Cái Thùng Cơm Sát Vách
Chương 39: Giao thiệp và trang điểm
– Bạn trai cũ của cô hình như đang nhìn cô đấy.
Lam Sam lại nói:
– Kiều Phong, anh nói xem sao Tô Lạc cứ nhìn tôi thế? Anh xem thái độ của cô ấy kìa… Có khi nào cô ấy thầm mến tôi không?
Kiều Phong lắc đầu chắc như đinh đóng cột:
– Không có đâu.
Lam Sam còn muốn nghiên cứu thêm, lúc này phần nghi thức đã kết thúc,
phù dâu đang hộ tống cô dâu rời khỏi lễ đài. Lam Sam thở phào nhẹ nhõm:
– Rốt cuộc cũng được ăn cơm.
Bên này, Tô Lạc đưa cô dâu mới Thịnh Vũ đến phòng thay quần áo để trang
điểm lại. Kết hôn đúng là cực khổ mà, có nhiều phù dâu thiếu kinh nghiệm nên cả ngày chẳng được ăn gì. Thịnh Vũ mời phù dâu và thợ trang điểm ăn trước ở bên ngoài chút gì đó, chỉ để lại một mình Tô Lạc để cùng thay
trang phục chuẩn bị ra ngoài ngoài tiếp khách.
Trong phòng thay đồ chỉ còn lại hai người họ. Thịnh Vũ cười nói:
– Tô Lạc, chị sao vậy, vừa rồi vẫn còn vui vẻ sao giờ đã mất hồn mất vía thế?
Tô Lạc cười hơi miễn cưỡng, nghĩ ngợi, cô hỏi Thịnh Vũ:
– Tiểu Vũ, Lam Sam là khách bên nhà mình hả em?
– Lam Sam? – Thịnh Vũ nghi ngờ nhìn cô: – là mối tình đầu của Dương Tiểu Tú nên anh ấy đã gửi thiệp mời cho cô ta, cô ta cũng tới ư?
– Ừ…. – Tô Lạc há miệng không nghĩ mà buột miệng: – Có phải trùng tên không?
Thịnh Vũ không tin:
– Làm gì có chuyện trùng hợp thế… Hai người họ đều chia tay bao nhiêu
năm nay rồi sao người phụ nữ này còn đến làm gì? Có phải cô ta ghen tị
không? Hay định phá đám cưới cướp chú rể đây?
– Tiểu Vũ, còn nhớ không lần trước chị kể với em lí do chị và Tống Tử
Thành chia tay là bởi vì một người phụ nữ, người đó chính là Lam Sam. –
Tô Lạc vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Thịnh Vũ.
Bất kỳ cô gái nào đều không thích bạn gái cũ của chồng mình, huống chi
là cô gái đó lại còn cướp người yêu của bạn thân mình nữa chứ… Sắc mặt
Thịnh Vũ hơi tối lại. Nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày vui của cô, hà
tất phải bận tâm, Thịnh Vũ nghĩ đến mối tình sâu đậm của cô bạn thân và
Tống Tử Thành, bỗng nhiên nói:
– Chị biết sao em lại lấy Dương Tiểu Tú không?
– Vì em yêu anh ấy.
– Em yêu anh ấy, nhưng đó không phải là nguyên nhân chính. Chị có biết
ưu điểm lớn nhất của Dương Tiểu Tú là gì không? Ưu điểm lớn nhất của anh ấy chính là không có tiền đồ, nhu nhược, như vậy sẽ không cần phải lo
lắng. Còn mẹ anh ấy, bề ngoài có vẻ khó hầu hạ nhưng của hồi môn của em
cho nhà họ chỉ cần thêm một căn hộ riêng thì bà ấy cũng sẽ chẳng dám ho
he một câu với em đâu.
Nghe đến đây Tô Lạc dĩ nhiên sẽ có chút mơ mộng được như Thịnh Vũ.
Thịnh Vũ còn nói:
– Cho nên em cứng rắn như vậy, sau này nhà họ sẽ đều phải tử tế với em,
không ai dám nổi giận với em. Em biết phụ nữ đều thích những người đàn
ông mạnh mẽ đầy tham vọng, thế nhưng một người đàn ông như vậy sao phụ
nữ có thể điều trị được chứ? Tô Lạc, chị nghe em khuyên chị một câu, hôn nhân thật ra là sự chung sống của hai cá nhân, chị cảm thấy có thể sống được cùng Tống Tử Thành ư? Chị nhé, hãy nhanh tìm một người tri kỷ hiểu chị và yêu chị đi.
Viền mắt Tô Lạc hơi ửng hồng nhìn cô:
– Kiều Vũ, hôm nay Kiều Phong cũng đến.
Thịnh Vũ khá ngạc nhiên:
– Thật á?
– Ừ, nhưng anh ấy đi cùng với Lam Sam.
Tại sao lại là Lam Sam! Thịnh Vũ cảm thấy cái tên này thật là như con
ruồi, lúc nào cũng ong ong bên tai đuổi thế nào cũng không đi, cô ta hơi bực mình.
– Anh ấy và Lam Sam là bạn trai à?
– Chị không biết, nhưng chị có thể khẳng định cô gái tên Lam Sam này rất mưu mô.
Nhìn thấy rồi, chỗ nào có đàn ông thì sẽ có cô nàng Lam Sam này, Thịnh
Vũ hơi bị khinh thường, cô gái này chỉ dựa vào mỗi cái khuôn mặt xinh
đẹp để chơi đùa mờ ám dụ dỗ đàn ông, đúng là cái loại điển hình…. Cô hừ
một tiếng :
– Gái lẳng lơ.
Nghe Thịnh Vũ chửi xong Tô Lạc cũng cảm thấy hả cơn giận.
Thịnh Vũ hỏi cô:
– Rốt cuộc chị có ý gì với Kiều Phong không?
Tô Lạc cúi đầu đáp:
– Anh ấy là một người đàn ông rất tốt.
– Hiểu rồi. – Thịnh Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: – Trước tiên em sẽ thay chị gặp bọn họ đã, sau đó chị có thể…..
….****….
Bữa tiệc buffet ngoài trời này cơ bản đều là đồ nguội, không có món gì
nóng, khẩu vị Lam Sam được Kiều Phong nuông chiều, không quen với các
món này nên chẳng ăn được bao nhiêu. Ngược lại rượu lại không tồi. Cô
cầm một ly rượu , Kiều Phong cầm một ly nước chanh nho nhỏ, hai người
đều nâng ly thưởng thức.
Lam Sam tò mò hỏi Kiều Phong:
– Vì sao anh không bao giờ uống rượu thế? Có phải bị dị ứng với cồn không?
– Không phải, mỗi khi tôi uống rượu vào sẽ rất xấu tính.
– Mượn rượu làm càn à?
– Không, đầu óc vẫn tỉnh táo nhưng tính tình sẽ trở nên nóng nảy ngang ngược, như là biến thành một người khác vậy.
Thật khó có thể tưởng tượng cái tên tiểu bạch thỏ nhỏ nhẹ này mà trở nên nóng nẩy thì sẽ như thế nào nữa, cô càng ngày càng hiếu kỳ.
Kiều Phong lại bổ sung:
– Nói chung là vô cùng đáng sợ, cô chắc chắn không muốn thấy đâu.
Nhưng mà tôi thật sự muốn tưởng tượng thấy cảnh này đấy…
Dù sao hoàn cảnh này cũng không hề thích hợp, Lam Sam thầm nghĩ sau này
về nhà sẽ tìm cơ hội chuốc say anh rồi thưởng thức cảnh tưởng đó xem thú vị thế nào, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy hơi hơi kích động nhỉ.
Lam Sam đứng trên bãi cỏ nhâm nhi ly rượu trong tay ngắm nhìn Dương Tiểu Tú đứng bên kia hồ bơi. Dương Tiểu Tú cao 1 mét 75, tân nương đi giày
cao gót đứng bên cạnh anh ta trông vô cùng lực lưỡng trong khi anh ta
mặc vest đen, dáng người lại nhỏ gầy nên khá giống chú chim nhỏ điềm đạm đáng yêu đang nép bên người yêu.
Lam Sam yên lặng nhìn anh, thầm nghĩ, mẹ kiếp có phải lúc đó bà đây bị
nhức trứng quá mức khiến tính tình thay đổi nên mới coi trọng cái loại
hàng này không!
Dương Tiểu Tú bỗng nhiên quay lại nhìn thấy Lam Sam, anh ta nhận ra Lam
Sam vẫn đang nhìn anh, lại có phần kích động, nhưng không dám biểu hiện
ra ngoài, ngay sau đó đưa Thịnh Vũ đi về hướng Lam Sam. Cùng lúc đó, từ
một hướng khác cũng có người khác đang đi tới, Lam Sam nhìn thấy người
này nói với Kiều Phong:
– Mục tiêu đã xuất hiện! – Mục tiêu chính là mẹ của Dương Tiểu Tú.
Con người Lam Sam này khá sĩ diện, đối với những người từng coi thường
cô, nếu có cơ hội cô nhất định sẽ hạ bệ lại họ. Dương Tiểu Tú cô không
thèm chấp, quan trọng nhất là người phụ nữ đã từng hạ nhục cô kia kìa.
Đối với Lam Sam mà nói, khi cô rơi vào tuyệt vọng chỉ còn mỗi hai bàn
tay trắng, lại có người chạy đến đạp cô một cái, sự đau đớn đó đối với
cô thật khắc cốt ghi tâm.
Ba đạo nhân mã năm con người nhanh chóng ra sân thi đấu.
Dương Tiểu Tú giới thiệu đơn giản, không cần nói quá nhiều, dù sao tất cả mọi người trong lòng đều tự hiểu rõ.
Thịnh Vũ hơi mất tự nhiên, cô vốn định đối mặt với Lam Sam với một tư
thái tràn đầy tự tin – đó là vợ chính thức vừa được cưới vào nhà của
Dương Tiểu Tú, quả thật cô rất có tư cách để khinh thường bạn gái tiền
nhiệm của anh ta. Nhưng trước mặt Lam Sam, đứng bên cạnh cô còn có Kiều
Phong, uy phong của Thịnh Vũ liền nhanh chóng tiêu tán.
Hai người đàn ông, một cao một thấp, một người nhân phẩm cao ngất với
dáng dấp mảnh khảnh vận một bộ trang phục chỉnh tề, người kia tuy dáng
vẻ cũng không tồi nhưng đối diện nhanh chóng biến thành một kẻ qua
đường…. Như vậy đến con heo đi qua cũng thấy ai tốt hơn ai.
Thịnh Vũ từng nghe nói về Kiều Phong nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô được tiếp diện chân nhân. Cô không ngờ anh lại tuấn tú bất phàm đến
vậy, thảo nào Tô Lạc vẫn nhớ mãi không quên anh. Ít nhất ngoài mặt, vì
phép lịch sự Kiều Phong vẫn bắt tay Dương Tiểu Tú.
Thế nhưng khi Dương Tiểu Tú liếc qua khuôn mặt Lam Sam, không hiểu sao
Kiều Phong lại thấy hơi hơi ngứa mắt, anh khẽ nhíu lông mày.
Bốn người đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, bỗng nhiên mẹ Dương nói:
– Lam Sam đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ?
Lam Sam tuy ngoài cười nhưng trong không cười:
– Đúng vậy. – Nói xong thoáng nhìn qua Kiều Phong: Tôi khinh bỉ bà! Tôi vô cùng rất rất khinh bỉ bà đấy!
Mẹ Dương lại hỏi:
– Cô vẫn đang bán xe à?
– Đúng vậy… – Lam Sam nghiến răng trả lời, sau đó lại nháy mắt với Kiều
Phong. Nhưng Kiều Phong vẫn đang nhìn chằm chằm vào Dương Tiểu Tú… Nhìn
anh ta làm cái gì!
Thịnh Vũ nghe thấy hai từ “bán xe” , khẽ mỉm cười, hết thảy đều không cần nói gì hết.
Mẹ nó chứ, sao thấy giống như đang bị mát mẻ thế nhỉ! Lam Sam đôi khi
không thể hiểu được vì sao trong mắt một vài người, bán xe không được
cao sang như những nhân viên ngồi trong văn phòng thế. Cô một tháng chỉ
dựa vào việc bán xe kiếm được hơn hai vạn, có bao nhiêu nhân viên văn
phòng cao cấp có thể lĩnh được mức lương này? Dựa vào đâu để coi thường
cô chứ!
Dương mẹ khẽ mỉm cười, nói thêm:
– Thật vất vả nhỉ! Cũng không có danh tiếng, tiền chắc cũng không kiếm
được bao nhiêu đâu nhỉ? Một cô gái như cô, cũng đến tuổi trưởng thành
rồi, nên chuẩn bị hồi môn cho mình là vừa. Cô vợ Thịnh Vũ nhà chúng ta
tặng hồi môn là một chiếc BMW cộng thêm một căn chung cư riêng với hai
phòng ngủ một phòng khách. Ai da, nói xem cô phải bán bao nhiêu chiếc xe mới có khả năng sắm được những hồi môn như vậy….
Lam Sam nghe đến đây đã tái mặt. Cô biết cô không cần phải tính toán với hạng người này, thế nhưng không thể không thấy khó chịu.
Thịnh Vũ khá đắc ý , tuy rằng bà mẹ chồng cô đi khắp nơi kể lể về cô con dâu tặng của hồi môn cực phẩm đến mức nào nhưng thấy Lam Sam kinh ngạc
cô lại thấy hả giận. Cái đồ lẳng lơ này làm sao hơn được!
Dương Tiểu Tú nói:
– Mẹ nói chuyện này làm gì.
Mẹ Dương lại cười nói:
– Đương nhiên là để nhắc nhỏ con rằng Tiểu Vũ đối với con tốt như thế
nào. Hẳn một căn hộ và một chiếc xe cộng lại cũng hơn 400 vạn, con…
Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng cắt đứt lời bà ta:
– 400 vạn?
Mẹ Dương phát hiện ra cái người vẫn luôn nhất mực bất động Kiều Phong đang đánh giá bà, câu vừa rồi hẳn do anh nói:
– Đúng vậy. – Bà gật đầu rất đắc ý. Đẹp trai cao dáo thì được cái gì, có thể hấp dẫn giống như Tiểu Tú nhà bà kiếm được hơn 400 vạn làm hồi môn
không?
Kiều Phong không ngừng tấm tắc, nghiêng đầu nói với Lam Sam:
– Nhìn xem những con người này nghèo tình cảm đến mức khiến người ta thấy cảm thương.
Giọng nói đã được đè thấp hết sức có thể nhưng vẫn đủ để đối phương nghe được.
Lam Sam còn không kịp phản ứng đây này, chỉ một câu nói đã đủ để ba
người sửng sốt. Hơn 400 vạn tiền sính lễ…. Dù thế nào cũng chẳng liên
quan gì đến chữ nghèo nhé?
Kiều Phong lúng túng ho khan, nói với mẹ Dương:
– Xin lỗi, tôi không có ác ý. Tôi chỉ thật lòng cảm động trước tình yêu
của lệnh lang và lệnh ái. Nhà ta có bảo mã (BMW) là đã đủ vui vẻ, còn
tôi tặng cô ấy – Nói đến đây lại thoáng nhìn qua Lam Sam với ánh mắt ai
oán: – Tôi mua tặng Sam Sam một chiếc Lamborghini cô ấy còn giận tôi,
nhà ta chỉ cần một căn hộ làm hồi môn, còn tôi cầu hôn bằng một biệt thự nhưng vẫn bị từ chối, cô ấy chê tôi không lãng mạng, tôi – Nói đến đây
giọng anh lại nghẹn ngào.
Lam Sam vô cùng kinh ngạc rồi. Cô xin thề là cô chưa từng dạy Kiều Phong nói mấy thứ này, mẹ kiếp không biết thiên tài này học đâu ra?
Ba người kia trợn mắt há hốc mồm, người đàn ông này cử chỉ lễ độ nho
nhã, nhìn thế nào cũng không thể là kẻ lừa đảo được, chẳng lẽ anh ta lại nói thật?
Kiều Phong khôi phục lại tâm trạng, còn nói thêm:
– Ngại quá, tôi hơi kích động, tôi không biết phải thể hiện tình yêu của mình với cô ấy như thế nào. Ai da.
Thịnh Vũ nghi ngờ nhìn anh:
– Kiều tiên sinh, xin hỏi anh đang đương chức ở đâu?
Theo cô biết người này chỉ là một giáo sư giảng dạy đại học mà thôi, ở đâu ra biệt thự với Lamborghini chứ?
– Đương chức? Tôi không làm thuê cho người khác, đây là danh thiếp của
tôi. – Kiều Phong vừa nói vừa móc ra một tấm danh thiếp đưa tới.
Lúc Thịnh Vũ cầm danh thiếp nhìn thấy chiếc đồng hồ Thụy Sĩ trên tay
Kiều Phong, nếu đây không phải là hàng nhái thì người này quả thật cũng
có tiền đây. Nhưng cô vẫn chưa tin, hay có thể nói là không muốn tin, cô cầm danh thiếp, cùng chồng và mẹ chồng nhìn qua. Trên danh thiếp có
viết đây là chủ tịch của tập đoàn Văn Phong, là công ty do gia đình anh
thành lập, bên cạnh đó còn là phó giáo sư giảng dạy chuyên ngành vật lý
hệ đại học.
Tập đoàn Văn Phong! Công ty do gia đình thành lập!
Trước một đại danh đỉnh đỉnh hầu như không có ai là không biết như vậy,
nếu đây thật sự là chủ tịch của tập đoàn này thì quả thật thân phận quá
cao sang đến mức xa xỉ rồi. Đó là một công ty khá có tên tuổi, quan
trọng nhất đây chính là nơi Dương Tiểu Tú đang làm việc!
Thịnh Vũ rốt cuộc chộp được nhược điểm của Kiều Phong, giả, đây nhất
định là giả! Dương Tiểu Tú cho đến bây giờ chưa từng thấy nói đến chủ
tịch của công ty họ tên là Kiều Phong bao giờ! Cô nhìn về hướng Dương
Tiểu Tú, chờ anh vạch trần Kiều Phong. Hừ hừ hừ, đã sớm biết cái đồ lẳng lơ thế kia làm sao mà vớ được một tên ngốc quý giá thế này!
Dương Tiểu Tú vỗ trán:
– Tôi nhớ ra rồi, tổng giám đốc đã từng nói với chúng tôi rằng chủ tịch
họ Kiều, thế nhưng lại là người khiêm tốn nên ngoài tổng giám đốc không
ai biết được tên thật của anh… – Nói đến đây anh nhìn về phía Kiều Phong với thái độ cung kính hơn: – Hân hạnh được gặp tổng giám đốc Kiều!
Thịnh Vũ muốn trào máu trong cổ họng, suýt chút nữa thì ngã ngửa xuống đất vì không thể tưởng tượng nổi.
Mẹ Dương phản ứng lại trực tiếp hơn nhiều, trên mặt bà vẫn giữ nguyên nụ cười:
– Ồ hóa ra là tổng giám đốc Kiều! Thất kính thất kính, vợ con gia đình
Tiểu Tú nhà chúng tôi mong nhận được sự chiếu cố của ngài, hôm nay ngài
còn đích thân đến đây thật quá khách sáo, là gia đình chúng tôi tiếp đón còn thiếu chu toàn. – Bà vừa nói vừa lấy tấm danh thiếp trên tay con
dâu cẩn thận cất đi.
Một bàn tay trắng nõn đột nhiên chìa ra, rút tờ giấy siêu nhỏ đó lại.
Kiều Phong cầm lại danh thiếp, nhìn về phía mẹ Dương còn đang sửng sốt, anh lễ phép nở nụ cười:
– Xin lỗi, không phải ai cũng được phép cầm danh thiếp của tôi.
Lam Sam ngơ ngác nhìn Kiều Phong, cô cảm thấy hình như cô chưa từng quen biết với con người này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!