Đuôi Nhỏ Thật Ngọt
Chương 33: Hứa Hành Niên cậu thật vô sỉ
Con phố ngoài trường học trồng đầy cây Pháp đồng, che kín cả một vùng trời như núi sông trải dài ra ngút ngàn, cắt ánh dương đầu ngày thành những tia sáng nhỏ vụn rọi lên sương sớm.
Đường phố yên tĩnh, chỉ có vài ba học sinh mặc đồng phục qua lại vội vã, họ chẳng màng đến cảnh sắc xung quanh, chỉ nhanh nhanh mong đến trường cho kịp giờ.
Đường Ôn rẽ vào một góc hẻm, đạp đến bên một gốc cây đại thụ đối diện trường học, thả một chân xuống chống lên bậc thềm, dừng xe lại: “Chúng ta xuống ở đây nhé? Bảo vệ không cho đi xe vào trường.”
Huống chi, trong trường có rất nhiều người biết anh, hồi nãy đạp xe tới đây đã có không ít người nhìn thấy rồi.
Cô vừa dứt lời, ngẩng đầu lên đã thấy Lục Hoài Sâm cũng đang đạp xe đi về phía này, người kia tự nhiên cũng thấy họ, đồng tử mở to, “kít” một tiếng dừng xe lại.
Xe đột nhiên dừng lại khiến Lạc Nhan đang ngồi ở yên sau bị doạ sợ, cô theo bản năng nắm chặt vạt áo Lục Hoài Sâm, dò hỏi: “Sao thế?”
Vừa dứt lời liền nghe thấy cậu ta xuýt xoa một tiếng, dùng loại ngữ khí cực kì khinh thường, mở miệng: “Hứa Hành Niên cậu cũng vô liêm sỉ nó vừa.”
Lạc Nhan: “???”
Cô ấy hồ nghi ló đầu ra xem, đúng lúc thấy Hứa Hành Niên từ yên sau xe đạp của Đường Ôn đứng dậy, một bên vai đeo cặp, khí định thần nhàn sửa sang lại chỗ áo đồng phục bị nhàu.
“……”
Hứa Hành Niên cũng lười phản ứng lại Lục Hoài Sâm, giơ tay nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp tới giờ đọc sách buổi sáng rồi, anh bèn đi lên giữ ghi đông xe, nói với Đường Ôn: “Em vào trước đi, để anh đi cất xe cho.”
Đường Ôn chần chừ xuống xe, đứng trên bậc thềm: “Có ổn không anh?”
Một thanh niên cao mét 8, dắt một chú xe đạp màu hồng nhạt đi trong sân trường, nghĩ thế nào cũng thấy kì quặc.
“Không sao,” anh dùng đầu ngón tay gõ nhẹ tay lái, hơi nhướn mày, nhắc cô, “Hôm nay kiểm tra đi học muộn đấy.”
Đường Ôn nín thở, nghĩ đến bộ mặt hung thần ác sát của thầy tổng phụ trách liền cảm thấy gió lạnh căm căm quét qua lưng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại rồi nói: “Vậy được.”
Lục Hoài Sâm nhìn về phía Lạc Nhan: “Hai người đi với nhau nhé?”
Cô ấy nhấc đai cặp lên, trả lời: “Được.”
Vào cổng trường, Hứa Hành Niên đi song song với Lục Hoài Sâm đến nhà để xe, tâm tình người kia nhìn qua không tồi, đi học đầu tuần vậy mà còn huýt sáo liên miệng.
Hứa Hành Niên quét ánh mắt ý vị thâm trường qua là cậu ta lập tức “bắt sóng” được luôn, vội vàng nói ——
“Cậu đừng có hiểu lầm, hôm qua cậu ấy(Lạc Nhan) để xe ở trường nên tớ mới đưa cậu ấy đi học.”
“Ồ?”
Cái gì anh cũng chưa hỏi, nhưng tên chột dạ nào đó lại giải thích rất nhanh.
Sau khi cất xe xong, hai người lại đi về khu dạy học, đang đi thì Lục Hoài Sâm lại đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Sao cậu nỡ lòng nào để em gái người ta đèo cậu hả??? Cũng có phải cậu không biết đi xe……”
Anh nhướn mày, mặt không biểu cảm: “Đoán xem?”
Lục Hoài Sâm nghĩ ngợi một lát, thử thăm dò hỏi: “Chẳng lẽ là cậu……chơi trò tự xịt lốp xe!?”
“……”
Thấy biểu cảm trên mặt anh, Lục Hoài Sâm hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Cậu quá đê tiện, quá vô sỉ, gây rối quá vô lý……”
Lúc đi tới đầu cầu thang, Lục Hoài Sâm đột nhiên dừng bước, lại nghĩ… dù sao xe Lạc Nhan cũng để ở trường, hay là……
Cậu ta nghĩ như vậy, xoay người quay lại đường cũ.
Hứa Hành Niên nghi hoặc: “… Cậu định làm gì thế.”
“Đi xịt lốp xe!!!”
*
Tiết toán buổi sáng còn vài chỗ chưa hiểu, ăn cơm trưa với Tống Tử San xong, Đường Ôn một mình quay về lớp.
Trong lớp yên tĩnh không một tiếng động, cô đóng cửa lại trước rồi rót ly nước để ở góc bàn, ngồi tại chỗ nghiêm túc đọc đề.
Sau giờ ngọ, không khí như lắng lại, nhìn một lúc, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ, cô chống tay lên trán ép bản thân tỉnh táo lại, nhưng cũng không ăn thua.
Đường Ôn không biết mình ngủ quên từ lúc nào, bàn học rất cứng, hai tay đã tê rần do tì đầu lên, hơn nữa cửa sổ chếch phía trước cô cũng không đóng lại, gió lạnh thổi vào phòng, lướt nhẹ qua gáy cô, hơi lạnh.
Nhưng ý thức của cô như bị cành rong biển cuốn xuống tận biển sâu, giãy giụa thế nào cũng không tỉnh được.
Đương lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm nhận được bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân, rất nhẹ, hình như người kia cố tình đi thật khẽ, từng chút từng chút một tới gần cô, giây tiếp theo, cửa sổ phía trước đã được đóng lại.
Cơn gió lạnh thổi từng vòng tán loạn cũng dần biến mất.
Cô mơ hồ cảm thấy có một bộ áo khoác được đắp lên người mình, động tác của người kia cũng rất dịu dàng, mùi bột giặt khiến cô thấy vừa quen thuộc lại vừa an tâm, cứ như vậy thiu thiu ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, Đường Ôn mơ hồ tỉnh lại, mở đôi mắt nhập nhèm, nghiêng mặt qua lại phát hiện Hứa Hành Niên đang ngồi ngay cạnh mình, trong tay là bộ đề toán cô đang làm dở trước khi ngủ quên mất.
Đường Ôn: “……”
Hình như phát hiện ra, anh nâng mắt lên đối diện với tầm mắt của cô, hờ hững mở miệng: “Tỉnh rồi à?”
Não cô chưa kịp vận hành, liếc liếc áo khoác trên đầu vai mình, híp mắt, giọng nỉ non: “Đúng là anh này.”
Hứa Hành Niên chống cằm, xoay xoay chiếc bút trên đầu ngón tay: “Là sao?”
“Em cảm giác có người đi vào,” Đường Ôn nhìn lướt qua chiếc bút có vẽ hình con thỏ kia, che miệng ngáp một cái, “Còn tưởng mình nằm mơ cơ.”
Khuôn mặt cô bị cánh tay áp lên mà trở hồng, trong hốc mắt còn chứa ánh nước long lanh, tóc tai bù xù dựng đứng trên đỉnh đầu, nhìn qua trông rất dễ bắt nạt.
Anh đột nhiên khựng lại, mắt rũ xuống nhìn ánh nước trên bờ môi căng mọng của cô, khóe miệng nhếch lên, ngữ khí như cười như không “Chảy nước miếng kìa.”
“Dạ!?”
Một câu đơn giản trong nháy mắt đã kéo cô ra từ mớ hỗn độn, không chờ cô đưa tay lên chùi, Hứa Hành Niên đã duỗi tay ra trước rồi. Anh nhẹ nâng cằm cô lên, dùng ngón cái lau nước miếng ươn ướt trên khóe môi cô nàng.
“……”
Anh không lừa cô, lần này vậy mà chảy nước miếng thật.
Đường Ôn rũ mắt xuống, cảm giác mặt mình sắp bị thiêu chín đến nơi rồi.
Mất mặt quá đi……
Đôi lông mày và lông mi như muốn tránh né mà run run, cô nhìn quyển vở trong tay anh, muốn chuyển đề tài: “Gì đây anh?”
Trên đấy toàn chữ là chữ, nhìn kĩ lại thì hóa ra là các bước giải đề được trình bày rất kĩ càng, tỉ mẩn.
“Không phải em nói muốn đơn giản hóa cách làm à?” Anh nhấc mi mắt, đưa bút cho cô, “Xem như này có hiểu không?”
Đường Ôn mở to mắt, cầm lấy vở rồi nghiêm túc nhìn vào —— vậy mà anh có thể viết đáp án tỉ mỉ cho hai bài nâng cao cuối đề, còn đánh dấu cẩn thận từng bước giải một.
“Oa,” vui sướng nơi đáy mắt chẳng thể nén được, cô nâng mắt lên “Anh lợi hại quá!”
Bỗng nhiên dưới đáy lòng cô sinh ra một loại cảm giác tự hào vô cùng tận về Hứa Hành Niên…
Khóe miệng anh nhiễm ý cười, đầu ngón tay tùy ý gõ lên mặt bàn: “Có thưởng không?”
Lại lại lại thưởng?
Đừng nói là anh lại nghĩ ra phần thưởng cổ quái có một không hai gì đó nhé……
Sợ anh lại đưa ra chủ ý gì làm người ta mặt đỏ tim đập, Đường Ôn giành trước một bước túm lấy cổ tay người kia: “Chúng ta ra tiệm trà sữa ngoài trường uống nước nhé.”
Tiệm trà sữa ngoài trường?
Nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của tiểu cô nương, Hứa Hành Niên nghĩ lại một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh lần trước cô đứng ngoài cửa nhìn vào trong tiệm——
Anh cầm lại lòng bàn tay của cô gái nhỏ, dịu giọng đồng ý: “Được.”
Sau giờ ngọ, tiệm trà sữa rất yên tĩnh, mới vừa đẩy cửa đi vào khí lạnh từ điều hòa đã thi nhau úp đến, cô theo bản năng rụt rụt cánh tay còn chưa kịp thích ứng, ấn đường nhăn lại.
Hứa Hành Niên nhìn thấy điều hòa trên đầu cô, kéo cô sát lại gần mình, dùng cơ thể giúp cô chắn khí lạnh.
Trong tiệm đang phát một ca khúc nhạc nhẹ rất chill, hương thơm của sữa phảng phất khắp nơi. Nhân viên cửa hàng thấy hai người bước vào, hiền lành nói câu “Xin chào quý khách”, sau đó đưa menu cho họ.
Tiểu cô nương nhanh chóng xem lướt qua, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Hành Niên: “Anh muốn uống gì?”
Anh đắn đo một lát, đầu ngón tay với khớp xương rõ ràng chỉ vào một loại trà: “Cái này đi?”
Cô liếm liếm khóe môi: “Nhìn qua cũng không tệ lắm… Vậy cho em một trà xanh hoa nhài nhé ạ!”
Cô ngoan ngoãn trả menu lại cho nhân viên cửa hàng, rồi nói cảm ơn.
Tiệm trà sữa được trang trí rất kì công, trên trần nhà treo đầy khinh khí cầu hình trái tim, còn có một mặt tường dán đầy giấy nhớ. Cô túm tay Hứa Hành Niên hưng phấn chạy tới, phát hiện có rất nhiều tâm tư muốn thổ lộ của thiếu nữ, nhìn tổng thể một lần, còn phát hiện vài tờ viết cho Hứa Hành Niên.
“Cái này, “L”… Là ai vậy?” Cô chỉ vào một tờ trên đó, lẩm nhẩm cái tên ký trên giấy.
Hứa Hành Niên theo đầu ngón tay cô nhìn qua, nhấp môi lắc đầu.
Loại vấn đề này làm sao anh biết được?
“Còn cái này nữa……”
Cô lại chuyển sang tờ khác, viết rất dài, chữ lại nắn nón, đại ý là muốn theo kịp bước chân anh, hy vọng tương lai có thể thi vào cùng một trường đại học với anh gì gì đó.
Thấy cô xem nghiêm túc, Hứa Hành Niên buồn buồn thở dài, có hơi hối hận vì đã đồng ý đến nơi này với cô.
Đúng lúc này, lục lạc treo trên cửa đột nhiên “leng keng leng keng” vang lên, anh còn chưa kịp để ý bên đó thì một giọng nữ hơi kinh ngạc đã bồng bềnh lọt vào tai ——
“Hứa Hành Niên?”
Tác giả có lời muốn nói: 【 vở kịch nhỏ nhảm nhí 】
Giữa trưa tan học, lúc Lạc Nhan ra nhà xe lấy xe thì phát hiện Lục Hoài Sâm đã sớm chờ ở đó, đang ngồi trên yên sau xe đạp của cô đung đưa chân.
“…… Cậu làm gì đấy?”
“Xe tớ xịt lốp rồi, cậu đèo tớ về nha.”
“Xịt lốp?”
“Đúng vậy,” cậu nghiêm túc gật đầu, “Bẹp dí luôn.”
Lạc Nhan nghi hoặc nhíu mày, suy tư một lát liền hiểu trong hồ lô của tên này có thuốc gì rồi, cười dùng mũi giày đá nhẹ mũi giày của cậu, “Ra ngoài trường rẽ trái đi khoảng 200 mét không phải có nhà sửa xe à?”
“……”
Nữ sinh cố tình nói dỗi: “Cậu nhanh lên nha, không thì người ta không chờ cậu đâu.”
“??????”
Cậu vậy mà lại quên mất cái người này là tra nhi.
*Tra nhi: đứa trẻ hư (như tra nam).
Lời editor: vì lí do sức khỏe nên 3 bữa trước không update chương mới được, xin lỗi các bạn nhiều.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!