Vài Lần Hồn Mộng
Chương 34
Nhan Nhược Nhất cùng Thương Tiêu đi vào cả một ngày rồi, một chút động tĩnh ở bên trong cũng không có. Làn sương mù này cũng không tiến lên thêm một tí nào, vẫn đứng ở giữa không trung, mặc hắn dùng ma pháp công kích cũng không mảy may nhúc nhích. Ngược lại ma pháp của hắn đánh vào bên ngoài kết giới sương mù đó, đều như bị hấp thu lại.
Mạc Mặc tức quá chửi thề ‘má nó’.
Mới vừa rồi rốt cục Thương Tiêu dùng phương pháp gì để xông vào!
Lúc đó hắn giận dữ một cước đá vào phía trên kết giới, chuyện lạ đã xảy ra. Kết giới to lớn đồ sộ vẫn đứng bất động đó bị hắn động võ mà nứt ra một đường.
Kết giới………Cư nhiên bị ngoại lực vật lý công kích mà nứt ra?
Mạc Mặc không thể tin trừng lớn mắt nhìn, chẳng lẽ nói chân hắn càng có lực công kích hơn so với ma pháp?
Tính tình của Mạc Mặc không thích nghĩ ngợi nhiều, thấy tấn công bằng cách đá vào nó có tác dụng, hắn liền đá thêm một cái vào phía trên kết giới, vết rạn vỡ vụn một mảng lớn, làn khí màu đen từ khe nứt đó chậm rãi tuôn ra bên ngoài, một cổ linh lực cũng đi theo ra. Mạc Mặc nhạy bén phát hiện ra được, cái này đều là linh lực mình mới dùng công kích kết giới. Nghĩ nhất định linh lực dị thế làm cho kết giới này xảy ra biến hoá, thế cho nên có thể xử dụng ngoại lực vật lý công kích làm nó nát vụn.
Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười nham hiểm: mẹ kiếp! ngươi dám nuốt linh lực của ta, mẹ kiếp dám bắt người của ta!
“Lạch cạch!” Một tiếng giòn vang, vết nứt từ dưới chân Mạc Mặc lan một đường thẳng hướng lên trên, nhanh chóng che kín cả kết giới. Mạc Mặc “Ha!” hét lớn một tiếng, cuối cùng phát ra một cơn gió lốc thành công phá nát kết giới.
Trong nháy mắt làn khí đen nổ mạnh mù mịt, tràn ngập cả không trung.
……………….
Nhược Nhất mơ hồ cảm thấy một trận chấn động mạnh. Nàng trừng mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu. Bên tai vẫn còn nghe thấy văng vẳng tiếng khóc thét của chính mình như trước. Thương Tiêu ôm nàng ngồi dựa vào thân cây. Tay của hắn đặt ở trên bụng nàng, một làn hơi lành lạnh cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong cơ thể Nhược Nhất.
Nhược Nhất suy nghĩ, bây giờ nếu không có Thương Tiêu, nàng hẳn là sớm bị những hồi ức hủy hoại đến hấp hối. Sau đó sẽ yên giấc ngàn thu trong nơi hư ảo này, chấm dứt sinh mệnh này……..
Nàng gối đầu ở trên cánh tay Thương Tiêu, liếc mắt nhìn, thấy con ngươi màu tím trong suốt của Thương Tiêu in bóng dáng của nàng, hắn nhìn chăm chú, bị nhìn chăm chú như vậy làm cho nàng cảm thấy rung động.
“Thương Tiêu.” Nàng khẽ gọi, “Chàng nói không có phương pháp phá trận, vậy chàng sẽ cứu ta như thế nào?”
“Ta đang cứu nàng.” Hắn trả lời thật tự nhiên.
“Thế nhưng, chàng nói hồi ức sẽ lặp lại một lần lại một lần. Nếu sau này ta vẫn còn như vậy, chàng vẫn dùng yêu lực giúp ta khai thông huyết mạch sao?”
Thương Tiêu ngầm thừa nhận.
Nhược Nhất nhếch miệng cười: “Nếu lúc yêu lực của chàng bị hao hết, đến lúc đó, chàng ra không được, ta cũng ra không được……..”
“Ta vẫn ở cùng nàng.”
Hắn nói, ta vẫn ở cùng nàng.
Hắn đi vào, chính là có tính toán muốn cùng nàng chôn thân trong nơi hư ảo này sao? Thì ra, hắn nói “Sẽ vẫn luôn ở đây.” là ý tứ này. Một mực muốn ở nơi này cùng nàng, thẳng đến khi yêu lực của hắn hao tổn hết, hai người cùng nhau chết ở chỗ này.
Tiếng nói của Thương Tiêu vẫn lãnh đạm như ngày thường: “Đây là những hồi ức đau khổ nhất của nàng, lúc đó không thể ở cạnh bên nàng, cùng nàng vượt qua tất cả, ít nhất thì bây giờ có thể ở đây với nàng.”
Nhược Nhất ngẩn ra rồi sau đó hơi hơi cười mỉm, không hổ là Thương Tiêu nha, ngay cả những câu nói động lòng người như vậy mà hắn cũng nói ra đạm mạc như thế. Nhược Nhất mím môi, nàng đột nhiên rất muốn biết, Thương Tiêu nếu để ý nàng như vậy, vậy tại sao trước kia lại bức bách nàng đi cứu Tử Đàn. Rốt cuộc ở trong lòng của Thương Tiêu, giữa nàng và Tử Đàn thì ai có vị trí cao hơn?
“Thương Tiêu…….”
“Nhan Nhược Nhất” Thương Tiêu cắt ngang lời của nàng, trầm giọng nói, “Hai trăm năm trước, lúc ta đi khắp nơi tìm kiếm phương pháp cứu sống Tử Đàn, khi đó có một người lên U Đô, nói rằng hắn biết trái tim trong sáng có sức mạnh cường đại kia ở đâu.” Nhược Nhất sửng sốt, nghe Thương Tiêu nói tiếp, “Sau khi ta gặp hắn, hắn nói cho ta biết trái tim đó đang ở trong tay nàng. Sau đó lại nói cho ta biết một số chuyện của nàng và Huân Trì, mặc dù ta cũng không tin tưởng lắm, nhưng lại nghĩ đến nàng đối với Huân Trì……..” Thương Tiêu dừng một chút, thần sắc buồn bã.
“Cuối cùng bây giờ ta mới biết, quan hệ của Huân Trì với nàng hoàn toàn không phải như ta nghĩ. Mới vừa rồi nhìn thấy bóng đen kia, ta mới hiểu, thì ra, người ngày đó lên U Đô báo cho ta biết những chuyện này và những bóng đen kia đều là do ma khí chui ra biến thành.”
Nhược Nhất bừng tỉnh hiểu ra, rốt cục cũng hiểu vì sao lúc đó Thương Tiêu lại biết nàng có trái tim của Huân Trì.
Thì ra, tất cả đều là do ma khí thấm ra trên mặt đất quấy phá!
Sau khi Nhược Nhất mang trái tim của Huân Trì ra khỏi Không Tang, linh lực của Không Tang tất nhiên là giảm đi, làm cho ma khí có thể biến hoá thành hình người. Những ma khí biến thành hình người nhất định là đã đoán Nhược Nhất sẽ mang trái tim của Huân Trì đi. Nhưng bọn chúng lại không tra ra Nhược Nhất đã đem giấu trái tim đó ở đâu. Cho nên, bọn chúng muốn mượn tay của Thương Tiêu huỷ diệt trái tim kia, làm cho nguồn gốc của linh lực trấn áp bốn phương hoàn toàn biến mất, sau đó cởi bỏ phong ấn cho đám yêu thú thượng cổ!
Thương Tiêu nói: “Lúc đó, sức khỏe của Tử Đàn đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa, ta nhiều lần tìm không thấy cuối cùng mới biết là do nàng đem cất giấu, nghĩ đến nàng thế nhưng vì một vật của người đã chết mà cố chấp……….” Bàn tay của Thương Tiêu đang đặt trên bụng Nhược Nhất hơi hơi dùng sức, Nhược Nhất đưa mắt nhìn hắn.
Hắn……….Ý tứ của Thương Tiêu là, khi đó hắn nổi giận với nàng, là bởi vì hắn ghen sao?
“Khi đó, ta cũng chưa từng biết được nơi đây có chuyện như thế xảy ra.”
Thương Tiêu có vẻ rất khó khăn khi nói ra lời này.
Lấy địa vị cùng năng lực của hắn, hắn cũng không cần phải đi giải thích này nọ. Mà hắn vốn là có thói quen thờ ơ với mọi chuyện. Trên thế gian này, lời đồn đãi chuyện nhảm nhí như thế rất nhiều, hắn sớm đã không còn để ý người khác nhìn hắn như thế nào. Công lao sự nghiệp lớn hơn thì cũng vậy thôi, thị phi đúng sai, hắn chỉ tin tưởng bản thân mình. Lại càng không để ý người khác có hiểu lầm hắn hay không.
Nhưng mà hôm nay hắn lại muốn giải thích với Nhược Nhất, mặt dù lời giải thích này của hắn, đặt ra ở hoàn cảnh trước mặt cũng không còn ý nghĩa gì.
Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Nhược Nhất khẽ lay động, độ cong của khóe môi có chút rung động của cảm xúc.
Thương Tiêu đột nhiên hỏi: “Khi đó nàng rời đi……..Là bởi vì ta buộc nàng dùng trái tim đi cứu Tử Đàn sao, cho nên nàng hận ta?”
Nhược Nhất sửng sốt, lúc này mới nhớ ra Thương Tiêu cũng không biết lúc đó nàng đã dùng máu của chính mình để cứu Tử Đàn.
Nàng nói: “Không phải.” Trong đầu lại hiện lên ngày ấy ống tay áo của hắn lướt qua, rời khỏi bàn tay nàng, lại hiện lên hình ảnh cửa động đóng im ỉm kia, nàng nhắm mắt, rốt cục thừa nhận,” Lúc đó, ta chỉ là ghen tị đến tuyệt vọng thôi.”
“Bởi vì thời điểm ta bị người ta bắt, chàng lại lựa chọn canh giữ ở bên cạnh nữ nhân kia. Ta sợ hãi trong lúc sống còn, chàng sẽ bảo vệ nàng ta. Ta từng nghiền nát tự tôn còn xót lại của mình cầu xin chàng quay đầu nhìn lại ta một lần, chàng cũng không quay đầu mà lựa chọn đi đến bên cạnh nàng ta.” Nhược Nhất thản nhiên nói xong: “Thương Tiêu, có lẽ chàng không biết, trước kia, nguyên nhân mà ta ở lại chỗ này, tất cả cũng chỉ vì chàng, có thể mỗi ngày thấy chàng, nói chuyện với chàng. Là tất cả hi vọng của ta. Muốn ở một chỗ cùng với chàng, cho nên ta quyết tâm từ bỏ tất cả những gì mà ta có, thậm chí dự định nửa đời sau đều trải qua ở nơi máu tanh này. Ngay cả ta cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, một người không tim không phổi như Nhan Nhược Nhất ta cư nhiên lại yêu sâu đậm một yêu quái. Mặc dù lúc ta biết chàng sẽ vì một nữ nhân khác mà hi sinh ta, ta cũng luyến tiếc oán hận chàng một chút, càng luyến tiếc không nỡ quên chàng. Thế nhưng trong lòng chàng chỉ có Tử Đàn. Thương Tiêu………..” Nhan Nhược Nhất run rẩy hỏi: “Những tình cảm mà ta dàng cho chàng, thật sự là chàng không nhìn ra dù chỉ là một chút sao? Hay phải nói, chàng cảm thấy ta như thế nào cũng đều không sao cả?”
Thương Tiêu sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt thay đổi mấy lần, hắn mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại im lặng không lên tiếng.
“Lúc đó khi rời đi, là ta sợ hãi chàng sẽ mở miệng đuổi ta đi trước.”
Thương Tiêu mím chặt môi, Nhược Nhất cảm giác được bàn tay đặt trên bụng của nàng từ từ trở nên cứng ngắc, Nhược Nhất bình tĩnh nhìn chằm chằm Thương Tiêu, “Hiện tại, ta lại có chút không cam lòng.”
Nàng đưa tay phủ lên bàn tay của Thương Tiêu, từ từ nắm chặt bàn tay của hắn, trong lòng Nhược Nhất cố lấy dũng khí: “Nhan Nhược Nhất cũng không phải là người mù, lại càng không phải là ngu ngốc, Thương Tiêu, ta biết trong lòng chàng cũng có tình cảm với ta. Bây giờ ta lấy dũng khí cuối cùng hỏi chàng. Thương Tiêu, đừng thích Tử Đàn nữa, ta muốn ở bên cạnh chàng, ta muốn vì chàng lại từ bỏ tất cả một lần nữa.”
“Cho nên, chàng đừng thích Tử Đàn nữa. Được không?”
____
NV: Có lẽ bạn thấy lạ khi Mạc Mặc lại được tác giả dùng từ “hắn”, là do lúc đó Mạc Mặc giả nam nên mới dùng như vậy nha!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!