Cái Thùng Cơm Sát Vách
Chương 43: Bày tỏ
Vì sao Lam Sam nhất định phải đến núi Mục Phu xem sao băng? Đó là hiện
tượng trong vòng một trăm năm chỉ xảy ra có bốn lần mà thôi, tỷ lệ được
thấy sao băng là rất nhỏ.
Chẳng lẽ là để đi cùng anh ư? Muốn hẹn hò với anh ư?
Nếu cô thực sự muốn hẹn hò với anh, vì sao nhất định phải lựa chọn hình
thức xem sao băng có tỷ lệ xảy ra cực nhỏ thế? Nếu không xem được chẳng
phải cực kỳ ảnh hưởng đến tâm trạng hay sao?
Nếu không phải là hẹn hò vậy rốt cuộc mục đích của cô là gì chứ?
Nghĩ mãi cũng không thể giải thích nổi, Kiều Phong không còn cách nào
khác là xin cố vấn trên diễn đàn tâm sự. Chủ đề là: Nếu một cô gái nhất
quyết muốn cùng một người đàn ông đi xem sao băng ở núi Mục Phu nghĩa là như thế nào?
Trên diễn đàn, Kiều Phong là một nick đỏ, anh vừa xuất hiện đã được rất
nhiều người hoan nghênh. Các comment thường là: “Đại thần.” “ Xin được
chụp chung một cái ảnh.” , “Nam thần, xin điểm danh”….. Diễn đàn này có
quy mô nhỏ, đa phần là dành cho những người đam me khoa học nên cả ngày
toàn là các bài viết về định lý tuần hoàn máu…., bỗng nhiên hôm nay được thấy một bài post như vậy nên mọi người rất tự nhiên bắt đầu như đang
thảo luận về một đề tài thiên văn học.
Kiều Phong rất kịp thời nhắc nhỏ họ: Cô ấy không hiểu về cái này đâu,.
Cô ấy theo học khoa văn, hiện đang làm quản lý bộ phận tiêu thụ, chỉ tốt nghiệp cử nhân đại học hệ chính quy thôi.
Mọi người bừng tình.
Một ID tên là Tiểu tinh tinh nói: Cô ấy thích anh đấy đại thần ạ!
Kiều Phong rất đắc ý trả lời cậu ta: Tôi biết.
Quần chúng: Chó má thật, sao không ngồi nhàchơi trò ân ái với nhau đi còn lên đây làm loạn cái gì, đồ chết bầm.
Tiểu tinh tinh kiên trì nói thêm: Cô ấy nhất định là muốn bày tỏ tình
cảm với anh, nhưng chẳng qua là thiếu dũng khí nên mượn việc xem sao
băng để quyết định. Đến heo cũng biết cơ hội xuất hiện sao băng ở núi
Mục Phu là đau biết bao nhiêu trứng! Đến lúc đó cô ấy sẽ lấy hết can đảm để thổ lộ ra miệng tình cảm của mình với anh… Ôi ôi ôi, thật muốn được
yêu quá! Thật muốn được gặp một cô gái mạnh mẽ như vậy quá!
Không ít người đồng tình với câu trả lời của anh ta, vốn định bàn tán
thêm vài câu nhưng khi nghe thấy câu trả lời vừa xong thì …. không còn
cách nào khác hơn là vờ như không quen biết với anh ta.
Kiều Phong cũng thấy Tiểu tinh tinh nói rất có lý.
Vậy là Lam Sam muốn thổ lộ tình cảm với anh ư? Anh nhớ lại những biểu
hiện gần đây của cô, hẳn cô đã rất khổ tâm cân nhắc , thận trọng lắm, ừ, nếu đúng ra thì cũng đã đến lúc rồi.
Mặc kệ phải nói thế nào, nhưng sự nỗ lực của Lam Sam khiến Kiều Phong
rất cảm động. Vốn là một cô nàng ngốc nghếch , cô có thể nghĩ ra một
biện pháp như thế đã là tương đối khá rồi, anh thầm nghĩ.
Buổi trưa, Ngô Văn lại chạy đến nhà Kiều Phong để cùng ăn trưa với cha
họ. Khoảng một tháng nữa giáo sư Ngô đã có thể về nước, tâm trạng của
ông vốn không tồi nên mặc dù nhìn thấy rất nhiều món ăn trên bàn Kiều
Phong nấu mà ông không được ăn nhưng ông vẫn bình tĩnh. Vừa ăn cơm, giáo dư Ngô giả vờ vô cùng thờ ơ hỏi thằng con trai nhỏ của mình:
– Con và Lam Sam gần đây thế nào rồi?
Đây chính là nghệ thuật trò chuyện. Ông sẽ không hỏi quan hệ của hai
người rốt cuộc là như thế nào mà trực tiếp vờ như đã rất quen thuộc với
họ, hỏi han tình hình của họ.
Ngô Văn lén lút giơ ngược ngón tay giữa với cha của mình, anh dừng đũa, muốn nghe câu trả lời của Kiều Phong.
Kiều Phong rất điềm nhiên đáp:
– Cô ấy định bày tỏ tình cảm với con.
Hai kẻ họ Ngô đều cực kỳ kinh ngạc, lại vô cùng phấn khích. Nhưng Ngô Văn lại nghĩ tương đối nhiều:
– Em chắc chắn là thế chứ?
Kiều Phong kể lại chuyện xem sao băng ở núi Mục Phu. Sau khi nghe xong giáo sư Ngô gật đầu:
– Ừ, phân tích rất chính xác, xem ra hẳn Lam Sam thật sự muốn thổ lộ
ròi, tiểu tử thối, con nghĩ kỹ chưa, liệu con có từ chối cô ấy không?
Cảnh cáo trước là chỉ trả lời đáp án chính xác bằng một từ duy nhất, trả lời sai khi về nhà cha sẽ giáo huấn lại con.
Kiều Phong nhìn xuống bát cơm, đáp:
– Con vẫn chưa nghĩ ra.
– Hai người chờ một chút. – Ngô Văn lấy đũa gõ nhẹ lên đĩa để gây chú ý
của hai người kia: – Trước tiên phải nói về chuyện này đã… sao con cảm
giác có gì đó không hợp lý thế nhỉ?
Giáo sư Ngô lại hỏi:
– Không hợp lý ở đâu cơ?
– Con không rõ là chỗ nào không đúng, thế nhưng…. Chắc chắn là không
phải mà. – Hơn nữa Lam Sam là bạn thân của cái cô Tiếu Thải Vi bệnh tâm
thần rắn rết kia, một người có thể làm bạn bè thân thiết với Tiếu Thải
Vi thì sao có thể bình thường đây?
Mà như đã nói qua, em trai anh cũng đâu có bình thường đâu.
Nghĩ đến đây tâm trạng Ngô Văn lại càng xoắn xuýt.
Giáo sư Ngô bất đắc dĩ phải lắc đầu nói với Kiều Phong:
– Đôi khi cha thấy hết cách với cái thằng sinh viên chưa tốt nghiệp hệ giao tiếp này.
Kiều Phong cũng gật đầu:
– Con cũng vậy.
Tại sao lại bị xài xể thế chứ! Ngô Văn cầm bát cơm, khóc không ra nước mắt. Anh thật sự đang rất tủi thân đấy…..
—-***——
Tối hôm đó Kiều Phong bị mất ngủ.
Anh nằm trên giường, lăn lộn hết bên này đến bên kia nhưng không thể lý
giải được sự tình. Lam Sam muốn bày tỏ tình cảm với anh, anh nên làm thế nào bây giờ?
Đồng ý chấp nhận cô? Nhưng cô hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn bạn gái lý tưởng của anh.
Từ chối cô? Như vậy có khiến cô tổn thương không?
Cô sẽ thổ lộ với anh như thế nào đây?
Kiều Phong nhắm mắt lại, dường như anh đang được thấy một bầu trời đầy
những ngôi sao lấp lánh. Sao băng như mưa vụt sáng trên bầu trời, như
một vệt bút trắng xóa vệt qua lại giống như một hình ảnh tuyệt đẹp của
vũ trụ. Lam Sam đứng dưới một ngôi sao băng, hứng lấy ánh sáng ấy, mỉm
cười với anh. Đôi mắt cô sáng rực rỡ , tựa như tận sâu đáy đồng tử đang
phản chiếu lại hình ảnh của những vì sao kia. Cô cười hì hì và nói với
anh: “Kiều Phong ơi, em rất thích anh, anh có thích em không vậy?”
Kiều Phong đột nhiên mở to mắt, ngồi bật dậy.
Anh xuống giường, đi vào phòng khách,, bật đèn lên.
Schrodinger đang nằm trên ghế salon ngủ, chổng bốn vó lên trời, thò ra
cái bụng tròn vo. Bước chân của anh đánh thức nó, nó hé mắt nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục ngủ mãi. Kiều Phong đi tới ngồi bên cạnh nó, anh
ôm nó đặt trên đùi, không yên lòng xoa đầu nó.
Schrodinger không hài lòng:
– Meo, meo!
Đối với kháng nghị của nó, Kiều Phong coi như không nghe thấy. Anh thấy
hơi buồn chán, nhìn một vòng quanh căn phòng khách sau đó dừng mắt tại
cửa sổ sát đất phía sau tấm thảm Ba Tư. Schrodinger vừa mới ngủ lại bị
chủ nhân làm phiền, thật phiền chết:
– Meo meo meo meo meo meo meo meo.
Kiều Phong ngồi trên tấm thảm, an ủi vuốt ve đầu Schrodinger. Khi nó cho rằng mình đã có thể ngủ, kết quả là anh ta lại đứng dậy mở cửa sổ hơi
hé ra. Lập tức làn gió đêm thanh khiết len lỏi vào khắp gian phòng.
Schrodinger:
-…..
Ngày của tình yêu!
Gió thổi tung bay tấm rèm cửa sổ trắng xóa. Ánh trăng mờ ảo qua khe rèm
tiến vào phòng chiếu ánh sáng mờ đục như lớp kem tươi trắng ngon lành
trên nền bánh. Kiều Phong cứ như vậy ngồi trên thảm cùng với gió đêm,
ánh trăng mộc mạc, anh ôm chú mèo ú, thất thần.
Schrodinger vùi đầu trong lòng chủ nhân, điều kiện để được tiến vào giấc ngủ ngày càng khắc nghiệt nhưng nó không muốn để bản thân phải thiệt
thòi. Dần dần nó mơ màng chìm vào giấc ngủ, bên tai dường như nghe thấy
tiếng chủ nhân nó đang thủ thỉ:
– Schodinger, mày có thích cô ấy không?
– Schodinger, mày có thích cô ấy không?
– Schodinger, mày có thích cô ấy không?
– Schodinger, mày có thích cô ấy không?
… Xin lỗi ông đây không hiểu tiếng người đâu!
—-****— —-
Chuyện em trai mình định đi hẹn hò bày tỏ tình cảm khiến Ngô Văn không
sao yên lòng được. Trực giác của anh nói với anh rằng sự tình chắc chắn
không đơn giản như vậy đâu, nhưng xét từ phương diện chủ quan anh vẫn hi vọng những tin tức mật thám chó má của Kiều Phong là chính xác.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh cho rằng có thể tìm hiểu thêm về tình huống này thông qua Tiểu Du Thái.
Trưa hôm đó Tiểu Du Thái giúp thư ký trưởng của Ngô Văn ra ngoài làm
việc. Lần trước cô không may bị Ngô Văn gọi lên xe, trong mọi người
trong công ty đều nhất trí cho rằng giữa tổng giám đốc Ngô và Tiểu Du
Thái có một mối quan hệ không bình thường. Dù sao đúng lúc thư ký trưởng không có thời gian bứt ra nên Tiểu Du Thái phải hỗ trợ đi đưa cho Tổng
giám đốc Ngô một ít đồ, chuyện này cực kỳ cực kỳ yên tâm thoải mái.
Lúc cô đang ở bên ngoài, đột nhiên điện thoại di động trong túi reo lên. Cô ngại ngùng vờ như phải nghe điện thoại trước mặt tổng giám đốc Ngô,
khi chạy ra ngoài mới lấy di động ra:
– Alo Lam Sam à?
Qua khe cửa nghe thấy mấy chữ này, Ngô Văn liền lấy lại tinh thần, anh lén lút đi ra ngoài, đuổi theo.
Tiểu Du Thái tìm một góc khuất không người, vui vẻ trò chuyện với Lam Sam:
– Cái gì? Cậu muốn lên đỉnh núi ngắm sao? Tớ cũng muốn đi, tớ cũng muốn đi!
Ngô Văn đứng ở góc tường, nghe thấy cô nói vậu thì bĩu môi, anh thầm
nghĩ cô gái này đúng là mắt mũi để trên trời, thế giới riêng của hai
người người ta, cô đi theo náo loạn làm gì, Lam Sam nhất định sẽ không
đồng ý với cô nàng đâu.
Lam Sam biết chắc chắn Tiểu Du Thái sẽ nói vậy, cô gái này tinh lực đặc
biệt dư thừa, cứ thấy có cái gì mới mẻ là lại trộn rộn hết cả lên. Cô
cười nói:
– Thì đi, nhưng mình hẹn Kiều Phong là thứ năm thứ sáu sẽ đi hai ngày, cậu nếu muốn đi chắc lại phải xin nghỉ đấy.
Tiểu Du Thái có phần do dự:
– Nhất định phải xin nghỉ à? Bao lâu? Một ngày?
Ngô Văn lại bấn đến mức chỉ muốn cào tường. Thế này là thế nào? Sao lại đồng ý chứ?
Không phải định đi tỏ tình à?
Lam Sam suy nghĩ một chút, rồi đáp:
– Không cần, chiều thứ năm xin nghỉ sớm một chút đi luôn, đến thứ sáu
chúng ta sẽ xuất phát ra về sớm một chút. Nhưng có thể cậu sẽ tương đối
mệt đấy.
Tiểu Du Thái kích động giơ tay:
– Tớ không sợ mệt!
Cào cào, cào cào! Cô nghe thấy có tiếng động không bình thường.
Tiểu Du Thái tò mò nhìn xung quanh, không có ai hết, chẳng lẽ có chuột?
Trái Đất hiện đang sôi trào nên bắt chuột mà chơi ư….. Cô hứng khởi tìm
kiếm rốt cuộc thấy phía sau một bức tường tổng giám đốc Ngô đang đứng
với sắc mặt không thể nào đến gần nổi.
Tiểu Du Thái ngây người:
– Tổng giám đốc Ngô?
Ngô Văn ngừng cào tường, mặt không đổi sắc nhìn cô:
– Tôi cũng muốn đi cùng.
Cô mơ hồ:
– Anh định đi làm gì?
– Đi ngắm sao. – Anh thực sự không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày chính
miệng mình nói ra ba từ này, chó má thật, sao cứ thấy ngường ngượng thế
nhỉ….
Tiểu Du Thái che miệng cười hi hi:
– Không biết hóa ra tổng giám đốc Ngô cũng có tâm tư thiếu nữ thế đâu nhé!
Đồ tâm thần rắn rết, sớm muộn ta cũng sẽ cho ngươi đi đời! Ngô Văn căm hận nghĩ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!