Trở Lại 30 Năm Trước - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Trở Lại 30 Năm Trước


Chương 32


Lục Trung Quân lái xe đến trước quầy hàng của cô Lý Hồng. Hôm nay thời tiết nắng ấm rất ấm áp, lúc dừng xe, trong quầy hàng có năm sáu hàng xóm đang ngồi ngoài lán trò chuyện, thấy An Na trở lại thì đều chào hỏi.

Cô Lý Hồng vội vàng hỏi An Na chuyện đi huyện, An Na nói lại đơn giản một lượt.

– Không những gặp người nước ngoài, còn gặp huyện trưởng thị trưởng nữa cơ à? – Bà Quách lộ vẻ hâm mộ, – Em à, Mai Mai nhà em giỏi quá.

Cô Lý Hồng nhìn sang Lục Trung Quân:

– Đội trưởng Lục, phiền cậu đưa em nó về. Mời cậu vào ngồi một lát. Con chó của cậu rất thông minh, trông nhà rất tốt. Nếu cậu cần thì cứ mang nó về cũng được.

Lục Trung Quân mỉm cười.

– Không ạ, cứ để nhà cô đi.  – Vừa nói vừa liếc An Na, – Cháu còn có việc, cháu về trước đây ạ.

– À, vậy cháu đi cẩn thận nhé.

Lục Trung Quân lên xe lái đi, An Na cũng đi vào nhà, mấy hàng xóm cũng giải tán hết. Cô Lý Hồng đi vào, thấy An Na ngồi trong phòng viết gì đó thì hỏi.

An Na dừng bút, đem chuyện nhận thầu với trạm sữa huyện cho bà nghe. Cô Lý Hồng hết sức kinh ngạc, ngồi xuống bên cạnh.

– An Na, cô biết bọn cô không hiểu biết nhiều như cháu, mà năng lực của cháu cũng rất tài giỏi. Nhưng chuyện này cháu làm được không?

An Na gật đầu cười cười, đem cuộc trò chuyện của mình và Phó huyện trưởng Uông nói lại.

– Cháu cần phải viết xong bản kế hoạch để nộp lên, nếu được duyệt thì sẽ bắt tay vào làm ạ.

– Thật ư, Phó huyện trưởng Uông bảo thế à? Có huyện ủng hộ, vậy đáng tin hơn rồi.

Cô Lý Hồng rất kinh ngạc.

– Vâng ạ, nếu thành công, việc vận chuyển đi vào hoạt động, cháu muốn sau này khi cháu đi rồi có thể để lại cho Đại Tống tiếp nhận, kiếm được bao nhiêu thì không biết nhưng chắc chắn tốt hơn bây giờ. Đến lúc đó hy vọng anh ấy sẽ làm tốt.

Cô Lý Hồng sững ra, – An Na à, cháu làm vậy cô ngại quá. Mà cháu thật sự đi à?

– Vâng ạ. – An Na gật đầu.

– Ôi, thật là…bảo cô nói thế nào đây. Cháu đi rồi, chuyện tốt như thế, Đại Tống sẽ nhận ngay.

An Na mỉm cười:

– Cô ơi, cô chớ nói với anh Đại Tống vội, giờ như nào còn chưa biết, chờ chắc chắn rồi hẵng nói sau ạ.

– Ừ, cô biết rồi. An Na à, cháu thật là giỏi, còn được gặp thị trưởng nữa. Cháu ở nhà cô đúng là thiệt thòi cho cháu.

An Na cảm nhận được sau khi cô Lý Hồng biết thân phận của mình thì nói năng đã khách sáo với mình rất nhiều, không còn tự nhiên như trước nữa. Đây cũng là điều bình thường của con người, cô hiểu rất rõ. Bà đối xử tối với cô, cô cũng muốn trước khi mình đi sẽ có gì báo đáp lại bà. Bèn mỉm cười:

– Cô đừng nói thế ạ, nói thế cháu ngượng lắm. Dù sao sau này bất kể cháu có đi đâu, nếu rảnh cháu sẽ quay lại đây thăm cô.

– Ừ được. Cháu đang bận, cô không làm phiền cháu nữa.

Cô Lý Hồng phấn khởi đi ra ngoài.

An Na tiếp tục viết kế hoạch. Hai ngày sau, cô gửi bản kế hoạch cho Phó thị trưởng Uông đã quay về huyện. Không tới mấy ngày đã có tin tức, Phó huyện trưởng Uông đã chấp nhận bản kế hoạch của cô, chỉ thị tín dụng xã cho trạm sữa vay vốn, còn điều hai chiếc Giải Phóng đến, nói cân nhắc bổ sung cho trạm xe lửa huyện thêm hai toa xe chuyên chở hàng, sau này nếu cần thì sữa tươi của trạm sữa và các sản phẩm nông sản khác sẽ được cùng vận chuyển đến thành phố.

An Na lập tức bắt tay vào nhận thầu trạm sữa, đăng thông báo tuyển dụng nhân sự và chuẩn bị cho một loạt công việc khác.

Trạm sữa không thiếu khách hàng, tuy vậy vẫn rơi vào tình trạng cung không đủ cầu, để có được sản phẩm sữa, không ít nhà hàng khách sạn đã yêu cầu giá thấp hơn rất nhiều. Vấn đề lớn nhất chính là năng lực nhận hàng và vận chuyển hàng. Giờ đã có khoản vay, lại được bổ sung thêm hai toa xe chở hàng, vấn đề đã giải quyết được dễ dàng. Điều An Na cần làm nhất chính là thay đổi phương thức kinh doanh ôm cây đợi thỏ của trạm sữa huyện.

Trạm sữa huyện có một nhà máy chế biến kèm theo, nguyên liệu sữa được xử lý và đóng chai mỗi ngày. Người quản lý và nhân viên của xưởng ban đầu dự định ngừng làm việc đó, nhưng từ sau khi nhận thấy tình hình đã thay đổi, lại được An Na hứa sẽ trả tiền thưởng tăng thêm sau khi chế biến với điều kiện là các sản phẩm sữa được vận chuyển ra ngoài mỗi ngày phải đảm bảo an toàn vệ sinh tuyệt đối. Hai người thấy An Na tuy trẻ tuổi, lại là phụ nữ, nhưng biết tình hình của trạm sữa hiện giờ đã không giống như trước nữa thì đồng ý, lại thêm có chính quyền huyện ủng hộ, dù khoản tiền thưởng thêm này cũng không nhiều nhặn gì so với tiền lương thì vẫn thấy tiếc rẻ, thế là ký hợp đồng, đầy khí thế bắt tay vào làm việc.

Đại Tống cũng rất nhanh chóng biết chuyện An Na đã nhận thầu ở trạm sữa huyện, trong lòng ngứa ngáy lập tức bàn bạc với Trần Lệ mình muốn rút khỏi đội thi công, dẫu sao bên chỗ An Na đang thiếu người. Trần Lệ từ khi biết An Na đã từ chối Cao Vĩ trong lòng vốn rất thất vọng, cảm thấy cô em họ của mình đúng là chẳng biết tốt xấu gì cả, giờ thấy An Na đang nhận thầu việc ở trạm sữa huyện, lại có vẻ như quan hệ với huyện cũng khá tốt, thế là bèn quay về Hồng Thạch Tỉnh dò hỏi mẹ mình.

Cô Lý Hồng đã từng được An Na dặn dò, đồng ý với cô trước khi cô đi thì sẽ giữ kín bí mật về thân phận của cô, nên không nói gì có con gái biết, chỉ nói làm việc ở trạm sữa huyện rất có tương lai, cứ để con rể đi theo An Na làm việc là được. Trần Lệ nghe thế thì dao động, khi quay về thì đã đồng ý với chồng. An Na trước tiên để Đại Tống dần quen với việc hỗ trợ vận chuyển. Đại Tống quen làm việc chân tay sức lực rất tốt, lại chịu khó chịu khổ, rất nhanh đã quen thuộc được với guồng quay của công việc mới.

Lúc An Na nhận thầu trạm sữa, biết tiếp theo mình sẽ rất bận rộn, vô số việc cần đích thân mình bắt tay vào làm, sợ rằng không có thời gian để tiếp tục dạy học ở trường tiểu học nữa, bèn tranh thủ đi đánh tiếng với hiệu trưởng trước, để nhà trường mau chóng tìm giáo viên thay thế mình. Cũng may môn âm nhạc có hay không cũng được, nhà trường cũng không quá coi trọng, với lại bình thường môn nhạc thường bị các môn học khác chen vào, nên đồng ý ngay.

Chớp mắt đã đến cuối tháng giêng, An Na bận rộn được nửa tháng cuối cùng cũng đã hiểu sơ bộ tình hình của trạm sữa, nhân viên trạm sữa bao gồm cả mới hay cũ đều rất phấn khởi đối với chế độ tiền lương, tiền thưởng, tiền làm thêm giờ, bởi vậy làm việc rất tích cực. Cô gái tên Triệu Trung Phân kia An Na vẫn bố trí cô ta làm văn thư, phụ trách ghi chép lại tình hình xuất nhập hàng ngày của sản phẩm sữa.

Triệu Trung Phân nghe nói trước đó An Na đã được Phó huyện trưởng Uông lựa chọn đích danh đảm nhiệm công việc phiên dịch cho đoàn công tác nước ngoài đến thành phố giao lưu, từ sau khi cô nhận thầu trạm sữa, không đến hai ngày đã bị cô chinh phục hoàn toàn, vô cùng khâm phục An Na, ngày nào cũng gọi chị An Na liên tục, biết cô không tiện đi đi về về giữa huyện và Hồng Thạch Tỉnh thì đã chủ động đề xuất nói người họ hàng của mình có một gian nhà để không, nằm ngay cạnh nhà mình, cách trạm sữa cũng gần, nếu An Na đồng ý thì qua đó ở.

Nếu như cứ đi đi lại lại giữa Hồng Thạch Tỉnh và huyện, An Na quả thật thấy vô cùng bất tiện. Trần Lệ tuy vẫn bảo cô đến nhà mình ở, nhưng thứ nhất bởi vì nhà chị ấy quá nhỏ, thứ hai là cô cũng không muốn làm phiền chị ấy quá nhiều, cho nên uyển chuyển từ chối, đang định tìm chỗ cho thuê để ở, nghe Triệu Trung Phân nói thế thì đi cùng cô ta đến xem nhà. Căn nhà bên trong có hai phòng, bên ngoài để nấu nướng, bên trong là phòng ngủ, còn có một cái sân nhỏ, quả thật rất phù hợp với cô. An Na lập tức đồng ý thuê, một tháng tám đồng.

Dù sao nhà cũng để không, người họ hàng của Triệu Trung Phân đương nhiên vui lòng cho thuê, dọn dẹp, thông bếp lò xong xuôi thì giao chìa khóa lại cho An Na.

Có chỗ ở rồi, An Na không cần phải đi đi về về Hồng Thạch Tỉnh mất thời gian nữa, bèn báo với cô Lý Hồng một tiếng, mua chút vật dụng hàng ngày, coi như là đã có chỗ ở ổn định ở huyện. Hôm nay việc ở trạm sữa đã hòm hòm, cô dự định quay về Hồng Thạch Tỉnh một chuyến, sáng mai lại đến thôn Cam Nguyên tìm hiểu và phỏng vấn các hộ nông dân chăn nuôi bò sữa. Ra khỏi trạm sữa lúc đứng bên lề đường ngay chỗ bến xe để đón xe đi Hồng Thạch Tỉnh thì phía sau có một chiếc xe rất quen mắt đi tới, phanh kít ngay bên cạnh cô. Cửa xe được quay xuống, anh công an họ Cừu thò đầu ra gọi:

– Lý Mai, quay về Hồng Thạch Tỉnh phải không? Mau lên đây.

An Na liếc sang bên cạnh anh ta, Lục Trung Quân ngồi ở ghế lái, đang nhìn mình.

Từ sau lần ở thành phố quay về Hồng Thạch Tỉnh, An Na vẫn luôn bận rộn công việc ở trạm sữa, không hề gặp lại Lục Trung Quân. Chỉ là lần trước trở lại có nghe cô Lý Hồng nói anh có đến nhà thăm Tia Chớp một lần, sau khi cho nó ăn thì đi ngay. Giờ gặp lại anh, An Na lập tức nhớ đến chuyện hai người cãi nhau ngày hôm đó thì hơi mất tự nhiên, đúng lúc thấy có một chiếc xe khách tới thì vội nói:

– Không cần đâu ạ, các anh có việc cứ đi, em bắt xe kia là được ạ.

Nói xong đi lên chiếc xe kia.

Cừu Cao Hạ nhìn theo An Na đi lên xe khách, chiếc xe khách bắt đầu chạy qua, đằng sau khói đen mù mịt thì nói:

– Cô Lý Mai này thật là, có xe chúng ta tiện thế mà không đi, lại chen chúc trên xe khách. Nhưng Đội trưởng Lục à, lúc trước em định theo đuổi cô ấy, giờ mới biết người ta như tiên nữ trên trời, dáng dấp như minh tinh, lại có tính nghệ thuật, còn biết phiên dịch nữa, giờ còn nhận thầu trạm sữa huyện. Nghe nói Cao Vĩ làm ở bộ kia cũng muốn theo đuổi cô ấy mà cô ấy còn chẳng màng, em lập tức dẹp luôn ý nghĩ của mình đi. Chẳng biết người đàn ông như nào mới có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy nữa.

Lục Trung Quân nhìn chằm chằm vào chiếc xe khách chạy đằng trước, không lên tiếng.

Trở về Hồng Thạch Tỉnh, buổi tối An Na ngủ lại nhà cô Lý Hồng một tối, sáng sớm hôm sau thì cùng nhân viên kỹ thuật đi thôn Cam Nguyên.

Trạm sữa huyện có thay đổi lớn, sản phẩm sữa của thôn Cam Nguyên hiện giờ ngày nào cũng được vận chuyển đi, khoản thu vào mỗi tháng rất rõ ràng, không còn gặp tình trạng người nông dân phải chạy khắp nơi tìm kiếm nguồn tiêu thụ giống như trước nữa, càng không xuất hiện cảnh không bán được sản phẩm thì phải đổ đi, tất cả đều rất phấn khởi. Biết An Na cùng nhân viên tới đây, bố mẹ Từ Binh cùng với các hộ nuôi bò sữa đều tới rối rít cảm ơn đồng thời cũng hỏi bao nhiêu vấn đề, vô cùng náo nhiệt. An Na mang theo máy tính xách tay, ghi lại toàn bộ những vấn đề mà mọi người gặp phải, đồng thời đến thăm mấy hộ có quy mô chuyên nghiệp, tận lúc chạng vạng mới trở lại Hồng Thạch Tỉnh, gọi Tiểu Ny, hai cô cháu đến nhà tắm dành cho công nhân viên của Cục Lâm vụ để tắm.

Từ lúc đến nơi này, vấn đề tắm rửa vào mùa đông luôn là mối lo lắng của An Na. Bởi vì thời tiết luôn rất lạnh, rất nhiều người một tuần mới tắm một lần là xong, làm cho An Na có thói quen ngày nào cũng tắm vào mùa đông có chút khó thích ứng. Lúc mới tới, cứ tầm hai ngày cô lại đun nước nóng tắm rửa ở trong phòng, nước nóng cũng không nhiều, chỉ đựng trong hai chậu rửa mặt, nhiều khi còn chưa tắm xong thì nước đã nguội rồi, làm cô luôn thấy mình tắm không sạch. Cô Lý Hồng biết An Na thích sạch sẽ, bảo cô cứ đi đến nhà tắm mà tắm, còn nói lúc trước có người nợ tiền hàng còn cầm cả vé nhà tắm nữa, giờ tích khá nhiều. An Na ban đầu không muốn đi, nghĩ nhiều người trần như nhộng cùng tắm ở đó thấy rất không quen. Nhưng sau đó bởi vì thời tiết quá lạnh, cô đã thử đi một lần thì phát hiện cũng không đến mức không thể chấp nhận được. Bên trong hơi nước dày đặc, mọi người đều cởi hết quần áo, chẳng ai để ý đến ai, cộng thêm trong đó cũng có một dãy phòng đơn có vòi hoa sen, hoàn toàn có thể quấn khăn tắm vào trong đó, đợi không có ai thì vào đó tắm riêng là được, thoải mái hơn tắm ở bên ngoài, thế là cô thường xuyên đi.

Năm nay thời tiết đặc biệt lạnh hơn mọi năm, sang tháng giêng rồi, hai ngày trước còn có một trận mưa tuyết lớn, dưới mặt đường còn tụ một lớp tuyết mỏng, An Na trở lại nhà cô Lý Hồng, toàn thân rét run lên, bèn gọi Tiểu Ny, cầm theo một bộ đồ dùng tắm rửa kèm túi quần áo, cùng nhau đến nhà tắm.

Nhà tắm của Cục Lâm vụ cách nhà cô Lý Hồng không xa cũng không gần, đi bộ mất tầm hai mươi phút. An Na và Tiểu Ny qua đó, dùng vé đổi lấy hai hai chìa khóa tủ để đồ, cởi quần áo đặt trong tủ khóa lại, giày thì để ngoài, đi chân trần giống mọi người vào tắm rửa, lúc ra ngoài mặc quần áo thì phát hiện giày đã không thấy đâu nữa.

Đôi giày của An Na là đôi giày thể thao mà năm ngoái cô đi lúc ra sân bay, độ bền cao, bốn mùa đều dùng được, bởi vì hôm nay phải đi đường xa cho nên cô dùng nó, đi thêm một đôi tất nữa là rất ấm. Kiểu dáng đôi giày này cũng rất đặc biệt so với những kiểu giày khác, rất ưa nhìn, chắc là người nào đó thấy hay hay nên đã đi luôn rồi.

An Na tìm chung quanh một lúc vẫn không tìm thấy, cô hỏi bác gái thu vé. Bác ta thái độ cau có, nghe nói cô bị mất giày thì đã to tiếng lại, nói người ra ra vào vào nhiều như thế, bà ta làm sao biết giày bị ai lấy đi được.

An Na biết giày mất rồi, gần đây lại chẳng có chỗ nào bán giày cả, cô chẳng thể làm gì khác hơn là đi tất vào, mượn bác ta đôi dép, nói sáng mai sẽ quay lại trả. Bác ta ban đầu không chịu, An Na lấy 5 tệ ra thế chấp, bác ta mới miễn cưỡng đồng ý.

An Na đi dép cùng Tiểu Ny ra ngoài đi về nhà, đi chưa được mấy bước đầu ngón chân đã lạnh buốt. Đôi dép đang đi chất lượng kém, đế mềm mỏng, quai dép lại là hai mảnh plastic mỏng, xui hơn nữa là mặt đường quá trơn đi được vài bước đã bị trượt làm quai dép bị tuột, chỉ còn lại đế dép mỏng dính.

An Na không thể đi tiếp được nữa, cô cúi đầu nhìn quai dép bị đứt, buồn bực muốn chết.

– Cô ơi cô ơi.

Tiểu Ny bỗng giật tay An Na. An Na ngẩng lên, thấy Lục Trung Quân đang đứng ở cửa nhà tắm nam nói chuyện với người nào đó.

– Chú Lục ơi! – Tiểu Ny gọi anh, An Na không kịp ngăn, – Giày của cô cháu bị người ta lấy mất rồi, không đi về được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN