ABO - Độc chiếm
Chương 30: Ghen (2)
Chương 30: Ghen (2)
Đại Học X.
Vốn dĩ thì nơi này không phải một trường nổi tiếng, khu mà Phùng Sâm đứng đây đã thế lại còn là nơi phân cấp cho Omega và Beta.
Cũng không trách được, cửa hàng hoa nhỏ và điều kiện của Triệu Gia có giới hạn, các Beta xin được học chung với Alpha đều phải có xuất thân tương đối.
Nhưng như vậy cũng tốt, sớm muộn gì Triệu Nhã cũng biến đổi thành Omega, Phùng Sâm anh hẳn nhiên chẳng việc gì phải nhúng tay vào việc chuyển khu cho cậu.
Chỉ có điều, quá phiền !.
Khi nhận được tin Phùng Sâm đề nghị bố trí tiết giảng, phải nói luôn rằng vị Alpha hiệu trưởng kia vuốt đi một dòng mồ hôi trên trán,
Được mệnh danh là người thông minh trẻ tuổi nhất Bắc Đảo, các thí nghiệm tỷ lệ thành công tới chín mươi phần trăm, chỉ hai mươi lăm tuổi mà đã được gắn huy hiệu, còn có một dòng Dược riêng của chính mình.
Sóng người cao, da nhạt màu nhưng lại không hề yếu đuối, khuôn mặt lạnh nhạt cương nghị. Vẻ ngoài như thế khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng phẳng ly phẳng nếp ,
Chính là mỗi một Omega vừa nhìn thấy anh đã liền muốn có thai ! .
Hiệu trưởng đã nhạy ý thiết kế sửa sang gấp rút một căn phòng nghỉ tận tít trên cao nhằm tránh đi sự nhiễu động Phermone, sinh viên không được tự ý ra vào. Phùng Sâm cũng chỉ giảng đúng ba tiết một tuần, sát giờ mới đến, chạm giờ là đi.
Thế nhưng mới một tháng mà có tới hai Omega trong giảng đường lên cơn phát tình phải rời đi gấp.
Sọt rác của phòng nghỉ mỗi một ngày đều chất thêm một đống thư , quà.
——–
Không có gì đáng xấu hổ,
Bản năng của Omega là tìm kiếm định mệnh của mình, Alpha cũng như vậy.
Vị Phermone cường đại tỏa ra trên người Phùng Sâm bình thường cũng đã át chế mạnh mẽ những khí tức xung quanh, khi đứng trên bục giảng vươn ống tay áo thêu sợi chỉ vàng in lên huy hiệu, việc Omega muốn đổ máu mũi là điều bình thường.
Hơn nữa, rất rõ ràng: Phùng Sâm chưa có bạn đời.
——–
Việc Triệu Nhã trở thành trợ lý hay dọn tới Khu Biệt Lập sống cùng Phùng Sâm trước mắt chưa thể công khai ra ngoài, bởi ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới việc học tập của cậu.
Phùng Sâm tuy rằng chán ghét không thôi mấy cái kẻ được gọi là bạn bè suốt ngày đi cùng Triệu Nhã, nhưng cũng hơn ai hiết hiểu rằng tấm bằng Đại Học quan trọng thế nào đối với tương lai của cậu , nên cũng chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn bản thân tiếp tục cho cậu đến lớp.
Anh là muốn cậu còn có thể sóng bước bên mình đường đường chính chính. Không phải để trở thành một người bạn đời rầu rĩ tủi hổ nơi xó nhà.
Nụ cười và cả ánh mắt vui sướng của cậu mỗi khi chế được vài ống Dược đơn giản nhất, từ ký ức kia, anh đều ghi nhớ.
Vì thế từ ô cửa phòng nghỉ nhìn xuống Triệu Nhã đang đi bên vài kẻ beta trên sân trường, đáy mắt nhạt cũng chỉ sâu sắc dõi theo từng cử chỉ.
———
Dưới sân kia, gương mặt nhỏ ngoảnh lên, đón được.
Phùng Sâm vẫn thẳng thắn chiếu ánh mắt đầy vẻ khó chịu kia về phía cậu. Triệu Nhã hơi mím môi, đối với người bạn chung lớp đang đi cùng, nhẹ tách ra một chút.
Khóe môi trên này động, câu lên.
Gò má dưới kia ửng hồng.
———
Bục Giảng đường, quây thành hình bán cầu.
Chỉ khoảng mười phút nữa, Phùng Sâm sẽ ở đó, Triệu Nhã vuốt thẳng lại sống áo.
Nói thế nào, cảm giác chộn rộn trong lòng vẫn không giấu đi được . Thằng bạn bên cạnh – Jin – một Beta gốc Sing đá lên chân cậu:
– Này!
– Khai thật ra đi!
– Có cô nào đúng không?
Triệu Nhã lắc đầu phủ nhận:
– Không có.
Jin cũng có thể coi là thân nhất trong đám bạn chơi chung, vỗ vỗ vai cậu:
– Có thì múc luôn đi !
– Chứ cái tên Giáo Sư gì Sâm kia sắp hốt hết cả trường này rồi đấy!
Triệu Nhã hơi nhìn lại phía Jin.
Jin ra chiều cực kỳ thông cảm cho con mọt sách mù thông tin là cậu, hất hàm về phía một đám Omega rồi Beta nữ đang kéo nhau ngồi hết lên những dãy ghế đầu :
– Bình thường tiết khác là đám đó chui hết xuống dưới.
– Thế mà vừa tới tiết của tên gì Sâm đó là nhảy hết lên trên.
– Ngứa cả mắt!
Jin chỉ tay thẳng vào một Omega nữ vô cùng xinh đẹp:
– Kìa, Như Linh, cháu của hiệu trưởng đấy!
– Nghe nói có người bắt gặp nó với tên Giáo sư đó chịch nát cái phòng nghỉ rồi,
Triệu Nhã thở từng hơi rất nhẹ, rất nhẹ, mãi mới có thể ngưng lại:
– Nhưng… nhưng phòng nghỉ đấy, chẳng phải không được tùy tiện ra vào ư?
– Làm sao… có thể…
Jin xua tay, bức xúc:
– Thế mới nói, chỉ là cái mác thôi, không được tùy tiện ra vào chẳng phải sẽ dễ dàng bậy bạ hơn sao?
– Hắn ta mỗi ngày còn thay một em cơ!
– Alpha đúng là con mẹ nó số hưởng mà! Đứa nào cũng muốn thử vận may. Phermone cái chó chết, tương thích cái chó chết.
Triệu Nhã lặng người:
– Tương thích?
– Ừ! . Lão đã có bạn đời đâu? . Mấy Omega đang phát rồ lên hi vọng thành định mệnh!
– Cái rắm! . Định mệnh đâu lắm thế mà mơ!
– Còn mấy con bé Beta mới buồn cười, còn không tự soi gương lại. Beta mà cũng đòi mơ tưởng tới Alpha gắn huy hiệu? Chơi đùa còn nghe vậy được.
– Bó tay.
Lời đồn nhiều.
Cậu lại không để tâm.
Tiếng chuông vào tiết kia reo, cậu cũng không để tâm.
Quên luôn rằng, từ trước tới nay bản thân vẫn chỉ là một kẻ Beta tầm thường thấp kém.
Quên luôn cả rằng, mỗi một Alpha sâu trong tiềm thức đều hướng đến Omega của bản thân mình.
Phùng Sâm đó , thì sao?
Ánh mắt nhìn về phía bục giảng mờ đi. Người chết lặng dưới này.
Giữa Alpha và Beta là không liên kết, không hề có bất cứ sự giao thoa nào, cậu cũng không tìm được bất cứ một điểm hơn người đáng cho Phùng Sâm kia phải để tâm.
Chữ trên mặt giấy như trêu như ghẹo, ngọn bút run rẩy viết không thành hình.
Quên đi, một điều cơ bản nhất.
Cậu, không phải là Omega.
———–
Đến như thế rồi.
Cậu vẫn không muốn tin, bước chân ngu ngốc kia len lén trốn lên từng bậc thang cao nhất nơi phòng nghỉ.
Không…
Phùng Sâm sẽ không như thế.
Sẽ… không như thế.. đúng không?
Sẽ không thể nào… làm tình với một Omega khác, sẽ không thể nào mỗi một ngày một ngày, ở nơi này … hôn một kẻ khác, đúng không?
Run rẩy.
Hương mật ong kích tình lan tỏa , bùng phát qua khe hở của từng phân cửa, nhỏ xuống đôi mi vừa động.
Triệu Nhã sững bước chân.
Hương thơm này, ai cũng có thể nhầm, cậu thì không, thứ phermone day dứt cuốn lấy người này, ai cũng có thể nhầm, cậu thì không.
Omega nào trong đó? Cùng với người? Hương hoa hồng nồng nàn nhúng trong hũ mật kia cầu níu?
Vậy ra…
Căn nhà kia,
Hợp đồng kia…
Là gì đây?
Là giá của sự chơi đùa chăng?
Bước chân lao vù đi, dọc xuống lối hành lang thổn thức.
Triệu Nhã… mày… thật thảm hại.
———-
Trong phòng nghỉ,
Hương hoa hồng dẫn dụ điên đảo,
Như Linh hoa huyệt đều ướt nước, vạt váy gợi mở, thở hổn hển từng ngụm lớn:
– Giáo… Sư…
– Em…
– Em muốn…
Phermone dày đặc, hương mật ong khó kìm.
Phùng Sâm thậm chí đã không thèm nể mặt Hiệu Trưởng kia mà từ chối cương quyết, không ngờ Như Linh này lại dám phun thứ sương kích tình lộ liễu,
Ép người tới cùng.
Ầm Ầm!
Phùng Sâm cố sức đẩy cánh cửa.
Không xong,
Cửa bị khóa chắc, chìa khóa cũng đã bị ném đi.
Tỷ lệ tương thích khá cao, lại thêm thứ thuốc bẩn thỉu kia dẫn dụ, Phùng Sâm hơi thở đều trở lên ồ ồ, cổ họng khô đắng, thứ dưới hạ thân điên cuồng đòi thoát khỏi lớp quần tây, sưng lên tím tái.
Như Linh cũng đã cuốn sâu vào dục vọng, cơ thể không còn một mảnh vải che, bộ ngực lớn căng tràn, đầu vú đỏ hồng tươi như mời như gọi ôm nhào tới người, nước dâm theo cử động nhỏ tràn xuống đùi.
Phùng Sâm nghiến răng, trong cơn điên cuồng tranh đấu với bản năng đã không còn nhìn ra hình thù gì.
Cánh cửa vẫn một mực không lay chuyển.
Xoảng!
Chai nước thủy tinh trên bàn bị đập vỡ.
Phùng Sâm dứt khoát, rạch sâu.
Một tia máu bật mạnh từ cánh tay, phun trào.
Nỗi đau đớn kéo người một tia thanh tỉnh.
Gom sức,
Rầm!
Cánh cửa lệch sang một bên, thứ kính che mờ đập tan lả tả.
Bước chân xiêu vẹo,
Phermone tản dần theo nơi vết thương không ngừng trào ra những máu,
Liên kết với kẻ khác ư?
Nực cười.
———–
Kiếp trước, nhìn thấy vạn người, không thấy em.
Kiếp này, chỉ thấy em, trong vạn người.
=============//==========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!