Nuôi Rồng Dưỡng Già - Chương 19: Tiếng Gọi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Nuôi Rồng Dưỡng Già


Chương 19: Tiếng Gọi


“Bị bơ rồi! Hoàn toàn bị bơ rồi…”

Hai mắt vô định nhìn trần nhà, Lai Hinh chán nản nằm chảy dài trên sàn. Thi thoảng lại đưa tay huơ huơ vẽ vào không khí, rồi lại lộn quanh vài vòng.

Tô Nhiên Linh ngày càng bộc lộ nhiều tài năng, thành công trở thành viên ngọc sáng chói trong mắt đám thú. Nghe nói bây giờ cô ta đã được cấp riêng một ngôi nhà lớn kế căn của Bạch Phong rồi. Ngay cả đám Diệp Lục khi nhìn thấy Tô Nhiên Linh cũng phải nể nang vài phần.

Jenny thì bị lão Công Đa vừa cầu xin vừa năn nỉ ỉ ôi lôi đi rồi. Mặc dù không rõ là đi đâu nhưng dường như là chữa trị cho ai đó. Nghe nói là bệnh không nhẹ, địa vị cũng không nhỏ, được đích thân tiền thủ lĩnh đi xin người về chữa cho kia mà.

Đám Bốn Béo thì đang bận rộn xử lý da thú, nghe bảo là làm cho kịp để buổi chiều còn mang sang tộc thú khác đổi ít đồ. Dù sao thì dạo này cũng dư dả, bọn họ cũng không biết cách bảo quản, nếu để lâu thì đám da lông đó cũng hỏng mất. Chi bằng mang đi đổi ít đồ tốt vẫn hay hơn.

Chỉ khổ thân mỗi Lai Hinh, từ sáng đến chiều không có gì làm, chỉ có thể ăn rồi ngủ, ngủ rồi nằm, nằm và thở. Đến nỗi cô có ảo giác, mình đột nhiên bị hóa kiếp thành heo mất rồi! A A Chán quá đi!

“Thiên Âm”

“Thiên Âm…”

Ai vậy?

Mọi thứ trước mặt đột nhiên tối đen, giọng nói quen thuộc như văng vẳng bên tai. Lai Hinh giật mình đứng thẳng dậy, cả người căng cứng đề phòng xung quanh.

“Thiên Âm, Âm ơi…”

– Ai đó? – Lai Hinh hỏi lớn.

“Âm… Âm… Âm…”

Tiếng nói liên tục vọng lại, như xa như gần, văng vẳng từ khắp mọi nơi.

– Ai đó? Rốt cuộc là ai vậy hả? Mau ra đây!

Lai Hinh nhịn không được tức giận hét lớn.

“Lai Hinh! Lai Hinh cô làm sao vậy?”

Tiếng kêu phá tan màn đen trước mắt, không gian liên tục thay đổi làm Lai Hinh khó có thể thích ứng. Cô loạng choạng nắm lấy tay người kế bên. Đưa mắt dò hỏi:

“Bốn, Bốn Béo… Sao Đêm, sao hai người lại ở đây?”

“Không phải đã hẹn là sẽ cùng ra ngoài đổi đồ rồi sao? Chúng tôi đến kêu cô đây.”

Nói rồi lại có chút ngập ngừng liếc nhìn Lai Hinh: “Cô không sao chứ?”

Lai Hinh cười trừ tách ra khỏi tay Sao Đêm, lắc lắc cổ vài vòng: “Không sao, chỉ là ngủ một lát, không ngờ lại mơ thấy ác mộng. Đi thôi nào, đừng để bọn họ chờ.”

Nói rồi liền dẫn đầu kéo tay Bốn Béo lôi ra ngoài. Bốn Béo và Sao Đêm liếc nhìn nhau, trong mắt không giấu nổi vẻ hoang mang.

Lúc ba người ra tới bên ngoài, đã thấy Lam Thố và một thú đực khác chờ sẵn. Mỗi người đều vác trên lưng một cái thúng đá lớn. Lai Hinh đến gần mới phát hiện, cái của Lâm Thố đựng đầy các loại da lông, bên trên còn dính máu thịt nhơm nhớp. Của giống đực còn lại đựng hai con heo nhảy lớn, bốn chân và mồm đều bị bó chặt, chỉ có hai mắt mở to thi thoảng chớp lên vài cái cho thấy chúng vẫn còn sống.

Lâm Thố thấy Lai Hinh từ xa liền vui vẻ vẫy tay với cô, Lai Hinh cũng chỉ lịch sự gật đầu chào lại, rồi im lặng đứng một bên chờ phân phó. Lâm Thố có chút bất đắc dĩ, gãi gãi tai không biết phải làm sao. Trong lòng thầm nghĩ đến lời nói trước kia của hổ cha thật đúng: “Mặt trời lên mặt trời lặn mấy lần, cũng không bằng một lần giận dai của giống cái!”

Đợi được vài phút, mới thấy Hoa Đỏ đang thong thả đi tới, thấy Lai Hinh có mặt cũng không mấy để ý, chỉ phất tay ra hiệu mọi người lên đường.

Lai Hinh cũng không mấy bất ngờ khi thấy người dẫn đầu lần này lại là Hoa Đỏ. Giống đực lo việc săn bắn bảo vệ, giống cái đảm đương bếp núc chăm sóc trong tộc. Mấy việc này giao cho Hoa Đỏ, đây cũng là điều hiển nhiên.

Ra khỏi tộc đi thẳng là hướng về sông Hỗn Loạn, bên trái là khu rừng mà đám thú vẫn thường đi săn, lần này bọn họ đi lại là bên phải – rừng rậm. Lai Hinh chưa từng đi qua nơi này, cũng ít khi thấy có thú nào vào đây săn bắt. Nhưng không lâu sau thì cô đã hiểu nguyên do rồi.

Không biết nguyên nhân tại sao, từ khi đặt chân vào rừng đến bây giờ cũng đã đi được gần ba mươi phút. Nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy bóng dáng của một con thú nào xuất hiện. Có chăng cũng chỉ là một ít chim nhỏ và sóc bé, nghe có động liền nhanh chóng lẫn đi mất hút.

Mùi hương ngọt ngào thoang thoảng theo gió truyền tới. Lai Hinh híp mắt hít một hơi, thật quen thuộc, mùi vị này là…

Cô mở to mắt, lần theo mùi hương nhìn sang, là một đám cây cao dài thẳng tắp. Lai Hinh không dấu nổi vui sướng, chưa kịp suy nghĩ thì hai chân đã nhanh chóng đi về phía trước.

Đưa tay vuốt ve các khớp cây nhẵn nhụi, nước miếng bên miệng bất giác chảy ra từng giọt. Từ khi đến đây, mặc dù luôn đảm bảo chế độ ăn uống đầy đủ nhưng thức ăn nếu không phải thịt lợn thì chính là thịt nai, không phải thị nai thì chính là thịt cá. Tóm lại chỉ toàn là thịt là thịt. Lai Hinh cô sắp ngán đến tận óc rồi.

Trên tay liền dùng sức một bẻ, cây cao lập tức ngã xuống, cô lại dùng chân dẫm lên thân cây, tạo lực bẻ ra một đoạn nhỏ, cắn bỏ vỏ rồi đưa phần thịt trắng ngần vào miệng nhai nhai, dư vị ngọt ngào tan chày làm Lai Hinh hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Ôi! Vị ngọt này, thật sự là quá ngon, quá tuyệt vời! Lần đầu tiên trong đời, Lai Hinh mới biết là mía lại ngon đến như vậy.

Nhổ đi phần xác đã nhạt, Lai Hinh lại tiếp tục ăn ngấu nghiến thêm vài cái mới phát hiện ánh mắt đám Lâm Thố đang trợn trắng nhìn mình. Lại nhìn sang Bốn Béo và Sao Đêm sắc mặt hốt hoảng đang không ngừng khoa tay múa chân, Lai Hinh khó hiểu đưa mắt nhìn xuống dưới, liền phát hiện một con sóc đang chóng nạnh giận dữ nhìn mình từ bao giờ.

Cái kỳ lạ chính là, con sóc này to bằng một đứa bé năm tuổi, trên người khoác áo da thú, còn biết đội mũ đan từ dây rừng. Suy nghĩ lúc này trong đầu của Lai Hinh đó chính là: ‘Bé con thật đáng yêu, A A, muốn ôm một cái!’

Nhưng chưa đợi cô động thủ thì sau lưng sóc con đã xuất hiện thêm năm sáu con sóc khác. Lai Hinh chớp mắt, phía sau năm sáu con sóc lại xuất hiện thêm bảy tám con sóc, ngày càng nhiều, chưa tới một phút, một bầy sóc hơn trăm con đã đứng trước mặt Lai Hinh trừng mắt giận dữ nhìn cô.

Đột nhiên có chút chột dạ, Lai Hinh đưa tay gãi gãi đầu, tay theo quán tính đưa mía lên miệng cắn một cái, nhưng cô đột nhiên phát hiện. Mỗi lần cô nhai một cái, lại có vài tiếng đánh răng lách cách đáng sợ phát ra. Lai Hinh xin thề, là thục nữ được đào tạo từ nhỏ, cái tiếng răng đánh vào nhau đó chắc chắn 96,69% không phải là do cô làm ra.

“Lai, Lai Hinh…”Bốn Béo phía sau khẽ kêu tên cô “Cái đó… đó là của tộc Sóc Chuột…” vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ vào nhánh mía Lai Hinh đang cầm.

Lai Hinh nhắm mắt hít sâu một hơi, khóe miệng khó khăn cong lên cười gượng hai cái. Tay nhẹ nhàng đặt nhánh mía xuống đất, đẩy về phía con sóc đầu đàn. Ánh mắt đám sóc từ đầu đến cuối luôn nhìn chằm chằm nhánh mía, sau đó lại đồng loạt hướng về dưới chân Lai Hinh.

Cô cúi đầu nhìn xuống, quả thật thấy được cái chân thối của mình còn đang giẫm lên mía của người ta, lại cười gượng hai tiếng, Lai Hinh nhặt lên cây mía, cẩn thận đưa về phía sóc đầu đàn, cô còn cẩn thận xếp nó song song với đoạn ngắn lúc nảy. Nhưng đám sóc cũng chỉ liếc mắt một cái, rồi lại đồng loạt tia mắt nhìn cô.

Lai Hinh lập tức nhả phần mía đang nhai dở trong miệng ra tay, ngay ngắn đặt xuống. Đám sóc vẫn nhìn cô chằm chằm.

Lai Hinh khó hiểu gãi đầu, đại não liên tục xoay chuyển 720°. Có lỗi là phải nhận, Lai Hinh là đứa trẻ ngoan, cho dù đối phương không phải là người thì vẫn là câu đấy: “Có lỗi là phải nhân”. Cô vừa mở miệng định xin lỗi thì dây leo từ bốn phương tám hướng đột nhiên bắn ra. Đến khi định thần lại thì Lai Hinh đã bị trói kín mít thành con sâu nằm lăn trên mặt đất, ngay cả miệng cũng bị trói, chỉ có thể phát ra vài tiếng ư ử nhìn về phía đám Bốn Béo cầu xin giúp đỡ.

—–

Sau này mỗi lần nhớ lại, Lai Hinh không khỏi tức giận ôm ngực đập đầu vào gối, trong đầu niệm qua một trăm lần kinh Phật tịnh tâm. Xấu hổ, quá mức xấu hổ! Trong cuộc đời hai mươi mấy năm, lên núi đao xuống biển lửa, vào sinh ra tử, chưa bao giờ Lai Hinh cảm thấy bản thân bất lực như vậy. Chỉ vì ăn một khúc mía mà bị trói thành sâu đo treo lên cột nhà làm gương cho thiên hạ, Lai Hinh cảm giác khuôn mặt già này sắp bị xấu hổ làm cho nổ tung rồi.

Đang đập đầu thì đột nhiên cả cơ thể bị nhấc bổng, đến khi định thần lại thì cô đã ngồi ngăn ngắn trong lồng ngực rắn chắc của ai đó.

Hỏa Nham đưa tay xoa trán Lai Hinh, rồi cúi đầu cọ nhẹ vào má cô, giọng nỉ non: “Đau!”

“Đau!” – Dù chỉ vỏn vẹn một từ nhưng Lai Hinh hiểu rõ, con rồng ngốc này là đang sợ cô tự làm đau mình, cô đau thì hắn cũng đau. Một cảm giác ấm áp chợt ập đến, Lai Hinh đưa đầu áp vào khuôn ngực to lớn.

Rồng không thích nói nhiều, tình cảm của chúng đều được thể hiện qua trái tim. Nghe xem, nhịp đập này là đang muốn nói: “Âm, em đang giận anh sao? Đừng giận mà, anh thương em nhiều lắm!”

Lai Hinh không nhịn được phì cười ra tiếng, trong chốc lát, mọi phiền muốn đều tan biến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN