Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng
Chương 29: Nô Phi Xoay Người Đại Tác Chiến (5)
~~~~~~~
Dạ Lăng Tuyệt nghe âm thanh của Tô Mê, lúc này mới đem tầm mắt dừng ở trên mặt nữ nhân mặt mũi bầm dập.
Thấy thần sắc hắn hơi kinh ngạc, Tô Mê không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Ta hiểu độc thuật hay không, ta tin Vương gia so với ai khác đều rõ ràng hơn, hiện giờ võ công toàn thân của ta bị Vương phi phế bỏ, chỉ sợ đến con kiến cũng giết không chết, lại làm sao đến gần Vương phi?”
“Vương gia vì bảo hộ an toàn Vương phi, nhất định là an bài ám vệ, ta nếu hạ độc, chẳng lẽ ám vệ của ngài chỉ là dùng để bài trí sao?”
“Không nói đến Vương phi của ngài lại là thiếu cốc chủ Vong Ưu Cốc, con gái đích truyền của quỷ thủ thần y, nói cho cùng, giả thiết là ta hạ độc, với thủ đoạn tay mơ như ta, làm sao qua mắt được y thuật, độc thuật tài nghệ cao thâm của Vương phi chứ?”
Tô Mê bình thản ung dung nói, cho dù nói một chữ lại một chữ “Vương phi”, đôi mắt cũng không có xuất hiện bất kì cảm xúc khác thường gì.
Dạ Lăng Tuyệt đối diện với cặp mắt phượng đạm mạc xa cách kia, trong lòng đột nhiên cứng lại.
Nàng đây là……hết hy vọng với hắn?
Lúc này Dạ Lăng Tuyệt chỉ cảm thấy trong lòng mất mát khó hiểu, nhìn ánh mắt Tô Mê mang theo vài phần thâm ý tìm tòi nghiên cứu.
Thúy Vân cho rằng Dạ Lăng Tuyệt tin tưởng Tô Mê nói, lập tức tức giận bất bình: “Ngươi cái tiện nữ nhân này, thế nhưng còn dám giảo biện, ngươi chân trước mới ra cửa, tiểu thư nhà ta sau lưng liền trúng độc cổ quái, không phải ngươi hạ, còn có thể là ai?”
Tô Mê nhẹ câu khóe môi, lại tác động miệng vết thương, hơi hơi giật giật miệng.
Nhưng cô không hề để ý, chỉ là lạnh giọng nói: “Ngươi luôn miệng nói ta hạ độc, vậy ngươi nói xem Vương phi rốt cuộc trúng độc gì, tình huống sau khi phát độc là cái dạng gì, thậm chí có thể lục soát thân ta, xem trên người ta có cái loại độc dược đó hay không.”
“Ngươi ——!”
Thúy Vân nghẹn một chút, lập tức tức muốn hộc máu mắng: “Ngươi cái tiện nô không biết xấu hổ, rõ ràng biết tiểu thư nhà ta trúng độc ở bộ vị không tiện nói ra, còn cố ý tại trước mặt nhiều nam nhân như vậy yêu cầu, làm sao an tâm?”
“Không an tâm cái gì, chỉ là đơn giản thuyết minh ta không có hạ độc mà thôi.”
Biểu tình Tô Mê thực vô tội, ngay sau đó nhìn về phía Dạ Lăng Tuyệt: “Nếu Vương phi bị thương vị trí tương đối bí ẩn, không bằng Vương gia tự mình kiểm tra, Vương phi nếu thật sự trúng độc, vậy Tô Mê liền tùy Vương gia xử trí.”
Thúy Vân nghe lời này của Tô Mê, xem như nghe hiểu được.
“Ngươi có ý tứ gì, ngươi là nói tiểu thư nhà ta cố ý làm khó dễ ngươi, cho nên làm bộ trúng độc sao?”
“Đúng vậy, ta nói nhiều như vậy, chính là ý tứ này, chẳng lẽ ngươi lúc này mới nghe hiểu?” Tô Mê mắt phượng hơi chớp, mặt đầy vô tội cùng kinh ngạc.
Thúy Vân không nghĩ tới Tô Mê thế nhưng trắng trợn thừa nhận như vậy, lập tức liền chỉ vào Tô Mê, tức giận đến nửa ngày nói không nên lời.
“Mấy ngày trước đây ta võ công mất hết, hôn mê suốt vài ngày, thiếu chút nữa sống sờ sờ đói chết không nói, Vương phi nhà ngươi còn nói ta tới Phượng Lan viện trêu chọc nàng ta, xin hỏi, ta một phế nhân thở dốc hô hấp đều khó khăn, nào có phân thân chi thuật đi chọc nàng ta?”
Tô Mê thần sắc sắc bén, lại nói: “Còn có hôm nay, ta chịu đựng bản thân đang bệnh ở phòng bếp thành thật hỗ trợ, Vương phi nhà ngươi kêu người mang ta đi, đi lau mình cho nàng ta, kết quả đến một sợi lông tơ của nàng ta ta cũng chưa chạm vào, đã bị ngươi một chân đá ra, hiện giờ lại vu hãm ta hạ độc, Tô Mê ta cùng các ngươi có thù bao lớn để các ngươi một hai phải hại ta như vậy?”
Những lời này, tự nhiên là nói với Dạ Lăng Tuyệt.
Nói cho cùng tâm nguyện nữ chủ là làm hắn yêu mình, có chút hiểu lầm, cần thiết nói rõ ràng.
Cho dù hắn không tin cô, nhưng ít nhất những lời cô nói liền sẽ ở trong lòng hắn mọc rễ nẩy mầm, cuối cùng phát hiện dấu vết để lại, liền sẽ hoài nghi đến trên người Niệm Như Yên.
Nhưng Tô Mê lại tính sai rồi, Dạ Lăng Tuyệt cùng Niệm Như Yên quen biết mười mấy năm. Coi như lúc này, Dạ Lăng Tuyệt tuy nghĩ đến có lẽ Niệm Như Yên là cố ý làm những chuyện đó, hắn lại cảm thấy Niệm Như Yên làm vậy chẳng qua chỉ chứng minh Niệm Như Yên yêu hắn sâu mà thôi.
Đúng là nguyên nhân này, Tô Mê khi công lược Dạ Lăng Tuyệt tiêu phí khá nhiều tâm tư.
Đương nhiên, đây là lời phía sau.
Dạ Lăng Tuyệt nghĩ Tô Mê nói như vậy là để cho hắn có cơ hội lợi dụng sơ hở.
Chỉ cần hắn vào nhà kiểm tra, thuận miệng nói Niệm Như Yên trúng độc vậy hôm nay nàng ta muốn chạy cũng chạy không được.
Vì thế Dạ Lăng Tuyệt nhìn về phía Tô Mê, lạnh lùng mở miệng nói: “Được, nếu bổn vương kiểm tra ra được, nhất định không buông tha ngươi!”
Nói xong, Dạ Lăng Tuyệt đẩy cửa vào phòng, không có nhìn thấy trong mắt Tô Mê chợt lướt qua u quang giảo hoạt.
Theo cửa phòng bị Dạ Lăng Tuyệt gắt gao đóng lại, ngay sau đó……
“Lăng Tuyệt, nơi đó của thiếp, rất lạnh, rất nóng, lại rất ngứa, mau, mau giúp thiếp…….”
Niệm Như Yên cả người khó chịu lợi hại.
Đặc biệt là chỗ kia, giống như toàn bộ nam nhân của Long Hề quốc đều đã tới một lần, tra tấn nàng ta sắp điên rồi.
Dạ Lăng Tuyệt làm sao cũng không nghĩ tới mình vừa tiến vào đã bị Niệm Như Yên trần truồng lõa thể đẩy ngã trên mặt đất, trong miệng còn nói ra những lời không rụt rè như vậy.
Hắn cau mày, ánh mắt bỗng chốc lạnh lùng.
“Tô Mê thế nhưng dám hạ mị dược với nàng!”
“Nàng ta còn không có cái bản lĩnh đó, Lăng Tuyệt, Tuyệt, thiếp muốn, thiếp muốn chàng, nhanh làm thiếp đi!” Thần trí hỗn loạn Niệm Như Yên vội vàng kéo xuống đai lưng của Dạ Lăng Tuyệt.
Dạ Lăng Tuyệt nhíu mày, thấy trên người Niệm Như Yên trừ bỏ dấu vết tối hôm qua hắn lưu lại, mặt khác cái gì cũng không có.
Chính như hắn suy đoán, chính theo như lời Tô Mê, Niệm Như Yên thật là cố ý vu oan giá họa.
Hắn tuy rằng hiểu rõ, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Ngoài cửa nhiều người như vậy, hắn thân là Vương gia, tự nhiên không thể không kiêng kỵ gì như vậy, vì thế muốn đẩy Niệm Như Yên ra, lại nghĩ cách nhìn xem nàng ta rốt cuộc làm sao vậy?
Nhưng Dạ Lăng Tuyệt còn chưa kịp đem nàng ta đẩy ra, quần đã bị kéo xuống……
Nơi nào đó chỉ cảm thấy một trận lạnh một trận cay, liền thấy Niệm Như Yên điên cuồng động lên……
Trong phòng truyền đến âm thanh, một tia không đúng truyền vào trong ngoài mọi người đang chờ ở ngoài cửa, làm mọi người ở đây đều nhịn không được xấu hổ.
Tô Mê ho nhẹ một tiếng, đánh gãy bầu không khí dị thường xấu hổ.
“Cái kia, chúng ta đi đi.”
Thủ lĩnh ám vệ Phượng Vô Thương phái tới, ửng đỏ mặt, nhàn nhạt gật đầu, mới vừa mang theo Tô Mê đi được vài bước, đã bị ám vệ của Dạ Lăng Tuyệt chặn lại: “Không có mệnh lệnh Vương gia, các ngươi không thể rời đi.”
“Ngươi cảm thấy Vương gia nhà các ngươi lúc này có cơ hội mở miệng sao?”
Tô Mê nhướng mày, trong mắt phượng thêm vài phần quyết đoán: “Vương phi các ngươi đã chính miệng chứng minh ta không có hạ độc, chẳng lẽ ngươi đối với lời nói của Vương phi các ngươi cũng có điều nghi ngờ?”
Thấy tên ám vệ kia có chút do dự, Thúy Vân vội vàng đi tới: “Không thể để nàng ta…… Ngô!”
Thúy Vân nói còn chưa xong, nghênh diện đã bị Tô Mê dùng hết toàn lực cho một cái tát, hung hăng đánh ngã xuống đất, ngay sau đó Tô Mê thở phì phò nói: “Hôm nay những gì ngươi làm với ta, ngày khác ta tất trả lại ngươi gấp đôi.”
……
Quốc sư phủ, thiền thất.
Phượng Vô Thương khoanh chân tĩnh tọa, nghe thủ lĩnh ám vệ thuật lại chuyện đã trải qua, yên lặng một lúc lâu, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng: “Đem bảng tên Phượng Lan viện đổi thành…… viện tâm thần.”
~~~~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!