Phía Đông Mặt Trời
Chương 39
Đoàn tàu vẫn xình xịch lao về phía trước, Tor áp má vào ô cửa kính trên toa tàu, đầu óc mông lung suy nghĩ về Ấn Độ. Chỉ còn hai tuần nữa – bầu trời trong xanh vời vợi, những túp lều với những bức vách trát bùn đang vùn vụt trôi qua trước mặt cô, con lừa ở ngoài xa kia, cả người đàn bà bé nhỏ trong bộ sari màu hồng nhạt đang giơ tay vẫy chào đoàn tàu ấy nữa – tất cả sẽ biến mất, và sẽ nhanh chóng phai nhạt trong tâm trí cô hệt như những tấm hình ken dày trong một cuốn bưu ảnh. Thật bất công, tuy mọi thứ bắt đầu không còn xuôi chèo mát mái, nhưng đúng là cô rất hạnh phúc khi ở đây.
Tiếng thở dài của Tor để lại một vệt hơi nước mờ nhạt trên tấm kính cửa sổ, khi con tàu băng qua cánh đồng mía để lại những tiếng sột soạt bởi rừng lá xạc xào quẹt vào hai bên sườn tàu, Tor hoan hỉ với ý nghĩ: có thể những cuộc biểu tình bạo động ở Bombay sẽ mỗi ngày một tồi tệ hơn, và không một ai có thể rời khỏi thành phố vào thời điểm này. Nếu đúng như thế thì mọi chuyến tàu sẽ bị hủy bỏ, lúc bấy giờ cô có thể đến ở cùng Rose một thời gian, ít nhất cho đến khi Rose sinh em bé – bởi Tor thừa biết Ci Ci sẽ không muốn nhìn thấy mặt cô trong nhà bà thêm một phút giây nào nữa.
Cũng có thể Ollie sẽ, vào phút chót, bất ngờ xuất hiện giữa biển người và lao như tên bắn về phía Tor để giải thoát cho cô. Anh sẽ giằng lấy tấm vé tàu P&O trên tay cô và xé nó thành trăm mảnh rồi tung lên trời. Những vụn giấy sẽ bay lả tả theo chiều gió hệt như những cánh bướm trên cầu tàu. Rồi cả hai sẽ lại quấn chặt lấy nhau dìu theo tiếng nhạc đê mê như đêm nào ở Taj. Ollie với đôi mắt rơm rớm, thì thầm vào tai cô, rằng anh là chàng trai may mắn khi được cô cho thêm cơ hội lần thứ hai.
Ôi không. Thật ngớ ngẩn. Một cú lắc của con tàu khiến Tor trượt mặt khỏi ô cửa kính đã phá hỏng giấc mơ ban ngày của cô.
Khi con tàu dừng bánh ở ga Victoria, trời đổ mưa. Geoffrey Mallinson, khuôn mặt đỏ gay, có vẻ đang kích động, một tay cầm ô che đầu, tay còn lại gạt đám đông đang ồn ào như ong vỡ tổ trên sân ga tiến về phía các cô gái. Giữa những tiếng ồn ào trên sân ga, Geoffrey gần như hét lên khi giải thích với mọi người, rằng bởi vì tai vách mạch rừng, rằng ông không thể tin được đám người làm nhiều chuyện trong nhà nên mới phải tự lái chiếc Daimler đến đây. Frank ngồi ở băng ghế sau cùng Viva và Rose. Tor ngồi ở ghế trước.
Chiếc Daimler lao vun vút ra khỏi nhà ga, băng qua những vũng lầy tràn ngập băng rôn khẩu hiệu rách nát bị những người tham gia biểu tình vứt lại thành đống trên đường.
“Các bạn đã chọn đúng thời điểm để rời khỏi thành phố”, Geoffrey khẽ quay đầu ra sau nói với Frank. “Bọn này phải đối mặt với đủ trò ma quỷ khi ở lại đây: đầu tiên là mưa như trút – một trăm tám mươi mi-li-mét một giờ, sau đấy là các cuộc biểu tình bạo loạn. Hôm qua tôi phải mất đến hai tiếng đồng hồ mới đến được chỗ làm”.
Chiếc Daimler chòng chành khi Geoffrey đột ngột đánh tay lái tránh một chiếc xe bò trước mặt, ông bóp còi inh ỏi. “Nhanh lên, thằng ngu!”, ông thò đầu ra ngoài cửa xe hét toáng lên. “Phải vượt qua! Phải vượt qua tình hình khó khăn này! Nhưng không được tiết lộ cho Ci Ci biết trong bữa trưa hôm nay”, ông lẩm bẩm khi tiếng máy xe đã nổ êm trở lại. “Nếu để bà ấy biết, sẽ kinh khủng hơn cả một cơn choáng váng đấy”.
Những giọt mồ hôi chảy thành dòng trên trán Geoffrey. Ông cẩu thả đưa khăn tay lên lau trán.
“Ôi các cưng”. Ci Ci ngọt ngào khi cả bốn bước vào tiền sảnh. Hôm nay bà mặc một chiếc váy lụa màu da cam, có vẻ chiếc váy thích hợp với bữa tối hơn là bữa trưa. Đôi môi được tô son đỏ hết sức tỉa tót, để lại một vệt đỏ tươi trên má Tor khi bà ôm hôn cô.
“Rất, rất, rất hạnh phúc khi được gặp lại các cưng”, Ci Ci đon đả. “Và chàng đẹp trai này thuộc về ai thế?”. Rạng rỡ, bà nắm chặt cánh tay Frank. “Pandit”, Ci Ci gọi lớn, “tôi nghĩ chúng ta cần một chai gin cỡ lớn – nó ở trong phòng khách ấy, làm ơn lấy hộ tôi”. Bà búng ngón tay tanh tách.
“Hôm nay”, Ci Ci nói, sau khi mọi người đã nhấp xong ngụm rượu đầu tiên. “Tôi vẫn còn ngồi lại nơi đây, Chúa phù hộ cho tôi, cùng với Geoffrey, trong những ngày ít ỏi cuối cùng, những gì tôi muốn biết chính là sự thật. Hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, chuyện gì mà tôi không hề hay biết ấy. Nó khiến tôi kinh ngạc”. Khuôn mặt bà nhăn nhó, đầy hiếu kỳ.
Tor, Rose và Viva tuyệt vọng nhìn nhau. Ci Ci nốc thêm một ngụm sâm banh.
“Ừm, các cô gái và chàng trai của chúng ta đã có một kỳ nghỉ vui vẻ ở Ooty, cưng à”, Geoffrey gợi ý.
“Ồ, thật sao?”, bà hỏi Frank. “Có gặp ai vui vẻ ở đấy trong thời gian này không?”.
“Thế còn Tor của chúng ta thì sao?”, cuối cùng thì Ci Ci cũng xoay người sang nói chuyện với Tor. “Có chàng trai nào khả dĩ ở đấy không? Hay chuyến dã ngoại chỉ toàn các cô gái chụm đầu lại với nhau?”.
“Không có chàng trai nào cả”. Tor căm ghét giọng điệu tục tĩu ẩn sau những câu hỏi ra vẻ quan tâm xoa dịu của bà ta. “Nhưng có vô số bánh chanh tuyệt vời ở đấy”.
Trước khi về phòng nghỉ trưa, Ci Ci chợt nhớ ra có một chàng trai đã gọi cho Tor trong mấy ngày cô đi vắng, không gặp được Tor nhưng anh ta đã để lại lời nhắn.
“Ôi, ai vậy?”, Tor cố làm ra vẻ thờ ơ. Ôi, Ollie, làm ơn đi, Chúa ơi, là Ollie.
“Để ta cố nhớ xem nào, ai được nhỉ?”, Ci Ci đặt chiếc tẩu thuốc lá xuống mặt bàn, đăm chiêu ra chiều suy nghĩ. “Ôi, nhớ rồi, ta nhớ rồi. Tên của anh chàng đấy là gì nhỉ? Toby Williamson. Cậu ta bảo đã từng gặp chúng ta ở Huntington. Ta chẳng nhớ chút nào cả. Anh chàng muốn biết Tor của ta có bình yên trong những cơn bạo động hay không. Cậu ta còn để lại số điện thoại liên lạc đấy”.
Lập tức Tor xìu xuống, tràn trề thất vọng. “Anh ấy tốt bụng quá”, cuối cùng cô cũng lên tiếng.
“Phải, đấy là anh chàng tặng cưng bộ sưu tập côn trùng cùng mấy bài thơ phải không nhỉ?”, Ci Ci châm chọc. “Buồn cười quá”, bà quay sang nói với những người còn lại. “Cô gái này đã đọc cho tôi nghe mấy bài của anh chàng ấy. Trái tim anh – công cụ, Anh chỉ là thằng ngu…”. Ci Ci cười hoan hỷ. Đôi gò má của Tor vụt ửng hồng vì ngượng.
Ci Ci đúng là bà già độc ác khi xuyên tạc bài thơ dễ thương ấy của Toby (thực ra đấy là một bài thơ về chim, trứng hay đại loại là mấy thứ liên quan đến chúng). Chắc chắn bà ta cũng đã hóng hớt lại với mấy bà già nhiều chuyện ở câu lạc bộ. Cô gặp Toby trong một lần đến dinh thống đốc có công chuyện. Một chàng trai dễ thương, cô hãy còn nhớ, anh ta là giáo viên. Toby kể với cô về những loài chim, và rồi, cô đã nhớ, anh lại kể cho cô nghe về quần áo của phụ nữ. Và cô, lúc bấy giờ đang chìm đắm trong nỗi ám ảnh về Ollie, đã phớt lờ những lời tán tỉnh của anh ta. Tất cả những gì về Toby còn đọng lại trong tâm trí Tor lúc này chỉ là một chàng trai với nụ cười hiền từ, và, đúng rồi, cô đã nhớ ra, cả hai từng có lần chuyện trò với nhau hết sức tâm đầu ý hợp về thi ca hiện đại. Cho đến khi cô thú thật với Toby, rằng mình hoàn toàn mù tịt về thơ ca, và rằng anh phải nói chuyện với Viva về những đề tài kiểu như thế. Sẽ rất thú vị. Toby không hề tỏ thái độ xem thường Tor bởi sự kém hiểu biết của cô, anh chỉ im lặng nhìn cô, tư lự.
“Anh thấy rất ghen tỵ với em”, Toby nói: “Em là cô gái hạnh phúc khi có tất cả”.
Anh chỉ gọi đến để hỏi xem em có ổn không. Thật tốt bụng, nhưng Tor vẫn không thể hiểu nổi điều gì ẩn sau lời nhắn nhủ của Toby.
Khi Ci Ci đã rời khỏi căn phòng, Rose hỏi, “Cậu sẽ gọi lại cho anh ấy chứ?”.
“Không chắc lắm”, Tor trả lời, bỗng nhiên cô thấy mệt mỏi. “Anh ấy có vẻ hơi trí thức”.
“Không có gì để mất nữa đâu”, Rose nhẹ nhàng. “Ngoại trừ tấm vé trở về nhà đã đặt sẵn của cậu”.
“Ừm”, Tor đồng ý với bạn.
“Hay chúng ta thử chơi trò sấp ngửa với chuyện này xem sao nhé?”. Rose lấy ra một đồng xu 3 rupi. “Sấp nghĩa là cậu phải gọi, ngửa cậu sẽ không gọi, đồng ý không?”.
Cô tung đồng xu lên cao, rồi nhanh tay chộp lấy khi nó rơi xuống, Rose xòe rộng lòng bàn tay.
“Sấp thắng”, Rose nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!