Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta


Chương 1


Ngày nay giới Tu Chân chia làm năm loại gồm đạo tu, ma tu, Phật tu, yêu tu, võ tu, trong đó môn hạ phái đạo tu – truyền thừa của Lữ lão tổ – là nổi danh nhất, đệ tử cùng môn phái trải rộng thiên hạ, mà tiếng tăm lừng lẫy nhất phải kể đến đỉnh Thanh Nham và Tê Bích.

Đỉnh Thanh Nham nằm ở phía Tây Nam Đại Hoang, trong môn phái thiên sơn cạnh tú*, kỳ phong sừng sững, đến nay đã truyền thừa hơn bảy trăm năm, từng có bốn danh tu giả độ kiếp phi thăng, là chỗ mà có vô số đạo tu ở Đại Hoang hướng tới. Đệ tử đỉnh Thanh Nham ba nghìn có thừa, phân cấp thành thủ tịch, cấp một, cấp hai, cấp ba, cấp bốn và cấp năm, chia ra bái nhập môn hạ Chưởng môn và ba vị trưởng lão, tu hành ở những ngọn núi khác nhau.

* kỳ tài cạnh tranh nhau nhiều vô kể

Chung Diễn dựa vào bên giường, trong lòng lặng lẽ nhớ lại nội dung cuốn tiểu thuyết lần nữa, thở dài một hơi. Thanh Vưu vừa nghe thấy thì bèn bước nhanh tới bên giường: “Tần sư huynh, làm sao vậy?”

Người tu tiên đúng là tai thính mắt tinh, Chung Diễn vội vã nở ra một nụ cười: “Không sao, miệng vết thương hơi đau thôi.”

Thanh Vưu nghe thế cũng thở phào nhẹ nhõm: “Thương tổn của Tần sư huynh thực sự quá hung hiểm, ta chữa thương cho sư huynh mà cũng giật nảy mình. Có thể nhặt về được một mạng là Lữ tổ đã bảo vệ huynh đấy, sư huynh chịu khó một chút, ta ra ngoài sắc thêm thuốc cho huynh.”

Chung Diễn rất muốn nói cho hắn biết, Tần sư huynh của các người không nhặt được mạng về, đoán chừng bây giờ đang uống canh Mạnh Bà rồi. Nhưng ý niệm đó vừa toát ra trong đầu thì một giọng nói máy móc không thể phân nam nữ vang lên.

“Cảnh cáo lần một. Xin kí chủ không được tùy tiện tiết lộ thân phận.”

Được, bây giờ Chung Diễn không chỉ thấy miệng vết thương đau, mà đầu cũng đau luôn, nghẹn khuất nằm trên giường lần nữa, đưa mắt nhìn Thanh Vưu ra ngoài sắc thuốc không nói một lời.

Trước đó một tối Chung Diễn vẫn còn là một sinh viên cuối kỳ năm hai, hôm sau sẽ phải thi môn đại số, đang lúc bạn cùng phòng ở bên cạnh chịu thương chịu khó điên cuồng ôn tập, thì Chung Diễn lại lặng lẽ an ủi mình “Không thả lỏng tinh thần thì sao học tập tốt được đây”, sau đó thoải mái mở một cuốn tiểu thuyết ra đọc.

Đó là tiểu thuyết sảng văn tiêu chuẩn, có một vai chính, là thiên chi kiêu tử ngũ giảng tứ mỹ* sinh ra trong nhà giàu có, từ nhỏ đã coi cứu vớt muôn dân trăm họ là nhiệm vụ của mình. Thêm một vai phản diện, lập chí muốn trả thù nhân loại, là một đại ma đầu không có chuyện ác nào không làm giết người như ngóe, đôi bên một đường đánh quái thăng cấp lên tu luyện phi thăng cuối cùng quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm, kết quả chính nghĩa chiến thắng tà ác, vai phản diện chết thảm dưới thân kiếm của vai chính, toàn văn vừa khéo là hoàn thành tối hôm đó.

* ngũ giảng gồm văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự, đạo đức; tứ mỹ chỉ vẻ đẹp của tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi và hoàn cảnh

Trên khu bình luận kêu rên khắp chốn, ném gạch vô số, tất cả đều gào “Tác giả giết nhân vật phản diện không bằng giết tôi trước đi!!”, thoáng cái đã đủ gạch để xây nhà. Thậm chí còn có một đại đại trực tiếp viết đồng nhân trùng sinh, nhận được rất nhiều lời khen ngợi, nhưng cũng có người hâm mộ chính phái mắng fan vai phản diện tam quan bất chính, cắn nhau thành gió tanh mưa máu, ở giữa còn lẫn vào một số fan CP vai chính và vai phản diện lạnh run ôm nhau rơi lệ.

… Thật sự không nên trách độc giả cảm xúc kích động, vai phản diện trong sách thảm quá luôn ấy, sinh ra trong một thế gia tu chân, bởi vì cha mẹ không muốn thông đồng làm bậy với người tu tiên tâm thuật bất chính, nên vừa bảy tuổi vai phản diện đã bi thảm nhận xuống tai ương diệt môn, cuối cùng có một người hầu liều chết hộ chủ dẫn y trốn thoát, đáng tiếc vừa trốn ra được không lâu thì người nọ lại chết, vai phản diện mười hai tuổi một thân một mình bụng ăn không no, nhờ vào căn cốt kỳ giai ngẫu nhiên được Tam trưởng lão ở đỉnh Thanh Nham nhìn trúng, mang y về núi thu vào môn hạ của lão.

Vai phản diện rất cảm kích sư phụ của mình, khắc khổ tu luyện, vẻn vẹn năm năm đã tới Kim Đan, trở thành đệ tử thủ tịch đứng đầu, thế nhưng lúc này lại vô tình phát hiện té ra ân sư của mình xưa kia cũng tham gia vào trận diệt môn, ấy nữa bởi vì tu luyện nhiều năm không phi thăng được, đã từ tiên tu nhập ma tu, dẫn vai phản diện trở về chẳng qua là để chờ y tu tới Kim Đan sẽ giết y rồi cướp tu vi.

Vai phản diện đã giết sư phụ của mình dưới sự giận dữ, từ đó về sau hắc hóa, bắt đầu lần lượt tìm kiếm cừu địch diệt môn để báo thù, trong lúc ấy lại bị bạn chí cốt đồng môn phản bội, ngay cả cô gái y thích cùng vì y mà chết thảm, cuối cùng đen đến mức không thể đen hơn được nữa, thù hận chuyển từ kẻ thù tới toàn bộ thế giới, làm hại muôn dân trăm họ, bị danh môn chính phái thảo phạt, kết cục là chết dưới tay vai chính.

“Cố Huyền Nghiễn không biết trên thân mình có bao nhiêu thương tổn, chỉ thấy máu tươi không ngừng chảy ra từ trong quần áo, hòa vào mặt tuyết, nhìn mà đau xót. Miệng y đầy máu tanh, bởi kim đan đã vỡ, tu vi bị hủy. Y biết mình phải chết rồi, nhưng cũng không thèm để ý, chỉ ngẩng đầu nhìn đám người đang rút kiếm trước mặt, cười lạnh nói: “Chẳng qua lại là là một vòng luân hồi, lại tu thêm một trăm năm nữa”, nói xong, rốt cục chống đỡ không nổi, ngã vào trong tuyết.”

Quả đúng là bi thảm không đành lòng đọc tiếp. Tuy rằng tác giả đã sớm giải thích cuốn sách này lấy chính nghĩa một phương làm trung tâm, chính phái làm chủ, vai phản diện chỉ là nam phụ. Nhưng có đôi khi Chung Diễn thậm chí cảm thấy đắp nặn của vai phản diện đã thắng vai chính, nhịn không được viết một câu ở khu bình luận: “Nếu như có ai đó có thể đối xử thật lòng với Cố Huyền Nghiễn, y cũng sẽ không đi tới bước đường cùng, rơi vào kết cục ấy, tác giả đại đại viết thêm phiên ngoại cứu vớt được không QwQ.”

Có lẽ vì hắn không chịu ôn tập đại số cho tốt, hoặc vì hắn là trai thẳng đáng yêu đáng quý, nên chờ hắn ngủ một giấc dậy,  liền trợn mắt phát hiện mình đã vào trong sách, trở thành một người tên Tần Minh Hề, trong đầu còn có âm thanh máy móc chậm rãi nói: “Hệ thống: 111. Chủ ký sinh: Chung Diễn. Nhiệm vụ: Ngăn cản mục tiêu tiếp tục giết người, thay đổi cuộc đời, giúp đỡ mục tiêu phi thăng thuận lợi, tổng điểm của chủ ký sinh hiện tại là 100.”

Chung Diễn bị biến cố liên tiếp nện vào đầu đến choáng váng, mơ hồ nhận nhiệm vụ sửa lại cốt truyện, hắn cố gắng trao đổi với hệ thống: “Vì sao ta lại xuyên việt?”

Hệ thống nghe thế cũng thở dài: “Vốn dĩ mệnh cách của Cố Huyền Nghiễn đã định xong, từ chính nhập tà, cuối cùng thân vẫn, ai biết oán niệm của mấy người nặng như thế, ảnh hưởng tới sự phát triển của thế giới này, không thể không viết lại mệnh cách của mục tiêu.”

Chung Diễn: “… Thế viết lại mệnh cách của y thì liên quan gì đến ta?” Ta chỉ là một sinh viên nhỏ yếu đáng thương lại bất lực thôi mà.

Hệ thống chậm rãi nói: “Mệnh cách vốn do trời định, muốn sửa lại mệnh cách thì chắc chắn cần tìm một cơ hội mới, vừa khéo ngươi từng nói, nếu có ai đó có thể đối xử thật lòng với y, nhất định sẽ có kết cục khác, tổ chức bèn quyết định cho ngươi tới làm cơ hội tốt kia.”

Này thì miệng tiện, này thì không lo học cho tốt mà đi đọc tiểu thuyết.

Chung Diễn nhất thời chẳng biết đáp gì, Thanh Vưu vừa đi ra ngoài sắc thuốc đột nhiên lại tiến vào, vẻ mặt kinh hoảng: “Tần sư huynh, Chưởng môn và các vị trưởng lão tới rồi!”

Thanh Nham môn có tổng cộng ba vị trưởng lão, một vị Chưởng môn, trong môn quy củ nghiêm ngặt, đệ tử bái nhập môn hạ trưởng lão nào thì sẽ tu hành ở ngọn núi đó, không chỉ đệ tử, ngay cả trưởng lão bình thường cũng cực ít chạm mặt nhau. Nhưng hôm nay Chưởng môn Lý Tuần Cơ cùng với hai vị trưởng lão, cộng thêm mười lăm đệ tử Thanh Nham cấp thủ tịch, đều tụ tập vào trong một gian phòng trúc của một đệ tử bình thường.

Bởi lẽ Tam trưởng lão Thanh Nham bị sát hại, mà Tần Minh Hề chính là nhân chứng duy nhất.

Xuyên việt tới ngay lúc này, Chung Diễn rất hoài nghi rằng hệ thống đang cố ý chỉnh mình.

Chưởng môn Thanh Nham Lý Tuần Cơ mặc một thân đạo bào màu trắng ngồi ở đầu giường, râu tóc bạc trắng khuôn mặt nghiêm túc nhìn người trên giường, trầm giọng hỏi: “Ngươi có nhìn rõ cái tên ác đồ giết Vân Cơ đến tột cùng là hạng tướng mạo gì không?”

Chung Diễn biết mình xuyên tới thời gian mà vai phản diện đã giết người lần đầu tiên và bắt đầu hắc hóa, chỉ là không rõ mình rốt cuộc sắm vai gì, cũng không chắc mình có nên nói sự thật không… âu sao thì nguyên văn trong ký ức của hắn căn bản không có người tên Tần Minh Hề kia. Mà Chưởng môn lúc này thấy đệ tử trước mắt cả buổi chẳng rằng nửa câu, lông mày nhăn lại hỏi thêm lần nữa, Chung Diễn đành phải thu liễm tinh thần, trước phải giải quyết xong chuyện này rồi nói tiếp.

Hắn lộ ra vẻ mặt vô định đầy nhát gan: “Đệ tử… vừa bưng trà vào, chỉ thấy Tam trưởng lão đầy máu nằm trên đất, thì sau lưng đã có người đánh lén đệ tử… Đệ tử quay đầu lại chưa kịp nhìn rõ thì đã té ngất rồi.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người trong phòng đều trở nên vi diệu. Có vài người sợ hãi kẻ đánh lén có tu vi cao như thế, cũng có người mơ hồ khinh thường, nói vị Tần sư huynh này tư chất tầm thường thì cũng thôi, nhập môn hai mươi năm làm trưởng bối rồi mà vẫn không tăng tu vi, thường ngày trừ tu luyện ra thì cũng chỉ có thể bưng trà rót nước làm ít việc vặt vãnh, nhưng cũng đừng yếu ớt vậy chứ, một chiêu của người hành hung cũng cản không được, chớ nói chi việc thấy rõ mặt đối phương. Trong chốc lát có vài tiếng cười nhạo rất nhỏ rộ lên bốn phía, Chưởng môn ngồi trước giường cũng lộ ra sự tức giận, vừa muốn mở miệng đã có một giọng nói vang lên.

“Người hành hung chuẩn bị rồi mới đến, lại chợt thấy sư phụ thân vẫn, Tần sư huynh tạm thời mất đi phòng bị cũng là điều bình thường. Sư huynh thân mang trọng thương, có thể sống sót đã là vô cùng may mắn, chờ dưỡng tốt thương thế lại từ từ nghĩ lại có thể sẽ nhớ ra đấy.”

Giọng điệu không nhanh không chậm, âm thanh lành lạnh. Chung Diễn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ trông thấy một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, đang mặc bộ trang phục màu thiên thanh, tóc cũng dùng vải xanh buộc lên, thân như cây tùng trúc, mặt như quan ngọc*, giữa lông mày len theo nhuệ khí thiếu niên, thấy hắn nhìn qua thì hơi lộ ra chút vui vẻ, ôn hòa hữu lễ.

* hình dung nam tử có mỹ mạo xuất chúng

Chung Diễn nở một nụ cười cảm kích với y, thầm nghĩ: Nếu như sư phụ ngươi không phải ngươi tự tay giết, ta còn thèm tin.

Thiếu niên trước mắt là vai phản diện Cố Huyền Nghiễn, quân tử như ngọc, chẳng nhìn ra chút đặc tính tương lai sẽ giết người như ngóe nào. Có điều cũng hiểu thôi, từ đầu tới cuối gần như không có ai nghi ngờ y, kết quả thì y bị trúng kế mắc kẹt ở vách đá cùng đường bí lối, bại lộ chính mình. Dẫu gì Cố Huyền Nghiễn cũng có thân phận đệ tử thủ tịch của đỉnh Thanh Nham, còn là thủ lĩnh đi thảo phạt ma đầu, thân như huynh đệ với nhân vật chính, mọi người xem y như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hơn nữa mỗi lần y ra tay giết người đều sẽ không để ai còn sống…

Vừa nghĩ đến đó, hệ thống bèn âm u mở miệng: “Bây giờ vẫn còn ngươi sống đấy.”

Chung Diễn: “…” Ngươi có ý gì?

Chưởng môn nghe xong lời Cố Huyền Nghiễn nói đành thở dài: “Vậy thì tản ra hết đi, chờ Tần sư huynh của các ngươi dưỡng thương tốt rồi nói tiếp, trong khoảng thời gian này tăng cường phòng thủ ở tất cả các ngọn núi.” Nói xong thì ngừng lại một lúc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Súc sinh kia, chẳng những giết chết Tam trưởng lão của các ngươi, còn phá vỡ kim đan, thù này không báo, môn phái Thanh Nham ta thề không làm người!”

Chung Diễn nhanh chóng liếc Cố Huyền Nghiễn, thấy người nọ vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí lúc Chưởng môn đứng dậy còn lại giúp đỡ, nhẹ lời nhắc nhở Chưởng môn phải chú ý thân mình, khiến cho Chung Diễn liên tục tiếc hận: Người này đúng là sinh sai chỗ mà, nếu sinh vào thời của ta, dựa vào gương mặt cùng diễn xuất ấy, giải thưởng phải cầm nhiều đến mềm tay luôn, còn làm vai phản diện cái gì chứ.

Đợi đến khi mọi người tản đi rồi, Thanh Vưu tiến tới nhẹ giọng an ủi: “Sư huynh đừng vội, từ từ suy nghĩ rồi sẽ nhớ lại được thôi.”

Chung Diễn thầm nghĩ: Huynh đệ à, không phải ta nghĩ không ra, mà là ta không dám nói ớ. Nhìn vẻ mặt ngây thơ của đối phương, Chung Diễn bụng đầy u sầu cuối cùng hóa thành một câu: “Thuốc hình như chín khô rồi đấy.”

Thanh Vưu như nung như nấu chạy ra khỏi cửa, Chung Diễn thì quay ngược về giường mình.

“Bảo ta giúp y phi thăng không phải là không được, nhưng tốt xấu gì cũng để ta tới vào thời điểm tốt hơn một chút. Khi y còn bé hoặc lúc y còn là thiếu niên, ta cứu vớt cả nhà y là y sẽ không đi lệch được. Hoặc là trước khi y phát hiện sư phụ mình là kẻ thù, ta sẽ mang y đi. Cơ mà giờ y bắt đầu hắc hóa rồi, ta cứu cái rắm gì nữa!”

Hệ thống khó có lúc trầm mặc một lát, hơi xấu hổ đáp lại: “Chúng ta cũng không được ổn định, không thể đảm bảo ngươi xuyên vào đúng thời điểm được… Nhưng có chỗ tốt là lúc này vừa mới hắc hóa thôi, dùng sức thì vẫn có thể cứu về.”

Hệ thống xuyên việt thế mà lại có bug, trước mắt Chung Diễn tối sầm, đành tự an ủi mình, tốt xấu gì vẫn chưa trực tiếp đến kết cuối, khi đó đoán chừng mình có tự sát thì vai phản diện cũng sẽ không liếc mình thêm một cái.

Chung Diễn lại hỏi: “Vừa rồi ngươi không dặn ta đừng bóc trần, thì ta cũng sợ tới mức chẳng dám nói nhiều, rốt cuộc ta đây có thiết lập như thế nào, hơn nữa… có quan hệ gì với Cố Huyền Nghiễn?”

Hệ thống tra tư liệu: “Tần Minh Hề, mười tuổi lên núi, bái nhập môn hạ Tam trưởng lão. Tư chất bình thường, mới tới Ngưng Thần, là đệ tử cấp ba. Ngày thường tính cách nhút nhát, mềm yếu dễ gạt, nói năng vụng về, bởi vì tu vi không cao nên bình thời luôn làm mấy việc vặt, đêm đó vừa khéo đem trà vào, quan hệ thì… mục tiêu chưa từng chú ý đến ngươi.”

Chung Diễn nghe xong thiết lập thân thể này thì cố gắng nhớ lại nội dung sách, nghĩ một hồi lâu, từ nhân vật chính cho tới vai quần chúng, cũng chẳng tìm ra tên Tần Minh Hề, cuối cùng thất bại hỏi: “Ta sao chẳng nhớ trong sách có nhắc tới người tên Tần Minh Hề này, đây là nhân vật các ngươi mới thêm vào sao?”

“Có chứ”, hệ thống ngôn từ chính nghĩa nói, “Ta đọc cho ngươi nghe. Cố Huyền Nghiễn hỏi ra quá trình diệt môn năm đó, lúc ấy mới giết Lý Vân Cơ, hủy Kim Đan của lão. Đang sắp rời đi thì đúng lúc có một vị đệ tử tiến vào dâng trà, Cố Huyền Nghiễn hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm cho xong, bèn giết cho qua chuyện.”

Một vị đệ tử, một vị đệ tử, một vị đệ tử…

Chung Diễn lần này khóc thật đấy, hắn đừng nói là nhân vật chính, ngay cả vai quần chúng cũng không phải, danh hiệu cùng lắm chỉ là một vị đệ tử! Cái thân phận này mà đòi đi cứu vớt vai phản diện sao, vai phản diện căn bản chẳng biết ngươi là cọng hành nào hết có được không hả?!

Hệ thống an ủi: “Không sao đâu nào, bây giờ khẳng định y đã nhớ kỹ ngươi rồi.”

… Đúng nha, bây giờ mình là người còn sống dưới tay y. Chung Diễn đau buồn nghĩ vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta cuối cùng cũng đã hiểu ra rồi.”

Hệ thống vội hỏi: “Hiểu ra cái gì?”

Chung Diễn: “Trước kỳ thi nhất định không được chây lười chạy đi đọc tiểu thuyết, sẽ có báo ứng đấy!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN