LẤY CHỒNG BẠC TỶ
Chương 48: Không muốn trở thành quả phụ
Một lúc sau Trần Việt mới ngẩng đầu quay sang nhìn cô, đôi mắt dưới gọng kính màu vàng kia đầy bình tĩnh và lạnh nhạt: “Sao em lại tới đây?”
Vì không muốn ép buộc cô nên anh mới đi xối nước lạnh để rồi bị sốt cao, đã sốt tới ngất đi như thế mà cô gái này còn đi làm, bỏ mặc anh chẳng hỏi han gì, đúng là một người phụ nữ vô lương tâm.
Sắc mặt và giọng điệu của Trần Việt khiến Giang Nhung nghĩ anh không muốn thấy mặt mình ở đây. Trong lòng cô đầy cảm xúc phức tạp, cô mím môi nói: “Trợ lý Hứa bảo tôi tới thăm anh.”
Trần Việt chau mày, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Em gặp tôi rồi đó, về làm việc tiếp đi.”
“Ừm… Vâng.” Giang Nhung dằn xuống cảm giác tủi thân trong lòng, cố gắng mỉm cười, gật đầu rồi quay người đi ra.
Thế mà cô lại đi thật à! Trần Việt sa sầm mặt dõi theo bóng lưng cô rời đi, tờ báo trong tay đã bị anh nắm chặt tới mức rách toạc.
Đi tới cửa, Giang Nhung bỗng nhiên dừng lại. Cô hít sâu một hơi rồi quay đầu lại, nhìn anh chăm chú: “Trần Việt, cái đồ khốn nạn nhà anh!”
Cô lo cho anh cả một buổi sáng, khó khăn lắm mới gặp được anh, thế mà anh vừa mở miệng đã đuổi cô đi.
Ngày thường cứ luôn miệng nói anh là chồng cô, nhưng trên đời này có người chồng nào giống anh không, bị bệnh mà còn không cho vợ đến thăm.
Giang Nhung càng nghĩ càng đau lòng và tức giận. Mũi cô chua xót, hai giọt lệ long lanh như viên ngọc trong suốt cứ thế tuôn trào nơi khóe mắt.
Cô lấy tay lau nước mắt, cắn môi nói: “Trần Việt, anh đi chết đi, dù anh chết cũng chẳng liên quan gì tới tôi đâu, hãy cứ coi như tôi chưa bao giờ quen một người như anh.”
Giang Nhung đột nhiên bùng nổ khiến Trần Việt sững người, còn khiếp sợ hơn cả khi anh thấy giọt nước mắt lăn dài trên má Giang Nhung.
Trong lòng Trần Việt đau nhói, cảm giác đau xót này bỗng ngập tràn lòng anh trong khi anh còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Trước giờ anh chưa bao giờ phải trải qua cảm giác này.
Anh còn nhớ lúc cô bị giam ở đồn công an vì chọc phải Cù Mạnh Chiến, trong tình huống như thế mà cô không hề rơi một giọt nước mắt, thế mà lúc này lại…
“Qua đây.” Giọng nói Trần Việt vô thức trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, anh còn vẫy tay với cô.
“Anh bảo tôi đi thì tôi đi, anh bảo tôi qua thì tôi phải qua sao? Anh coi tôi là cái gì hả?” Giang Nhung không phục, làm gì có chuyện dễ dàng đến thế.
Trần Việt nhíu mày: “Em không qua à?”
Giang Nhung không thèm để ý tới anh, cô lau mạnh đôi mắt đẫm nước của mình, chán ghét bản thân vì tự dưng lại khóc trước mặt người đàn ông này, cô mít ướt như thế từ khi nào chứ.
“Vậy tôi qua.” Trần Việt như định rút kim truyền trên tay ra.
“Anh muốn làm gì? Muốn chết à?” Giang Nhung hoảng hốt giật nảy người, vội lao tới ngăn anh lại.
“Nếu tôi chết thì chẳng phải em sẽ trở thành quả phụ à.” Vẻ mặt Trần Việt rất nghiêm túc, có điều đôi mắt dưới gọng kính màu vàng kia lại ánh lên nét cười.
“Anh…” Giờ Giang Nhung mới biết anh lại dẻo miệng tới vậy, nhưng dáng vẻ khi nói vẫn nghiêm túc như một giáo sư.
Trần Việt vuốt ve khuôn mặt của Giang Nhung, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau nước mắt bên khóe mắt cô: “Ngoan nào, nói cho tôi biết, tại sao em khóc?”
Giang Nhung cắn môi, bực bội nói: “Tôi sợ anh chết đi, tôi sẽ thành quả phụ.”
Trần Việt bật cười, đưa tay ôm lấy cô rồi thấp giọng nói: “Đồ ngốc!”
Anh mới là đồ ngốc! Cả nhà anh đều ngốc!
Giang Nhung rất muốn mắng như thế, nhưng anh ôm cô rất chặt, chặt đến mức muốn khảm cô vào lồng ngực ấm áp của anh.
Sao anh lại khỏe vậy nhỉ? Chỉ ôm cô bằng một bàn tay đã làm cô sắp nghẹt thở, dù có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay anh.
“Ngồi im.”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên trên đầu cô. Chỉ hai từ ngắn gọn lại như câu thần chú khiến Giang Nhung đột nhiên mất đi tất cả năng lực phản kháng.
Trần Việt mỉm cười đầy hài lòng, cằm anh cọ trên đầu cô, mái tóc cô rất mềm mượt, còn có hương thơm thoang thoảng khiến anh vô cùng thoải mái. Trong khi đó người đang ở trong lòng anh lại đang vô cùng rầu rĩ vì sự khuất phục nhanh chóng của mình, nhưng khóe miệng cô lại đang nhếch lên.
Hơi thở của anh đang phả trên đỉnh đầu cô, trái tim đang đập gần cô như thế khiến cô cảm thấy yên bình đến lạ.
“Cậu chủ, cơm đã chuẩn bị xong rồi.” Dì Trần phụ trách việc ăn uống của Trần Việt bỗng xông vào rất không đúng lúc, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, bà ta lúng túng vội chạy ra như ma đuổi.
Trần Việt buông Giang Nhung ra: “Ăn cơm cùng anh nhé?”
Giang Nhung gật đầu.
Trần Việt không cho điều dưỡng giúp đỡ, cho nên phần công việc vất vả nhất được giao cho Giang Nhung. Một tay Giang Nhung giơ cao túi truyền dịch, một tay cầm giá đỡ, còn Trần Việt thì ngồi rung đùi như một ông hoàng.
Sau khi xong xuôi mọi việc, Giang Nhung mới ngồi xuống trước mặt Trần Việt. Anh vẫy tay với cô: “Ngồi bên cạnh anh này.”
Giang Nhung vô thức liếc nhìn người phụ nữ đang chuẩn bị đồ ăn, trực giác mách bảo cô rằng bà ta không thích cô lắm, thế là cô vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Ngón tay Trần Việt gõ nhịp trên bàn theo thói quen, đôi mắt anh hơi nheo lại, không biết đang nghĩ gì, mãi tới khi dì Trần chuẩn bị xong xuôi anh mới nói: “Dì Trần, ở đây không còn việc của dì nữa, dì về trước đi.”
Dì Trần mở miệng định nói gì đó, nhưng vì hiểu tính cách của Trần Việt nên cuối cùng cũng gật đầu nói: “Cậu chủ, cô chủ, hai người dùng bữa nhé.”
Hai chữ “cô chủ” vừa thốt lên đã khiến Giang Nhung thiếu chút nữa phun hết ngụm nước vừa uống ra ngoài, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng vì ngai ngùng.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Trần Việt nói tiếp: “Người vừa rồi phụ trách cơm nước của anh từ trước tới nay, sau này em có thể gọi bà ấy là dì Trần.”
Có tài xế là bác Ngụy, lại có những trợ lý trung thành như Hứa Huệ Nhi và Lục Diên, giờ lại có dì chuyên phụ trách cơm nước, vừa nhìn đã biết anh là cậu ấm nhà giàu nứt đố đổ vách trong truyền thuyết rồi.
Trần Việt bảo trước đây kinh doanh ở nước ngoài, nhưng rốt cuộc anh kinh doanh cái gì? Sao cô cứ có cảm giác thân phận thật sự của anh không chỉ đơn giản là tổng giám đốc Sang Tân.
Trần Việt mở miệng: “Em ngồi bên cạnh gắp đồ ăn cho anh nhé.”
“Tay phải anh vẫn bình thường mà.” Giang Nhung lẩm bẩm, kim truyền dịch cắm ở tay trái của anh, tay phải vừa rồi còn ôm chặt cô như thế, tại sao giờ lại không thể gắp đồ ăn?
“Bình thường anh vẫn ăn cơm bằng tay trái.” Trần Việt nói với giọng hờn dỗi, nhưng khóe môi vẫn nhếch lên nụ cười mỉm đầy quyến rũ.
Giờ Giang Nhung mới biết bản lĩnh nói dối không chớp mắt của Trần Việt cũng thuộc hàng chuyên nghiệp, bình thường có bao giờ cô thấy anh ăn cơm bằng tay trái đâu?
Nhưng dù sao anh vẫn là người bệnh, Giang Nhung quyết định nhẫn nhịn. Đúng như anh nói, nếu anh có gì bất trắc thì cô sẽ trở thành quả phụ mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!