Vài Lần Hồn Mộng
Chương 4: Một giấc mộng say 4
Mà nếu muốn đi về không thể chạm vào vật còn sống ở thế giới này.
Hiển nhiên, đại hiệp áo đen còn sống.
Khi hắn thét lên”Thương Tiêu, muốn ta trả lại nữ nhân của ngươi phải dùng Tử Đàn để đổi!” Khi những lời này được nói ra. Ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn tuyệt vọng.
Tên bắt cóc tống tiền này cư nhiên không thăm dò tình huống mà đã bắt trói ta lại!
Căng thẳng ở ngoài động một cái canh giờ trôi đi rất nhanh. Thương Tiêu lại ngay cả cửa động cũng chưa chuyển bước ra tới.
Các trưởng lão U Đô Sơn đều xanh mặt vây quanh đại hiệp áo đen. Ta đã kiên trì không được nữa, cây đuốc sáng chói giống như đốt ta, nếu không phải có đại hiệp áo đen làm khung dựa, phỏng chừng ta đã sớm ngồi phịch ở trên mặt đất.
Vu nữ nhìn dáng vẻ sắp chết của ta, quyết đoán nói: “Nhảy xuống vực!”
Ngoài Hàn Ngọc Động chính là một chỗ rất rộng, đại hiệp áo đen bị các trưởng lão làm cho tiến tới gần vách núi, chỉ cần ta thừa dịp hắn không phòng bị, dùng một chút ám chiêu hẳn là có thể đạt tới hiệu quả “Đồng quy vu tận” (chết cùng nhau).
Vu nữ nắm tay của ta cùng nhau nhảy xuống, lúc thoát khỏi đại hiệp áo đen, vu nữ sẽ sử dụng pháp thuật. Ta là có thể bình yên về nhà.
Tuy rằng nguy hiểm, không chấp nhận có một chút sai sót, nhưng ta hiểu được, muốn về nhà, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Thế nhưng……
“Chờ một chút đi.” dưới đáy lòng ta nhẹ giọng cầu xin vu nữ. Nhìn chằm chằm cửa động đen tuyền, mồ hôi ẩm ướt lòng bàn tay. Chờ một chút, có lẽ sẽ xảy ra chuyện không giống dự liệu.
Thời gian không tiếng động chậm rãi chảy qua, ở bên tai ta tựa hồ ngưng tụ thành tiếng vang “Tí tách”.
“Này!” Giọng nói của Vu nữ có chút vội vàng xao động, “Ngươi phải biết rằng, ta không thể đợi lâu ở trong này.”
“Đợi lát nữa một chút……” Có lẽ hắn sẽ ra đến đây. Cắn răng, ta nhìn cửa động không hề có động tĩnh gì, hắn sẽ ra tới.
“Nhan Nhược Nhất, ngươi tội gì lãng phí chính mình như vậy? Ngươi thích tự ngược như vậy sao?”Lời nói của vu nữ giống như roi da, đánh vào trong lòng ta đến rét run. Nắm tay càng siết chặt, nhưng ta lại tìm không ra một câu, một chữ để phản bác vu nữ. Chỉ có một lần một lần cầu xin, chờ một chút, đợi lát nữa một chút……
Tiếng “Tí tách” của thời gian càng phát ra vang dội, giống một cái dùi, đang chờ đợi mỗi giời mỗi khắc, vang dội đánh vào trong lòng.
Hắn như thế nào lại mặc kệ ta?
Vu nữ nhịn không được chửi ầm lên: “Hey, nam nhân cái gì! con mẹ nó ngươi rốt cuộc có đi hay không, ngươi còn muốn chờ đợi như vậy?”
Hắn như thế nào có thể không lo cho ta?
Dòng thời gian trong lòng dường như ngừng lại. Với một dáng vẻ tuyệt vòng cắm rễ ở huyết mạch. Cuối cùng ta nhắm mắt lại, không đành lòng lại nhìn về phía cửa động tĩnh mịch kia.
Dưới chân mềm nhũn, cả người xụi lơ ở trong lòng ngực của đại hiệp áo đen, thân mình đại hiệp cứng đờ, sau đó cười nhạo một tiếng: “Thương Tiêu, xem ra ngươi tuyệt không hiểu biết con người rất yếu ớt.”
Trưởng lão đối diện nhìn ta cuối cùng nuốt xuống một hơi, nhất thời có chút ồn ào.
Ta xem thấy bọn họ mỗi người đều la hét to với đại hiệp áo đen cái gì đó, lồng ngực của đại hiệp áo đen đã nhẹ nhàng chấn động, giống như đã nói cái gì đó. Nhưng mà tất cả giọng nói tiến tới tai ta đều trở thành từng trận vù vù.
Hắn thật sự mặc kệ ta.
Thì ra ở trong lòng hắn, ta có khoảng cách xa xôi như thế với Tử Đàn.
A, nói không chừng mục đích ta đến thế giới này chính là vì cứu Tử Đàn tỉnh lại, làm cho nàng cùng Thương Tiêu lại tiếp tục tình duyên trước đây, từ nay về sau liền phỉ dực song phi (như chim liền cánh), vĩnh kết……
Vốn là đang muốn chê cười để cố gắng ổn định tâm tình của mình, nhưng càng nghĩ càng chua sót. Không biết sao, nhưng trong lòng lại sinh ra một tia đoạn tuyệt hoàn toàn.
Nhìn song nguyệt đang dần dần nhô lên trên trời, trí nhớ bỗng nhiên trở lại buổi tối song nguyệt cùng tròn. Lần đầu tiên ta nhìn thấy Thương Tiêu biến hóa thành bộ dáng con người.
Tóc màu bạc như tơ, áo trắng hơn tuyết.
Hồng nguyệt đỏ tươi như máu cùng lam nguyệt yên lặng như nước ở trong đôi mắt màu tím của hắn thay nhau luân chuyển làm mê hoặc lòng người. Trong đôi mắt màu tím tinh tường in lại biểu hiện giật mình ngạc nhiên của ta.
Khóe môi của hắn rõ ràng gợi lên độ cong. Ở chỗ sâu trong đồng tử cũng một mảnh hư vô. Chính vì mảnh hư vô kia, làm cho ta không dừng bước mà nhảy vào, sau đó trơ mắt nhìn thấy chính mình, lún sâu vào bùn.
Thế nhưng đủ rồi……
Thật sự đủ rồi.
Ta hít sâu một hơi, cười nói: “Đại hiệp, ngươi nhìn còn chưa hiểu tình huống sao?” Giọng nói của ta mỏng manh mà khản đặc, lại thành công đánh gãy cuộc nói chuyện giữa hai bên.
Trong lúc nhất thời lực chú ý của mọi người đều tụ tập ở trên người ta.
Ta cười. Ta chán ghét bị người chú ý, ở trước mắt bao người cuối cùng ta sợ hãi đi sai bước nhầm, trở thành trò cười của người khác. Lên tiếng trước công chúng ta sẽ cảm thấy lo lắng bất an.
Thế nhưng bây giờ không sao cả, như thế nào đều không sao cả.
Người khác nhìn thế nào lại cũng có quan hệ gì với ta đâu? Ta chỉ tự mình làm việc của ta thôi.
“Thương Tiêu đại nhân như thế nào sẽ vì người không quan trọng như ta, đem Tử Đàn giao cho ngươi đây?”
“Không quan trọng?” Hắc đại hiệp cười nhạo một tiếng, “Trong Phù Vân Các lại cho kẻ không quang trong ở?” lúc này ta mới phát hiện thì ra giọng nói của kẻ cướp rất êm tai. Hơi hơi ngửa đầu về phía sau, nhìn thấy hắn tinh giản đường cong trên mặt, ừ, người này khẳng định rất tuấn tú.
Nhưng mà, đáng tiếc……
Hình như hắn không biết Phù Vân Các sớm thay tên là Nhan La Điện, hắn cũng không biết, ở trong lòng Thương Tiêu, Tử Đàn cùng ta quả thực chính là khác nhau một trời một vực.
“Như vậy, ta chính là cái ngoại lệ kia chứ.” Lời còn chưa dứt, thân hình của đại hiệp áo đen rung mạnh lên. Tựa hồ bị cái gì chấn động một chút.
Nhưng ta không cách nào tự hỏi nguyên do trong đó.
Ánh mắt lưu luyến ở cửa Hàn Ngọc Động, nắm chặt tay vu nữ. Sau đó, mạnh mẽ tránh về phía trước. Ta vốn tưởng rằng đại hiệp áo đen sẽ sợ giết ta mất đi con tin, khi ta đột nhiên”tập kích” xuống phía dưới, theo bản năng cầm dao lùi về sau. Không nghĩ tới chính là, hắn giống bị hoảng sợ, cư nhiên trực tiếp buông ta ra.
Ta không rảnh quay đầu nhìn hắn, chân sau co lên, đá thẳng về hướng nam tử, ra chiêu cực kỳ hạ lưu, nhưng cực kỳ hữu hiệu. Đại hiệp áo đen không ngờ ta chẳng những không chạy, còn “hạ lưu” như vậy, vội lắc mình né tránh. Ta thừa dịp thế hắn lắc mình tránh ra, đưa chân ra đánh về phía hắn.
Các trưởng lão trải qua hàng trăm trận chiến đều bị cách đánh như vậy sợ ngây người. Nhiều người như vậy nhưng lại không ai tiến lên giúp một lần, trơ mắt nhìn thấy nữ nhân như điên chống lại một nam nhi tám thước trên đỉnh U Đô Sơn.
Đỉnh Hàn Ngọc ở trên U Đô Sơn, dưới đỉnh Hàn Ngọc là sông Quỷ Khốc.
Giữa sông Quỷ Khốc nghe thấy quỷ khóc, nước mắt rơi đó có thể thiêu đốt xương cốt con người thành tro bụi.
Mới lên U Đô Sơn ta từng nghe Thủ Nhân Ca này, nghe nói là đoạn vực phía sau U Đô Sơn là hạ lưu của sông Quỷ Khốc. Trong nước sông hàng năm chướng khí bốc lên. Người bình thường ngã xuống là tuyệt không đường sống.
Lệ khí dưới chân núi từng trận đập vào mặt, thổi lên làm hai mà ta cảm thấy rất đau.
Không ai biết ta đi nơi nào, bọn họ chỉ biết cho rằng ta đã chết. Rơi xuống trong sông Quỷ Khốc, xương cốt không còn.
Bụng dưới đau quặn, nhìn thấy đỉnh U Đô Sơn càng ngày càng xa, rốt cục hốc mắt của ta ẩm ướt. Cuối cùng liếc mắt một cái cũng không thấy được rồi sao? Không thấy được rồi sao?
“Nắm chặt.” Vu nữ hét lớn một tiếng, mãnh liệt kéo cảm giác trở về. Ta giống như bị cuốn vào một lốc xoáy, càng không ngừng xoay tròn, lay động. Sau đó rõ ràng cảm giác được một thứ gì đó từ thân thể mình tách ra.
Ánh sáng màu trắng chói mắt, vụt thoáng qua làm người ta hoa cả mắt, vô số cảnh tượng xẹt qua ta trước mắt, vui vẻ, khổ sở, tình cảm mãnh liệt, sự yên lặng, hung hiểm, duy mĩ…… Tất cả hình ảnh đều biến thành ánh sáng lấp lánh, càng lúc càng nhanh biến mất khỏi tầm nhìn của ta. Dần dần ý thức của ta mơ hồ.
Thương Tiêu.
Thương Tiêu.
Thương Tiêu, Thương Tiêu, Thương Tiêu!
Thương Tiêu……
Tiêu hồ ly…… Tiêu hồ ly……
Ngươi đi chết ở nơi nào rồi?
“A!” Ta khàn giọng kiệt lực thét chói tai đi, tiếng nói bị gió xé rách càng ngày càng kịch liệt, nước mắt bị không khí tái nhợt bóp vỡ.
Không ai nghe. Không ai thấy.
Thương Tiêu, lần này ngươi là thật sự không tìm thấy ta.
Trong mơ mơ màng màng, ta giống như thấy một bóng dáng màu trắng bay nhanh đánh về hướng mình.
Có lần, ta hỏi qua hắn”Ngươi sợ chết không?”
” Cả đời Thương Tiêu có sợ cái gì.” Nói năng có khí phách như vậy. Nhưng hiện giờ, ngươi vì sao nhíu chặt mày, lại vì sao sắc mặt tái nhợt? Thương Tiêu, ngươi sinh ra không biết sợ, như thế nào có ánh mắt tuyệt vọng sợ hãi như vậy, giọng nói bất lực khẩn cầu như vậy:
“Nắm lấy ta!”
Không đúng, Thương Tiêu biết phẫn nộ, biết đau lòng, biết bất đắc dĩ, cũng không biết bất lực cầu xin.
Hắn quá cường đại, không biết bất lực.
“Tay!”
Cho tới nay, ta đuổi theo bước chân của ngươi, cuối cùng lại phát hiện, ngươi cũng chưa hề nghĩ đến vì ta mà dừng lại. Mà bây giờ, rốt cục ta cũng mất đi dũng khí đưa tay.
Tay hắn nhanh chóng chạm đến đầu ngón tay dường như trong suốt một nửa của ta. Kéo khóe môi, ta phất tay, “Ba” vang lên một tiếng nhỏ, đem tay của hắn đánh ra. Vô lực lại vô cùng quyết tuyệt.
Lần này bất ngờ không kịp phòng bị, cú đánh làm cho biểu biện của hắn giật mình ngẩn ra, trong nháy mắt đôi mắt dại ra.
Còn không kịp chờ hắn phản ứng, vu nữ nắm chặt lấy tay ta. Ta mỉm cười, lại thấy hắn hoảng sợ nhào tiến lên, lại chỉ bắt được ống tay áo đã trở nên trống rỗng của ta.
“Nhan Nhược Nhất!” khàn cả giọng kêu gọi như thế, là giọng nói đầu tiên ta nghe được ở thế giới này, cũng là giọng nói cuối cùng ta nghe được.
Ngươi sẽ đau khổ sao?
Kỳ thật, ta là hy vọng ngươi đau khổ.
Ta thậm chí có chút hy vọng ngươi đau khổ, giống như ta, đau đớn……
Sáng sớm ánh nắng tươi sáng.
Một bàn tay tái nhợt từ trong chăn vươn ra. Chạm đến di động ở đầu giường lại rụt trở về. Chỉ chốc lát sau “Alo, 120 phải không? Tôi cần phải được truyền máu gấp……”
Không phải mộng, đau đớn như vậy, như thế nào lại chính là một giấc mộng? Đây là đau xót lớn nhất của ta cũng là ký ức đẹp nhất.
Một tháng sau
“Đến đây, Nhược Nhất hát với mình bài đầu đi.” Các bạn ta ba chân bốn cẳng đem ta đẩy lên phía trước. Một bài 《đến chết cũng phải yêu》tiếp tục thét. Giọng hát đã sắp khàn khàn rồi. Hát mệt mỏi. Mọi người lại điên rồi dường như bắt đầu rót rượu cho nhau.
Chỉ chốc lát sau, đầu của ta tựa như bị người ta đánh một gậy choáng vàng mồng mồng.
Ngọn đèn u ám. Ta cười khờ xụi lơ ở trên sô pha nghe bạn ta tiếp tục thét ca, nhìn thấy bọn họ tiếp tục uống rượu. Đô thị say như chết, người say như chết.
Một hồi phát tiết.
Nhưng bất luận hôm nay biến thành thê thảm cỡ nào, ngày mai như trước phải đánh thức lý trí của mình cho tỉnh táo, quy củ. Cuộc sống vẫn như trước.
Ta nghĩ, tựa như cơn mộng kia—— đúng như lời vu nữ nói, đó chính là một giấc mộng của ta, ở trong thế kỷ 21, ta chỉ là say rượu sau bị bạn đưa về nhà, ngủ một buổi tối. Ai cũng không biết ta đã trải qua chuyện kinh tâm động phách như thế nào.
Âm nhạc đột nhiên an tĩnh lại. Trong hơi thở suy sút, không biết là ai, với giọng hát không dùng được, cất hát bài:
Xuân đi thu đến hoa tàn hoa nở
Trí nhớ chôn sâu trong biển lòng kia
Cái gọi là dây dưa chính là thương tổn
Không ai đi dẫn nước tất cả đều thay màu thành đen trắng
Chỉ là em còn chưa thể buông ra, đối với anh rất ỷ lại
Chỉ là em còn không thể đủ nghị lực để buông tay
Chỉ là em còn chưa thể buông ra, nỗi lòng lo lắng
Đã quên anh từng phụ bạc em
Trên một đường đời bao nhiêu trần ai
Yêu là ai trả, nợ còn của ai
Quyết định tỉnh lại né tránh thương tổn
Mà vận mệnh an bài đã không cách nào sửa đổi
Chỉ là em chưa thể buông ra, cho em niềm vui
Chỉ trách em đã không thể bày tỏ
Chỉ là em chưa thể buông ra, chờ mong đối với anh
Không thể bỏ qua sự tồn tại của chân tình
Chẳng biết làm sao, nước mắt của em cứ như vậy rơi xuống. Thậm chí không để cho em thời gian phát hiện.
Chỉ là em chưa thể buông ra, đối với anh rất ỷ lại
Chỉ là em chưa đủ nghị lực để buông tay
Chỉ là em còn chưa thể buông ra, nỗi lòng lo lắng
Đã quên qnh sớm đã phụ bạc em
Chỉ là em chưa thể buông ra, cho em niềm vui vẻ
Chỉ trách em chưa thể bày tỏ
Chỉ là em chưa thể buông ra, chờ mong đối với anh
Không thể bỏ qua sự tồn tại của chân tình,
——《 Buông ra 》 Ái Nhạc Đoàn
Rốt cuộc nhịn không được. Ta giống như đứa trẻ lạc đường, đem những điều chưa thể từ bỏ cùng với sự sợ hãi hóa thành nước mắt và gáo thét. Tức giận đem hoa quả trên bàn, chén rượu đều hất xuống đất.
Ta nắm lấy tóc kiệt sức thét chói tai, sau đó nằm xuống một đống hỗn độn trên mặt đất gào khóc.
(NV: Wa! Đáng sợ quá)
Sau một tháng bình tĩnh, rốt cục ta bùng nổ rồi.
Các bạn bị dọa không nhẹ, chỉ có một nữ tử uống cũng không ít hơn ta đã chạy tới kéo ta, nói: “Đừng khóc, tỷ tỷ mang ngươi đi quán ăn đêm làm dịu làm dịu.”
Ta lau nước mũi nước mắt. Khí phách hào hùng vung tay hô to: “Lão nương cần ba người, ngược chết một người, đâm chết một người. Còn có một người, còn có một người…… Ô, mang về nhà làm canh suông mì sợi cho ta.” Nói xong ôm nàng kia lại khóc rống lên.
Mọi người lấy lại tinh thần, cười vang kéo hai chúng ta ra. Ta tránh mọi người, một mình hăng hái uống rượu. Ta chỉ là muốn say. Sau đó mơ lại một giấc mộng mà thôi.
Bởi vì giấc mộng kia đã hoàn toàn kết thúc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!