Cánh Hoa Tàn Trong Gió - Phần 27: Chúng ta đánh tay không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1918


Cánh Hoa Tàn Trong Gió


Phần 27: Chúng ta đánh tay không


Bầu trời đêm ở rất trong rừng âm u lạnh lẽo, khi nhóm củi xong có ánh lửa bập bùng soi sáng khiến cho mọi người ở đó đều cảm thấy an tâm hơn ít nhiều. Vân Trang đi lại gần, ngồi xuống bên cạnh Quách Dĩ Kiên, cầm một thanh củi khô ném vào đống lửa:
“Trước em hành quân xuyên rừng rồi nhưng chưa ngủ qua đêm trong rừng bao giờ, đây là lần đầu tiên đấy”
Dĩ Kiên bắc một ấm nước lên bếp, sắc mặt vẫn bình thản tựa như mặt hồ không gợn sóng, anh ôn hòa nhìn cô rồi nói:
“Đêm nay mấy người đàn ông sẽ chia nhau ra canh gác, em cứ yên tâm mà ngủ”
“Anh đã từng ngủ trong rừng bao giờ chưa?”
“Rồi”. Anh ném thêm một thanh củi nữa vào bếp, ánh lửa lập tức lụi xuống rồi lại nhanh chóng bùng lên: “Tôi cùng Chí Sơn đã từng ở nửa tháng trong rừng, không lương thực, không có đồ dùng, cuối cùng lần mò rất lâu mới có thể thoát ra”
“Oa”. Vẻ mặt Vân Trang lập tức trở nên hưng phấn, cô ngồi sát lại gần anh rồi bắt đầu nịnh nọt: “Như vậy giống trong thơ người ta nói, các anh là ‘nằm gai nếm mật’ sao?”
“Nằm gai nếm mật thì không. Lúc đói thì có thể ăn thịt thú rừng, khát thì uống nước suối, đêm trải lá cây để ngủ”
Cô gật gù một lúc lâu: “Làm bộ đội đặc công gian khổ thật đấy. Nhưng đổi lại cái gì cũng biết”
Trần Nguyên ôm mấy hộp mì ăn liền đến, nhìn Vân Trang rồi tỏ vẻ lắc đầu: “Em ấy à, sau này có con cháu nhất định phải kể những chiến công vẻ vang của bọn anh cho thế hệ tương lai noi theo đấy. Gian khổ kiểu nào bọn anh cũng trải qua cả rồi, đừng nói là ‘nằm gai nếm mật’, thậm chí còn phải chịu những nỗi đau không khác gì lột da rút xương cũng phải cắn răng mà vượt qua”
“Em chưa nói hết câu”. Vân Trang cười cười gian trá: “Cái gì cũng biết, chỉ mỗi việc yêu đương là chả biết tý gì thôi”
Ba người đàn ông ở đó lập tức câm nín.
Đúng là ở đây trừ Quách Dĩ Kiên ra thì chưa ai có bạn gái thật. Mà không phải, đại úy cũng đã xác nhận cô là bạn gái của anh đâu cơ chứ, anh chỉ mới nói “Tôi thích em” với hôn nhau hai cái, liệu có được tính đã là người yêu của nhau không nhỉ?
Nước trên bếp bắt đầu sôi sùng sục, đúng lúc này Văn Đường cũng ôm theo bình nước to tướng trở về, anh ta chạy đến trước mặt Dĩ Kiên, vừa định đứng nghiêm hô to: “Báo cáo đại úy, thiếu úy Văn Đường đã hoàn thành nhiệm vụ” thì chợt nhớ ra ở đây bọn họ không được để lộ thân phận, thế nên anh ta đứng một lúc rồi đặt bình nước xuống đất, cười hì hì:
“Đại ca, em chạy xong rồi. Mọi người đang nói chuyện gì thế?”
Quách Dĩ Kiên thản nhiên nói một câu: “Đang nói cậu không có bạn gái”
“Cái gì chứ? Em đẹp trai như thế này, phụ nữ xếp hàng theo còn chẳng được. Chỉ tại chưa có cô nào lọt trúng vào mắt xanh của em thôi”. Nói đến đây, anh ta huých huých vai Trần Nguyên: “Mày nói có đúng không?”
“Tao nghĩ đại ca nên cho mày ôm bình nước chạy thêm vài vòng để có thời gian suy ngẫm về tật bốc phét của mình đi”
“Mẹ kiếp”. Văn Đường hậm hực không chịu lao đến vật Trần Nguyên ra đất khiến anh ta hét ầm lên:
“Khoan, khoan. Quân tử động khẩu không động thủ. Bình tĩnh gác chiến sự lại đã, đến giờ ăn rồi, đến giờ ăn rồi, nước sôi rồi”
Vân Trang, Quách Dĩ Kiên cùng Mạc Phong ngồi một chỗ nhìn bọn họ, người nào người nấy đều thoải mái cong môi mỉm cười. Đôi khi sự vui vẻ của một đời người không phải là được ngồi trong nhà hàng sang trọng ăn những món ăn đắt tiền mà có thể chỉ là ngồi bên đống lửa, ăn một tô mì gói loại mười ngàn một hộp cùng những người bạn của mình cũng đã cảm thấy ngon. Có thể trước mặt sau lưng là trùng trùng chông gai nhưng ở giữa còn có những người anh em cùng vào sinh ra tử, cùng chiến đấu cùng chịu phạt, còn có một người phụ nữ mình yêu thương cùng kề vai sát cánh, đó kể ra cũng là một loại mãn nguyện của một đời người.
Năm đó, Văn Đường, Trần Nguyên, Mạc Phong, Vân Trang và Quách Dĩ Kiên chính là như vậy!!!
Sau khi ăn xong, mọi người chia nhau ra canh gác rồi thay phiên chợp mắt, đêm đầu tiên ở chân núi Thần Long trôi qua trong bình lặng, Vân Trang ngủ ngon hết cả một đêm, đến khi tỉnh dậy bầu trời cũng đã bắt đầu sáng.
Cô vươn vai một lúc rồi bước ra khỏi lều, lúc này bốn người đàn ông đã ngồi bên đống lửa từ khi nào, trên bếp là một ấm nước trà đã bắt đầu bốc khói.
“Chào buổi sáng các anh”
Văn Đường bình thường hóng hớt nhất nhưng vì hôm qua chỉ mới lấy lòng chị dâu tương lai đôi chút đã bị đại ca bắt ôm bình nước chạy mấy vòng, cho nên hôm nay chỉ dám cười cười với cô:
“Chào buổi sáng Vân Trang”
Dĩ Kiên cũng nhìn cô, khẽ cười. Mới tỉnh giấc thế này mà được trai đẹp cười với mình, thành ra Vân Trang cũng cảm thấy tim đập rộn ràng, thời tiết mù sương dưới chân núi cũng theo tâm trạng sung sướng của cô mà biến thành dễ chịu, cuối cùng khóe miệng cũng cong lên.
Năm người ăn sáng xong, khi bắt đầu chính thức leo lên núi Thần Long thì ánh nắng đầu tiên trong ngày cũng bắt đầu lóe sáng.
Khu rừng dẫn lên núi Thần Long là loại rừng nguyên sinh, cây cối và dây leo chằng chịt, Quách Dĩ Kiên đi trước mở đường, Vân Trang đi giữa, ba người đàn ông còn lại đi phía sau.
Anh dường như rất có kinh nghiệm đi rừng nên chỉ cần nhìn qua các loại hoa là đã có thể nhận biết ra được loài nào là loại cây ăn thịt, loài nào có độc. Dĩ Kiên khi bắt đầu bước vào cánh rừng âm u đã cầm chắc con dao có chuôi khảm một viên bạch ngọc trên tay, quay đầu lại nói:
“Chú ý các cây hoa to có diện tích lớn, tất cả nối đuôi nhau đi, khoảng cách không được quá một mét”
“Vâng, đại ca”
Càng đi sâu vào trong rừng, cây cối ở nơi đây lại càng quỷ dị, có những loại hoa màu đen xì xì, nhụy hoa chảy ra chất dịch nhầy rớt xuống như nước dãi, có những dây leo có thể tự mình di chuyển, nếu không để ý dẫm lên sẽ bị chúng ngay lập tức quấn đầy quanh người.
Dĩ Kiên đẩy Vân Trang đi sát sau lưng mình, trầm giọng nói: “Đừng để dịch nhầy của hoa chạm vào người, nó có axit, sẽ ăn mòn thịt ngay tức thì”
“Dạ?”. Cô ngẩng đầu nhìn mấy bông hoa đen ngòm đang đung đưa cách đó một đoạn ngắn, nhụy hoa cong cong, trên đầu vo lại như hạt đỗ đen, nhìn từ xa trông rất giống một đôi mắt đang dõi theo bọn họ: “Dịch hoa này có axit ấy ạ?”
Mạc Phong lên tiếng: “Đụng vào nó, năm phút sau chỉ còn bộ xương. Mười phút tiếp theo đến cả xương cũng biến mất”
Sống lưng Vân Trang trở nên lạnh toát, vẫn biết xưa nay đi rừng vốn không dễ dàng gì, với người không có nhiều kinh nghiệm như cô, bây giờ nếu lạc ở đây có lẽ chết chắc.
Nghĩ vậy, Vân Trang càng nép chặt vào lưng Quách Dĩ Kiên, nói nhỏ: “Chúng ta đi tiếp thôi”
“Được”
Năm người đi thêm một quãng chừng bốn kilomet thì gặp một bãi đất hơi thưa thớt cây, đột nhiên mấy tán lá dày phía trên bắt đầu rung lắc dù hiện tại bầu trời không hề có gió.
Dĩ Kiên phản ứng nhanh nhẹn, lập tức rút súng bên hông ra rồi gầm lên:
“Cẩn thận”
Lời vừa nói xong thì một bầy tinh tinh đen thui hiện ra trên những chạc cây gần các tán lá um tùm. Bọn chúng có mười mấy con to tướng, mấy chục cặp mắt nâu vàng chằm chằm phóng đến phía năm người đang đứng dưới đất, sau đó con to nhất vỗ ngực bồm bộp rồi hú lên một tiếng dài.
Mạc Phong nói: “Đại ca, không ổn rồi”
Hành động vỗ ngực này của tinh tinh là biểu hiện của sự thách thức và tỏ rõ cho bọn họ thấy, chúng mới là người thống trị nơi này, loài người không thể bước qua đây.
“Đứng thành vòng tròn, Vân Trang đứng ở giữa”. Dĩ Kiên cầm chắc cây súng chĩa vào con tinh tinh đầu đàn, thanh âm bình tĩnh và lạnh nhạt
Ba người đàn ông còn lại lập tức nhận lệnh, tản ra thành một vòng tròn đứng quây quanh Vân Trang. Bọn họ có súng đạn nhưng tinh tinh trong rừng nguyên sinh thế này nhất định không dễ đối phó, hơn nữa chúng có mười bốn con còn bọn họ lại chỉ có năm người, nếu lũ tinh tinh đồng loạt tấn công, e rằng sẽ khó mà cầm cự được.
“Con đứng trên chạc cây ngân thanh kia có lẽ là con đầu đàn, những con còn lại chịu sự chỉ đạo của nó. Chú ý quan sát nó để phòng bị”
Trần Nguyên bên tay trái Vân Trang, nói: “Đại ca, tinh tinh này hình như to hơn loại bình thường”
“Loại này đã được biến đổi kích thước để phù hợp với môi trường nguyên sinh. Có lẽ giống loại đười ươi thời tiền sử”. Quách Dĩ Kiên nhíu mày: “Tinh tinh không sống theo bầy, những con ở đây tấn công theo bầy như vậy chứng tỏ chúng rất hiếu chiến”
Văn Đường vẫn giữ chắc cây súng trên vai, mắt chằm chằm nhìn con tinh tinh đầu đàn, lên tiếng: “Đại ca… vậy phải làm sao?”
“Phong”. Dĩ Kiên không trực tiếp trả lời mà gọi tên Mạc Phong, sau đó từ từ hạ khẩu súng trên tay xuống đất: “Chúng ta đánh tay không”
Nói rồi, anh quay lại liếc Văn Đường và Trần Nguyên, bổ sung thêm: “Hai người ở lại bảo vệ Vân Trang, khi cần kịp thời ứng cứu. Nhớ kỹ, khi chưa có lệnh của tôi, không ai được phép nổ súng”
Vân Trang nghe anh nói xong câu này, đầu mày chợt cau lại. Đánh tay không với tinh tinh trong khi bọn họ có súng đạn? Quyết định này tuy vô cùng liều lĩnh nhưng cô tin Quách Dĩ Kiên không phải là người hành động tùy hứng, anh quyết định như vậy chắc chắn phải có lý do.
“Kiên… cẩn thận”
Dĩ Kiên lặng lẽ gật đầu, Mạc Phong đứng bên cạnh lúc này cũng từ từ hạ súng xuống. Anh ta bẻ khớp cổ tay kêu răng rắc, sau đó nhìn vẻ mặt lo lắng đến sốt vó của Vân Trang, suy nghĩ thế nào lại lên tiếng giải thích:
“Giống loài càng hiếu chiến, càng nể sợ những loài dũng mãnh hơn”.
Nói xong không có thời gian nghe mọi người trả lời liền bước lên phía trước một quãng.
Hai người đàn ông đi đến giữa bãi đất trống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm con tinh tinh đầu đàn rồi tay không xuống tấn thủ thế. Phía sau, Văn Đường và Trần Nguyên vẫn ôm chắc cây súng đứng chắn trước mặt Vân Trang, thần sắc nghiêm túc và tập trung, không một ai dám lơi là cảnh giác dù chỉ một khắc.
Ánh nắng từ trên cao rọi xuống qua những tán lá dày, vừa vặn chiếu lên hai người đàn ông như hai pho tượng hoàn mỹ đứng phía trước, đột nhiên lại khiến bóng hình họ giống như đang phát ra một vầng hào quang chói lọi. Tay không đánh nhau với tinh tinh, chỉ cần nghĩ đến thôi đã có thể nhận ra được khí chất toát ra từ họ chính là dạng đội trời đạp đất hơn người, là kiểu đàn ông trí dũng song toàn, oai phong lẫm liệt, ngang tàn khí phách.
Vân Trang đứng sau nhìn tư thế của bọn họ, trong lòng giống như bị ai đánh trống khua chiêng, đột nhiên lại thấy trong lòng bừng bừng nhiệt huyết và hưng phấn. Tinh tinh gì thì mặc kệ tinh tinh, con người mới là động vật bậc cao dũng mãnh và trí tuệ nhất.
Lũ tinh tinh đứng trên cây im ắng nhìn Quách Dĩ Kiên và Văn Đường một lúc, sau đó con tinh đầu đầu đàn vỗ ngực hú ba tiếng dài vang vọng núi rừng Thần Long. Hai con lớn nhất đàn nghe lệnh từ tinh vương (Tinh tinh đầu đàn) liền nhảy từ trên chạc cây xuống, sau đó sải bốn bước dài là đã đứng trước mặt hai người đàn ông.
Mạc Phong thấy chúng đã nhận lời thách đấu liền đứng thẳng người, tiếp theo cũng dùng một tay vỗ ngực ba cái rồi lại ngay lập tức xuống tấn.
Ánh mắt của anh ta và Dĩ Kiên vừa lạnh lẽo như băng, lại vừa ngập tràn sát khí khiến lũ tinh tinh không dám tấn công trước mà chỉ đứng cách hai mét nhìn chằm chằm bọn họ. Bãi đất trống lúc này đột nhiên lại giống như một khán đài đấu võ, còn bọn Vân Trang cùng lũ tinh tinh trên cây là những khán giả bất đắc dĩ, nơi đây chỉ khác biệt với đấu trường bởi một thứ duy nhất là không hề có tiếng hò reo cổ vũ mà chỉ có không khí đặc quánh căng thẳng như cung đã lên dây.
Đúng lúc này, tinh vương tiếp tục hú dài ba tiếng, phát ra tín hiệu tấn công. Hai con tinh tinh to như đười ươi thời tiền sử lập tức nhận lệnh, chống hai tay xuống đất, sau đó di chuyển đồng thời cả hai chân lao về phía Quách Dĩ Kiên và Mạc Phong.
Bước chân đứng tấn của Dĩ Kiên tì chặt xuống nền đất làm lún cả một mảng thảm lá mục ở dưới chân, thần sắc bình tĩnh, bóng dáng thẳng tắp chấn động lòng người, anh lẳng lặng căn điểm tinh tinh vọt đến gần mình rồi mới nhanh như chớp lách người sang bên trái né tránh cú vả mặt của nó, sau đó nhân lúc tinh tinh bị mất đà liền lên gối thúc mạnh một cái vào mạng sườn.
Con tinh tinh bị tấn công liền rú lên đau đớn, sau đó hăng máu xoay người lại bổ nhào về phía Quách Dĩ Kiên.
Thân hình của anh nhỏ và linh hoạt hơn tinh tinh nên dù nó to khỏe đến mấy cũng không thể bắt kịp được tốc độ của Quách Dĩ Kiên, vồ hụt liên tiếp. Phía bên kia, Mạc Phong cũng lạnh lùng không kém, anh ta thấy tinh tinh lao tới liền không nói không rằng câu nào, chỉ lùi về phía sau bốn bước để lấy đà, sau đó dùng một chân làm trụ, chân còn lại lia đúng một góc chín mươi độ, dùng sức mạnh cùng đôi giày da đi rừng đập vào khuôn mặt nhăn nhúm của tinh tinh.
