Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 54: Điều tra
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng


Chương 54: Điều tra


Sơ Ngữ không biết cô vừa đi ngang qua tử thần, may là hai lần trước cô chưa biết chuyện, không làm gì khiến ông chủ để ý. Nếu không tối nay xuất hiện trùng hợp như vậy nhất định sẽ đưa tới sự hoài nghi.

Cô xách túi thuốc về nhà bị cha nhìn thấy, ông lấy ra nhìn rồi hỏi, “Con mua mấy loại thuốc này làm gì? Nhà chúng ta có ai bị cao huyết áp đâu?”

Sơ Ngữ chột dạ cười cười, hàm hồ trả lời qua loa.

Trở lại phòng mình, chuông điện thoại đúng lúc vang lên, cô nhìn màn hình lóe lên chữ “cha” thì có loại kích động muốn chôn mình, người nào đó chưa được làm chồng đâu mà đã làm cha rồi!

Sơ Ngữ bận bịu nhận điện thoại, sau đó thuận tay sửa lại tên danh bạ. Bên kia truyền tới giọng nói lo lắng của Giản Diệc Thừa, “Em ở đâu? Cuộc gọi vừa rồi là sao? Đã xảy ra chuyện gì hả?”

Giản Diệc Thừa đang vui vẻ khi cô gọi tới, hớn hở nhận điện thoại thì nghe bên kia gọi “cha” làm anh hoảng sợ không nhẹ. Sau đó cô lại độc thoại báo một đống tên thuốc, ông nói gà bà nói vịt khiến anh không biết cô đã xảy ra chuyện gì, đang ra ám hiệu hay sao. Anh gấp rút mặc quần áo cầm chìa khóa xe xuống lầu, khởi động xe xong lại gọi thử một lần nữa cho cô, lúc này đường dây được kết nối.

“Em không sao cả, vừa nãy có chút chuyện ngoài ý muốn, đã giải quyết xong rồi.”

“Không sao là tốt, không sao là tốt.” Tuy nói vậy nhưng Giản Diệc Thừa vẫn cảm thấy không yên tâm, cô chỉ nói đã giải quyết nhưng không nói có chuyện gì, có khi nào là sợ anh lo lắng nên mới nói dối? Vì vậy anh muốn tự mình đi nhìn thử, xác nhận xem cô có an toàn hay không.

“Em ở đâu? Anh qua với em nhé?”

“Ách?” Khi nghe được câu này, điều đầu tiên Sơ Ngữ nghĩ đó chính là gỗ mục thông suốt rồi, sẽ uyển chuyển xin ngủ lại gì đó. Nhưng nhanh chóng cô đã thay đổi suy nghĩ, Giản Diệc Thừa không phải là người như vậy, anh nói thế ước chừng là xuất phát từ sự quan tâm đối với cô, muốn chính mắt nhìn thấy cô đang an toàn, vì vậy Sơ Ngữ ngượng ngùng nói, “Anh không cần lo lắng đâu, em đang ở với ba mẹ mà. Còn chuyện vừa nãy thì ngày mai gặp mặt rồi nói đi, không phải em muốn gạt anh đâu.”

Với tính cách cuồng công việc của anh, nếu bây giờ Sơ Ngữ mà nói cho cho anh biết chuyện hang ổ ma túy, đảm bảo tối nay người kia sẽ tăng ca suốt đêm.

“Cũng được, em mau ngủ sớm, ngày mai anh tới đón em.”

“Không cần đâu, anh chạy tới tiệm đi, em cũng lái xe tới.” Quan trọng là trên người Giản Diệc Thừa tỏa ra mùi của cảnh sát, lỡ mà bị mấy người đó thấy, bứt dây động rừng thì không ổn.

Giản Diệc Thừa đồng ý, hai người nói chuyện một hồi rồi mới cúp điện thoại. Sơ Ngữ đi rửa mặt, leo lên giường nghỉ ngơi. Nhớ lại tình huống khi mình ở trong tiệm thuốc, chắc chắn không lộ ra sơ hở nào mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Một đêm mộng đẹp, ngày hôm sau cô ăn sáng rồi mới chạy về tiệm. Giản Diệc Thừa đã ở đó chờ sẵn.

“Tại sao anh không vào?” Sơ Ngữ đã đưa anh chìa khóa cửa hàng và nhà.

“Anh vừa tới đã thấy em đang qua.” Giản Diệc Thừa vừa nói vừa cầm bao lớn bao nhỏ trong tay cô. Đây là thức ăn mẹ Sơ Ngữ đóng gói cho cô mang theo, ừ, phần lớn là cho bốn con chó con mèo, chỉ có một hộp dưa muối là của cô.

Sơ Ngữ mở cửa tiệm, đi vào cũng không biết làm sao mở lời, đóng cửa trước rồi gọi Giản Diệc Thừa ngồi vào ghế sa lon, sau đó cô giả bộ lấy từ trong túi xách ra một cái túi chứa ma túy đưa cho anh, “Anh nhìn thử xem đây là cái gì?”

Giản Diệc Thừa cầm lấy để ra trước mặt nhìn thử, nhíu mày, “Ma túy? Từ đâu ra mà em có?”

Sơ Ngữ liền kể ra hết chuyện cô phát hiện chủ tiệm thuốc buôn bán ma túy.

Anh nghe xong thì không hỏi chuyện vụ án mà ngược lại nghiêm túc nói, “Gặp phải chuyện thế này, đầu tiên em phải bảo đảm an toàn cho mình trước đã, có thể xa bao nhiêu thì cách bấy nhiêu. Đừng mạo hiểm, anh biết em có chút năng lực đặc thù nhưng chuyện này là trách nhiệm của cảnh sát, em chỉ cần nói tình huống cho tụi anh là được rồi. Em có biết những người buôn bán sử dụng ma túy đáng sợ bao nhiêu không, có khi họ đã giết hơn một mạng người…”

Anh nói nghiêm túc, Sơ Ngữ biết anh là vì tốt cho mình thôi nên ngoan ngoãn nghe, chờ Giản Diệc Thừa nói xong mới nhẹ giọng nói, “Anh nói em hiểu, em cũng rất yêu quý cái mạng nhỏ này. Nhưng mà trước kia em làm rất tốt đúng không, có chuyện gì cũng tìm cảnh sát, không tự cậy mạnh. Chẳng qua lần này tình huống tương đối đặc thù, lúc nhìn thấy chiếc xe, trực giác mách bảo em biết đó là đầu mối quan trọng, nếu gọi điện rồi chờ anh tới thì người và xe đã đi mất, cho nên em mới mạo hiểm một lần. Nhưng mà anh yên tâm, em vẫn ổn đó thôi, người chủ khôn khéo kia cũng không nghi ngờ.”

Giản Diệc Thừa biết cô có chừng mực, cũng cảm thấy lời mình vừa nói hơi nặng nề, anh trầm mặt cầm tay Sơ Ngữ, “Lần sau dù có đầu mối quan trọng thì em cũng không được mạo hiểm nữa, em phải biết, trong lòng anh và ba mẹ, vụ án có quan trọng tới đâu cũng không bằng sinh mạng của em. Em chỉ là một công dân bình thường, không có nghĩa vụ phải mạo hiểm, chuyện này cứ giao cho cảnh sát là được.”

Giản Diệc Thừa nói vậy Sơ Ngữ cũng biết lần này mình hù dọa anh thế nào, cô không nhịn được hôn lên môi anh một cái, cười nói, “Em biết rồi, nhưng anh cũng phải chú ý an toàn, tính mạng của anh cũng quan trọng hơn vụ án rất nhiều!”

Giản Diệc Thừa sờ môi, cảm giác mếm mại vẫn còn lưu lại rõ ràng khiến tâm trạng anh như muốn tung bay.

*******

Cục cảnh sát Giang Thành.

Sau khi về cục, Giản Diệc Thừa không vội báo cáo chuyện hang ổ ma túy lên cấp trên, tiệm thuốc kia không phải mới mở cửa một ngày hai ngày, không đơn giản.

Trước tiên dựa vào biển số chiếc xe van mà Sơ Ngữ cho, anh tìm kiếm hướng xe đã đi. Sơ Ngữ giải thích, người đàn ông áo đen đó có thể là đang giao hàng cho chủ tiệm. Tiệm thuốc chẳng qua chỉ là chỗ buôn bán, nơi người đàn ông đó tới mới chính là hang ổ thật sự.

Đúng như dự đoán, Giản Diệc Thừa dựa vào CCTV gắn trên đường theo dõi, cuối cùng phát hiện chiếc xe lái vào một nhà xưởng nhỏ chế thuốc —— Công ty trách nhiện hữu hạn dược phẩm Khang Nguyên.

Anh cau mày, phải cẩn thận là đúng, bởi vì ông chủ của nhà xưởng chế thuốc này là em rể của cục trưởng Cố.

Giản Diệc Thừa không hoài nghi cục trưởng, mặc dù lúc mới tới ông đã làm khó làm dễ mình nhưng anh còn chưa đến nổi bởi vì chút chuyện nhỏ này mà ác ý suy đoán người khác. Trên thực tế, cục trưởng Cố là người thế nào thì anh biết rất rõ, trước khi tới ba Giản cũng đã nói, tuy năng lực có hạn nhưng ông là người thanh chánh liêm khiết, chính trực vô tư, thậm chí chính trực đến mức nửa phần khéo léo đưa đẩy cũng không học được.

Cho nên khi thấy xe lái vào công ty Khang Nguyên, anh cũng không hoài nghi cục trưởng dính líu gì tới chuyện này, nhiều lắm là có người dựa thế, ở sau lưng làm chuyện phạm pháp.

Giản Diệc Thừa sửa sang lại tài liệu, mang theo kết quả hóa nghiệm ma túy sau đó đi tìm đội trưởng Lý Trường Phong. Khoảng thời gian trước Lý Trường Phong đi lên tỉnh học tập, mới vừa về.

Kinh nghiệm làm trinh sát nhiều năm khiến Lý Trường Phong ý thức được đây không phải là án buôn bán ma túy bình thường, bọn chúng có tổ chức, có kế hoạch, phân công rõ ràng ngụy trang hoàn mỹ, có thể sau lưng là một tổ chức khổng lồ.

Lý Trường Phong lập tức nói, “Gọi mọi người mau đến họp.”

Mọi người đến đông đủ rồi thì Giản Diệc Thừa thuật lại tình huống căn bản của vụ án một lần nữa.

“… Bọn chúng ngụy trang chứa ma túy trong viên con nhộng, ở ngoài là thuốc trị cảm, quang minh chính đại đặt trên quầy. Tài liệu về tiệm thuốc em đã điều ra, giấy phép kinh doanh, giấy hành nghề bác sĩ đều có, nguồn thuốc men cũng bình thường. Chủ tiệm tên là Diêu Sơn Hà, đời tư kín đáo, khôn khéo đa nghi, giỏi ngụy trang, tất cả hoạt động mua bán đều sử dụng tiếng lóng. Trước mặt khách hàng địa phương cũng không phát hiện ra.”

“Ví dụ như lúc người báo án lần đầu tiên đi đến tiệm thuốc, đây là đoạn đối thoại giữa ông chủ và con nghiện, mọi người nhìn thử xem có thể phát hiện gì không nhé?”

Anh vừa nói vừa phát lên màn hình trình chiếu một đoạn văn bản ——

Khách: Ông chủ, lấy một hộp thuốc cảm. (Chú ý: Khách tinh thần uể oải, ngáp liên hồi.)

Ông chủ: Suốt đêm đánh mạt chược à? Trẻ tuổi cũng không nên thức quá nhiều đêm đâu.

Khách: Ăn tết mà, không đánh mạt chược thì làm gì?

Ông chủ: Cũng phải chú ý thân thể mình chứ, bị cảm là hành hạ bản thân rồi?

Khách: Bao nhiêu tiền?

Ông chủ: Hà, một hộp thuốc cảm ba tệ rưỡi, không đáng bao nhiêu, cậu cầm đi uống đi.

Khách: Phải trả chứ, tôi không có tiền lẻ, quét mã WeChat đi.

Đây là đoạn đối thoại giữa ông chủ và người khách do Sơ Ngữ lần đầu tiên đến tiệm viết lại. Ba lần cô vào tiệm thuốc đầu đuôi trải qua chuyện gì cũng nói hết cho Giản Diệc Thừa nghe, một chữ cũng không sai.

Bởi vì cô biết những lời này có thể hàm chứa tin tức quan trọng, ví dụ như ông chủ nói “ba tệ rưỡi”, ngày hôm qua cô lại nghe rằng “thuốc cảm ba tệ mốt, thuốc con nhộng một tệ tám”, rất có thể đó chính là giá của ma túy. Cụ thể là bao nhiêu thì còn cần cảnh sát phá giải.

Một đám cảnh sát phân tích đoạn đối thoại, nói thẳng ra ông chủ quá xảo quyệt, cho dù ai nghe được đoạn này cũng thấy hợp lí, hơn nữa lúc ấy khách tới có đặc thù riêng, sẽ không hoài nghi điều gì.

“Xứng đáng làm diễn viên chuyên nghiệp rồi, người báo án cũng tài quá, việc này mà cũng nhìn ra có vấn đề à?”

Sơ Ngữ không tài chút nào, lúc ấy cô cũng không nhìn ra, chỉ là cùng một chỗ gặp ba người bí ẩn mua ba hộp thuốc cảm giống nhau như đúc, lúc này cô mới hoài nghi.

Ly kỳ một hồi, Lâm Lang nói, “Ông chủ nói “ba tệ rưỡi” chắc là nói tới giá của ma túy đúng không? Ba tệ rưỡi? Có phải là ba trăm lẻ năm tệ không? Bây giờ giá thị trường một gram ma túy cũng khoảng đó.”

“Nhưng bình thường một gói thuốc cảm cũng đâu chỉ có một gram? Tớ nhớ hình như là mười gram mà, bọn họ phí hết tâm tư ngụy trang hoàn mỹ không lẽ mắc sai ở chỗ này?”

“Vậy cũng có thể là ba ngàn rưỡi? Một hộp ba ngàn rưỡi thì chắc có nhiều con nghiện không mua nổi rồi?”

Giản Diệc Thừa lại phát lên một tấm ảnh, phía trên là hộp thuốc cảm ba tệ mốt, bao con nhộng một tệ tám.

Lần này mọi người đã biết thuốc cảm còn có một loại khác.

“Ba tệ mốt và một tệ tám là giá thuốc Diêu Sơn Hà mua, còn bán là giá khác nữa. Tối ngày hôm qua có một người đàn ông áo đen đi đến tiệm thuốc đưa “thuốc cảm mạo”, và “Amoxicillin con nhộng”, đây là đầu mối quan trọng người báo án tìm ra được. Ngoài ra, thông qua việc theo dõi xe của tên giao hàng, tớ đã tra được sào huyệt của chúng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN