Thằng Nhỏ Ngốc - Chương 52: Chỉ cần cậu ấy vẫn như vậy, tôi sẽ mãi thích cậu ấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Thằng Nhỏ Ngốc


Chương 52: Chỉ cần cậu ấy vẫn như vậy, tôi sẽ mãi thích cậu ấy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm đó, La Vực vốn định đưa Hiểu Quả đi ăn tối rồi mới về, nhưng giờ y phải kiêng ăn quá nhiều thứ, hơn nữa ở nhà cũng nấu được mấy món bên ngoài, nguyên liệu còn đảm bảo hơn, vì vậy bọn họ không đi nữa.

Tới khi về đến nhà, Hiểu Quả vẫn vui thật là vui. La Vực tính bóc hết tất cả số đồ chơi ra, không ngờ Hiểu Quả nghe xong lại liên tục xua tay.

“Ừm…Không cần đâu, chơi cũ xong rồi…chơi cái mới.” Thì ra Hiểu Quả đã sớm tính cẩn thận, khiến La Vực vô cùng ngạc nhiên.

Nếu nói Hiểu Quả chẳng hiểu gì về tiền, sẽ thấy cậu có cách tính toán chi tiêu của riêng mình, chỉ lãng phí chút xíu thôi cũng sẽ tiếc. Song nếu bảo cậu so đo từng chút một, lại thấy chỉ cần La Vực không đưa vàng bạc châu báu đến trước mặt cậu, có lẽ Hiểu Quả sẽ chẳng bao giờ biết chi phí ăn mặc của cậu mỗi ngày đốt chừng nào tiền.

Thầy Phương tìm một khung kính để lồng bức tranh của Hiểu Quả vào rồi treo lên. La Vực để Hiểu Quả tự chọn nơi treo tranh. Đầu tiên, Hiểu Quả coi trọng cái mặt tường ngay giữa phòng khách, đứng ở cổng ngó vào là đã thấy rồi, tuy khác vị trí nhưng lại có ảnh hưởng hệt như chỗ treo ảnh gia đình ở nhà chính nhà họ La. Chỉ tiếc chỗ đó có mỗi hai màu đen trắng, mà bức tranh của Hiểu Quả lại rực rỡ đủ sắc màu. Cũng giống như cách trang trí căn phòng của Hiểu Quả, bức tranh có phong cách hoàn toàn khác biệt với toàn bộ ngôi nhà này, vậy mà La Vực lại đặt nó ở một nơi ra vào dễ thấy như thế. Thậm chí sau khi treo bức tranh lên, nhìn thấy sự tương phản này, La Vực còn nở nụ cười hứng thú.

Đối với La Vực, đối với Hiểu Quả, đây quả là một Giáng sinh thú vị.

Tới khi nằm xuống giường rồi, Hiểu Quả vẫn khen ông già Noel.

“….Thật là giỏi, biến bao nhiêu đồ, như vậy, thành thật… Đồ chơi cũng, là thật…”

Hiểu Quả nằm trên gối cao hứng ủn tới ủn lui, mái tóc vểnh lên thỉnh thoảng lại quét qua mặt La Vực.

La Vực nghiêng đầu, hơi giãn khoảng cách với Hiểu Quả, một tay mò vào chăn chặn hai chân vì hưng phấn mà ngọ nguậy đá lung tung của cậu.

“Ừ, biến được thành thật, vậy cậu còn mong ước gì muốn nói với ông ấy không?”

Trong bóng tối, vẻ mặt La Vực mù mịt không rõ, thậm chí lông mày y còn hơi nhíu lại vì hành động của Hiểu Quả, nhưng lời thốt bên khóe môi lại vẫn dịu dàng đến thế.

