Tàng Phong - Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Tàng Phong


Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen


Dịch: Phuongkta1

Tần Khả Khanh cùng Từ Hàn lại bắt đầu lên đường.

Trong suy nghĩ của nàng phương thức đi đường của Từ Hàn rất là kỳ quái, kỳ thật trấn Cốc Bằng cách thành Cảnh Thăng cũng không xa, nhưng hai người lại mất mấy canh giờ, cho tới khi cảnh ban đêm buông xuống thì bọn hắn mới tới nơi.

Mà suy cho cùng là vì Từ Hàn cố hết sức đi đường vòng, thậm chí có thời điểm mang theo Tần Khả Khanh đi theo hướng ngược lại. Tần Khả Khanh thực ra đã từng biểu đạt ra nghi vấn của mình, nhưng Từ Hàn cũng không hề rảnh để ý đến những vấn đề kia, vẻ mặt của hắn từ đầu đến cuối đều cực kỳ chăm chú mà dường như mỗi một khắc đều đang suy tư điều gì đó.

Nhưng bất kể như thế nào, hắn thực sự mang theo Tần Khả Khanh đi tới trấn Cốc Bằng.

Từ Hàn dẫn Tần Khả Khanh đi tới trước một cái khách sạn, Tần Khả Khanh từ rất xa đã nhìn thấy tốp năm tốp ba đệ tử mặc y phục màu xanh trước khách sạn kia, mặc dù vẻ mặt đại đa số trong bọn họ đều có chút chật vật nhưng cũng không có quá nhiều thương tổn, xem ra đúng như những lời mà Nguyên Tu Thành nói trong thư: kế hoạch ám sát của Sâm La Điện đã thất bại.

Như vậy chờ đợi Sâm La Điện chính là căm giận ngút trời của tông môn đệ nhất Đại Chu – Linh Lung Các.

Tần Khả Khanh mới lần đầu gặp đại nạn, đã trải qua một ngày ròng rã đề phòng cùng lo sợ, cuối cùng lại có thể gặp được đồng môn của mình, trong lòng nàng vui vẻ cũng bất chấp Từ Hàn bên cạnh lập tức bước nhanh chạy về phía đồng môn của mình.

“Hồng sư huynh!” Nàng lớn tiếng gọi tên của một vị nào đó trong những đệ tử mặc y phục màu xanh này.

Những đệ tử tụ tập ở phía trước khách sạn kia nghe tiếng nhìn lại, trong đó một vị nam tử dung mạo anh tuấn lúc nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Tần Khả Khanh, sắc mặt vui vẻ đồng thời bước nhanh chạy ra đón chào, nói ra: “Tần sư muội, ngươi không có việc gì, thật sự là quá tốt!”

Gã nói như vậy, sắc mặt có chút ửng hồng, hiển nhiên giờ phút này cũng không phải làm bộ may mắn trong lòng.

“Đúng vậy a! Tần sư muội sao có thể trốn tới nơi đây, lúc chúng ta đi tới khách sạn các sư huynh sư đệ của Huyền Hà Phong đều….” Mọi người xung quanh vào lúc đó cũng xông tới, nhưng lúc nói đến án thảm khốc ở khách sạn kia, sắc mặt đều tối sầm lại, giọng nói trở nên trầm thấp.

Nhưng vị Hồng sư huynh trong miệng Tần Khả Khanh này hiển nhiên là một người khôn khéo, gã không muốn đám huynh đệ của mình rơi vào trong một không khí lặng ngắt như tờ đau thương, bởi vậy xoay chuyển lời nói, chợt hỏi: “đúng rồi, muội sao có thể trốn tới nơi này? Nghe Long trưởng lão nói, những người ám sát lão cùng với sư huynh đệ trong khách sạn hẳn là Tu La của Sâm La Điện.”

Vấn đề này khiến cho Tần Khả Khanh nghĩ tới Từ Hàn, nàng biến sắc nói ra: “a, là một vị thiếu hiệp đi ngang qua đã cứu muội, hắn đang ở…” Nói xong nàng xoay người qua nhìn về phía chỗ mà Từ Hàn vừa mới đứng lúc nãy.

Nàng nói như vậy nhưng thực ra có tư tâm của riêng mình.

Tuy Từ Hàn đã cứu sống nàng nhưng không hề nghi ngờ, Từ Hàn là người của Sâm La Điện, lúc này bởi vì liên quan tới nàng mà hắn khó tránh khỏi bị Sâm La Điện đuổi giết. Mà Linh Lung Các là chỗ duy nhất có thể bảo vệ hắn, bởi vậy nàng theo bản năng giấu đi thân phận của Từ Hàn, muốn đưa hắn mang về Linh Lung Các. Nhưng nàng mới nói xong lời này, lúc xoay người lại đã phát hiện chỗ mà Từ Hàn vừa mới đứng lúc nãy, giờ phút này đã không còn bóng người…

“Ân? Người đâu?” Nàng căng thẳng trong lòng lại thêm có chút nghi hoặc.

“Có lẽ vị thiếu hiệp kia cũng không muốn gây phiền hà cho chúng ta nên đã rời đi rồi. Nếu như lần sau có duyên gặp được, chúng ta nhất định phải cảm tạ thật nhiều.” Nam tử Hồng Tính nhìn thấy vẻ khác thường của Tần Khả Khanh, gã vội vàng mở miệng an ủi.

“Ân…” Tần Khả Khanh khẽ gật đầu, nhưng chẳng biết vì sao trong lòng lại có chút phiền muộn khó hiểu.

Từ Hàn thực sự đã rời đi rồi, sau khi hắn xác nhận Tần Khả Khanh đã thoát khỏi nguy hiểm liền quay người rời đi.

Hắn cũng đã từng nghĩ đến việc tìm đến sự bảo hộ của Linh Lung Các, có điều mặc dù tâm tư của Tần Khả Khanh đơn thuần nhưng tông môn đệ nhất Đại Chu như Linh Lung Các cũng sẽ như thế sao? Chỉ cần nghĩ kĩ một chút thì thân phận của Từ Hàn đã cực kỳ khả nghi, vào Linh Lung Các có thể nói là dê vào miệng cọp chỉ sợ cũng không đủ.

Từ Hàn hiển nhiên không thể bốc lên chuyện nguy hiểm như thế này.

Bởi vậy hắn chỉ còn một con đường duy nhất, chính là trốn!

Theo hắn biết thực lực của Sâm La Điện trải rộng trên toàn bộ Đại Chu, biện pháp tốt nhất để hắn thoát khỏi Sâm La Điện đuổi giết chính là rời khỏi Đại Chu, đi tới những nơi tiếp giáp với vương triều Đại Chu như Hạ quốc hoặc Trần quốc, hoặc có thể trốn vào vùng đất Man di Nam Cương, cũng có thể là lẫn vào bên trong Yêu tộc đông đúc ở phía Tây Thập Vạn Đại Sơn. Nhưng những chuyện này cũng không hề đơn giản. Lúc này có thể rời khỏi Sung châu được hay không đã là ẩn số đối với Từ Hàn nên hắn cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Mới đi được hơn hai mươi dặm sau khi ra khỏi trấn Cốc Bằng, Từ Hàn bỗng nhiên đứng lại, dường như hắn đã cảm nhận được điều gì đó, trường kiếm đặt ở trên lưng bị hắn đột nhiên lấy ra.

“Không thể tưởng được lại tới nhanh như vậy.” Hắn thì thào lẩm bẩm như vậy nhưng khóe miệng lại phác họa ra nụ cười lành lạnh, mũi chân hắn vào lúc đó chỉa xuống đất, thân thể đột nhiên chui vào rừng rậm không xa chỗ đó, hắn biết rõ địch đông ta ít, liều mạng cũng không phải là hành động sáng suốt, chỉ có thể dựa vào ưu thế của mảnh rừng rậm này để giết chết từng người, mới có thể đoạt được một con đường sống.

Mà cũng đúng như Từ Hàn dự đoán, sau khi hắn nhảy vào rừng rậm kia lại có mấy cái bóng đen từ đằng xa thoát ra đi theo hắn vào rừng rậm.

Bảy ngày sau.

Chỗ tiếp giáp giữa Sung châu và Từ châu.

Một thiếu niên mặc áo đen, toàn thân là máu chật vật lê bước ở trên đường nhỏ trong rừng, quần áo trên người hắn tả tơi, phía trên thân thể giăng đầy vết thương, thần sắc trên mặt lại càng tái nhợt nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một cỗ điên cuồng giống như thú dữ.

Hắn vẫn tiếp tục chạy.

Dù cho bước chân của hắn tập tễnh.

Dù cho tốc độ của hắn không thể so sánh với những truy binh ở phía sau kia.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục chạy, trên mặt đất những nơi hắn đi qua bị kéo ra một đường vết máu dài đến giật mình, dường như có thể khiến cho máu của hắn chảy hết.

Nhưng hắn vẫn không hề lựa chọn từ bỏ.

Đúng vậy, hắn không muốn chết.

Hắn vẫn muốn tiếp tục sống. Cho nên hắn cố chấp kéo lấy thân thể của mình tiến về phía trước.

Hơn mười tên áo đen đang theo sát phía sau hắn, bọn chúng dường như có chỗ kiêng kị đối với thiếu niên áo đen đã là nỏ mạnh hết đà này, bởi vậy chỉ lựa chọn đuổi theo từ rất xa mà không cưỡng ép xuất kích.

Bọn chúng đã liên tục tổn thất hơn ba mươi vị Tu La ở trên người thiếu niên này.

Thiếu niên từ bên trong Tu La tràng đi ra như bọn chúng, nhưng lại có được một cỗ điên cuồng đủ để cho những người liều mạng như bọn chúng hoảng sợ.

Trên đường nhỏ trong rừng, thiếu niên mặc áo đen vào lúc đó chật vật tiến về phía trước.

Hắn đại khái có thể đoán được chủ ý của những Tu La sau lưng kia, nhưng hắn thật sự không còn bất kỳ phương pháp xử lý nào để có thể hóa giải tình cảnh nguy hiểm lúc này.

Truy đuổi như vậy cũng chỉ duy trì trong thời gian khoảng một khắc.

Đám Tu La giống như sói dữ phía sau hắn chợt bắt đầu chuyển động, cùng lúc đó đồng loạt bay người về phía trước.

Bọn chúng nhìn ra thiếu niên kia đã kiệt lực.

Thiếu niên kia đã là nỏ mạnh hết đà vào lúc đó cắn răng một cái dùng một tia khí lực cuối cùng rút kiếm muốn ngăn cản, nhưng rốt cuộc hắn vẫn cực kỳ yếu ớt, một kiếm quay ngược lại càng yếu đuối vô lực. Mà những Tu La kia vốn dùng khỏe ứng mệt đương nhiên sẽ không sợ hắn.

“Muốn chết!” Vị Tu La xông vào trước tiên kia phát ra một tiếng hét to, kiếm sắc trong tay mang theo thế tàn bạo đánh tới, chém xuống cả cánh tay phải lẫn kiếm trong tay thiếu niên kia.

Màu máu đỏ tươi và cực nóng bắn ra tung tóe từ cánh tay phải của hắn, thời gian vào lúc này dường như ngừng lại, hắn sững sờ quay đầu nhìn cánh tay phải của mình đã đứt, trong đầu một hồi nổ vang.

Khi đó khóe mắt hắn mơ hồ trông thấy con đường nhỏ ở bên cạnh, dường như có một vị lão nhân đang ôm một con mèo đen xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.

Hắn cũng mơ hồ rằng tất cả chuyện này chỉ là cảm nhận sai lầm của hắn, nhưng lúc này một hồi cảm giác choáng váng ùn ùn kéo đến nên hắn hiểu được mình đã kiệt lực.

“Đi mau.” Hắn nói như vậy đối với lão nhân đang chậm rãi đi về phía mình, hắn biết rõ nếu như lão nhân kia nhìn thấy tình cảnh như vậy sẽ khó tránh khỏi bị Sâm La Điện diệt khẩu, hắn đã rơi vào con đường chết nhưng vẫn không muốn liên lụy lão nhân kia.

Vừa mới nói xong lời này, hắn cũng không thể gượng được nữa, thân thể nghiêng một cái rồi ngã xuống tại chỗ.

Đám Tu La xông tới, một tên nam tử trung niên bộ dáng thủ lĩnh thò tay dò xét tình trạng của thiếu niên kia, sau khi xác định hắn thực sự đã hôn mê, thần sắc trên mặt nam tử trung niên kia hơi buông lỏng.

“Mang về đi, bề trên muốn hắn còn sống.” Y nói với những đồng bạn của mình như vậy, trong đám người mặc áo đen chung quanh liền có hai người cất bước ra, nhìn dáng dấp muốn nhấc thân thể người thiếu niên kia lên.

“Dưới ban ngày ban mặt, chư vị làm việc như thế, phải chăng có chút không thích hợp?” Mà đúng lúc này một thanh âm ôn hòa chợt vang lên.

Những Tu La kia hoảng hốt, đồng loạt rút đao nhìn chằm chằm về phía thanh âm kia truyền đến, đã thấy phía sau bọn chúng có một vị lão giả đang đứng ôm ấp một con mèo đen từ lúc nào.

Lão giả bộ dáng bình thường, trên mặt đã chằng chịt nếp nhăn, trên lưng vác theo một vật dài được bọc trong vải màu trắng, lúc này đang híp mắt, cười tủm tỉm nhìn bọn chúng.

Lão đột nhiên xuất hiện lại giấu diếm được tai mắt của những tên Tu La ở đây, những Tu La kia hiển nhiên cũng không phải là kẻ ngu dốt, mơ hồ ý thức được lão giả này không tầm thường.

“Sâm La Điện đang làm việc, xin các hạ chớ nên xen vào việc của người khác.” Tên Tu La cầm đầu kia tiến lên một bước, liếc nhìn lão giả rồi trầm giọng nói ra.

Trong suy nghĩ của y bất kể lão giả này có địa vị như thế nào, chỉ cần nghe thấy danh hào Sâm La Điện, nói chung đều có chút kiêng kị.

“Ồ?” Rốt cuộc giống như dự liệu của y, lúc nghe đến ba chữ Sâm La Điện, nét mặt lão nhân biến đổi, dáng vẻ có lẽ đã hiểu ra.

Nhưng bọn chúng vẫn không kịp thả lỏng một chút.

Một đường ánh sáng lạnh lẽo chợt hiện lên, thân thể mọi người ở đây đều chấn động, chỉ sau mấy hơi thở chỗ cổ bọn chúng chợt xuất hiện một đường vết máu, rồi sau đó màu máu đỏ tươi hiện lên, bọn chúng vẫn chưa kịp phát ra tiếng thì thân thể đã dồn dập ngã xuống đất.

“Chính là Sâm La Điện, thứ mà lão phu úp bô ỉa ba mươi năm ư?”

Lão nhân kia vẫn híp mắt như trước, đứng sừng sững trong vũng máu, tay không ngừng vuốt ve mèo đen trong ngực, chậm rãi nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN