Cánh Hoa Tàn Trong Gió - Phần 20: Ghen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2116


Cánh Hoa Tàn Trong Gió


Phần 20: Ghen


Gần đây, có một y tá mới phụ trách việc tiêm truyền và kiểm tra sức khỏe hàng ngày cho Quách Dĩ Kiên. Cô ta mỗi lần đo huyết áp cho anh thường nán lại rất lâu, hỏi han kỹ càng, giọng nói vừa mềm vừa ngọt, bàn tay chỉnh lại nẹp cho anh còn cố tình đụng chạm vào da thit, khiến Vân Trang ngồi ăn snack ở gần đó nhìn thấy liền cảm thấy đầu như bốc khói.
Có một hôm, cô vừa mở cửa vào phòng thì nhìn thấy y tá kia đang đứng cạnh giường, cúi người chỉnh dây chuyền trên tay Dĩ Kiên. Cô ta đứng bên phải, còn cánh tay bị truyền của anh lại ở bên trái, thành ra cả người gần như úp vào người anh, bầu ngực size lớn còn cố tình đưa qua đưa lại trước mặt ai đó.
Vân Trang cố nuốt cơn ghen đang nổi sóng ầm ầm vào trong lòng, hắng giọng gọi to một tiếng:
“Báo cáo đại úy”
Y tá nghe thấy giọng cô mới giật mình đứng thẳng dậy, kéo thẳng lại áo blouse rồi mỉm cười nhìn Dĩ Kiên, cất giọng nũng nịu:
“Đại úy, lát nữa hết thuốc thì gọi em nhé”
“Ừ”
“Vậy đại úy nghỉ ngơi đi”. Cô ta hơi đỏ mặt ngoái đầu liếc Vân Trang rồi nói thêm: “Em đi làm việc tiếp đây”
Đợi cô ta đi rồi, cô mới hậm hực đi lại gần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Này đại úy, bình thường đối với ai anh cũng dễ dãi như thế à?”
Quách Dĩ Kiên ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày: “Dễ dãi?”
“Đúng. Em thấy cô y tá kia sờ người anh”
“Cô ấy chỉnh lại nẹp trên người tôi”
“Cô ta sờ ngực anh”
“Không có”
Đã mấy ngày rồi nhìn thấy cảnh này, Vân Trang đã phải nuốt giận trong lòng, muốn ghen mà không dám thể hiện ra là mình ghen. Đến hôm nay nhìn cô ta ngang nhiên khiêu khích Quách Dĩ Kiên như vậy, ánh mắt hai người còn ngập tràn nhu tình nhìn nhau như vậy, cô thật hết chịu nổi, lúc đó đầu bốc khói nghi ngút nên không nghĩ được gì, cuối cùng không nói không rằng câu nào, tức giận hầm hầm bỏ ra ngoài.
Lúc vừa ra cửa, cô còn hậm hực đá chậu hoa giả trước phòng một cái, Phong nhìn thấy vẻ mặt của Vân Trang phụng phịu như vậy, đột nhiên lại tốt bụng nói chuyện:
“Xảy ra chuyện gì?”
Cô ngoái đầu lại, vẻ mặt chán chường nhìn anh ta:
“Anh đã từng có bạn gái chưa?”
“Cô hỏi làm gì?”
“Anh cứ trả lời đi”
Phong im lặng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Chưa”
“Vậy anh từng yêu đơn phương ai chưa?”
Anh ta vẫn kiên định lắc đầu: “Chưa”
“Thế thì anh không hiểu được đâu”.
Nói xong liền quay người bỏ đi, để lại Mạc Phong vẫn đứng ngẩn ra, không hiểu là hai người bên trong đã xảy ra chuyện gì mà Vân Trang vừa tức giận, vừa nói những câu khó hiểu như vậy.
Trong khi đó, Trịnh Vân Trang về đến phòng liền lao lên giường trùm chăn kín mít, trong lòng có cảm giác vừa buồn bực vừa bức bối mà không thể nào phát tiết ra được. Từ khi bọn họ đến đây điều trị tới bây giờ đã là mười ngày, cũng là mười ngày từ khi Dĩ Kiên nhắc lại lời hứa năm xưa, vậy mà anh lại chẳng có động tĩnh gì cả.
Ngoài việc đưa cho cô chiếc Smartphone ra thì anh đối xử với cô giống hệt như bình thường, không yêu thương, không vồ vập, không nói đến tương lai gì, dù biết hiện tại anh vẫn chưa có tình cảm với cô nên mới vậy, nhưng anh cũng không nên dễ dãi với người khác trước mặt cô như thế chứ?
Vân Trang nghĩ đến đó liền đau khổ ôm gối, hậm hực hồi lâu rồi cuối cùng ngủ quên mất lúc nào không biết.
Cô tỉnh dậy bởi một trận đau nhức từ phía bụng dưới truyền tới, mở mắt ra thấy bên ngoài hiện tại đã là gần chiều tối, căn phòng vắng người, bên tai chỉ nghe những âm thanh “tích… tích” của đồng hồ di chuyển.
Vân Trang lẩm nhẩm tính ngày trong tháng, cuối cùng phát hiện ra hôm nay là ngày bà dì ghẻ của cô ghé thăm, chẳng trách ngủ dậy lại thấy đau như vậy. Cô lồm cồm bò dậy, tự mình vệ sinh cá nhân rồi lại leo lên giường nằm, cơm tối cũng chỉ ăn qua loa vài miếng, sau đó lại tiếp tục ôm bụng.
Bình thường, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt cô không bị như thế này, tuy nhiên có lẽ gần đây do bị thương, lại dùng nhiều thuốc kháng sinh nên cơ thể thay đổi, cơn đau do bà dì ghé thăm cũng thê thảm hơn trước rất nhiều.
Vân Trang cắn răng chịu đau rồi lơ mơ thiếp đi, không biết đã mê man bao lâu, chỉ biết cho đến khi có một bàn tay mát lạnh đặt trên trán, cô mới có thể yếu ớt mở mắt.
“Sốt rồi?”.
Giọng nói trầm trầm đặc trưng của Dĩ Kiên truyền tới, Vân Trang vừa định há miệng trả lời thì bụng dưới đột nhiên lại nhói một cái khiến cô lập tức nhăn mặt, không thể nói được câu gì, cổ họng chỉ phát ra tiếng rên khe khẽ.
Quách Dĩ Kiên nhìn người con gái nằm co ro như con mèo nhỏ dưới giường, mặt mày co rúm vì đau đớn, bất giác trong lòng lại xông lên một cảm giác vô cùng thương xót. nh ngồi xuống bên cạnh giường, lấy trong tủ bên cạnh ra một miếng dán hạ sốt rồi bóc ra, cẩn thận dán lên trán cô: “Có cần tôi gọi bác sĩ không?”
“Không”. Vân Trang khẽ cau mày, ngữ điệu khó nhọc: “Lát nữa sẽ khỏi thôi”
Anh im lặng trằm mặc một lát, vài phút sau mới chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa của cô, đem giắt vào mang tai. Cô gái này tại sao lại như vậy chứ? Tại sao bình thường thì mồm mép lanh lợi mà đến khi đau đớn đều lẳng lặng chịu đựng một mình? Tại sao bất cứ chuyện gì cũng đều bướng bỉnh khiến anh phải đau đầu như vậy?
Quách Dĩ Kiên thở dài một hơi, những ngón tay đẹp đẽ dịu dàng vuốt mái tóc đen bóng mềm mại của Vân Trang, từng cử chỉ vẫn cẩn thận ôn hòa như vậy, phảng phất còn đem bao nhiêu yêu thương xuất phát từ nơi bàn tay, bất giác lại khiến đáy lòng cô dịu đi, cơn giận lúc chiều cũng nguôi đi không ít.
“Kiên”. Vân Trang yếu ớt gọi tên anh, ngừng lại một lúc rất lâu rồi mới nói một tiếng: “Em rất đau”
Trái tim của Quách Dĩ Kiên tựa như bị ai gõ mạnh một cái, đột nhiên có cảm giác hơi nhoi nhói. Anh cúi xuống nhìn người con gái nhỏ bé trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, rồi lại nhìn sắc mặt tái mét của Vân Trang, dịu dàng nói:
“Em đau ở đâu?”
Cô hơi ngượng ngùng: “Ở… bụng”.
“Bụng? Đau thế nào? Tôi gọi bác sĩ cho em”
Anh nói xong liền định đứng dậy đi tìm bác sĩ, Vân Trang thấy vậy đành phải vội vàng kéo tay anh: “Cái này… là bệnh hàng tháng của phụ nữ”
Mặt mày Dĩ Kiên ngẩn ra giây lát, sau đó một lúc mới có thể lờ mờ đoán ra vấn đề, anh quay đi chỗ khác, khẽ hắng giọng: “Vậy… bây giờ… phải làm thế nào?”
“Em không biết”
Quách Dĩ Kiên thực ra cũng không biết phải làm sao, bởi vì anh chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ trong những ngày “đến tháng” như thế này lại càng không có tý kiến thức gì. Anh cau mày suy nghĩ một hồi, sau cùng đành lấy điện thoại ra, vừa đỏ mặt vừa gõ mấy chữ “Làm sao để giảm đau bụng kinh”.
Trên mạng có rất nhiều bài viết chia sẻ bí quyết làm giảm đau bụng kinh ở phụ nữ, nhưng phổ biến nhất vẫn là phương pháp uống nước ấm và chườm nóng phần bụng. Quách Dĩ Kiên đọc xong liền vội vàng tắt màn hình, sau đó đứng dậy rót một ly nước nóng, cẩn thận thổi mức vừa uống được rồi mới đưa cho cô:
“Em uống thử cái này đi”
Vân Trang nhìn ly nước rồi lại nhìn hai tai đỏ lựng lên của anh, dù bụng vẫn còn rất đau nhưng thực sự chỉ muốn cười to một tiếng:
“Anh cho thuốc giảm đau vào đây à?”
“Không. Gần đây em sử dụng thuốc tây nhiều, không nên uống thuốc giảm đau nữa”
“Vậy trong này có gì?”
Quách Dĩ Kiên ngẩn ra, sắc mặt càng lúc càng đỏ, anh khó khăn nói mấy từ: “Chỉ có nước thôi”
“Đại úy của em…”. Mồ hôi trên trán Vân Trang vã ra lấm tấm, cô nén đau mỉm cười, sau đó vì ngại từ chối “thành ý” của anh nên cũng cầm ly nước đã nguội đưa lên miệng, uống xong rồi mới nói: “Ai dạy anh cách này?”
“Trên mạng”
Nhìn điệu bộ ngượng ngùng đáng yêu của anh như vậy, Vân Trang đột nhiên lại cảm thấy không muốn giận dỗi với anh nữa. Cô biết ngoại hình của anh rất thu hút người khác, biết tính cách của anh luôn trầm mặc điềm đạm, không bao giờ nổi cáu hay khó chịu với người nào, cũng biết anh ở trong quân đội đã trở thành truyền kỳ nên người khác ngưỡng mộ là điều đương nhiên… nhưng mà nhìn thấy cô y tá kia cứ tìm cách tán tỉnh anh như vậy, cô thực sự cảm thấy rất… muốn ghen.
Muốn ghen mà lại không có tư cách nào để ghen. Cũng không có quyền để ghen! Đó là cảm giác vô cùng khó chịu.
Quách Dĩ Kiên ngồi xuống giường, ánh mắt bình thản chăm chú quan sát gương mặt hơi hốc hác của Vân Trang, trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng:
“Cơ thể chưa khỏe, đừng chạy nhảy nhiều, cũng đừng tức giận nữa”
“Em không giận”
“Ừ. Không giận”
Vừa nói, anh vừa vươn tay kéo chăn lên cao cho cô, sau đó còn cẩn thận sờ trán để đo nhiệt độ. Vân Trang nằm dưới giường nhìn anh:
“Em có giận cũng là do anh chọc giận”
“Được rồi. Khi nào em hết sốt rồi giận sau. Bây giờ ngủ một giấc đi, khỏe lại rồi giận tiếp”
Nhìn cách anh dỗ mình hệt như ngày còn trẻ con, tự nhiên Vân Trang thấy viền mắt mình cay cay.
Từ nhỏ đến lớn, ba Vũ luôn dạy cô tự lập, dù ốm dù đau thế nào cũng đều tự mình chịu đựng, tự mình uống thuốc, không mở miệng than phiền. Dần dần, tính cách của cô cũng vì sự rèn luyện của ba mình mà trở nên mạnh mẽ.
Bây giờ có một người đàn ông xuất hiện và chăm sóc cô trong những lúc thế này, dù anh có hơi ngố ngố, hay đỏ mặt, lại không hề có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ, nhưng những hành động của Quách Dĩ Kiên lại dường như có thể chạm vào tận sâu trong trái tim Vân Trang, đột nhiên lại khiến cô tủi thân muốn rơi nước mắt.
Cô lẳng lặng xoay người vào bên trong, không nhìn anh nữa mà chỉ nói: “Em uống nước xong đỡ đau rồi, anh về phòng nghỉ ngơi đi, không cần lo cho em”
Quách Dĩ Kiên nhìn cô chốc lát rồi khẽ “Ừ” một tiếng.
Vân Trang cứ nghĩ anh sẽ hỏi: “Em có cần thêm gì không, anh lấy thêm nước ấm cho em nhé” rồi mới đi, nhưng không ngờ Dĩ Kiên chỉ “Ừ” rồi đứng dậy, lạnh nhạt mở cửa đi ra khỏi phòng.
Khi nghe tiếng cửa đóng lại, cô mới ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy bên ngoài hành lang bệnh viện hắt vào một chút ánh sáng, nửa bóng dáng của anh cũng không nhìn thấy đâu nữa.
Trong lòng Vân Trang bỗng dưng lại có một chút thất vọng, cô ảo não nằm gục xuống gối, sau đó nước mắt không kìm được, cứ thế theo khóe mắt chảy ra.
Quách Dĩ Kiên, cô đã vì anh mà hy sinh và chịu đựng biết bao nhiêu, vì anh mà đến mạng cũng không cần, tại sao khi cô sốt cao như thế này, anh chỉ cho cô được mỗi một ly nước ấm chứ?
Càng nghĩ, Vân Trang lại càng cảm thấy tủi thân, nước mắt cứ thế không kìm được, lăn dài xuống gối. Đây là cảm giác khi bị ốm, có người chăm sóc cho mình rồi lại bỏ rơi mình, cho mình một chút hy vọng, một chút ấm áp rồi lại lấy đi.
Một lát sau, cửa phòng lại mở ra “Cạch” một tiếng, tiếp theo đó là mùi hoa trà đặc trưng của ai đó từ từ lan ra trong không khí, sau đó xông vào trong cánh mũi, đọng lại một mùi hương thơm thơm trên đỉnh đầu Vân Trang.
Quách Dĩ Kiên đặt một túi chườm nóng bên cạnh giường rồi lại nhìn một mảng gối đã bị ướt, tự nhiên vừa cảm thấy thương lại vừa thấy buồn cười. Anh chậm rãi lên tiếng: “Tại sao lại khóc?”
“Em không khóc”. Cô sụt sịt nói.
Lúc này mặc dù trong lòng đã nở hoa bung bét nhưng không hiểu sao nước mắt cô lại cứ thế tuôn ra như thác, Vân Trang dùng tay quệt đi quệt lại mà vẫn không kịp, cuối cùng Dĩ Kiên nhìn thấy mặt cô nhem nhuốc như vậy, đành phải lấy khăn lau sạch nước mắt nước mũi cho cô.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, sau đó đặt túi chườm nóng vào trong lòng Vân Trang. Cảm giác âm ấm từ túi chườm lan từ bụng lên đến cả khoang tim, khiến cho hai má cô đột nhiên ửng đỏ, khóe miệng như bị ai kéo căng ra.
Quách Dĩ Kiên mỉm cười ôn hòa:
“Nhắm mắt ngủ một chút đi. Tôi ở đây cùng em”‘

Yêu thích: 5 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN