Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em
Chương 46: Câu chuyện cổ tích (2)
Thời gian dần trôi, chương trình thời sự đã sắp kết thúc, người trong lòng vẫn ngủ say sưa, dưới lầu thỉnh thoảng có chiếc xe chạy qua, âm thanh truyền qua cửa sổ, tất cả những điều này khiến Chương Tranh Lam cảm thấy an bình lạ thường. Rất lâu sau anh nghe thấy cô lẩm bẩm điều gì đó. “Em sẽ dần yêu anh… Em sẽ nhớ anh ấy nhưng không níu giữ anh ấy… Em sẽ bắt đầu chỉ đối tốt với anh… Chương Tranh Lam, anh bằng lòng đợi em không…”
Die nda nl equ ydo n<3
Chương Tranh Lam không nghe rõ, cho rằng cô đang nói mê, mặt cô bị tóc che đi một chút, trông có vẻ gầy gò hơn bình thường, anh không kìm được duỗi tay chạm vào. Cô không kháng cự, anh liền vén tóc ra sau tai, cúi xuống hôn lên gò má cô.
Hai hàng mi của Thủy Quang hơi run rẩy, going nói rõ ràng hơn: “Chẳng phải anh nói anh sẽ ngồi im sao?”
Chương Tranh Lam mím môi cười, thổi vào những sợi tóc tơ bên tai cô. “Ai bảo em dụ dỗ người ta như vậy chứ? Anh nhìn thấy em là muốn gần gũi em. Đồng chí Tiêu Thủy Quang, có phải em đã bỏ bùa gì đó lên người anh không?”
Thủy Quang ngồi thẳng dậy, Chương Tranh Lam cười. “Thủy Quang, em muốn anh làm quân tử, phong độ ngời ngời, nho nhã trước mặt em nhưng anh không làm được, anh nhớ em hai năm rồi.”
Câu nói này có ý gợi tình nhưng cũng có sự dịu dàng, lưu manh cũng có luôn, anh chân thành bộc bạch trước mặt cô rằng chỉ có thể làm tiểu nhân, anh rất thích cô, cuộc đời này chỉ thích mình cô, sến hơn chút nữa thì là người anh yêu chính là cô, mà ở trước mặt người mình yêu thương còn phải làm bộ làm tịch, giả vờ giả vịt, anh không làm được, cũng không muốn làm.
Thủy Quang chỉ nhìn anh một lát, sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ. Chương Tranh Lam nhìn cánh cửa đóng lại, bật cười: “Thật là dễ xấu hổ!”
Không dám dồn ép thêm nữa, Chương lão đại định đi tắm trước rồi lại tiếp tục cố gắng. Nhưng vừa xách túi hành lý lên liền nghe thấy có tiếng gõ cửa, anh cảm thấy kỳ lạ, giờ này còn có ai đến tìm cô ấy? Đặt túi xuống rồi đi ra mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài, trong đầu anh nhanh chóng nhớ ra người này, cuối cùng thì thắc mắc sao hắn lại đến đây?
Đó không phải ai khác, chính là Lương Thành Phi.
Ltp nhìn thấy Chương Tranh Lam thì vô cùng kinh ngạc, sau đó lại nhíu mày, bình tĩnh hỏi:”Cô Tiêu có nhà không?”
Chương Tranh Lam gác tay lên cửa, hơi cúi xuống nhìn chằm chằm người trước mặt. “Cô ấy có nhà, nhưng mà có chuyện gì thì anh có thể nói với tôi.”
“Tôi đến trả cho cô ấy một món đồ.” Dường như Lương Thành Phi cũng không bận tâm chuyện phải nói chuyện với Chương Tranh Lam, liền đưa tờ giấy viết thư được gấp vuông vắn cho anh. Chương Tranh Lam nhận lấy, không lập tức mở ra mà nói với người trước mặt: “Còn chuyện gì không?” Khẩu khí đó rõ ràng có ý là “nếu không còn chuyện gì thì anh có thể đi rồi”, lần trước đã thấy thái độ của người này với Thủy Quang, anh chẳng thể nào đối đãi tử tế với anh ta được nữa.
“Hết rồi.” ltp dừng một chút rồi nói tiếp: “Chương Tổng, người anh đang qua lại là người thế nào anh có biết không? Có thể cô ta chỉ nhắm vào tiền hoặc danh tiếng của anh..”
Chương Tranh Lam cười lạnh, cắt ngang lời anh ta: “Dù cô ấy nhắm vào cái gì của tôi thì cũng chẳng liên quan đến anh.”
Ltp sững sờ vài giây, cuối cùng cười cười. “Chương Tổng, nếu anh không tin thì có thể xem bức thư trên tay anh.”
Chương Tranh Lam không lên tiếng nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. ltp chẳng hiểu sao cũng có chút buồn bực, vốn chỉ là muốn đến trả lại đồ cho Thủy Quang, vì sao đến khi sắp đi lại khơi ra chuyện này? Không ngờ câu trả lời của Chương Tranh Lam lại là vò giấy trong tay lại thành cục rồi ném vào thùng rác bên trong cánh cửa, nói: “Tôi không tin.”
Chương Tranh Lam đóng sập cửa trước mặt người đó, quay lại sô pha ngồi một lúc lâu, cuối cùng xách túi hành lý lên đi vào phòng tắm. Đến khi anh ra ngoài, anh vừa lau tóc vừa đi nhặt tờ giấy trong thùng rác lên.
Không lâu sau Thủy Quang mở cửa phòng ngủ để ra ngoài đi tắm, bất giác nhìn thấy người đang đứng bên cửa sổ uống nước, liền nói: “Nhiệt độ bên ngoài đang âm, anh để cơ thể trần như vậy không lạnh sao?”
Chương Tranh Lam chỉ mặc một chiếc quần bông dài và rộng rãi, thân trên để trần, tóc mái chưa khô hẳn dính vào trán trông vô cùng gợi cảm. Anh quay đầu nhìn thấy cô, liền cười. “Anh không lạnh.” Sau đó lại đi đến chạm vào gò má cô. “Anh đã chuẩn bị nước ấm cho em rồi, em tắm đi! Nếu muốn anh giúp thì anh rất vui lòng bỏ sức.”
“Không cần.” Thủy Quang dứt khoát từ chối, đi vào phòng tắm còn nghe thấy người bên ngoài nói với theo một câu: “Tiêu ta, vậy anh đợi em ra ngoài rồi bỏ sức vì em!”
“…”
Đến khi Thủy Quang tắm xong quay về phòng, quả nhiên người đó đã bá chiếm giường của cô rồi. Thấy cô quay lại, anh liền vô vỗ xuống chỗ trống bên cạnh. “Đến đây.” Cô bất động, anh ngồi dậy giơ một tay lên, nói: “”Anh xin thề, ngủ văn minh, không gây phiền phức cho tổ chức.”
Thủy Quang vẫn chưa nói gì, anh đã bật dậy kéo cô nằm xuống giường. Cô giật nảy mình. “Anh làm gì vậy?”
“Đi ngủ mà.” Giọng nói thấp trầm vùi vào giữa cổ cô. “Thơm quá.”
“Chương Tranh Lam… anh đừng nghịch nữa.”
“Không nghịch.” Chương lão đại kéo chăn đắp cho hai người. “Thật sự chỉ là đi ngủ, ngoan, anh chỉ ôm em, không làm chuyện khác…”
Sự mềm lòng của Thủy Quang lại một lần nữa chứng minh sự vô sỉ của người nào đó là không có giới hạn.
Sự không có giới hạn của Tranh Lam lần này không phải ở “hành vi không văn minh” kia, nhưng việc đó tuyệt đối cũng không thể coi là có đạo đức. Anh giày vò bắt Thủy Quang kể chuyện khi cô còn nhỏ. Thủy Quang buồn ngủ, nói chẳng có gì đáng để kể cả, nhưng người kia dai như đĩa, ôm lấy cô chà chà dụi dụi. “Nói đi mà, một chút thôi cũng được… Hay là anh kể chuyện hồi còn nhỏ của anh cũng được… Hay là anh kể chuyện khi em còn nhỏ? Trao đổi công bằng em không bị thiệt, em phải biết là có bao nhiêu người muốn tìm hiểu việc chuyện riêng của anh mà chẳng được…”
“Em đâu có muốn nghe.”
“… Nể mặt chút đi, Tiêu tiểu thư.”
Tiêu tiểu thư thấy hơi đau đầu. “Anh còn muốn ngủ hay không?”
“Có chứ, chỉ cần em kể chuyện khi còn nhỏ thì anh sẽ ngủ ngay.”
“Anh lớn thế này rồi mà còn muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ?”
Chương Tranh Lam cười: “Đúng vậy.”
Thủy Quang đấu không lại anh, lại thực sự muốn ngủ, cuối cùng nói: “Chuyện khi em còn nhỏ… cũng chẳng có gì, hằng ngày ngoài đi học ra thì là đi học võ, sau đó, em muốn thi vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố nên trong vòng nửa năm, em ngày đêm đọc sách, năm đó không giành được giải thưởng trong cuộc thi võ thuật, thậm chí còn không qua được vòng loại, bị bố mắng rất lâu…” Thủy Quang khẽ cười. “Nhưng cuối cùng em cũng thi đỗ vào trường cấp ba đó…”
“Sau đó thì sao?” Giọng anh dịu dàng, ý bảo cô hãy kể tiếp.
Thủy Quang ngẫm nghĩ rồi nói: “Sau đó thì học ba năm cấp ba…”
“Ừ, ba năm cấp ba đó, anh học xong trong hai năm.”
Thủy Quang ngừng lại. “Anh muốn nói là anh rất thông minh phải không?”
Chương Tranh Lam khẽ cười. “Không phải, chỉ là trao đổi công bằng để em khỏi bị thiệt. Sau đó thì sao?”
“Sau đó nữa… sau đó em đến đây học đại học.”
“Ừm, sau đó em quen biết anh trong trường đại học, sau khi tốt nghiệp thì qua lại với anh, từ đó về sau, chúng ta sống cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc.”
“Đó là dành cho truyện cổ tích.”
“Em không cảm thấy anh rất giống hoàng tử sao?” Người nào đó mặt dày nói. Thủy Quang cũng bất giác nói đùa với anh. “Anh giống con ếch.”
Chương Tranh Lam cười tươi. “Vậy anh chính là hoàng tử ếch, nào, tiểu thư xinh đẹp, xin cho ta một nụ hôn để phá giải lời nguyền, đợi sau khi ta trở về hình người, chúng ta sẽ quay về lâu đài kết hôn.”
“…”
Rất lâu sau đó, Thủy Quang mới ný thức được sau mỗi câu nói của anh đều mang theo dụng tâm. Mà cũng rất lâu sau đó, Thủy Quang vẫn ghi nhớ câu nói: “Từ đó về sau, chúng ta sống cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc.”
Sau hôm đó, ngày nào Chương lão đại cũng đến đón cô đi làm từ sáng sớm, mấy lần đầu Thủy Quang nói không cần đến đón nhưng người kia chỉ “ừ ừ” hai tiếng rồi chuyển chủ đề một cách rất lộ liễu, hỏi cô buổi trưa muốn ăn gì, cô nói mãi chẳng có kết quả nên cũng mặc kệ anh. Mỗi ngày anh gọi điện thoại cho cô ba lần, cuối tuần lại lái xe đưa cô đi chơi… Nhưng điều khiến Thủy Quang chẳng biết nói gì nhất chính là buổi tối, cô không muốn ngủ lại ở chỗ anh, còn anh thì nói với giọng “không được ăn thịt chọn tạm rau”: “Anh ở chỗ em cũng được, tuy hơi chật nhưng cũng không sao.” Chương Tranh Lam nhằm vào đại ca của Thủy Quang, còn Thủy Quang lại nghĩ ý anh là căn hộ của cô không thể sánh bằng biệt thự của anh, liền chân thành nói: “Vậy anh không cần chịu ấm ức chen vào đây đâu.” Anh lập tức đáp: “Anh tình nguyện chịu ấm ức bên dưới em, anh thích để em ở trên.” Hai hôm sau Thủy Quang mới hiểu ra trong câu nói này có thành phần H.
_________________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!