Vài Lần Hồn Mộng - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Vài Lần Hồn Mộng


Chương 37


   Trên đình phía sau núi Anh Lương quả thật là một nơi ngắm trăng thật tốt.

            Đình này xây dựng trên vách núi, lại là một chỗ đất cao, bốn phía lại không có chỗ che khuất, ánh sáng song nguyệt càng rõ ràng, dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy rõ ràng sóng nước lấp lánh trong veo của con sông dưới chân núi. Côn trùng kêu vang vì thế càng tăng thêm sự yên tĩnh của màn đêm.

            Tử Đàn đào ra một cái bình ở dưới chân trụ thứ ba của đình, đặt bình lên trên bàn đá nhỏ ở trong đình, Tử Đàn cười nói: “Nhược Nhất tới đây nếm thử cái này.” Chỉ tay về phía bàn, trên bàn liền xuất hiện hai ly rượu bằng bạch ngọc. Nàng đổ một chút rượu vào ly đưa cho Nhược Nhất.

            Nhược Nhất không nghi ngờ gì, nhấp một ngụm. Lập tức một mùi thơm ngát say lòng người tỏa ra trong miệng, hình như có vị rượu mà lại giống như không có vị rượu, đầu lưỡi, cổ họng chỉ cảm thấy vị ngọt tinh khiết nhẹ nhàng khoan khoái. Mặc dù Nhược Nhất là loại người không hiểu về rượu cũng nhịn không được mà tán thưởng: “Thật sự là rượu ngon.”

            Tử Đàn mỉm cười: “Là nhờ vào thời gian cất giữ, lúc trước rượu này rất khó uống, qua hơn một ngàn hai trăm năm, tự nhiên cũng liền trở nên thơm ngọt tinh khiết.”

            Nhược Nhất kinh ngạc chỉ thiếu điều phun rượu ra. Nàng mượn ánh sáng của vầng trăng để đánh giá vật trong ly rượu.

            Hơn một ngàn hai trăm năm….. Rượu này thật sự còn có thể uống sao?

            “Lúc đó còn trẻ, mới đến Anh Lương cái gì cũng đều không hiểu, sư phụ bảo làm cái gì thì làm cái nấy. Khi đó tiểu lão nhân Anh Lương ham thích rượu, liền bảo đám đồ đệ thân thế hiển hách cùng nhau tu luyện thuật ủ rượu, với mỹ danh là học hỏi những chiêu nhỏ từ thế giới bên ngoài. Quả thật là để thỏa mãn cho tật nghiện rượu của mình. Vò rượu đào hoa này, là vò rượu đầu tiên ta ủ, khi đó tự bản thân nếm thử, quả nhiên là cảm thấy trên thế gian không có gì khó uống hơn nữa, liền dùng bí tồn thuật đem nó chôn tại đây. Mà bây giờ nếm lại, hương vị không giống trước, thật sự còn có một chút nỗi niềm hoài niệm.”

            Nhược Nhất nhịn không được tò mò hỏi: “Hơn một ngàn năm trước Anh Lương chủ có dáng vẻ giống hiện giờ không?”

            Tử Đàn cười nói: “Không, nếu như hắn có bộ dáng vô lực như bây giờ, những thế gia này làm sao bằng lòng đem con nhà mình giao cho hắn đây? Lúc trước sư phụ…… Có thể nói là nam tử đẹp nhất Cửu Châu.”

            “Nam tử đẹp nhất Cửu Châu……” Nhược Nhất im lặng, thật sự không thể liên hệ giữa một đứa nhỏ có thể nổi nóng bất cứ lúc nào với một nam tử đẹp trai.

            Quả nhiên là thời gian như phi đao, có thể lóc thịt gọt xương a!

            Tử Đàn lại rót đầy chén rượu của hai người. Có chút cảm thán nói: “Bất tri bất giác thì đã từng tuổi này, có lẽ thời gian là nguồn năng lượng mạnh nhất thế gian.” Tử Đàn nhìn chằm chằm Nhược Nhất nói, “Hai trăm năm trước, khi ta tỉnh lại ở Hàn Động. Ta vốn tưởng rằng Cửu Châu vẫn là Cửu Châu, U Đô vẫn là U Đô, Tiêu nhi của ta cũng vẫn là Tiêu nhi của ta. Cũng không nghĩ, khi ta tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, Cửu Châu và U Đô đều thay đổi, ngay cả Tiêu nhi cũng thay đổi.”

            Nhược Nhất ngưng thần lắng nghe, bàn tay không tự giác mà xiết chặt ly rượu.

            “Tiêu nhi từ khi sinh ra đã làm Vương của Cửu Châu, trưởng bối trong tộc kỳ vọng rất cao đối với hắn, cho nên yêu cầu cũng cực kỳ nghiêm khắc. Lúc hắn còn nhỏ đã đi theo các trưởng bối xử lý sự vụ trong tộc, hiếm khi tiếp xúc với người cùng tuổi, cho nên bồi dưỡng thành tính tình lãnh đạm như ông cụ non. Đối với những vật mà hắn yêu thích, ta cũng chưa từng thấy hắn biểu lộ thái độ quá vui mừng phấn khích.”

            Tử Đàn liếc mắt đánh giá nét mặt yên lặng của Nhược Nhất, bỗng nhiên nói: “Nhược Nhất cũng biết vì sao ta hiểu rõ nhưng ngày tháng trước kia của Tiêu nhi không?”

            “Giữa hai người thân thiết như thế, đương nhiên đều rõ ràng quá khứ của nhau”

            “Hôm nay, ta nói rõ với ngươi chuyện này, đỡ phải ngươi lại suy đoán.” Tử Đàn khẽ nhấp một ngụm rượu, nói: “Ta tên thật gọi là Thương Tuyết. Sau khi Thương Tiêu xưng vương, vì kiêng dè tên của hắn, liền đổi cái tên khi còn nhỏ gọi là Tử Đàn.”

            Lời nói này của nàng ta rất cạn ý, thế cho nên sau khi Nhược Nhất nghe xong nhất thời còn chưa hiểu được ý tứ của Tử Đàn. Đợi sau khi suy nghĩ cẩn thận bỗng nhiên nàng giương mắt, kinh ngạc nhìn thẳng Tử Đàn, chỉ nghe nàng ta nói tiếp:

            “Ta chính là tỷ tỷ ruột thịt củaThương Tiêu. Lớn hơn hắn năm trăm năm tuổi.”

            Tỷ tỷ ruột thịt? Nhược Nhất sửng sốt.

            “Lúc ta mới tới Anh Lương bái sư, hắn mới sinh ra ở U Đô, nghe nói ngày hắn sinh ra, lôi kiếp chín lần chín tám mươi mốt đạo sấm sét kinh thiên động địa cơ hồ đánh nát nửa đỉnh U Đô Sơn. Hắn chịu đựng được tám mươi đạo sấm sét, mẫu hậu chịu thay hắn đạo cuối cùng, chết tại chỗ. Phụ vương đổi nhủ danh cho hắn gọi là Tử Ly.”

            Nhược Nhất ngây ngốc lắng nghe. Hoàn toàn ngây dại.

            “Tiêu nhi là kỳ tài trời ban khó có được. Ta tu tập pháp thuật ở Anh Lương, cách mười năm thì có một tháng nghỉ ngơi, có thể quay về U Đô một lần. Mỗi lần gặp hắn đều có cảm giác rất kinh ngạc. Tiến bộ của hắn cực nhanh, làm cho ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng càng làm cho ta cảm thấy kinh hãi, là cảm xúc trong mắt hắn càng ngày càng trầm lặng.” Tử Đàn thở dài một tiếng, “Hắn lợi hại như thế nào, lúc đó cũng chỉ là một đứa nhỏ, lại mang nét mặt của một người từng trải, trong lòng vẫn thích chơi đùa. Ai đối với hắn dễ dàng thoải mái một chút, hắn sẽ thân thiết với người đó hơn. Khi đó trong cả U Đô, ta là người đối xử dễ dàng thoải mái với hắn nhất, cho nên xưa nay hắn cũng thích gần gũi với ta. Ta tu hành hơn ba trăm năm ở Anh Lương, sau khi trở lại U Đô, liền tiếp nhận chức đại tướng quân. Chính là chức vị Vũ La đang đảm nhiệm. Hàng năm ta đều chinh chiến bên ngoài, lại hiếm khi nói chuyện với Tiêu nhi. Lúc ta ở cùng với Tiêu nhi, sau những thời gian dài đó, cũng không còn giống như ba trăm năm trước.”

            “Nhược Nhất, ngươi biết ta ngủ trong Hàn Ngọc động bốn trăm năm, thế nhưng, ngươi có biết vì sao ta ngủ không?”

            Nhược Nhất lắc đầu, giọng nói có chút run rẩy: “Ta từng hỏi qua Thương Tiêu, hắn lại lặng im không nói. Đám tiểu yêu ở U Đô Sơn, cũng đều nói không biết.”

            “Đám tiểu yêu ở U Đô đối với chuyện năm đó kiêng kị một chút cũng là đương nhiên. Về phần Tiêu nhi……”

            Tử Đàn ngẩng đầu nhìn song nguyệt giữa không trung, ngữ khí lạnh lùng: “Khi ta ngủ say là sau một trận đại chiến, khi đó phụ vương đã qua đời, Tiêu nhi đi lên vương vị, hắn dẫn quân thân chinh. Đây chính là một trận chiến nhất định giành thắng lợi, thế nhưng lại bởi vì trong yêu tộc có một phản đồ, làm cho toàn quân mười vạn tinh binh bị diệt. Nói đến phản đồ này nhất định ngươi cũng biết.”

            Nhược Nhất hoang mang.

            Khóe môi của Tử Đàn cười lãnh đạm: “Hắn tên thật là Thương Tễ, nhủ danh là Tử Hiên. Hiện giờ chính là cung chủ Tầm Thương Cung vang danh thiên hạ, Quý Tử Hiên. Người thế gian không biết, hắn đích thực cũng là Cửu Vĩ Bạch Hồ. Hắn là anh em cùng cha khác mẹ với ta và Tiêu Nhi. Lúc trước hắn phản bội yêu tộc, kể cả chuyện lấy trộm thiên thư ở trong Bạch Môn trên đỉnh Hàn Ngọc. Hắn tiết lộ hoàn toàn việc quân cơ của tộc, đến nổi mười vạn tướng sĩ yêu tộc của ta chết thảm sa trường.”

            Quý Tử Hiên và Thương Tiêu từng có quan hệ như vậy! Nhược Nhất kinh hãi nhảy dựng, bị người thân thiết phản bội, khó trách từ trước đến nay Thương Tiêu luôn cố kỵ trong việc dùng người, thì ra một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

            “Ta vì cứu Tiêu nhi, vô ý bị phong ấn, từ đó ngủ say…… Chuyện năm đó nhất định là tạo nên một vết thương trong lòng Thương Tiêu. Hắn như thế nào lại muốn cho ngươi biết, hắn từng bị buộc lâm vào cảnh khó khăn.”

            Trong lòng Nhược Nhất hơi hơi thắt lại, lại nghe Tử Đàn nói: “Mặc dù là lúc trước hoàn cảnh gian nan như vậy, ta cũng chưa từng thấy Tiêu nhi tỏa ra vẻ yếu đuối gì. Ta vẫn nghĩ  hắn đã kiên cường đến độ không có buồn vui gì rồi. Thế nhưng hai trăm năm trước, ta mở mắt ra lại phát hiện chuyện không ngờ là hắn lại có biểu hiện cảm xúc rõ ràng như vậy.” Tử Đàn nhìn chằm chằm Nhược Nhất nở nụ cười, “Kế tiếp, ta muốn nói chuyện cũ của hai trăm năm trước, ngươi còn muốn nghe ta kể tiếp không?”

            Nhược Nhất nói: “Muốn……Mà lại không muốn. Ta……” Ly rượu bạch ngọc bị Nhược Nhất cầm chặt. Nàng nhẹ giọng nói, “Ta có chút sợ hãi.”

            “Dù muốn hay không, ta đều muốn nói cho ngươi nghe. Cuộc đời này của Tiêu nhi luôn cô độc thanh tịch, nhưng mà ta muốn làm cho hắn sau này mỗi ngày đều tươi cười vui vẻ.” Tử Đàn nhìn song nguyệt trên bầu trời , “Ta vẫn còn nhớ rõ ngày ngươi rời đi, đó là ngày hỉ nguyệt, ba tháng sau khi ngươi đi rồi, Tiêu nhi mang một thân lệ khí từ Quỷ Khốc Hà trở về U Đô, hắn chỉ nói với ta một câu, từ nay về sau, ngày hỉ nguyệt là ngày sinh nhật của hắn.”

            “Hắn…… Hắn ở trong Quỷ Khốc Hà tìm ta suốt ba tháng?” Nhược Nhất kinh hãi một trận, lệ khí trong Quỷ Khốc Hà làm cho người ta sợ hãi như vậy, mặc dù là Thương Tiêu, ở trong đó lâu như vậy, khẳng định cũng chịu không nỗi. Hơn nữa, nếu Nhan Nhược Nhất thật sự rơi xuống giữa sông, chỉ sợ cũng là trong nháy mắt đã bị ăn mòn đến xương cốt cũng không còn.

            Hắn như thế nào lại không biết?

            Hay là mặc dù biết, cũng muốn một lần rồi lại một lần tìm kiếm trong vô vọng?

            Tử Đàn cũng không đáp lời của nàng, vẫn nói tiếp: “Tiêu nhi cũng không quan tâm sinh nhật của mình, bởi vì ngày sinh nhật của hắn cũng chính là ngày giỗ của mẫu thân, đó là lần duy nhất ta nghe thấy Tiêu nhi tự mình chủ động nhắc tới hai chữ sinh nhật này. Sau đó ta mới biết hiểu, thì ra lúc ngươi ở bên cạnh hắn, đối với ngày sinh nhật là có ước định gì.”

            Nhược Nhất trầm mặc, mắt run rẩy nhẹ nhàng nhắm lại, trong đầu một lần lại một lần hiện ra tiếng cười khẽ ngày trước của mình “Tiêu hồ ly, ngươi muốn ước định với ta hay không?” “Ước định — khi nào thì ta thổ lộ với ngươi, khi đó chính là sinh nhật của ngươi. Quà sinh nhật là một cô bạn gái!”

            Mà ngày đó khi nàng đi, nàng hổn hển hét to với cửa Hàn động “Thương Tiêu! Mẹ kiếp chúc ngươi sinh nhật vui vẻ!”

            Cho nên, hắn là đang tuân thủ ước định kia, hay là muốn món quà sinh nhật đã không thể có được nữa đây?

            “Sau đó, người Tầm Thường Cung tìm tới cửa, nói là phải trả lại di vật của ngươi “để lại” bảo Tiêu nhi một mình đi Tầm Thường Cung lấy.” Tử Đàn xoay tròn chén rượu trong tay, “Quý Tử Hiên nhất định là bày sát chiêu ở trong Tầm Thường Cung, ta tất nhiên là không cho hắn đi, thế nhưng sau đó vẫn không thể cản được hắn. Sau đó, khi Tiêu nhi trở về, cả người  đầy máu, trong tay nắm bắt một phong thư, từ đó trên mi tâm của hắn đã hiện lên ma ấn. Sau này, ta nghe người ta nói, đôi mắt của Quý Tử Hiên cũng bị hủy.”

            Hốc mắt của Nhược Nhất ửng đỏ: “Di vật? Ta để lại di vật gì đâu, cho dù là ta có di vật gì, như thế nào lại đáng giá để hắn nhập ma……”

            Tử Đàn lành lạnh nói: “Không có sao? Như thế, ta nhìn thấy phong thư《 gửi Thương Tiêu》kia từ đâu mà có? Ngươi có biết lúc ấy nhìn thấy lá thư này của ngươi, biết được ngươi là tự mình lên kế hoạch bỏ đi, ngay cả ta cũng kinh ngạc vô cùng. Ngươi nói một tiếng tuyệt bút, hiên ngang bỏ đi, đổi lại Tiêu nhi mấy lần nhập ma như phát điên…… Nhược Nhất, bây giờ biết chuyện này, ngươi có thật sự cảm thấy đau lòng? Mặc dù ta không phải lúc nào cũng ở bên cạnh Tiêu nhi, thế nhưng coi như là nhìn thấy hắn trưởng thành. Từ trước đến nay hắn lấy thiên hạ yêu tộc làm trọng. Nhưng mà hai trăm năm trước hắn phụ bỏ thiên hạ, chỉ vì cầu quay ngược thời gian để ở trên đỉnh U Đô Sơn ngươi quay đầu nhìn lại.”

            “Ngươi có thể tưởng tượng dáng vẻ sau khi hắn say rượu nghẹn ngào ngồi ở trong Phù Vân Các như thế nào không? Ngươi có thể nhảy xuống đỉnh U Đô Sơn mấy trăm lần chỉ vì tìm kiếm một cái thân ảnh hư ảo trong tuyệt vọng không? Ngươi có biết một khắc cuối cùng trước khi hắn bị phong ấn hắn đã gọi tên ai không? Ngươi có biết một khắc khi hắn phá vỡ phong ấn đó đã gọi tên ai không?”

            “Nhan Nhược Nhất!” Tử Đàn hơi hơi thở dài một tiếng tức giận, “Nhược Nhất, nghe đến mấy chuyện này ngươi có từng cảm thấy thẹn trong lòng? Mà nay ngươi đã trở lại, lại dẫn theo một vị hôn phu có bản lĩnh như vậy…… Chẳng lẽ ngươi trở về, chính là vì đánh thức hắn, rồi lại đục khoét trái tim hắn sao?”

            Nhược Nhất nhắm hai mắt của mình lắc đầu, nàng nghẹn ngào đến không thể nói nên lời.

            “Thôi, chuyện của những người trẻ tuổi các ngươi, ta vốn không nên nói thêm cái gì, chỉ là, Nhược Nhất, ngươi như thế nào đành lòng để cho hắn tiếp tục cô đơn lạnh lẽo.” Tử Đàn lại rót một chén rượu đưa cho Nhược Nhất, “Bây giờ Tiêu nhi nhất định ngủ không được, đang buồn khổ ngắm trăng. Uống hết ly này, đi tìm hắn đi.”

           ………………

            Nhược Nhất đi rồi, Tử Đàn dường như có chút đăm chiêu sờ sờ mép ly rượu bạch ngọc, lẩm bẩm nói: “Liều lượng của thuốc này có phải đã bỏ vào hơi nhiều không ta? Cô nương đó hẳn là lần đầu tiên, chịu không nổi thì làm thế nào đây?”

            “Quên đi, người trẻ tuổi mà, chịu cực một chút cũng tốt.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN