Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 55: Mất tích 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng


Chương 55: Mất tích 1


Vụ án này chỉ nhìn một phần thôi cũng đã khiến người ta giật mình. Lý Trường Phong biết vụ án lớn như vậy ông không làm chủ được, phải báo cáo lên phía trên. Chẳng qua vụ lần này dính líu tới họ hàng của cục trưởng, đây mới là lí do khiến ông chần chừ.

Ông cũng giống Giản Diệc Thừa vậy, không nghi ngờ cục trưởng dính líu vào vụ việc, chẳng qua dù sao cũng là họ hàng, cái gì cần tránh thì phải tránh.

“… Bọn họ ngụy trang quá hoàn mỹ, từ túi đựng ma túy đến cách bán, tất cả đều theo quy trình bình thường, ngay cả chi tiết nhỏ cũng làm thập toàn thập mỹ. Ví dụ như hộp thuốc cảm kia, dù là mặt ngoài hay cân nặng, thậm chí mở ra bên trong cũng giống nhau như đúc. Dù chính mắt cảnh sát có nhìn thấy, tự tay sờ thì cũng không phát hiện ra điều bất thường. Bọn chúng giở trò lừa bịp dưới ngay mắt chúng ta, giao hàng ngoài ánh sáng, chúng ta cũng không hoài nghi.”

“Làm sao mà nghi ngờ được? Người ta là tiệm thuốc có giấy tờ, sao bắt người dân không mua thuốc được? Đến nỗi việc giao hàng cũng làm quang minh chính đại, xuất xứ hàng hóa cũng từ xưởng thuốc chính quy, hầy, còn là họ hàng của cục trưởng mở xưởng nữa. Hơn nữa thuốc cảm và thuốc con nhộng đều là “thuốc men bình thường”, trừ phi mở ra đưa đi kiểm nghiệm nếu không ai mà biết đó là ma túy chứ? Nhưng có ai tự dưng mở hộp “thuốc men bình thường” đưa đi kiểm tra đâu? Đây chính là chỗ cao tay, sẽ không có ai nghi ngờ bọn chúng.”

“Nếu là cậu, lúc cậu tới tiệm thuốc trùng hợp gặp người giao hàng, một thùng thuốc cảm, một thùng Amoxicillin, người giao thuốc còn nói với ông chủ: “thuốc cảm ba tệ mốt, thuốc con nhộng một tệ tám”, cậu có nghi ngờ không? Chủ tiệm thuốc giao dịch bình thường, bọn họ thản nhiên tiến hành mua bán ma túy, càng thản nhiên càng sẽ không có người điều tra.”

Cuối cùng Lý Trường Phong vẫn báo chuyện này cho cục trưởng biết. Cục trưởng nghe ông báo cáo xong thì chau mày, “Nói như vậy tổ chức sau lưng chúng khẳng định không đơn giản.”

“Chắc chắn là vậy, nếu không phải ngẫu nhiên người báo án phát hiện thì ai mà ngờ dưới mắt cảnh sát còn có một con cá lớn vậy chứ?”

Ông vừa nói vừa âm thầm quan sát sắc mặt của cục trưởng Cố, cục trưởng đang chau mày, toàn bộ tâm trí đều đặt lên vụ án.

“Như vậy đi, trước tiên không nên hành động thiếu suy nghĩ, phải điều tra rõ tất cả hang ổ của bọn chúng, một lưới bắt hết. Cậu liên kết với Thiệu Pha bên đội phòng chống ma túy đi, đội trinh sát của mọi người hiểu tình huống hơn, người bên Thiệu Pha không đủ, mọi người nhớ trợ giúp bọn họ…” Cục trưởng nhanh chóng quyết định, thấy sắc mặt Lý Trường Phong hơi lạ, thật lâu sau cục trưởng mới kịp phản ứng, “Chờ một chút… Cậu vừa nói nhà xưởng chế thuốc kia là do họ hàng tớ mở?”

Lý Trường Phong gật đầu, chân mày cục trưởng càng nhíu chặt hơn, người họ hàng mở xưởng sản xuất thuốc chỉ có một, dĩ nhiên ông biết đó là ai. Ông thật không ngờ người kia dám làm trái pháp luật.

Cục trưởng Cố yên lặng nửa ngày rồi nói, “Tôi biết làm sai phải chịu tội, đem vụ án báo lên trên để họ phái người tới làm sáng tỏ đi. Bây giờ mọi người khoan hành động thiếu suy nghĩ.”

Lý Trường Phong gật đầu đồng ý, trước khi đi ông còn nói, “Lão Cố, họ hàng là họ hàng, ông là ông, nhà nào mà không có người xấu chứ?”

Ông biết trong lòng lão bạn giờ phút này không dễ chịu mấy, chỉ có thể an ủi như vậy. Cục trưởng Cố gật đầu một cái, tỏ ý mình không sao.

Giản Diệc Thừa và mấy cảnh sát đang điều tra CCTV của xưởng thuốc Khang Nguyên khoảng một tháng trước tới nay. Có thể thấy được, trong một tháng xưởng thuốc đã đưa vào thành phố nhiều kiện hàng, chẳng qua không biết đây là thuốc thật hay là ma túy.

“Hiển nhiên không có nhiều tiệm thuốc cũng bán ma túy vì để tránh “tai vách mạch rừng”, nhất định bọn chúng chỉ hợp tác với một số tiệm thuốc. Những thứ khác đó đều là để che mắt. Dù sao cũng là xưởng thuốc, không bán thuốc thì không bình thường. Thật thật giả giả, khó lòng phòng bị.”

“Vậy phải làm thế nào mới phân biệt đâu là ma túy, đâu là thuốc thật? Cũng đâu thể tra từng người một? Sẽ làm bứt dây động rừng đó.”

“Chúng ta không phân biệt được thế nhưng các con nghiện chắc chắn biết!” Giản Diệc Thừa nói, “Chúng ta chỉ cần theo dõi xem con nghiện thường đi đâu nhất thì biết.”

“Đúng vậy, mục đích cuối cùng chính là bán ma túy cho khách hàng, chỉ cần đi theo bọn họ là biết đâu thật đâu giả.”

Chẳng qua Giản Diệc Thừa không lạc quan giống bọn họ, sau lưng con nghiện hiển nhiên có một tổ chức mưu mô, ngay cả hộp đựng hàng cũng làm giống y như thật, sẽ không để lại cái đuôi cho bọn họ phát hiện đâu.

Trên thực tế, trên tay đội phòng chống ma túy bên kia cũng có tài liệu về con nghiện, ai thường xuyên hút phiện cảnh sát đều biết rõ. Nhưng không bắt tại chỗ được lúc bọn chúng tiến hành mua bán ma túy thì sẽ không bị phạt nặng, chỉ tạm giam đóng tiền phạt, buôn bán ma túy mới là phạm tội. Cho nên có lúc cảnh sát sẽ theo những con nghiện này tìm được người bán, bắt hết một ổ buôn bán ma túy.

Như vậy vấn đề là tại sao những tiệm thuốc bán ma túy trắng trợn không bị xử lý? Nhiều người đi mua “thuốc cảm” không bị đội phòng chống ma túy theo dõi sao? Chỉ cần một tiệm bại lộ, cả đường dây buôn bán ma túy qua tiệm thuốc chắc chắn không tồn tại được.

Trừ phi tất cả con nghiện đều cùng giữ miệng, bảo vệ “áo cơm cha mẹ”, mình xảy ra chuyện thì đánh chết cũng không khai ra nguồn ma túy. Nhưng điều này có khả thi không?

Các con nghiện nếu có ý chí kiên định như vậy thì sao lại bị ma túy dẫn dụ? Chỉ cần bị giam lại, chặn đường hút phiện, những người này sẽ nghe lời, hỏi cái gì đáp cái đó.

Nếu suy nghĩ này không đúng, vậy thì chỉ còn lại một khả năng —— nội bộ cảnh sát có gián điệp.

Không cần nghi ngờ đội phòng chống ma túy, phần lớn bọn họ rất trung thành, ghét cay ghét đắng ma túy. Nhưng chỉ cần có một người phản bội, báo tin cho bọn phạm pháp, hành động trước, giấu kĩ cái đuôi, chỉ để cảnh sát nhìn thấy một tiệm thuốc hợp lý hợp pháp, sạch sẽ đến không thể sạch sẽ hơn nữa.

Mà tên gián điệp này có khả năng đang ở đội phòng chống ma túy, bởi vì đội khác sẽ không biết mỗi lần hành động của đội bọn họ. Người có thể biết rõ hành tung của đội cũng chỉ có thể là người trong đội.

Giản Diệc Thừa nói nghi vấn của mình cho Lý Trường Phong nghe, ông hoảng sợ không nhẹ nhưng cũng thấy có lý, suy đoán này hoàn toàn có thể. Chỉ cần có lý thì bọn họ không thể bỏ qua.

Vì vậy Lý Trường Phong lại vội vàng nói phỏng đoán này cho cục trưởng nghe, cục trưởng lại báo cáo lên trên.

Kết quả sau cùng là trong tỉnh bí mật điều động vài người, lại lấy trong đội trinh sát mấy người tạo thành một tổ nhỏ bí mật hành động điều tra vụ án. Mà Giản Diệc Thừa cũng ở trong đó.

Sơ Ngữ chỉ biết được một ít tin tức từ anh rồi sau đó mất tăm hẳn. Cô biết anh phải giữ bí mật nhưng như vậy cô càng lo lắng hơn.

Mặc dù anh không nói nhưng Sơ Ngữ có thể đoán được vụ án lần này chắc chắn có liên quan tới tiệm thuốc bán ma túy. Truy nã hang ổ buôn thuốc phiện, chuyện nguy hiểm như vậy sao cô có thể không lo lắng chứ?

Chẳng qua bây giờ ngoại trừ lo lắng, cô cũng không có cách giúp anh. Thậm chí vì sợ bứt dây động rừng nên Sơ Ngữ cũng không tới đó nữa, cô biết mình thế nào, một người qua loa hành động để bản thân rơi vào nguy hiểm không nói, làm lỡ chuyện của cảnh sát mới thật là tội đáng chết vạn lần.

Chỉ là ngồi chờ trơ ra thì không chịu nổi, khoảng thời gian này ngay cả ngủ Sơ Ngữ cũng nằm mơ thấy Giản Diệc Thừa cả người máu me đầm đìa, khiến cô sợ hết hồn. Cô vừa an ủi là mơ không phải thật lại vừa lo lắng ngóng trông sớm ngày anh trở lại.

Bình thường nhiều nhất là ba đến năm ngày, lần này lại bặt vô âm tín suốt ba tháng. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được làm một cảnh sát cực khổ cỡ nào, ngoại trừ niềm hãnh diện bên ngoài, bên trong là phần nhiều lo âu, bất an, thấp thỏm…

Bây giờ cô chỉ hy vọng anh bình an trở về.

Tiêu Vân Sanh vừa thi đại học xong, mấy ngày nay rảnh là chạy đến tiệm. Cậu cảm thấy Sơ Ngữ có tâm sự nhưng không biết nên an ủi thế nào, chỉ lặng lẽ giúp cô ít việc.

Chờ Sơ Ngữ hoàn hồn cậu đã lau sàn hai lần, bàn lớn, bàn uống trà nhỏ cũng lau một lần, không ở yên. Sơ Ngữ dở khóc dở cười, “Sao em lại chạy đến đây làm công thế? Em chuyên cần vậy nhất định phải trả tiền lương.”

Người thiếu niên lại cao thêm mấy centimét đỏ tai, vội vàng xua tay, “Em không lấy tiền lương, em chỉ muốn giúp chị làm chút việc thôi.”

Cô giúp cậu tìm được cha mẹ ruột, cả nhà đoàn tụ, còn hoàn thành nguyện vọng sau cùng của Lão Hổ, cậu cũng không có cơ hội để cảm ơn. Bây giờ chỉ làm có một chút chuyện thôi mà tiền lương gì?

Sơ Ngữ không chọc cậu nữa, thuận miệng hỏi, “Được nghỉ rồi em không định đi du lịch sao?” Học sinh cấp 3 sau khi thi đại học xong thường đi ra ngoài thả lỏng vui chơi.

Tiêu Vân Sanh lắc đầu, ba mẹ nói muốn dẫn cậu đi ra ngoài chơi nhưng cậu không chịu, cậu còn thấy xa lạ với người nhà, không muốn bọn họ tốn kém.

Thừa dịp nghỉ hè Tiêu Vân Sanh định đi làm thêm nhưng ông nội bà nội không muốn cậu chịu khổ, bất luận thế nào cũng không đồng ý, xong rồi đưa cho cậu một tấm thẻ chứa tiền tiêu vặt, cậu từ chối cũng không được.

Trong thẻ có hai trăm ngàn tệ, trừ cái này ra, ông ngoại bà ngoại cậu mợ… Tóm lại một đống họ hàng đều thích nhét tiền xài vặt cho cậu. Tiêu Vân Sanh ngại từ chối, cậu biết bọn họ thật lòng thương yêu cậu như mẹ vậy, muốn bù đắp lại quá khứ mười bảy năm thiếu hụt.

“Chị, nếu chị muốn đi du lịch thì để em đi cùng chị nhé, con gái đi một mình không an toàn. Hai ngày gần đây rộ lên tin hai cô gái bị mất tích, trong đó một vụ còn xảy ra ở Giang Thành nữa.”

Cậu vừa nói xong cửa kính trong tiệm đã bị đẩy ra, một con chó hoang đứng ở cửa, la lên, “Bà chủ, có án mạng rồi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN