Cửu Gia Đừng Làm Vậy
Quyển 2 - Chương 14
“Lại đến à?”. Phó Thanh Mộ gần như sắp suy sụp: “Ông trời ơi, yên ổn một chút thì chết à?”.
“Bọn chúng định đối phó với người của tứ đại thế gia”. Sở Cuồng cất bước đi ra ngoài. Nhẫm Cửu chạy theo hắn mấy bước, thấy Sở Cuồng dừng lại nhìn nàng; “Em ở lại đây, anh đi là được rồi”.
Nhẫm Cửu sững sờ: “Không có em thì anh dùng vũ khí sao được?”.
“Thế thì không dùng vũ khí”. Sở Cuồng nói, không khí quanh người cùng thay đổi. Mái tóc hắn dần dần biến thành màu bạc, đôi mắt đỏ rực như nhuộm bằng máu. Dường như vẫn không quen để người khác nhìn thấy hắn biến đổi thành hình dạng này, Sở Cuồng nhanh chóng xoay người rời đi.
Tuy nhiên khi hắn chuẩn bị nhảy lên nóc nhà chạy tới tiểu viện nơi người của tứ đại thế gia đang ở, một đôi tay lại tóm lấy hắn.
“Cùng đi”. Nhẫm Cửu nói như cam đoan: “Em sẽ không làm phiền anh. Anh biết lần trước bọn chúng cũng tiêm cho em mũi thuốc đó, em cũng sẽ chuyển đổi, em sẽ theo kịp anh!”. Nhẫm Cửu nói rất vội vàng như sợ Sở Cuồng sẽ lập tức hất tay nàng ra rồi đi mất.
Sở Cuồng yên lặng một hồi lâu: “Anh chưa bao giờ nghĩ rằng em là phiền phức”. Rất ít khi giải thích như vậy, cho nên giọng Sở Cuồng hơi mất tự nhiên: “Anh đã nói quân đội của chúng ta chỉ có hai người, cho nên em không thể xảy ra bất cứ chuyện gì”.
“Đúng vậy. Bây giờ chỉ có em và anh, cho nên anh cũng không thể xảy ra bất cứ chuyện gì”. Nhẫm Cửu nhìn Sở Cuồng chằm chằm, trong mắt như có ánh sao: “Em sẽ làm kiếm và lá chắn của anh. Một cô gái thô kệch như em cũng không làm hoa để nâng niu trong tay được, cho nên anh không cần phải lo lắng”. Nhẫm Cửu nắm lấy tay hắn: “Đi thôi, chúng ta cùng đi”.
Sở Cuồng im lặng.
Phó Thanh Mộ sau lưng bọn họ yếu ớt nói: “Mau đi đi! Trong lúc các vị nói chuyện, người của tứ đại thế gia không chừng đã chết hết rồi…”.
Nhẫm Cửu đưa tay rút cái trâm cài trên đầu ném vào người Phó Thanh Mộ: “Lắm mồm!”.
Dưới ánh trăng, mắt Nhẫm Cửu cũng bắt đầu từ từ chuyển sang màu đỏ. Trước khi tới đại hội võ lâm lần này, Sở Cuồng đã huấn luyện Nhẫm Cửu cách khống chế năng lực chuyển đổi, nhưng vì thời gian quá ngắn nên đến giờ Nhẫm Cửu vẫn không thể chuyển đổi tự do giữa hai hình dáng này như Sở Cuồng. Bình thường kiềm chế không cho bản thân biến thành người đồng hóa lúc tâm tình kích động đã là thành công lắm rồi, còn chuyển đổi tùy theo ý muốn thì Nhẫm Cửu vẫn còn non lắm. Vì thế, bây giờ dù mắt Nhẫm Cửu đã đỏ nhưng tóc vẫn còn đen. Nhẫm Cửu tức giận gãi gãi đầu: “Thôi kệ, cứ thế này xông lên”.
Nhẫm Cửu tung người nhảy lên, bóng dáng như quỷ mị nhảy lên nóc nhà đối diện, tuy nhiên lúc hạ xuống lại xuyên thủng nóc nhà đó, rơi xuống nhà. Trong nhà có tiếng đàn ông hoảng sợ kêu to: “Yêu nghiệt phương nào!”. Bóng Nhẫm Cửu lại từ trong nhà đó bay lên, lúc rơi xuống lại rơi tọt vào một ngôi nhà khác. Trên đường Nhẫm Cửu nhảy đi toàn là tiếng thét kinh hãi của các anh hùng hào kiệt, rất giống lúc một đạo tặc hái hoa đi qua khuê phòng của các cô nương.
Phó Thanh Mộ lau mồ hôi, trêu chọc Sở Cuồng còn đứng ở chỗ cũ: “Sở huynh chắc chắn cô ấy thật sự không gây thêm phiền phức cho huynh chứ?”.
Sở Cuồng không quay lại nhìn hắn, chỉ bỏ lại một câu lạnh lùng: “Cô ấy làm rất tốt”.
Phó Thanh Mộ thấy Sở Cuồng tung người nhảy lên, chỉ một bước nhảy đã theo kịp Nhẫm Cửu không biết đã phá hỏng bao nhiêu nóc nhà. Phó Thanh Mộ vừa cảm khái hai người này không thành đôi thì thiên lôi cũng phải đánh xuống, đồng thời không khỏi than phục năng lực này của bọn họ. Chưa nói đến Sở Cuồng, cho dù là bản lãnh nhảy loi choi của Nhẫm Cửu cũng là khinh công cao nhất mà bao nhêu người tập võ cả đời cũng không luyện được. Hơn nữa… ngã liên tục như vậy mà không hề hấn gì, quả thực còn tốt hơn nhiều công phu kim chung tráo, thiết bố sam gì đó.
Thứ thuốc đồng hóa đó…
Phó Thanh Mộ cúi đầu nhìn tay mình.
Thứ thuốc đồng hóa đó xem ra càng ngày càng phù hợp với người ở đây…
Phó Thanh Mộ nhìn Sở Cuồng cầm tay Nhẫm Cửu chạy tới tiểu viện tứ đại thế gia ở, phía đó đã có lửa bốc lên. Hắn khẽ thở dài, kì thực Nhẫm Cửu và Sở Cuồng không biết, tính cả lần ở Kì Linh giáo trước đó, đây đã là lần thứ ba hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy…
Sở Cuồng và Nhẫm Cửu ở trong tiểu viện nằm ở góc tây nam Lâm phủ, còn người của tứ đại thế gia lại ở góc đông bắc, vừa khéo là khoảng cách xa nhất. Lúc trước Sở Cuồng nói Nhẫm Cửu làm rất tốt không phải khen bừa mà quả thật Nhẫm Cửu làm tốt thật. Do Nhẫm Cửu gây ra động tĩnh lớn như vậy, trong lúc tàn sát người của tứ đại thế gia, đối phương không khỏi phân tán sự chú ý, đại bộ phận sinh vật không mang hình người được điều về phía bọn họ.
“Bọn chúng nói nhiệm vụ thay đổi, phải giải quyết người quấy nhiễu trước đã”. Nhẫm Cửu được Sở Cuồng ôm trong tay, vừa nghe giọng nói vang lên trong đầu vừa hỏi: “Người quấy nhiễu là hai chúng ta à?”.
“Đúng”.
Sở Cuồng vừa nói xong, một sinh vật không mang hình người từ dưới sân nhảy lên, lao thẳng tới chỗ bọn họ. Sinh vật này có một gương mặt không khác người bình thường là mấy, nhưng trên người có những chỗ nhô lên không đều, dười như dưới da có những chiếc xương mọc bừa bãi đâm lên, trông cực kì đáng sợ.
Nhẫm Cửu tưởng sẽ gặp những sinh vật không mang hình người tương đối giống động vật như lần trước, không ngờ lại nhìn thấy một người như vậy, trong lòng không khỏi run sợ. Lúc này Sở Cuồng lại vừa vung tay chém xuống, chém bay đầu người vừa lao tới.
Nhìn sinh vật không mang hình người này rơi xuống đất, Nhẫm Cửu không khỏi ngơ ngác. “Trên người hắn còn mặc quần áo…”. Nhẫm Cửu dần dần bình tĩnh lại: “Đây là người bị bắt đi giống em và Tiêu Phi lần trước… Đây là…”.
“Sản phẩm thất bại. Sau khi tiêm thuốc đồng hóa, sản phẩm thất bại thường luôn chiếm tuyệt đại đa số”. Giọng Sở Cuồng vẫn lạnh lẽo như thường, hắn liếc mắt thoáng nhìn Nhẫm Cửu: “Cho nên liên minh mới cấm nghiên cứu này”.
Cho nên khi nhìn thấy Nhẫm Cửu thành công chuyển hóa, hắn mới vui mừng như vậy.
Nhẫm Cửu nhìn thi thể đầu một nơi người một nẻo bên dưới, trong lòng mới bắt đầu cảm thấy sợ. Suýt nữa nàng đã trở nên giống như hắn. Tuy nhiên lúc này không có thời gian cho bọn họ cảm khái, chỉ trong nháy mắt, tiếng gào thét đã vang lên không ngừng, vô số sinh vật không mang hình người lao tới chỗ bọn họ…
Thanh trường kiếm màu đen trong tay Sở Cuồng lấp lánh ánh đỏ chói mắt. Ánh mắt hắn ngưng đọng, vô thức bảo vệ Nhẫm Cửu sau lưng, lại vô tình nhìn thấy mái tóc Nhẫm Cửu từ từ biến thành màu trắng từ ngọn tóc lên đến chân tóc.
Sở Cuồng sững lại, tay kia móc ra một vũ khí màu bạc đưa cho Nhẫm Cửu: “Ấn vào chỗ lõm để tấn công tầm xa, ấn vào chỗ lồi vũ khí sẽ biến hóa thành trường kiếm, thích hợp tấn công cự li gần”. Sau khi dặn dò xong một câu ngắn gọn, một tiếng gào thét như đâm vào màng nhĩ đã gần ngay trước mắt. Sở Cuồng đầu không quay lại, mặt không đổi sắc, tay vung trường kiếm. Sinh vật không mang hình người đầu tiên lao tới lập tức bị chém làm hai đoạn.
Không đợi hai người nói với nhau câu nào nữa, những sinh vật không mang hình người lũ lượt chạy đến đã bao vây họ lại. Không phải lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật không mang hình người, nhưng nhìn quần áo bọn chúng mặc trên người, trong lòng Nhẫm Cửu vẫn cảm thấy sợ hãi. Tuy nhiên khi một trong số đó lao về phía Nhẫm Cửu, ngón tay Nhẫm Cửu đã vô thức ấn vào chỗ lõm trên vũ khí. Sau một tiếng nổ, sinh vật không mang hình người đó lập tức biến mất.
Đã khai sát giới, Nhẫm Cửu nghe thấy tiếng tim mình đập càng ngày càng mạnh. Mùi máu dần tràn ngập khoang mũi, dường như nhuộm đỏ thế giới của Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu có thể cảm thấy móng tay mình như bị dòng máu sôi trào đẩy ra ngoài, đột nhiên mọc ra thật dài. Tiếng tim đập như làm Nhẫm Cửu điếc tai, hình ảnh xung quanh cũng hiện lên rõ ràng hơn ngày thường rất nhiều.
Không cần quay lại, Nhẫm Cửu cũng có thể cảm thấy được sinh vật không mang hình người từ phía sau lao tới đang ở vị trí nào đó, nó đang dùng tư thế gì, sẽ tấn công vào chỗ nào trên người mình… Nhẫm Cửu đưa tay lên, tiếng súng vang lên, kẻ đánh lén biến thành khói đen.
Thu súng lại Nhẫm Cửu đưa tay lên véo má mình. “Mình oách quá đi mất”, Nhẫm Cửu lẩm bẩm, vừa xuất thần vì sự hiên ngang của mình vừa tưởng như vô tình giơ tay lên, lập tức bắn vỡ đầu hai sinh vật không mang hình người lao tới. “Mình oai quá!”, Nhẫm Cửu gần như nhảy lên hoan hô.
Sở Cuồng chỉ quay lại liếc Nhẫm Cửu một cái, thấy lúc này tóc Nhẫm Cửu đã trắng toàn bộ, trong đôi mắt đỏ rực lại chỉ có sự hung phấn, không hề có vẻ buồn bã hay e ngại vì mình biến thành như vậy. Ánh mắt Sở Cuồng trở nên dịu dàng, cảm thấy rất đáng mừng vì trạng thái của Nhẫm Cửu bây giờ. Mừng vì Nhẫm Cửu không ghét chính bản thân mình. Mừng vì Nhẫm Cửu không ghét… hắn.
“Nhẫm Cửu”. Sở Cuồng đột nhiên mở miệng: “Anh yểm hộ, em cứu người”.
Nghe thấy tiếng hắn, Nhẫm Cửu mới bừng tỉnh, quay sang nhìn về phía tứ đại thế gia ở. Nhẫm Cửu tung người nhảy lên, thoát khỏi vòng vây, trong nháy mắt đã hạ xuống tiểu viện người của Lâm gia đang ở.
Lúc này ánh nửa trong tiểu viện ngút trời, có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn trong phòng truyền ra. Dựa vào âm thnah Nhẫm Cửu có thể phán đoán được vị trí chính xác của người bên trong. Nhẫm Cửu giơ chân đạp tung cửa, cất bước đi vào. Ngọn lửa rừng rực không hề quá nóng đối với Nhẫm Cửu. Nàng giơ súng lên bắn một phát về phía tấm bình phong. Tấm bình phong vỡ tan, trên đầu một sinh vật không mang hình người đang định giết một đệ tử nhà họ Lâm cũng có một lỗ thủng.
Thân hình to lớn của nó đổ ầm xuống, chỉ còn lại đệ tử nhà họ Lâm nằm bẹp dưới đất, ngẩn ra nhìn Nhẫm Cửu.
Nhẫm Cửu quẹt mũi, lúc này mới biết thì ra bộ dáng cao ngjao hơn người của Sở Cuồng được tôi luyện như vậy. Được người khác sùng bái, được người khác ngước nhìn, thật sự là… sướng chết đi được!
Nhẫm Cửu cũng hơi hiểu vì sao những người đó lại cố chấp nghiên cứu loại thuốc làm người khác biến thành người đồng hóa, cho dù phải trả giá rất lớn cũng không muốn dừng lại. Bởi vì từ trước tới nay, sức mạnh lớn lao luôn là thứ con người theo đuổi. Năng lực như vậy sẽ thỏa mãn lòng người, làm người ta bị nghiện, khó có thể từ bỏ.
Đột nhiên bên trong lại có tiếng gào thét của sinh vật không mang hình người. Nhẫm Cửu gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, biến súng thành trường kiếm. Trong khoảng khắc bước vào phía trong, ba sinh vật không mang hình người đồng loạt xông lên. Nhẫm Cửu học động tác của Sở Cuồng, hạ thấp người xuống, vung kiếm chém ra. Ba kẻ đó bị Nhẫm Cửu chém ngang lưng như chém đậu phụ. Rèm châu và bình phong phía sau cũng bị kiếm khí còn sót lại phá hủy.
Trong phòng, thiếu gia Lâm Cẩm Phong của nhà họ Lâm một tay cầm kiếm, một tay bảo vệ Lâm Cầm Tố đã ngất đi phía sau. Nhìn thấy Nhẫm Cửu, hắn không hề lộ vẻ mừng rỡ như được giải cứu mà cắn răng, cầm kiếm chém về phía Nhẫm Cửu, gào lớn một tiếng: “Lũ yêu quái các ngươi”.
Nhẫm Cửu dễ dàng chặn kiếm hắn lại rồi gạt sang bên cạnh. Lâm Cẩm Phong liền ngã xuống giường.
Nhẫm Cửu trong lòng thầm bội phục chính mình đã có năng lực đánh ngã các loại đại công tử, nhưng lại cảm khái vì bây giờ mình đã không có tâm tư đè lên bọn họ nữa. Nhẫm Cửu chỉ muốn đè một người, nhưng người đó… Nhẫm Cửu dùng vũ lực cũng không đè được.
“Tôi không phải yêu quái. Tôi…”, Nhẫm Cửu suy nghĩ một lát, khóe miệng cong lên hơi kiêu ngạo: “Tôi là giáo chủ Kì Linh giáo”. Đúng là một danh xưng nghe rất oai. Nếu vị trí này không phải được dùng làm bia đỡ đạn thì Nhẫm Cửu sẽ thấy hài lòng hơn.
Lâm Cẩm Phong nghe vậy, sát khí trong cơn tuyệt vọng trên người giảm bớt một chút: “Kì Linh giáo?”.
“Đúng vậy. Tôi tới cứu các vị. Mau vác em gái lên đi theo tôi, chúng ta đến nơi an toàn đã”.
Lâm Cẩm Phong nhìn mái tóc bạc trắng và đôi mắt đỏ rực của Nhẫm Cửu, trong lòng vẫn còn hoài nghi: “Vì sao ta phải tin ngươi?”.
Nhẫm Cửu nhìn trái nhìn phải, hai bên đều có lửa lớn, bên ngoài còn có tiếng gào thét của sinh vật không mang hình người. Nhẫm Cửu nói: “Đương nhiên anh có thể không tin tôi”. Còn chưa nói xong, đột nhiên một sinh vật không mang hình người lao tới sua lưng Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu không chớp mắt lấy một cái, đâm kiếm về phía sau, giết chết kẻ đánh lén rồi hất xác nó sang một bên. Mái tóc bạc dính máu nhưng Nhẫm Cửu không lau mà chỉ nói tiếp: “Trong tình huống này, nếu anh muốn tin tưởng bản thân thì tôi hết sức tán dương”. Giọng Nhẫm Cửu nhẹ nhàng như vừa rồi chỉ đập chết một con muỗi.
Lâm Cẩm Phong ngẩn ra nhìn Nhẫm Cửu rồi cắn răng, vùng vẫy định đứng lên. Nhẫm Cửu đưa tay đến trước mặt hắn, những móng tay đáng sợ phát ra ánh sáng lạnh. Lâm Cẩm Phong đờ ra một lát, cuối cùng vẫn nắm tay Nhẫm Cửu để nàng kéo mình lên. Hắn vác Lâm Cầm Tố đi theo nàng. Đang đi với tâm tư nặng nề, hắn lại nghe thấy phía trước có tiếng hỏi: “Vừa rồi tôi có oách không?”.
Lâm Cẩm Phong sửng sốt: “Cái gì?”.
“Anh nói xem nếu tôi dùng bộ dạng như vậy để quyến rũ người khác thì có quyến rũ được không?”.
Lâm Cẩm Phong chết sững.
Một lát sau lại nghe thấy Nhẫm Cửu phủ định chính mình: “Không được không được, về mặt này thì Sở Cuồng còn làm đẹp mắt hơn tôi, tôi phải nghĩ cách khác mới được”. Nhẫm Cửu vừa lẩm bẩm tự nói với mình vừa đi ra ngoài. Trong ánh lửa lại có mấy bóng đen lao tới, một trận chém giết lập tức lại bắt đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!