Phía trên chạc cây, tinh vương nhìn thấy cảnh này, ánh mắt nâu vàng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Văn Đường đứng phía sau, khuôn mặt tuy vẫn còn căng thẳng nhưng tảng đá đè nặng trong lòng có vẻ đã giảm bớt trọng lượng, anh ta thì thầm với Vân Trang:
“Chúng ta không thể chống lại cả mười mấy con tinh tinh cùng một lúc nên đại ca đã mạo hiểm đánh cược một ván. Bọn tinh tinh này hiếu chiến và có vẻ thông minh hơn tinh tinh bình thường nên anh ấy dùng hành động bỏ súng và dùng tay không để biểu thị cho việc thách đấu”
Cô gật đầu: “Hai con tinh tinh kia là hai con dũng mãnh nhất đàn”
“Chính xác. Nếu đại ca và Phong thắng được bọn chúng, chúng ta có khả năng sẽ thoát được khỏi đây”
“Anh nói xem, liệu bọn chúng có dễ dàng để chúng ta đi không?”
Khi Vân Trang vừa nói xong câu này thì sau lưng vang lên một tiếng “Bịch”, sau đó cả ba không hẹn mà cùng đồng thời quay lại, liền phát hiện ra một con tinh tinh nhỏ hơn vừa từ trên cây nhảy xuống đang tiến đến gần bọn họ. Mà nhìn thấy nó, sống lưng ai nấy đều đột nhiên trở nên lạnh toát.
Trần Nguyên sững sờ lắp bắp: “Tinh tinh… cái”
Văn Đường lập tức xoay nòng súng về phía sau, đầu mày nhíu chặt, nghiến răng nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Giống – cái – đấu – giống – cái”
Nói như vậy có nghĩa là: Nó muốn thách đấu Vân Trang?
“Vân Trang, em đứng yên đây”. Văn Đường tì chặt vai cô: “Anh không tin mình nó có thể đấu lại được súng của anh”
Vân Trang lẳng lặng giơ tay gạt nòng súng của Văn Đường chếch ra hướng khác, sau đó nghiêng đầu, bẻ răng rắc các khớp cổ tay: “Anh Đường, tự nhiên em thấy ngứa chân tay quá”
“Không được, nguy hiểm. Em không thể đấu với nó được đâu, nghe anh. Cứ đứng sau lưng bọn anh”
“Nếu anh nổ súng, cả lũ tinh tinh sẽ bâu vào tấn công ngay tức thì đấy. Anh zai, làm ơn đi, anh không có một chút niềm tin nào vào năng lực chiến đấu của em sao?”
Quách Dĩ Kiên đang đánh nhau với tinh tinh cách đó một quãng cũng đã phát hiện ra tinh tinh cái đã nhảy xuống khiêu chiến với Vân Trang, anh dồn lực đạp một phát cực mạnh vào ống chân của con tinh tinh rồi gầm lên: “Vân Trang, lùi lại”
Cô hơi ngoái đầu lại nhìn anh, hét to: “Đại ca à, em cũng được huấn luyện đàng hoàng đấy. Anh đừng lo”
Sau đó bước lên phía trước vài bước, đứng trước mặt con tinh tinh cái xuống tấn, vẻ mặt nhàn nhạt: “Một đấu một, thắng là anh hùng”
Con tinh tinh không hiểu tiếng người nhưng nhìn gương mặt bừng bừng khí thế của Vân Trang cũng đột nhiên nhíu mày. Nó “gừ… gừ” mấy tiếng cảnh cáo rồi nhảy vọt đến dùng cánh tay dài của mình để bạt vào mặt cô, Vân Trang cũng nhanh như chớp dùng một chân đạp vào khuỷu chân không thể đứng thẳng được của nó, sau đó nhảy một bước lên đầu, dùng cả hai chân kẹp cổ, hai tay thúc liên tiếp từ đỉnh đầu tinh tinh xuống.
Chiêu này khi còn học trường Điệp vụ cô luôn đứng đầu lớp vì đạt điểm cao nhất, một khi sử dụng chưa từng thất bại bao giờ. Bây giờ gặp tinh tinh không dễ đối phó như đánh người, tuy nhiên người ta thường nói: Cái gì mình giỏi nhất thì dùng trước, bởi vậy cho nên xài chiêu cũ chắc vẫn hơn hơn.
Con tinh tinh cái gào lên rồi khua tay lên đầu loạn xạ nhưng không có cách nào khiến cho người đang cheo leo trên đầu xuống được, nó điên cuồng chạy đến một gốc cây định đập đầu vào, không ngờ Vân Trang đã nhanh hơn một nhịp, trước khi cả người va vào thân cây thì đã kịp nhảy lên bám tay vào một chạc cây chìa ra, sau đó lại co chân đạp vào đầu con tinh tinh cái.
Con tinh tinh chỉ trong vài phút đã bị thương ba lần, thành ra đầu đã tóe máu tứ tung, chỉ có thể ôm đầu gào lên rồi chạy vòng tròn xung quanh gốc cây.
Quách Dĩ Kiên nhìn thấy cô đang cheo leo trên cây còn tinh tinh thì bị thương mới có thể cảm thấy yên tâm hơn một chút, anh dồn lực vào hai cánh tay rắn như gọng kìm, sau dứt khoát vặn mạnh mạnh một phát, cánh tay tinh tinh lập tức bị trật xương.
Ở bên cạnh, Mạc Phong cũng tung người nhảy lên, dùng hai chân đạp bốn năm phát liên tiếp vào ngực của tinh tinh khiến nó bắn đi xa mấy mét, sau đó đập vào một thân cây rồi bật lại, cuối cùng nằm im dưới đất thở hồng hộc.
Mạc Phong ngoảnh đầu nhìn Quách Dĩ Kiên, gọi một tiếng: “Đại ca”.
Trong lúc ba con tinh tinh được cử ra để tấn công ba người bị thương như thế này, anh ta gọi hai tiếng đại ca như vậy, có nghĩa là hỏi Quách Dĩ Kiên có giết không?
Anh chỉ khoát tay một cái, tỏ ý: Không cần giết. Sau đó ngẩng đầu nhìn tinh vương, bình thản cúi đầu.
Vân Trang đang cheo leo trên chạc cây nhìn hành động cúi đầu này của anh, trong lòng chợt hiểu ra rằng: Quách Dĩ Kiên chính muốn tỏ rõ cho Tinh vương thấy, bọn họ đơn thuần chỉ là muốn vào rừng này một chuyến, bất đắc dĩ mới phải giao đấu chứ thực ra không hề muốn xâm phạm lãnh thổ hay giết hại chủng tộc tinh tinh.
Nghĩ đến đây cô không khỏi tự mình cảm thán: Loài người mới chính là chúa tể muôn loài, là loài đứng đầu chuỗi thức ăn dũng mãnh và trí tuệ nhất!!!
Quách Dĩ Kiên của cô cũng là đại biểu cho loài người trí dũng song toàn, hiên ngang khí phách, là kiểu đàn ông có thể làm chấn động lòng người!
Tinh vương im lặng nhìn chằm chằm anh một lát rồi ngửa đầu lên trời hú dài một tiếng vang đi vọng lại trong rừng, ba con tinh tinh phía dưới đất lập tức không gào rú nữa mà im phăng phắc, sau đó thoăn thoắt leo lên những chạc cây, đứng từ trên cao nhìn xuống.
Bọn chúng có lẽ cũng nhận ra rằng: Những người này không phải tầm thường nhưng cũng không có ý muốn tấn công bọn chúng. Nếu hai bên nhất quyết giao đấu, chắc chắn cả hai đều thương tổn nặng nề. Vì thế nên Tinh vương mới ra hiệu rút lui.
Bọn tinh tinh nhìn mấy người đứng dưới đất thêm vài phút rồi xoay người, nhanh chóng nhảy từ chạc cây này sang chạc cây khác rồi chẳng mấy chốc đã mất hút sau những tán lá dày của những cây cổ thụ trong núi Thần Long.
Bọn Văn Đường, Trần Nguyên lúc này mới thở phào buông súng, còn Vân Trang cũng nhảy xuống, chạy lại phía Quách Dĩ Kiên và Mạc Phong.
“Anh có sao không?” – “Em có sao không?”. Hai người không hẹn mà cùng đồng thời lên tiếng.
“Em không sao…”. Cô chằm chằm nhìn anh, thấy trên cánh tay anh có môt vết cào, không sâu lắm nhưng hơi rướm máu, cổ họng bỗng nhiên lại xông lên một chút xót xa.
Quách Dĩ Kiên mặt mày lấm tấm mồ hôi, ánh mắt quét khắp người Vân Trang một lượt rồi nói: “Không sao là tốt rồi”.

Yêu thích: 5 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN