Phía Đông Mặt Trời
Chương 46
Và Frank! Thật đau đớn khi hình ảnh anh lại ùa về choán hết tâm trí cô vào lúc này. Anh sẽ đến. Cô biết chắc chắn anh sẽ đến. Cô biết anh đã nỗ lực nhiều đến thế nào để xích lại gần bên cô. Những kẻ từng bị tổn thương sâu sắc như cô hay Azim luôn xù lông để bảo vệ bản thân mình trước cuộc đời, bảo vệ gia đình, tôn giáo, niềm kiêu hãnh, và che đậy vết thương tinh thần bí mật của chính mình. Frank đã mở rộng tấm lòng anh với cô, không hề giấu giếm cảm xúc của anh trước cô. Anh quả là một chàng trai dũng cảm.
Nằm bất động giữa bóng tối đặc quánh vây quanh, cô mơ màng nhớ về những ngày êm đềm ở Cairo, cô và những người bạn thân yêu của mình đã vui vẻ biết nhường nào, đến nỗi quên béng cả cơn giông bão đang tích tụ mây đen vần vũ trên đầu con tàu. Cô nhớ ngôi nhà nghỉ đơn sơ ở Ooty. “Xin em đừng ngượng ngùng về chuyện đã xảy ra ở đấy”, về sau anh đã năn nỉ cô, gần như khẩn cầu.
Cô nhớ tiếng mưa rào rạt ngoài cửa sổ, cảm giác ẩm ướt trên từng thớ da khi được ủ trong những chiếc khăn tắm đã được vắt nước. Thật lâu về sau, trước khi cô có đủ thời gian để cảm nhận được nỗi ngượng ngùng cùng cơn choáng váng trong mình, cô và anh đã ngồi dậy, nhìn nhau rồi chợt phá lên cười như không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Anh ôm cô vào lòng, trong ánh sáng tờ mờ của tia sáng lọt qua khe cửa, bàn tay anh dịu dàng áp trọn khuôn mặt thanh tú của cô, ánh mắt anh nhìn cô say đắm. Khẽ trở mình trong bóng đêm, cô mơ màng nhớ lại nụ cười bắt đầu từ tia sáng có phần láu lỉnh lóe lên trong đôi mắt xanh biếc của anh, rồi nhanh như điện xẹt, lan xuống đôi lúm đồng tiền trên hai má, rồi khiến cô sững sờ, đông cứng cả cơ thể bởi vẻ đẹp hút hồn của nụ cười đậu lại trên khóe môi. Cả sự cố gắng ghê gớm, khi cô bắt đầu nhìn thấy hậu quả của cô giữa những giằng xé đau đớn hòng che giấu và kiềm chế những cơn bão lòng đang chực chờ bùng cháy trong cô. Hãy để cô gái khác rơi vào vòng xoáy đam mê ấy cùng anh; cô, một Viva Holloway già dặn, thừa hiểu điều đấy.
Nghĩ đến đây, bất giác cô nhăn mặt, căm phẫn. Mình đúng là một con ngốc, cô nhủ thầm. Cuối cùng thì một kẻ khốn khổ như cô đã phạm phải những sai lầm gì, ngoài việc tiếp tục bước chân lên vết xe đổ mà mình đã gây ra thủa nào, để giờ đây vật vã với những day dứt giằng xé đớn đau trong lòng?
Đầu óc cô vẫn mơ màng. Đúng thế, đúng thế, đúng thế, vấn đề nằm ở chỗ: trên đời này không có gì là tuyệt đối cả. Anh đã đến, trút bỏ áo quần và vứt chúng lại trên sàn nhà, anh đã ào vào cô như cơn đói, cả cô cũng thế. Tại sao cô lại phũ phàng nói không trong buổi sáng hôm ấy?
“Frank”, cô thì thầm gọi tên anh trong bóng tối đặc quánh. Lúc này cô chỉ muốn được ôm chặt lấy anh. Cô đã để cơ hội tuột khỏi tầm tay.
Sáng hôm sau, khi Azim xuất hiện, Viva đã quyết định sẽ hành động.
“Tôi chợt nghĩ ra”, cô nói với gã. “Có thể Guy đang lẩn nấp trong một ngôi nhà ở Byculla”.
Ánh mắt gã nhìn cô đầy nghi ngờ. “Tại sao bây giờ cô mới nói với tôi?”. Những quầng thâm xuất hiện dưới mí mắt gã cho thấy đêm qua Azim cũng chập chờn mộng mị, không yên giấc như cô.
“Tối qua tôi đã nghĩ rất nhiều đến em trai ông”, cô nói với gã. “Hẳn ông đã mong đợi lâu đến nhường nào để được gặp lại cậu ấy, và cảm giác choáng váng khi nhìn thấy gương mặt méo mó của em trai sau bao ngày xa cách. Đúng là kinh khủng”.
“Chính xác”, gã nói. “Nó không đáng bị như thế”.
Cô rướn đầu về phía trước, tiến gần hơn tới Azim, nhìn thẳng vào mắt gã.
“Tôi cũng nghĩ đến bọn trẻ ở mái ấm tình thương nữa. Tôi không phải là một kẻ ngoan đạo đặc biệt, vậy nên chắc chắn tôi không có gì để làm với Chúa, nhưng tôi cũng đã tự hỏi mình, rằng cảm giác của tôi sẽ thế nào nếu một ngày đẹp trời, trên đất nước xinh đẹp của mình bỗng nhiên xuất hiện những toán người Ấn Độ, đến để cố gắng dạy dỗ bọn trẻ của mình theo cách của riêng họ. Chắc hẳn tôi cũng sẽ lấy làm nghi ngờ và giận dữ…”. Liệu cô có huyên thuyên nhiều quá? Ánh mắt Azim đang nhìn cô đầy hoài nghi. Gã đang đùa nghịch xoay xoay chiếc nhẫn đeo trên ngón út. Gã vẫn im lặng kiên nhẫn lắng nghe cô nói. “Nhưng sự thật là, tôi đang mệt”, cô nói. “Tôi hy vọng sau khi dẫn ông tới chỗ nghi ngờ thằng bé đang ẩn nấp, ông sẽ trả tự do cho tôi”.
“Nó sẽ trút sự giận dữ lên cô đấy. Nó không phải là một quý ông lịch thiệp biết cư xử đúng mực đâu”.
“Tôi không quan tâm. Tôi muốn ra khỏi nơi này”.
Gã nhìn cô, bĩu môi.
“Không phải là cô được giải thoát”, sau một hồi lâu im lặng, gã nói. “Mà là sự tha thứ dành cho tôi”.
“Tất nhiên”, cô đáp lại lời gã, sau khi đã cố gẳng nở một nụ cười trên môi. “Tôi chỉ nghĩ đơn giản là mình có thể giúp chuyện này không trở nên ngớ ngẩn hơn thêm mà thôi”.
“Nó đang trốn ở đâu tại Byculla?”.
“Trong một căn hộ gần chợ trái cây”, cô trả lời. “Tôi không nhớ chính xác địa chỉ, nhưng nếu ông dẫn tôi đến đấy, tôi sẽ dễ dàng tìm thấy khu nhà”.
Gã nhíu mày ra chiều suy nghĩ, rồi nhìn xoáy vào cô, đầy nghi ngờ.
“Tôi sẽ quay lại lúc năm giờ rưỡi”, gã nói.
Đúng năm giờ rưỡi, gã bước vào.
“Thời gian đang cạn kiệt”. Gã ngồi xuống ghế, chống hai tay lên đùi rướn đầu cúi sát mặt cô.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”. Giọng Viva run rẩy, sao mà cô chán ghét bản thân mình đến thế, sao trong những thời điểm như thế này, lúc nào cô cũng run rẩy sợ hãi.
“Ra ngoài để xem trí nhớ của cô có mai một chút nào không”.
Cô nhìn thẳng vào mắt gã. “Tôi nghĩ đấy là một ý hay”, cô nói. “Tôi sẽ cố hết sức”.
Gã nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ. “Thế sao cô không cố từ bây giờ? Điều gì khiến cô thay đổi vậy?”.
“Tôi mệt”, giọng cô rầu rĩ. “Tôi không hiểu tại sao mình lại ra thế này”.
Gã vẫn không tin những lời cô nói. “Thằng nhãi sẽ bắt cô phải trả giá cho chuyện này”.
“Tôi không quan tâm. Tôi muốn đi ngay bây giờ”.
“Tôi vẫn phải nói cho cô biết điều này”, gã nói. “Đấy không phải là vấn đề tha thứ cho cô: là do tôi quyết định. Khi được ra ngoài, có thể cô sẽ chạy thẳng đến đồn cảnh sát. Nhưng những lời của tôi sẽ chống lại cô, và cứ thử xem ai sẽ thắng”.
“Tất nhiên”, cô từ tốn. “Tôi chỉ nghĩ có thể giúp được chút gì đấy cho ông, cũng chính là cơ hội dành cho tôi vậy”.
Azim khịt mũi, như thể đang cố gắng xua tan những nghi ngờ đang cuộn lên trong đầu gã. “Nhắc lại cho tôi biết thằng nhãi đang lẩn trốn ở đâu tại Byculla”, cuối cùng gã nói.
Cô nhắm mắt, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
“Trong một căn hộ chật chội gần chợ trái cây, sát ngay bên đền Jain tại hẻm Tình nhân”, cuối cùng cô nói. “Tôi là một gora”, cô sử dụng từ Hindi chỉ người ngoại quốc để nói với gã, “nên ông phải kiên nhẫn với tôi – mọi thứ đều thay đổi trong suốt thời điểm diễn ra lễ hội Diwali”.
Ánh mắt gã lạnh lẽo xoáy vào cô. “Không khác gì cả”, gã cảnh cáo. “Và Byculla không phải là một nơi rộng lớn gì cho cam. Nếu cô cố tìm cách chạy trốn, tôi sẽ không ngần ngại giết chết cô đâu”. Rồi gã lẩm bẩm điều gì đấy bằng tiếng Urdu mà cô không thể hiểu, có lẽ là một câu chửi rủa hoặc cũng có thể là một lời cầu nguyện.
“Đối với tôi”, gã nói tiếp, “giết cô không phải tội lỗi mà là danh dự. Tôi không ưa gì loại đàn bà con gái như cô. Chính các người đã mang nhục nhã và xấu xa đến với chúng tôi và bọn trẻ của mình”.
Viva cố gắng không run rẩy hay nao núng trước lưỡi dao sáng quắc trong tay gã đang chĩa về phía cô.
Sợi dây thừng quấn chặt để lại ba dấu thắt lằn đỏ trên cổ tay cô.
“Không được động đậy”, gã ra lệnh khi thấy cô cố xoa bóp hòng xua tan mấy vết bầm nơi cổ tay. Những vờ vịt ra vẻ thân ái đã biến mất. Gã nhét con dao vào lại bao da đeo bên thắt lưng.
Khi gã bước ra khỏi căn phòng, người đàn bà đẫy đà mấy ngày qua vẫn mang đồ ăn cho cô bước vào giám sát cô thay quần áo bằng đôi mắt vô hồn, không hề biểu lộ chút cảm xúc, Viva cảm thấy bực mình, mất bình tĩnh. Sau đấy cô được đưa cho một chút bánh nướng để ăn kèm theo một chút nước có vị lợ lợ cực kỳ khó chịu để uống, và rồi, bất ngờ cô bị đẩy ra khỏi căn phòng, dẫn xuống cầu thang và nhanh chóng bước ra ngoài, tắm mình dưới ánh sáng chói lòa của ngày.
Ngay khi vừa bước chân ra ngoài phố, lập tức Viva bị nhét lên một chiếc xe kéo có mui che kín mít. Ngồi sát bên cô là Azim, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của gã càng khiến nỗi hoảng sợ trong cô mỗi lúc một lớn thêm. Trước khi bước chân ra ngoài, gã còn chìa cho cô thấy khẩu súng giắt bên mình rồi nói: “Nếu cô gây khó khăn cho chúng tôi, chắc chắn cô sẽ thành vật hiến tế”. Lời hăm dọa ngắn gọn của gã khiến Viva nhớ đến hình ảnh chú dê già nua tội nghiệp bị trói bên ngoài hàng thịt tại phố Trung tâm chờ đến thời điểm được đưa lên bàn mổ. Thực sự, cô cũng có thể rơi vào tình cảnh như chú dê tội nghiệp ấy, không mấy khó khăn.
Đã sáu giờ, không còn cảm giác lạnh lẽo nhưng không khí vẫn còn váng vất hơi ẩm, bầu trời tràn ngập ánh sáng. Cô nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ những ô cửa sổ còn tươi màu sơn trổ bên mình mấy ngôi nhà tồi tàn, có vẻ không khí lễ hội Diwali chỉ lác đác lùa qua ngóc ngách nghèo nàn này của thành phố.
“Thường thì tôi vẫn chủ động lái xe”, Azim nói với cô, vẻ sốt ruột lộ rõ trên khuôn mặt gã. “Nhưng lần này ngồi sau với cô sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta”. Đôi giày chuyên dụng dành cho những người đi núi dưới chân gã liên tục dập lên sàn xe. Rõ ràng gã không thích thú gì khi phải ở trong những ngôi nhà tồi tàn ấy. Gã liến láu thốt vài mệnh lệnh với người tài xế lúc bấy giờ nom có vẻ rất khúm núm và sợ hãi trước thị uy của gã, sau đấy Azim quay sang cô.
“Giờ thì cô nhớ ra chỗ lẩn trốn của thằng nhãi rồi chứ?”.
“Tôi nghĩ nó đang ở gần đền Jain”. Viva cố giữ bình tĩnh để không phải lắp bắp khi trả lời gã. “Làm ơn kiên nhẫn với tôi một chút đi. Tôi mới chỉ đến đấy hai lần thôi”.
Gã ném vào cô một cái nhìn sắc lẹm rồi buông một tiếng thở dài, đoạn rút khẩu súng trong người ra, để vào lòng rồi khẽ vén vạt áo của bộ kameez lên che khẩu súng.
Con đường gập ghềnh đầy ổ gà mà chiếc xe đang lao qua trống trơn, phía xa xa trước hiên một ngôi nhà là một người mẹ đang quỳ chân xuống đất, bên cạnh bà là hai cô bé đang nhấp nhổm chổng mông vẽ những hình thù gì đấy trông giống như những hình mẫu của lễ hội Diwali trước ngưỡng cửa.
“Trước khi bước ra khỏi xe, cô nhớ kéo khăn lên trùm kín đầu đấy”, gã ra lệnh cho cô. “Và nếu tôi có hỏi cô điều gì, thì hãy trả lời một cách bình thường nhất. Tôi nhắc cho cô nhớ, tối nay thần tài Lakshmi sẽ xuất hiện ở Byculla. Có thể chúng ta sẽ gặp may đấy”. Gã cười phá lên, đầy giả tạo, Viva cũng vờ nhoẻn miệng mỉm cười với gã.
Đây là những gì mà một bà vợ bị bạo hành hẳn phải lấy làm thích thú, cô thầm nghĩ, phải nhận thức được mọi động thái, mọi cử chỉ, cân nhắc từng câu từng chữ. Nhưng cô buộc phải tham gia vào cuộc chơi: giữ bình tĩnh, cố gắng vui vẻ nói chuyện với gã theo cách thân thiện nhất có thể. Nếu cô manh động, chắc chắn sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Chiếc xe băng ngang một ngã tư tiến vào phố Trung tâm, bầu trời lúc này đã chuyển sang màu tím thẫm báo hiệu màn đêm sắp sụp xuống. Bên tay phải, chính giữa một dãy nhà xiêu vẹo, cô nhìn thấy một điện thờ ngập tràn ánh sáng đang tỏa bóng lung linh như một hộp châu báu đượm mùi cổ tích thần thoại, với hàng trăm ngọn nến được thắp sáng cắm quanh điện thờ.
Cô hít một hơi thật sâu.
“Ông Azim”, cô hỏi gã, “lễ hội sẽ diễn ra trong bao lâu?”.
Ánh mắt gã xoáy vào cô, gã khẽ nhấc một chân sang vị trí khác.
“Ở đây thì rất lâu”, gã trả lời. “Diwali là lễ hội dành cho những kẻ luôn có ý nghĩ, rằng bọn họ yêu thích trẻ con”.
Đường phố lúc này đã nhanh chóng tràn ngập đám đông xuống đường vui chơi lễ hội. “Nó chỉ dành cho trẻ con”, gã lẩm bẩm, đưa mắt nhìn đám trẻ giữa phố.
Viva từng thấm thía tận tâm can nỗi cô đơn, giờ đây cảm giác ấy lại ùa về trong cô. Gã cũng như cô, chỉ là những kẻ xa lạ cô đơn giữa đám đông náo nhiệt trên phố.
“Thằng nhãi ở đâu?”, gã đột ngột hỏi cô.
“Tôi vẫn chưa xác định được vị trí cụ thể”, cô trả lời. “Ông có thể cho tôi biết ta đang ở đâu không?”.
“Chợ trái cây ở kia”, gã nói, chỉ tay về phía dãy nhà mọc lộn xộn kéo dài hun hút, rất khó để nhận ra sự nhếch nhác xiêu vẹo thường ngày bởi những dãy nhà đều được trang trí lộng lẫy bằng những ngọn đèn đủ màu sắc, xen kẽ giữa một rừng dây kim tuyến lóng lánh. Biển người mỗi lúc một dày lên thêm, giờ thì cô có thể nghe rất rõ, ban đầu chỉ mơ hồ vọng đến rồi mỗi lúc một rõ ràng hơn, âm thanh của tiếng la hét, tiếng cười nói đầy phấn khích của đám đông người chơi hội xen lẫn giữa tiếng kèn trum-pét đinh tai nhức óc. Một thằng bé bụi đời rách rưới cuống quýt chạy theo bên hông chiếc xe cố mời chào mua mấy chiếc kẹo bâu đầy ruồi nhặng của nó. Khi Azim quát vào mặt nó, lập tức thằng bé chùn chân tránh khỏi chiếc xe.
Chiếc xe bị biển người cuốn đi dọc phố Trung tâm, hai bên đường những cửa hiệu đã sáng đèn, bầu trời bắt đầu rực rỡ bởi ánh sáng hắt lên từ hàng triệu hàng triệu cây nến. Một đám đông đang đội trên đầu chiếc kiệu được trang hoàng hết sức lộng lẫy, bên trong là hình nộm bằng giấy bồi của một vị thần có khuôn mặt tái mét nom rõ khủng khiếp chậm rãi nhích từng bước một trước mặt khiến chiếc xe không thể đi nhanh, Azim bắt đầu tỏ thái độ giận dữ.
Cô nhìn thấy những ngón tay của gã miết quanh báng súng.
“Gandhi sẽ tàn sát chúng tôi”, gã nói. “Cùng với lòng tốt của ông ta. Chúng tôi đã im lặng ngoan ngoãn phục tùng quá lâu”. Khi gã quay sang nhìn thẳng vào mắt cô, Viva bỗng trào lên nỗi căm giận uất nghẹn khi phải nhìn vào đôi mắt trắng dã mờ đục như màn sương mù ấy của gã.
“Chuyện xảy ra với em trai ông chỉ là sự hiểu nhầm xích mích vụn vặt”, cô nói với gã, cố giữ giọng mình sao thật bình tĩnh, bởi Viva hoàn toàn ý thức được tình trạng nguy hiểm mà cô đang mắc phải, gã có thể bắn chết cô ngay lập tức nếu muốn.
“Đây là những gì tôi vừa nhớ ra”, cô làm ra vẻ chợt nhớ. “Hai lần trước, khi tôi đến căn hộ của nó, tôi nhớ mình phải đi qua một lối tắt bên hông chợ trái cây và rồi… tôi xin lỗi”. Cô lắc đầu. “Tôi phải được nhìn thấy tận mắt kia”. Khi gã quay đầu sang nhìn cô, Viva chắc mẩm gã đang đi guốc trong bụng cô, cơ thể gã bất động, khuôn mặt đăm chiêu ra chiều suy nghĩ, rồi đôi mắt gã vụt lóe sáng, đoạn gã nhún vai ra vẻ thờ ơ.
“Tôi sẽ kẹp sát ngay bên cạnh cô”, gã nói, “nếu cô có ý định bỏ chạy, tôi sẽ bắn chết cô ngay lập tức, không phải bây giờ mà lát nữa kia, lúc đấy thì không ai biết chuyện gì đã xảy ra với cô cả. Hiểu không?”.
“Tôi hiểu”.
Gã lớn tiếng quát người lái xe, lập tức chiếc xe dừng lại.
“Ra ngoài”, gã ra lệnh cho cô.
Ngay khi Viva vừa bước chân xuống đường, một quả pháo hoa từ đâu đó giữa đám đông chíu víu bay vút lên không trung tỏa sáng rạng rỡ một góc đường. Azim khẽ đẩy nhẹ vào lưng cô, cả hai bước qua cửa tiến vào trong chợ, tiếng cừu, dê the thé gào lên từng đợt không ngớt hòa cùng tiếng đập cánh phành phạch và tiếng kêu khản đặc của lũ chim bị nhốt trong những chiếc lồng kín xoáy vào tai cô nhức nhối.
Cô bắt đầu hoảng sợ. Mùi tanh lạnh lùng của kim loại trào lên trong miệng cô mỗi khi Viva sợ hãi. Những âm thanh hỗn loạn trong khu chợ khiến cô nghẹt thở, cô kín đáo quét mắt qua những gương mặt xa lạ, dỏng tai lắng nghe tìm trong mớ âm thanh đặc quánh quanh mình cơ hội mong manh để chạy trốn khỏi Azim đang hết sức cảnh giác sau lưng mình.
Hai cô gái đang đủng đỉnh bước đi trước mặt Viva, cả hai đều khoác trên mình bộ sari lộng lẫy cùng những chuỗi trang sức lóng lánh. Có vẻ hai cô gái đang rất hãnh diện với bộ sari mới tinh trên người, mồm miệng cả hai liến thoắng chào hỏi đưa đẩy với bất kỳ ai í ới với mình. Khi hai cô gái choán hết đường của Viva dẫn vào lối đi dọc giữa các gian hàng trong chợ, cô muốn nhào lên bóp nghẹt lấy cổ của hai cô gái. Azim không thể nhìn thấy cảm giác cáu bẳn đang hiện lên trên khuôn mặt cô, gã còn bận thúc họng súng vào xương sống của cô từ phía sau. “Jaldi, jaldi”. Gã rít vào tai cô.
“Tôi không đi nhanh được”, cô vặc lại.
Một đám đông đang kiệu một điện thờ lộng lẫy loạng choạng cuốn nhanh về phía cô, tiếng kèn nhạc vang lên inh ỏi. Giữa không khí hỗn độn chen lấn trong chợ trái cây, đám đông lèn chặt như những đợt sóng người cuốn trôi Viva tiến về phía trước, nòng súng cứng đanh vẫn gí sát sau lưng cô như cảnh báo Viva không được manh động, nhưng đến giờ phút này cô không còn sự lựa chọn nào khác, cả gã cũng thế. Một tràng cười lảnh lót vang lên, tiếp theo cô nghe thấy những tiếng gào thét thất thanh cuộn lên, cô ngửi thấy mùi khói phảng phất trong không khí, ai đấy hét lên với cô, “jaldi!”, rồi một chiếc giày da từ đâu bay đến đập thẳng vào miệng cô, một tiếng rắc gãy gọn khô khốc vang lên. Viva cảm nhận được cơn đau buốt nhói trào lên trong đầu, như thể đang có hàng ngàn hàng vạn bàn chân dẫm đạp trong đầu cô, và rồi cô lịm dần, lịm dần, không còn cảm nhận được bất cứ động tĩnh nào quanh mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!