Hiển nhiên Hiểu Quả không hề nhận ra, cậu vẫn chìm đắm trong cảm xúc vui sướng. Chân bị chặn lại không nhúc nhích được nữa, thế nên Hiểu Quả đành lấy tay túm góc chăn, vui vẻ kéo ra co vào. Rõ ràng cậu có biết bao ước nguyện muốn nói, nhưng sau một phen tự hỏi, Hiểu Quả chỉ cúi đầu đáp: “Để lần sau… nói cho, ông già Noel đi.” Nếu dùng hết điều ước rồi thì lần sau sẽ không còn nữa.

Thật đúng là chẳng tham lam chút nào, La Vực không khỏi nghĩ.

Cứ thế, Giáng sinh đầu tiên trong cuộc đời Hiểu Quả đã trôi qua đầy niềm vui và ấm áp.

Khoảng thời gian bận rộn của La Vực cũng tạm thời ngừng lại, tuy y không nhàn tới độ có thể đi mọi nơi với Hiểu Quả, nhưng ít nhất, bây giờ mỗi khi ăn cơm hay đi ngủ hai người đều ở cùng nhau, như vậy đối với Hiểu Quả mà nói là đã thỏa mãn lắm rồi.

Tuy nhiên, giữa hai người chợt có một chút thay đổi, không còn nói chuyện nhiều như trước nữa. Trước kia, dù đề tài có nhàm chán cỡ nào, La Vực vẫn có thể tán gẫu khí thế ngất trời với Hiểu Quả, còn giờ, tuy Hiểu Quả vẫn nguyện ý chia sẻ tâm sự với La Vực, nhưng La Vực lại chỉ yên lặng lắng nghe. Dù vậy, ánh mắt y nhìn Hiểu Quả lại sâu hơn rất nhiều, thỉnh thoảng còn đậm vẻ nghiên cứu tìm tòi, khiến người ta không cách nào hiểu nổi thâm ý của y. Những lần như vậy, chỉ cần Hiểu Quả quay đầu nhìn y, La Vực sẽ lập tức mỉm cười đáp lại.

Một hôm, có một vị khách mới đến vườn sinh thái, đó chính là La Vũ Lan sắp phải về nước A. Hôm ấy Hiểu Quả đi làm ở vườn trái cây, cho nên cậu không có ở nhà.

La Vũ Lan về nước vì lo cho sức khỏe của La Vực, nào ngờ La Vực chẳng cần bà quan tâm. Tuy vậy, bà vẫn không rời đi, bởi vì bà lo mấy tên còn lại của nhà họ La, mãi tới bà nghe được tin La Vực sắp xếp lại Kình Lãng mới thôi. Hiển nhiên có thể đoán được La Thái Dung và La Thái Hòa sẽ có phản ứng gì, nhưng nghĩ kỹ thì La Vũ Lan lại thấy, mấy lời “Giúp đỡ”, “Đối xử tử tế” nào đó mà La Vực cứ treo trên miệng nghe thì nực cười, không ngờ đã thành sự thật. Cứ so sánh hành động của La Vực trước kia với bây giờ sẽ nhận ra, La Vực hiện tại thực sự không đuổi tận giết tuyệt nữa.

La Vũ Lan không muốn thừa nhận thay đổi này của La Vực là do có người đã ảnh hưởng y, bà thà tin rằng y vì trải qua sinh tử mà đổi khác như lời y nói còn hơn. Hoặc có thể vốn dĩ ngay từ đầu y đã chẳng buồn để ý, giờ thậm chí càng thêm hờ hững lạnh nhạt hơn mà thôi.

Từ trước tới giờ La Vực luôn biết cách đãi khách, bất kể người tới là ai, cần tiếp gì y đều làm đủ cả. Chỉ tiếc, không có vị khách nào còn lòng dạ thưởng thức thứ trà thượng hạng của y, ngay đến La Vũ Lan hôm nay tới cũng vậy.

Bà đã cố giữ vẻ bình thản, chỉ tiếc, nét buồn rầu thấp thoáng vẫn không tài nào giấu đi được.

Thấy La Vực không nói gì, La Vũ Lan đành nói: “Có thời gian thì nhớ đến nước A kiểm tra sức khỏe, cháu vẫn thường xuyên liên lạc với bác sĩ bên đó chứ?”

La Vực khẽ “Ừm” một tiếng, mắt chăm chú đọc tờ hướng dẫn trên tay. Một lát sau, y đặt tờ giấy xuống, cầm quả cầu mê cung 3D cỡ quả táo lên nghiên cứu.

La Vũ Lan trộm nhìn y, trong lòng chỉ thấy bất đắc dĩ. Bà đã từng hứa sẽ chăm sóc đứa bé này thật tốt, mà giờ xem ra, La Vực căn bản không cần sự quan tâm của bà. Có lẽ, khi còn yếu ớt y đã từng mong có được nó, nhưng bởi không một ai cho y, vậy nên một La Vực đã mạnh mẽ chẳng còn quan tâm điều ấy nữa.

Vậy liệu còn thứ gì, hoặc nói thứ tình cảm gì, đáng để La Vực quan tâm không?

La Vũ Lan không khỏi nghĩ tới điều gì, mày càng nhíu sâu hơn.

Bị thờ ơ một lúc, La Vũ Lan cuối cùng cũng đứng dậy.

“Chăm sóc bản thân cho tốt…” Bà dặn dò La Vực, nghĩ nghĩ một lúc vẫn quyết định nói, “Mặc dù ở đây rất tốt, nhưng khi có thời gian cháu nhớ ra ngoài đi lại một chút, Phương Tỉ là người có trách nhiệm, nhưng giờ cậu ta phải chăm sóc… Chăm sóc cho hai người, khó tránh khỏi có lúc sơ sẩy, nếu nhiều việc quá, có khi nên tìm thêm một dì giúp việc. Hơn nữa… Một đứa bé như vậy không thể so với người thường, nếu có gì không như ý, cháu đừng trút lên cậu ấy, kẻo lại tự khiến mình tức giận.”

La Vũ Lan cứ nói mãi, nhưng La Vực không đáp lại lời nào, mãi tới khi bà nói tới câu cuối cùng – “Cạch”, quả cầu trong tay La Vực vượt qua vòng đầu tiên, tới lúc này, La Vực mới ngẩng đầu nhìn bà.

Y lặp lại lời mình từng nói với Hiểu Quả, “Cháu sẽ không giận cậu ấy, chỉ cần cậu ấy vẫn như vậy, cháu sẽ mãi thích cậu ấy.”

La Vũ Lan sửng sốt, đầu đầy ngờ vực, bà không biết rốt cuộc cậu nhỏ ngốc kia có điểm nào khiến La Vực ưng mắt, rồi bà lại nghĩ, nếu tất cả đều được như La Vực mong muốn, vậy cũng không hẳn là một chuyện xấu.

Đương nhiên là bà hy vọng La Vực sẽ có một người bầu bạn, ở bên cạnh giúp y vượt qua hoạn nạn. Kỳ thực, có không ít người đủ điều kiện, chỉ là La Vực không chấp nhận bất cứ ai. Có thể xuất hiện một người được La Vực nhớ đến, được y yêu mến, thực sự là chuyện quá hiếm có. Người này không cần phải có điều kiện cực tốt, cũng chẳng cần suy nghĩ cực thông minh sáng suốt. Thậm chí, người ấy còn chẳng cần là một người bình thường. Chỉ cần có một người như vậy tồn tại trên đời, cũng đã đủ để cứu La Vực thoát khỏi kiếp cô độc lẻ loi.

Chỉ tiếc… Sao như lời y nói cho được, nào có ai mãi mãi không thay đổi, La Vực không thể, đứa bé kia cũng không thể. Mãi mãi? Lời cam đoan kiểu này phát ra từ miệng La Vực nghe mà kì quái, nếu mấy người nhà họ La nghe thấy đảm bảo sẽ cười gập bụng. Có lẽ, chính La Vực cũng biết như thế. Y vốn không cần phải nói quyết định của mình cho người khác, vì vậy, câu này nghe như y đang nói cho chính bản thân mình hơn.

La Vũ Lan coi như không nghĩ tới những điều này, bà thở dài, nghiêm túc nói, “Hy vọng là vậy.”

Thực sự hy vọng là vậy.

La Vũ Lan nói xong câu này, quay người rời đi.

La Vực không ngẩng đầu lên, y tiếp tục đùa nghịch cầu mê cung trong tay, cho tới khi quả cầu kia vượt qua chặng cuối cùng.

Hửm? Hết rồi?

La Vực xoay xoay quả cầu, xác nhận đúng là chỉ có từng ấy chặng.

Vô vị.

La Vực thầm nghĩ, chơi một trò có thể thấy được kết cục thật quá vô vị, nhưng nếu chơi một trò chơi không có điểm cuối, ngộ nhỡ thua thì sao?

La Vực không sợ mạo hiểm, y chỉ không thích những thứ y không thể kiểm soát mà thôi.

Nhìn quả cầu trong tay, La Vực hiếm có lâm vào trầm tư.

***

Trước năm mới, La Vực nhận được một thiệp mời từ Hàng Thanh.

La Vực không hồi âm, kết quả Hàng Thanh gọi điện tới hỏi, có vẻ như muốn nghe được câu trả lời của y.

La Vực liền nói thẳng đáp án, y từ chối, thậm chí đến lý do y cũng không cho đối phương.

E là Hàng Thanh đã biết trước kết quả, dù vậy, cô vẫn có chút khổ sở, cô nói, “Em chỉ mong, khi bước đến một giai đoạn mới của cuộc đời, có thể nhận lời chúc phúc của anh.”

La Vực bâng quơ, “Bất kể có lời chúc phúc của tôi hay không đều không ảnh hưởng đến cuộc sống, vậy mới là một giai đoạn mới của em.”

Hàng Thanh yên lặng, một lát sau, cô bỗng nói, “La Vực, anh có biết điều ước trong năm mới của em là gì không?”

La Vực không trả lời.

Hàng Thanh cũng không cần y trả lời, cô nói tiếp, “Em tự nói với bản thân, nếu anh không khỏi bệnh, em sẽ dùng mọi cách để có thể kết hôn với anh, bởi vì từ nhỏ em đã yêu anh, nhưng anh lại chẳng yêu em, cũng sẽ không phải là một người chồng tốt, vậy thì nếu chúng ta ở bên nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ta sẽ không kịp cãi nhau, không kịp chia tay thì đã kết thúc rồi, nghe mới hoàn mỹ làm sao. Nhưng nếu giờ anh đã khỏe lại, nhất định em phải đối xử tốt với bản thân, tìm một người thực sự yêu em, sống một cuộc sống hạnh phúc. Anh không chúc phúc em cũng được, nhưng em sẽ chúc phúc anh, La Vực. Hy vọng có một ngày, anh sẽ tìm được một người như vậy, hoặc có lẽ, anh đã tìm được người ấy rồi…”

Hàng Thanh nói xong, lập tức cúp máy.

La Vực cầm điện thoại một lúc, sau đó mặt không đổi sắc đi làm việc khác.

Đúng lúc này, Phương Tỉ bỗng gõ cửa thư phòng.

Sau khi La Vực để Phương Tỉ vào, liền nghe thầy Phương nói, “Hôm nay Hiểu Quả đến lớp huấn luyện kỹ năng, người bên đó mới gọi tới, mong người giám hộ có thể qua đó.”

“Sao vậy?” La Vực hỏi.

Phương Tỉ do dự một lát rồi nói, “Bọn họ nói, trong lớp làm hoa, Hiểu Quả đánh nhau với bạn.”

==================================

Quả cầu mê cung 3d nó thế này này mọi người:

HTB1qSFjQXXXXXbrapXXq6xXFXXXWjpg_220x220

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN