Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em - Chương 50: Ranh giới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em


Chương 50: Ranh giới


Chương Tranh Lam đến Tây An rất đột ngột nhưng lúc rời đi rất ung dung. Anh lần lượt chào mọi người trong đại viện, lịch sự lễ phép, khi thấy căn nhà đóng chặt cửa ở phía tây, anh cũng chỉ nhìn thêm một lát, sau đó nói với Thủy Quang: “Anh đi đây!”

Die nda nl equ ydo n<3 

Chương Tranh Lam về trước, còn Thủy Quang hai hôm sau sẽ cùng La Trí quay lại. Chương Tranh Lam ra sân bay đón, vẻ mặt tự nhiên, tinh thần cũng có vẻ rất tốt.

Anh đưa họ về nhà cất hành lý trước, sau đó cùng ra ngoài ăn trưa. Ăn cơm xong, La Trí liền đến công ty, anh mới khởi nghiệp nên phải chạy đôn chạy đáo, lao tâm lao lực là điều tất nhiên. Khi La Trí đi rồi, hai người ở lại mặt đối mặt nhìn nhau một lát. Thủy Quang quay đi trước, Chương Tranh Lam chớp chớp mắt, duỗi tay ra vẫy vẫy trước mặt cô. “Thủy Quang tiểu thư, hôm nay anh còn đặc biệt trang điểm vì em, tốt xấu gì cũng nể mặt anh mà nhìn anh thêm một lát đi!”

Thế là Thủy Quang lại nhìn lần nữa khiến Chương Tranh Lam cười vui vẻ.

Thời gian cứ thế trôi đi, thắm thoát đã đến tháng Tư. Trong khoảng thời gian đó, game mới của GIT đã được tung ra thị trường, thành tích nổi bật, khắp đường lớn ngõ nhỏ, nhất là ở cửa những quán internet đều treo đầy áp phích cỡ lớn của trò chơi này.

Một lần Thủy Quang đi chợ, lúc đi ngang qua một quán internet, lướt qua rồi lại quay lại, nhìn một hồi lâu rồi nói: “May quá, xử lý rồi chỉ còn giống ba phần tư.”

Ma trong khoảng thời gian này, Thủy Quang gặp lại đôi nam nữ đã khiến cô mất công việc đầu tiên. Hôm đó chào cô cùng Chương Tranh Lam ra ngoài ăn cơm, có người đi đếm chào hỏi Chương Tổng, nghe giọng thì thấy có chút bợ đỡ a dua. Thực ra Thủy Quang cũng từng gặp nhiều người trong ngành nịnh bợ Chương Tranh Lam nhưng người này lại chính là tên khách hàng kiêu ngạo, tự phụ từng mượn việc công để có ý đồ phi lễ với cô, nhưng lại bị cô giáo huấn, đi phía sau chính là bạn gái anh ta – Tôn Chi Bình, hai người bọn họ cũng mau chóng nhận ra cô, đương nhiên là vô cùng kinh ngạc.

Thủy Quang có quan hệ gì với ông chủ của GIT? Lúc đầu không nhìn ra thì thôi, sau đó mà vẫn không nhìn ra được thì đúng là kẻ mù, bởi lão tổng của GIT trong khi khách khí với bọn họ vẫn không quên dành thời gian chăm sóc chu đáo cho người đối diện, những cử chỉ này không phải là bạn trai bạn gái thì là gì?

Khi Tôn Chi Bình nhìn Thủy Quang, trên mặt cô ta lóe lên ý đố kỵ và thù địch nhưng bị Chương Tranh Lam nắm bắt được. Vừa rồi anh còn nghĩ không biết đã nhìn thấy người phụ nữ này ở đâu, lúc này đã nhớ là trong bức ảnh mà Trương Vũ cho anh xem trước đây cũng có mặt cô gái này. Trong bức ảnh, Thủy Quang tóm tay cô ta, rõ ràng hai người đang tranh chấp, hai từ “tranh chấp” này khiến Chương Tranh Lam nhíu mày, biết rõ là bạn gái sẽ không phải chịu thiệt nhưng cảm xúc thiên vị vẫn cứ trào lên, nên sau đó anh nói với bọn họ: “Được rồi, khi tôi và người yêu tôi dùng cơm không thích bị người khác làm phiền, chuyện liên quan đến việc công thì liên hệ với thư ký của tôi nhé!” Chương Tranh Lam trước nay không phải người thích vòng vo tam quốc, lại là người làm việc hoàn toàn dựa vào ý muốn của bản thân, cho nên có người nói, muốn lấy lòng Chương Tranh Lam thì tương đối khó vì anh tùy hứng, bừa bãi quá, rất khó để đoán biết được tâm trạng của anh.

Lúc này, sắc mặt của hai người đó có chút khó coi, bọn họ khách sáo nói mấy câu rồi vội vã cáo từ. Thực ra người đàn ông đó nên thấy may mắn vì Chương Tranh Lam không biết anh ta từng khinh bạc người trong lòng anh, tuy không được toại nguyện những điều này cũng đủ để anh ta bị giết một trăm lần rồi.

Thủy Quang nhìn hai người đó rời đi, thật lòng cảm thán một câu: “Đúng là đồ ỷ mạnh hiếp yếu!”

Chương Tranh Lam tiếp lời: “Em cũng có thể cậy thế ức hiếp người mà!”

“…”

Sự tiếp xúc của hai người càng ngày càng “hòa hợp”, có thể bản thân Thủy Quang không phát hiện ra cô bắt đầu có chút dựa dẫm vào Chương Tranh Lam, cô dần học được thói quen ôm anh ngủ, buổi tối tỉnh dậy không thấy anh ở bên cạnh sẽ vô thức tìm anh, khi ra ngoài dạo phố với Lâm Giai Giai, nhìn thấy những đồ dùng của đàn ông sẽ nghĩ xem có nên mua cho anh không… Cô cũng dần quen với việc dắt tay và các nụ hôn ngẫu hứng bất ngờ của anh, thậm chí cả sự tiếp xúc thân thể… Trong công việc gặp phải vấn đề khó khăn cũng sẽ tự nhiên đi hỏi anh… Thủy Quang không muốn thừa nhận nhưng trong lòng lại có chút sung bái Chương lão đại.

Có người nói, tình yêu bắt đầu từ sự sung bái, chính là giống thời niên thiếu cô đã thích Vu Cảnh Lam…

Gần đây, Chương Tranh Lam đi học nấu ăn. Mấy ngày trước, thư ký Hà Lan phụng mệnh đi đăng ký cho anh. Khi đó Tiểu Hà thật sự cảm thán rằng thế sự vô thường, người trước nay đến ăn gì cũng lười chẳng buồn nghĩ, giờ lại đi học nấu ăn. Chỉ có thể nói sức mạnh của tình yêu lớn lao vô cùng, cũng không kìm được bội phục cô gái Tiêu Thủy Quang kia vì có thể thuần phục được Chương Tổng vốn phong lưu, không thích sự gò bó, hơn nữa, dáng vẻ của sếp tổng rõ ràng là cam tâm tình nguyện bị cầm tù.

Nhưng có những lúc Tiểu Hà lại nhìn thấy ông chủ đứng bên cửa sổ thất thần, dường như trong lòng anh có tâm tự, thậm chí có thể nói là có chút… ưu sầu. Hà Lan cho rằng mình đã nhìn nhầm, đi theo Chương Tổng lâu như vậy, sự “ưu sầu” này trước nay chưa bao giờ xuất hiện ở anh, cho nên lúc này, người đang sống trong tình yêu càng không thể “ưu sầu” được.

Hà Lan gặp Thủy Quang lần nữa là vào một ngày giữa tháng Tư. Lần đó có người trong công ty đề nghị ăn cơm ở nhà sếp tổng, dù sao cũng đã có chị dâu rồi mà, chắc phải có cơm nhỉ? Sếp tổng cũng thừa biết bọn họ đến là có ý đồ khác những cũng cho phép bọn họ đến.

Thực ra cùng không  thể trách bọn họ quá lắm chuyện, hai lần trước gặp Tiêu tiểu thư còn chưa biết cô là bạn gái của sếp tổng, đến khi biết rồi thì chưa gặp lại lần nào, nhưng ngày ngày nhìn thấy mỹ nữ trên áp phích càng khiến người ta hiếu kỳ. Mỹ nữ, hiệp nữ, bạn gái khiến ông chủ quay lại nhân gian chính đạo, vòng hào quang tỏa ra từ người cô thực sự còn hơn cả thần tượng!

Hôm đó “thần tượng” lững thững đến muộn. Vì ăn lẩu nên không cần ai xuống bếp, thực ra bọn họ cũng không dám bảo lão đại hay là chị dâu nấu ăn, đó là đại nghịch bất đạo nên mới cùng nhau góp sức rửa rau bày bát, cuối cùng cả đám người quay quanh chiếc bàn lớn vô cùng vui vẻ, náo nhiệt. Còn Tiêu tiểu thư tuy ít nói nhưng trông vẻ mặt không hề có ý bài xích hay bận lòng chuyện bọn họ tới nhà ăn cơm, thậm chí có ai chúc rượu, cô đều uống hết, thực sự là một con người rất sảng khoái.

Khi bọn họ về, sếp tổng còn tiễn đến cửa. Anh khoác vai Thủy Quang, gương mặt mang ý cười, đó là lần đầu tiên Tiểu Hà nhìn thấy biểu cảm “hạnh phúc” đúng nghĩa trên mặt sếp tổng.

Khi đó cô thực sự cho rằng sếp tổng sẽ kết hôn.

Thủy Quang lại lần nữa gặp Lương Thành Phi, là sau khi cô nhận được một bức thư điện tử. Sau đó cô chủ động hẹn anh ta.

Hôm đó cô bị đau dạ dày, trong người lúc lạnh lúc nóng, định cố đợi đến lúc tan làm thì đi kiểm tra nhưng lại nhận được bức thư điện tử kia, không có chữ, chỉ là… mấy tấm ảnh.

Ảnh của Vu Cảnh Lam.

Trên mỗi tấm ảnh, bên cạnh anh còn có một người nữa, một cô gái xa lạ, chí ít là xa lạ đối với cô.

Thủy Quang chầm chậm kéo xuống, cô xem rất tỉ mỉ, bởi cô biết quá ít về anh của thời điểm này. Cô không biết, hóa ra khi anh cười lại có thể vui vẻ đến như vậy.

Rất lâu sau đó, cô mới nhìn đến tên của người gửi thư.

Lương Thành Phi đến địa điểm đã hẹn, đẩy cửa đi vào, nhân viên phục vụ vừa đi đến, anh ta liền nói một câu “tìm người”. Anh ta đảo mắt một vòng, tìm được người muốn tìm, liền tự mình đi qua đó.

Lương Thành Phi ngồi xuống trước mặt cô. “Cô Tiêu, lần này không phải là tôi tìm cô.”

“Anh quen biết Vu Cảnh Lam?” Dường như cô chỉ quan tâm đến việc này, nhưng Lương Thành Phi biết không phải vậy, thực ra cô cũng khó chịu, giống như anh ta.

Lương Thành Phi cười cười: “Tôi đã nói tôi không quen biết anh ta, nhưng tôi quen biết người anh ta yêu.”

Phục vụ đi đến, anh ta gọi một cốc cà phê, cô không nói gì nữa, anh ta liền nói tiếp: “Tôi vốn không định nói cho cô biết những sau đó nghĩ lại, nếu chỉ mình tôi biết “chân tướng” thì dường như không công bằng cho lắm, cho nên tôi hào phóng gửi cho cô những bức ảnh mà tôi đã cất giữ bao nhiêu năm nay, để cô cùng thưởng thức. Cô Tiêu, khi phát hiện người mình yêu trước nay chưa từng yêu mình, có phải là rất đau khổ không? Có phải cô muốn khóc không?” Trán Thủy Quang lấm tấm mồ hôi. Anh ta nhếch khóe miệng. “Hiện thực luôn rất tàn nhẫn, khi cô bóc từng lớp, từng lớp vỏ ngoài, để những sự thật thấm đẫ máu tươi đó bày ra trước mắt, bỗng phát hiện hóa ra mình lại ngu ngốc như vậy, người mình một lòng một dạ yêu thương lại yêu một người khác.”

Thủy Quang đã quên mất cuối cùng mình nói gì, hình như cô nói “vậy sao”, lại có thể là “tôi không tin, hay là… chẳng nói gì cả.

Tối hôm đó, bụng Thủy Quang đau quằn quại, nửa đêm cô ngã xuống đất, Chương Tranh Lam bị tiếng động làm tỉnh giấc, nhìn thấy cô đang đổ nhoài người xuống đất, lập tức tỉnh táo, vội vàng nhảy khỏi giường ôm cô lên. Nhìn sắc mặt cô trắng bệch, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, anh vô cùng sợ hãi, gọi mấy tiếng nhưng cô không có phản ứng,, lập tức đưa cô đến bệnh viện.

Kiểm tra xong, bác sĩ nói cô bị xuất huyết dạ dày, may mà được đưa đến bệnh viện kịp thời. Chương Tranh Lam túc trực bên giường bệnh, đến gần sáng mới nằm gục bên mép giường ngủ một lát, người trên giường vừa cử dộng là anh lập tức tỉnh lại, thấy cô mệt mỏi mở mắt ra, anh kề sát lại, nhỏ tiếng hỏi: “Vẫn đau sao? Anh đi gọi bác sĩ, em chợp mắt một lát đi, bây giờ còn sớm.”

Thủy Quang dần tỉnh táo lại, nhìn ngó xung quanh, phát hiện mình đang ở bệnh viện, Chương Tranh Lam thì đang lo lắng nhìn cô. “Sao em lại ở đây?”

“Hôm qua bị đau bụng sao không nói với anh? Suýt nữa thì em bị thủng dạ dày đấy.” Anh thực sự đã vô cùng lo sợ.

Thủy Quang nhớ lại hôm qua, hơi cụp mắt xuống, nói: “Em không sao.”

Chương Tranh Lam nhìn cô một lát, cuối cùng “ừm” một tiếng, đứng dậy đi gọi bác sĩ.

Thủy Quang nằm viện năm ngày, Chương Tranh Lam xin nghỉ cho cô. Sếp tổng của Vân Đằng đương nhiên đồng ý ngay lập tức, còn nói muốn đến thăm hỏi nhưng Chương Tranh Lam khách khí từ chối. Dập điện thoại, anh bắt đầu đeo tạp dề nấu cháo. Lần đầu tiên Thủy Quang ăn cháo Chương Tranh Lam nấu, chỉ nói một câu: “Cũng được.”

Người kia cười, nói: “Mới cũng được thôi à, xem ra anh còn phải tiếp tục cố gắng.”

Sau đó mọi chuyện trở lại bình thường. Tháng Năm, công ty của Chương Tranh Lam đi du lịch Hải Nam, đương nhiên anh muốn đưa bạn gái đi cùng những Thủy Quang không thích đi du lịch lắm, thêm vào đó cô mới xin nghỉ một tuần, giờ lại xin nghỉ tiếp thì thật không hay chút nào, nên đã từ chối anh. Chương Tranh Lam là sếp tổng, hoạt động tập thể thế này anh không đi không được, mà đi thì lại chẳng có cảm hứng, trong lòng bứt rứt, vừa đến Hải Nam đã gọi điện thoại về kêu nóng. Thủy Quang nói: “Thời tiết này đi Hải Nam thì nóng là đúng rồi.”

Chương Tranh Lam cười, nói: “Nhân viên trong công ty bỏ phiếu chọn chỗ này, anh là bị bức lên Lương Sơn, chỉ có em không đủ trượng nghĩa, không bỏ mạng bồi quân tử khiến anh một thân một mình ở đây chịu khổ.”

“Vậy anh về sớm đi.” Câu nói này có một nửa thật lòng, một nửa là nói với chính mình rằng đừng nghĩ linh tinh nữa, đã quyết định buông tay rồi, vậy thì, Cảnh Lam từng thích mình hay không đã không còn quan trọng nữa, phải không?

Chương Tranh Lam nghe thấy câu đó liền cười. “Em làm anh muốn bay về luôn bây giờ rồi.”

Thủy Quang quyết tâm nói: “Em đợi anh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN