ABO - Độc chiếm
Chương 29: Ghen
Chương 29: Ghen
Khu Biệt Lập.
Gió đêm nhẹ tản,
Hương say nồng,
Rèm cửa đung đưa,
Tiếng rên khe khẽ nín nhịn tràn đầy lại bật ra nức nở, đôi chân dài đâu quá mềm quá mịn, lại say mê vươn rộng đến vai người,
Da thịt trần trụi, Phermone phát tình khiến từng giọt mồ hôi lăn đầy trên vòm ngực rộng, Phùng Sâm chuyên tâm từng cú thúc ép sát thịt da, bờ gốc kết chạm động đập lên miệng huyệt, Triệu Nhã ngay cả bản thân mình dâm đãng thế nào đều đành mặc kệ, vách tràng nỉ non bám chặt côn thịt ra vào,
Phốc,
Nơi gắn kết, chút nước dâm theo cú dộng nảy lửa bắn ra, Triệu Nhã tưởng như cả cơ thể đều tê đi vì sảng khoái.
A…
Ưm….
Phùng Sâm ngừng chậm , rút côn thịt ra khỏi hậu huyệt, ngón tay quệt lên vết nước lạ lẫm kia, mày khẽ chau ,
Triệu Nhã mở đôi mắt mờ sương, nơi hậu huyệt bỗng dưng trống rỗng, ngứa ngáy lạ thường, dương vật nhỏ trước mặt sắp bị thúc nhồi mà đạt tới cao trào lại ngưng ngay lại, tiếc nuối nhỏ ra vài hạt trong suốt rơi xuống rốn.
Triệu Nhã ngượng miệng đến không thể hỏi, lại nhận được ánh mắt kia dâng đầy lên ý cười:
– Như thế nào?
– Ngứa?
Triệu Nhã xấu hổ đến cả mảnh ngực trần đều đỏ, hơi mở chân ra một chút, khẽ gật đầu.
Phùng Sâm nào để khắc xuân này trôi qua dễ dàng đến thế, đầu nấm đặt nơi hậu huyệt cọ vài ba cái, ấn vừa qua đầu khấc, rồi lại đùa cợt rút ra, khiến miệng huyệt kia ngứa càng thêm ngứa, thèm khát khảm sâu bên trong không cách nào chịu nổi, ào ra thêm một đợt dâm dịch mời người.
Thay đổi này, Triệu Nhã hoàn toàn không hay biết, chỉ có đôi môi kia cười thêm đầy ẩn ý.
Rằng, hậu huyệt của một Beta không thể nào tự tiết ra dâm dịch, thứ nước này, đúng , chính xác, nên là của một Omega.
Triệu Nhã,
Thời gian đem cơ thể em dung nhập với ta, đã không còn lâu nữa.
——-
Vuốt ve lên đôi đùi non đã phủ kín dấu hôn nồng, Phùng Sâm mơn trớn bên tai người:
– Triệu Nhã, dọn tới đây đi.
Triệu Nhã đương nhiên từ chối:
– Không được.
– Như thế này… thế này đã là quá lắm.
Phùng Sâm cười nhẹ:
– Anh không hỏi ý kiến của em.
Triệu Nhã hơi nhích người ra khỏi lồng ngực kia, giọng nói đôi phần cương quyết:
– Không ! .
– Nhà lớn gì đó, mặt tiền gì đó,
– Tôi không cần.
– Cùng lắm thì họ vừa giao xong, tôi sẽ bán.
– Là… là anh ép tôi ký nhận.
Phùng Sâm không trả lời.
Triệu Nhã cũng coi như được một đêm ngủ ngon giấc.
Chỉ, cho đến sáng hôm sau.
———-
Thong thả từng ngụm trà sáng, Phùng Sâm khẽ ngẩng đầu:
– Nhà, em có thể lập tức bán lại.
– Vậy, cái này thì tính sao đây?
Triệu Nhã hoảng hốt nhìn vào bản hợp đồng mà Phùng Sâm vừa đặt lên trên bàn, càng nhìn, càng không tin cho được!
Đây chính là bản hợp đồng giao hoa của tiệm hoa nhà cậu và Phùng Sâm!,
Sao lại thế này?!
– Anh…
– Rõ ràng tiền hợp đồng bồi thường chỉ là bảy triệu bạch kim!
– Tại sao trên hợp đồng này lại là bảy tỷ?
Bảy tỷ!
Nếu thực sự bản hợp đồng này là thật, như vậy sơ xảy một chút, Phùng Sâm chỉ cần dùng huy hiệu của mình đưa án ra, cả nhà cậu lập tức không còn chốn nương thân!
Phùng Sâm thản nhiên kéo người đặt lên đùi, lại cầm lấy một chiếc bánh điểm tâm trên bàn đưa tới đôi tay đang run rẩy của cậu :
– Muốn biết lý do?
– Dùng miệng, đút cho anh.
Triệu Nhã lo sợ đến kìm không được, lại đem tất thảy dồn nén xuống, chiếc bánh ngọt đậu bên môi miệng, mím chặt lại, chủ động đón lấy cánh môi đang hé mở kia, truyền tới.
Phùng Sâm cố ý không để cậu nhanh rời khỏi, vươn tay trụ nơi gáy cậu, để miếng bánh vỡ tan thành nụ hôn sâu .
– Ừm.
– Ngon.
Phùng Sâm đưa tay lau trên môi cậu, đáy mắt nhạt kia sâu thẳm mà ngưng lại :
– Lý do, chỉ có một.
– Triệu Nhã.
– Em phải là của anh.
Triệu Nhã điên rồi!
Nên khi nghe cái lý do như thế mà tim lại loạn nhịp cho được!
Còn nữa… cái dáng ngồi trên đùi ấy, thật… quá xấu hổ, nhưng, lại quá gần bên.
————
Phùng Sâm mạnh tay chi tiền,
Nơi mặt tiền rộng rãi kia cũng nhanh chóng sửa sang xong.
Lên một lịch hẹn.
Kịch bản nào cũng đều có đủ trong đầu, tay gõ vài nhịp trên vô lăng.
——
Cửa hàng hoa,
Triệu Nhã được Phùng Sâm cất lên làm trợ lý, đã như vậy thì thôi đi, lương thưởng ứng ra đã có thể trả góp được một căn nhà mặt tiền đáng mơ đáng ước.
Trời đất ạ!
Kinh doanh ở đó có bao nhiêu phát?, tính đếm lượng người đi lại thôi so với hẻm nhỏ này, cũng đã giật mình.
Cha mẹ Triệu Nhã sốt ruột đến đứng ngồi không yên , thay ra thay vào mấy bộ quần áo:
– Triệu Nhã!
– Mẹ mặc thế này được chưa?!
– Còn nữa, đây, nghe nói Giáo Sư thích trà hoa đào, con xem mẹ ướp như vậy liệu có quá nồng không?
Triệu Đằng thì vỗ vai cậu, giữa hai cha con cũng chẳng mấy khi buông lời trịnh trọng, hôm nay cũng phải nói tới nhiều lời:
– Triệu Nhã.
– Con được đi theo Giáo Sư , cái này là vinh dự của con, coi như Triệu Gia ta tu đủ phúc .
– Từ nay về sau chuyên tâm một chút, cửa hàng hoa cha mẹ sẽ liệu việc thuê thêm người. Con không có việc không cần về nhà. Cứ ở lại đó phụ việc cho Giáo Sư.
Triệu Nhã đối với sự hân hoan của cha mẹ mình, trong lòng khó xử không thôi , cũng không nỡ lòng nào khiến bao nhiêu hi vọng , niềm vui kia tan đi mất.
Hoặc, là ẩn sâu trong cái lời từ chối đêm hôm đó, có chút không đành lòng?
——-
Ting!
Tiếng tin nhắn vừa đến, Triệu Nhã cầm điện thoại lên,
Màn hình vỏn vẹn hai chữ “ Dọn đồ “
Gấp từng chiếc đồng phục quen thuộc, miết cho phẳng ly nếp.
Khóe miệng Triệu Nhã bất giác cong lên,
Cậu cười…
========
Tiệm hoa mới.
Khỏi phải nói, cha mẹ cậu đã hài lòng đến thế nào, ưng ý ra làm sao, liên tục cảm ơn rối rít :
– Giáo sư, cảm ơn cảm ơn!
– Thật sự không biết nói thế nào !
Phùng Sâm thong thả cười:
– Triệu Nhã có tố chất, phù hợp với việc nghiên cứu Dược.
– Căn nhà này có được là do công sức mấy tháng qua chuyên tâm phụ giúp. Bản thân tôi chỉ cho em ấy vay dài hạn một khoản mà thôi, có thể dùng lương trả góp dần, cũng không tính nhiều nhặn gì.
Trước mấy lời chắc như đinh này, Triệu Nhã cũng chỉ đành đan hai tay vào nhau, im lặng đồng ý.
Bởi lẽ cứ mỗi khi cậu muốn nói gì, kẻ bên cạnh lại gõ nhẹ lên bàn … như một thói quen.
Trước cửa ,
Triệu Đằng kéo hành lý của cậu lên xe ,
Giáng Vân vươn rộng tay muốn ôm lấy cậu.
Phùng Sâm nhanh trước một bước, vươn thẳng tay ra , bắt lấy :
– Bác gái.
– Tạm biệt bác.
Giáng Vân vui vẻ mà đón lấy cái bắt tay này.
Phùng Sâm nhếch cười, liếc sang phía Triệu Nhã đầy ý tứ. Triệu Nhã đứng trơ không biết nói sao cho phải.
Đây… đây là mẹ tôi!
Có cần phải ghen với cả mẹ ruột của tôi hay không?!
——-
Khu Biệt Lập.
Cánh cửa xe vừa mở,
Triệu Nhã chuẩn bị kéo valy vào, Phùng Sâm đã ngăn tay giữ lại, bế bổng cậu lên.
Ngọc Ý cũng vừa bước ra khỏi thềm, ngại ngần cúi đầu chào ,
Triệu Nhã vô lực giãy ra:
– Anh làm cái gì vậy?
– Ở đây còn có người !
Phùng Sâm nhỏ giọng bên tai cậu “ là cố ý”
Đem người bế qua trước mặt Ngọc Ý, giữ lại vài giây, hôn xuống. Triệu Nhã xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Ngọc Ý: ???!!!!
========//==========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!