Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc
Chương 35: Boss phản diện là thừa tướng ngạo kiều (35)
Đường Hoan đắng lòng, tiên sư, Phó đại nhân nhà tôi là bạn gay tốt[1] với con trai bà đó! Chính là kiểu bạn có thể cùng ngâm thơ đối thơ, nói trời nói đất, xem sao ngắm trăng đó!
[1]hảo cơ hữu. “gay” đồng âm với 基(cơ) nên Cơ hữu = bạn gay.
Lương phi còn bình tĩnh hơn cả Hoàng hậu.
Dù sao thì “việc cũng không liên quan đến mình, thì cứ kệ nó đi”[2].
[2] 事不关己,高高挂起: (tạm dịch: việc gì không liên quan đến mình thì treo nó lên cao): việc gì không liên quan đến mình thì đặt nó qua một bên, mặc kệ nó.
Sau khi bị đánh năm gậy, cuối cùng Đường Hoan cũng nghe thấy tiếng quát: “Dừng tay lại cho bổn cung.”
Là giọng của Thái tử, Đường Hoan đã quá quen thuộc với giọng y rồi. Qua ba năm, quan hệ của y và Phó Liệt đã phát triển tốt đến mức có thể mặc chung một chiếc quần. Nếu không phải vì ba năm này Thái tử phi sinh liên tiếp hai vị Hoàng tôn, chắc chắn Đường Hoan sẽ nghi ngờ rằng Thái tử và Phó Liệt có gian tình!
Xem Phó Liệt như anh em nên Thái tử biết rất rõ Phó Liệt coi trọng Đường Hoan đến nhường nào. Ban đầu, y còn tưởng Phó Liệt không thông báo với tất cả mọi người về thân phận của Đường Hoan là vì sợ người vợ tào khang[3] làm mất mặt mình, nhưng sau khi thân quen với Phó Liệt, y mới biết, để trải đường cho cô, Phó Liệt đã tính toán sâu xa thế nào.
Phó Liệt đã tính xong nửa đời còn lại, cũng đã tính đến việc nếu hắn chết, cô sẽ sống với người khác cả đời ra sao.
Một người đàn ông phải yêu nhiều đến mức nào mới có thể làm được như thế?
[3]người vợ tào khang: người vợ ở bên chồng lúc nghèo khổ, cùng chồng vượt qua khó khăn hoạn nạn.
Thái tử xuất hiện làm Nhàn Quý phi và công chúa Xương Bình không dám tiếp tục gây khó dễ nữa.
Dù sao thì ngươi thích xé X nhưng ngươi dám không nể mặt chủ nhân tương lai của thiên hạ này à?
Nhàn Quý phi có cao tay đến đâu đi nữa thì dưới gối cũng chỉ có một đứa con gái, nếu sau này Thái tử đăng cơ, y muốn đày một vị Thái phi đi trông coi hoàng lăng cũng không phải việc khó khăn gì.
Hoàng hậu cũng đã phát hiện mình bị người ta sử dụng như vũ khí[4], bà từng nghe Thái tử nhắc bên tai rất nhiều lần về một người tên Phó Liệt vừa trẻ tuổi lại tài giỏi, tiên sư, lẽ nào người bị đánh hôm nay lại là phu nhân của Phó Liệt? Nghĩ tới đây, suýt nữa thì Hoàng hậu nương nương bấu chiếc khăn nhỏ trong tay rách ra thành từng lỗ, từng lỗ. Hừ, khẳng định là ả tiện nhân Nhàn Quý phi kia muốn ly gián con trai bà và thần tử, cái ả tiện nhân này!
[4] 当枪使 (tạm dịch: sử dụng như thương/súng): sử dụng như công cụ/vũ khí để chống lại người khác
Còn Lương phi thì….
Sau khi nhìn thấy người trẻ tuổi sau lưng Thái tử, đôi mắt bà ta bắt đầu thay đổi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt ngơ ngắc dừng trên người Phó Liệt, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, vừa vui sướng lại đau thương, khắc chế, đủ loại cảm xúc cuồn cuộn thay phiên nhau xuất hiện, nếu không phải mọi người đều đặt sự chú ý của mình về phía Thái tử, biểu cảm này của Lương phi chắc chắn sẽ bị người ta nghi ngờ.
“Hoan Nhi” – Phó Liệt cẩn thận lên tiếng gọi. Nhìn cô mãi không nhúc nhích, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng, một loại cảm giác khiến hắn nghẹn thở không ngừng tràn ra. Không, cô không thể…
Bị ngộ nhận là có vấn đề, Đường Hoan:……
Cô chỉ bị đánh đến chết lặng, chưa kịp phản ứng lại thôi mà. Mãi đến khi Phó Liệt cẩn thận gọi một tiếng “nương tử”, cô mới chầm chậm ngẩng đầu lên, dùng khuôn mặt đầy mãu mũi, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Phó Liệt, hơi thở mong manh, cô hô nhẹ một tiếng: “Đau….”
Đáy lòng truyền đến từng cơn quặn thắt, đau đến nỗi khiến mặt Phó Liệt trắng bệch. Giờ khắc này hắn thật sự muốn hủy trời diệt đất, hơi thở hắc ám ở sâu trong lòng không ngừng cuồn cuộn xông lên, khiến hắn trở nên hung ác, nham hiểm và lãnh khốc[5]. Sâu thẳm trong đôi mắt hắn xuất hiện tia sáng quỷ dị màu đỏ, vừa bá đạo, vừa khát máu.
[5] lãnh khốc: lạnh lùng, hiểm ác, thâm độc.
Người của hắn, kẻ khác dựa vào cái gì mà bắt nạt?
Người hắn nâng trong tay, ngậm trong miệng, giấu trong lòng, ai có tư cách bắt nạt?
Không có!
Kể cả là chính hắn, cũng không thể!
Cho nên những kẻ gây tổn thương cho cô, sớm muộn gì thì cũng đều phải chết!
Đững mũi chịu sào chính là ——
Phó Liệt nhẹ nhàng bế ngang người lên, ôm vào trong lòng.
Trước khi đi, hắn bình thản nhìn qua công chúa Xương Bình cùng Nhàn Quý phi, rõ ràng ánh mắt vô cùng bình tĩnh, không có một chút gợn sóng nhưng sự bình tĩnh ấy lại khiến người ta hoảng hốt, giống như điềm báo trước của một cơn bão. Mặc dù đã sớm quen với mưa gió nhưng Nhàn Quý phi cũng vẫn không kiềm chế được mà giật mình thon thót, lùi lại một bước theo bản năng.
Chờ sau khi phản ứng lại, Nhàn Quý phi không khỏi tức giận, chẳng qua chỉ là một thần tử nhỏ bé mà thôi, bà ta có gì phải sợ chứ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!