ khí như dao, kéo, giáo… Tô Nhiên Linh chỉ có thể để Tia Chớp giữ chặt, còn mình dùng dao bấm móng tay mài nhọn khó khăn cắt.

Vốn nghĩ đã có súng nên chủ quan không cần đến dao. Bây giờ nghĩ đến lại có chút hối hận. Đột nhiên nghĩ đến con dao Lai Hinh vẫn thường dùng, Tô Nhiên Linh không tránh khỏi nảy sinh lòng tham. Sớm muộn gì, cô cũng phải lấy được nó.

Ban đầu Cự Phách và Tia Chớp không hiểu Tô Nhiên Linh muốn làm gì, sau khi biết được cô muốn cắt cá liền để cho Tô Nhiên Linh cầm tay, dùng vuốt của mình mà cắt. Bình thường khi hóa người, do sợ tổn thương đến giống cái và thú nhỏ, nên móng vuốt của đám hổ đều được thu lại, chỉ có việc cần mới để lộ ra.

Móng vuốt sắt bén tốt hơn dao bấm móng tay không biết bao nhiêu lần. Tô Nhiên Linh chỉ lấy xương một lần, những lần sau đều giao cho Cự Phách và Tia Chớp. Xong xuôi lại dùng nhánh cây đâm qua, đốt lửa nướng, còn không quên rải thêm muối và chanh.

Đám thú nghe được mùi thơm liền kéo đến. Biết bọn họ không dám ăn vì sợ cá có độc, Tô Nhiên Linh bèn tự mình ăn thử rồi cầm lên một con cá nóc nói: “Chỉ những con có gai như thế này mới có độc, những con cá khác đều có thể ăn bình thường.”

Tia Chớp và Cự Phách cũng bắt chước bộ dạng của Tô Nhiên Linh, cầm cá đã nướng lên ăn liền một mạch. Thấy ba người ăn xong một lúc lâu vẫn không bị sao, lúc này mới có vài người tiến lên nếm thử. Vừa ăn liền hai mắt tỏa sáng, chua chua béo ngậy còn mằn mặn, quả thực rất ngon.

Trong thoáng chốc tin này được truyền khắp cả tộc. Ngay cả lão Công Đa cũng không nhịn được tự mình đến xem.

Từ khi Tô Nhiên Linh đến đây, đã tạo cho tộc thú nhiều thứ hữu ích, thức ăn đã nhiều nay còn thêm phong phú. Nghĩ đến việc mùa đông năm nay không còn phải lo lắng về cái ăn, lão Công Đa không nhịn được vui mừng cười đến toét miệng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN