Cánh Hoa Tàn Trong Gió - Phần 32: Chúng ta kết hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1972


Cánh Hoa Tàn Trong Gió


Phần 32: Chúng ta kết hôn


Hai người vừa uống cạn ly rượu thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng đàn cổ cầm, sau đó năm người phụ nữ ăn mặc đồ cổ trang Trung Quốc bước ra giữa bãi đất trống múa những điệu múa dân gian.
Trong những cô gái bịt mạng che mặt đó, Vân Trang nhận ra Cẩn Mai múa ở giữa. Cô ta mặc một bộ váy dài màu xanh dương dịu nhẹ dài chấm gót, thướt tha uyển chuyển bước đi bằng mũi giày, ánh mắt tròn đen láy thỉnh thoảng lại không kìm được hướng về phía Quách Dĩ Kiên, tròng mắt long lanh đong đầy tình ý.
Bọn họ múa rất đẹp, dáng người ai nấy đều yêu kiều mềm mại như vậy, khi kết hợp với tiếng đàn cổ cầm thực sự rất lay động lòng người, đừng nói đến mấy người đàn ông đã có men rượu ngồi ở đó, thậm chí ngay đến cả phụ nữ như Vân Trang cũng phải ngẩn ngơ ngắm nhìn và tán thưởng.
Trưởng làng vừa uống rượu vừa ngắm điệu múa của bọn họ, quay sang nói nhỏ với Quách Dĩ Kiên:
“Con bé mặc váy màu xanh là cháu gái tôi, năm nay mười bảy tuổi, cậu thấy thế nào?”
“Cô ấy múa rất đẹp”. Anh bình thản trả lời, lại nâng bát rượu lên uống một ngụm.
Trưởng làng vỗ đùi cười ha ha: “Đúng vậy, thanh niên trong thôn rất nhiều người thích nó, nhưng hình như tôi thấy, người nó để ý đến là cậu”
Lần này Dĩ Kiên chỉ lịch sự mỉm cười đáp: “Cháu với cô ấy mới chỉ gặp nhau chưa đầy nửa ngày, cô ấy lại xinh đẹp như vậy, chắc hẳn không thích cháu đâu”.
“Cậu xem, cậu như vậy, có phụ nữ nào mà không thích chứ?”. Trưởng làng cũng nâng ly rượu lên uống: “Tôi đã sống từng này tuổi, nhìn người không sai đâu. Cậu ấy à, nếu có thể làm rể của làng này thì tốt quá. Tuổi trẻ tài cao, phong độ hơn người”
Anh không trực tiếp trả lời mà chỉ rót thêm rượu vào bát của trưởng làng, chuyển sang chủ đề khác: “Đây là loại rượu gì ạ? Cháu uống thấy mùi vị rất thơm”
“Rượu ngân nhĩ, ngâm từ một loại nấm mọc trong núi”
“À”.
Hai người vừa nói đến đó thì tiếng nhạc cũng vừa dứt. Trưởng làng vẫy vẫy tay gọi Cẩn Mai lại: “Cẩn Mai, mau lại đây rót rượu cho A Kiên”
“Vâng, ông ngoại”
Cẩn Mai đi lại gần, ngồi xuống cạnh Dĩ Kiên, vị trí ngăn cách ngay ở giữa Vân Trang và anh, lẳng lặng rót rượu. Cô ta cầm bát rượu đưa lên, dịu dàng nói:
“Mời anh dùng rượu”
Quách Dĩ Kiên không tiện thẳng thừng từ chối nên vẫn giơ tay nhận lấy, đưa lên môi uống cạn, còn Vân Trang ngồi đó nhìn hành động này của anh, trong lòng đột nhiên lại nổi lên một trận phong ba bão tố.
Đi đến đâu cũng có phụ nữ theo đuổi như vậy, vào bệnh viện thì có y tá, đến doanh trại thì có Trần Yến Phương, bây giờ lạc vào không gian hư ảo thì lại xuất hiện Cẩn Mai. Quách Dĩ Kiên, rút cục đi đến tận cùng thì cô là cái gì với anh đây?

Trong lòng Vân Trang có chút khó chịu, cô tự rót rượu ra bát rồi uống ừng ực, trong lúc Dĩ Kiên chưa kịp ngăn lại thì A Phổ từ bên kia chạy tới, đưa cho cô một chiếc đùi thỏ nướng, sau đó ngọng nghịu nói:
“Chị à, đây là thịt thỏ em tự nướng đấy, chị ăn đi”
“A Phổ ngoan”. Cô nhận lấy đùi thỏ, tay còn lại xoa đầu A Phổ: “Trông ngon quá”
“Hôm nay chị cứu A Phổ, A Phổ nướng thịt thỏ cho chị ăn”. Cậu bé ngồi xuống cạnh Vân Trang, bổ sung thêm: “Ba em còn nói ngày mai nhất định sẽ vào rừng săn thỏ làm quà cho chị mang về”
“Vậy sao? Trong rừng này có nhiều thỏ lắm à?”
“Vâng ạ”
“Vậy A Phổ có biết săn thỏ không?”
“Sau này em lớn, kiểu gì cũng sẽ săn thật nhiều thỏ làm quà gửi tới cho chị. À phải rồi, nhà của chị ở đâu vậy? Có gần thôn của A Phổ không?”
“Gần, gần lắm”. Gần đến nỗi chỉ cần mơ một giấc mơ là đến, trong ảo ảnh có sông nước, có thôn làng, có kim sa trân và có cả A Phổ.
“Vậy sau này khi A Phổ lớn, ngày nào cũng đem thịt thỏ cho chị nhé”
Vân Trang có hơi xúc động, sống mũi cay cay nhìn A Phổ: “Được. A Phổ nhớ đem thịt thỏ đến cho chị đấy nhé”
Thằng nhóc hai mắt sáng lấp lánh, dứt khoát gật đầu: “Vâng ạ. Chị mau ăn đi cho nóng”
Vì có A Phổ ngồi đó nên Vân Trang không thèm quan tâm đến Cẩn Mai và Dĩ Kiên nữa, khi cô ăn xong đùi thỏ thì trưởng bản nói:
“Thời điểm này có thể lấy kim sa trân được rồi”
Quách Dĩ Kiên gật đầu: “Vâng”
“Bởi vì kim sa trân phát ra ánh hào quang nên buổi tối là dễ tìm nhất. A Kiên, chúng tôi chỉ có thể cho cháu một bụi kim sa trân, không phải chúng tôi khó khăn gì, chỉ là kim sa trân ở vùng này càng ngày càng khan hiếm, A Đình lại vừa mới phải dùng để điều trị, nếu còn lấy thêm, kim sa trân sẽ bị tuyệt chủng mất”
“Vâng”. Anh ôn hòa mỉm cười: “Thứ quý giá thế này, chúng cháu cũng chỉ cần một bụi là đủ làm thuốc chữa bệnh rồi ạ”
“Được. Vậy đi theo tôi”
Mấy người đàn ông trong thôn đốt mấy cây đuốc soi đường, sau đó men theo con đường nhỏ dẫn ra sau núi. Lúc này, ngọn núi bình thường ban ngày bỗng như biến thành một bầu trời đêm có điểm xuyết vài ngôi sao lấp lánh. Trưởng làng chỉ vào một chấm sáng trên núi rồi nói:
“Những nơi phát ra ánh sáng đó là kim sa trân”
Lúc trước khi bọn nó lên núi Thần Long, Văn Đường đã nói, kim sa trân có thân màu đỏ, hoa màu tím, còn lá lại màu đồng, hình thù vô cùng kỳ dị, xung quanh còn phát ra ánh hào quang, bây giờ được tận mắt chứng kiến kim sa trân lung linh phát sáng trên ngọn núi, Vân Trang thực sự rất muốn gào lên khoe với bọn họ, cô và Dĩ Kiên đã tìm ra kim sa trân rồi, thực sự đã làm được rồi. Dù là ảo ảnh, nhưng cô tin ảo ảnh chân thực như vậy, cũng có nghĩa kim sa trân cũng sẽ chân thực, bọn họ nhất định sẽ mang được kim sa trân trở về điều chế thuốc kháng virut, lấy công chuộc tội cho cả năm người.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến mấy người còn lại, trong lòng cô không nén được tiếng thở dài. Không biết, Văn Đường, Mạc Phong, Trần Nguyên bây giờ đang ở đâu, liệu họ có thoát ra được khỏi ảo ảnh không, hay là vĩnh viễn lạc trong đó… Cô không dám nghĩ nữa.
Trưởng làng chỉ một người thanh niên trong thôn: “Cậu hãy mau trèo lên hái một bụi kim sa trân xuống đây”
Quách Dĩ Kiên nghe thấy vậy, lập tức đưa tay ngăn lại: “Bác à, không cần đâu. Mọi người đã cho cháu kim sa trân quý giá như vậy, việc còn lại cứ để cháu tự trèo lên lấy”
“Kim sa trân nếu không biết hái sẽ héo úa và tàn ngay tức thì. Cháu cứ đứng ở đây, chúng tôi hái xong kim sa trân nhất định sẽ giao lại cho anh em cháu”
Trưởng làng đã nói thế nên anh cũng không ngăn cản thêm nữa, chỉ lịch sự gật đầu, nói: “Vậy làm phiền mọi người. Cảm ơn bác”
Người thanh niên kia thoăn thoắt trèo lên một mỏm đá lớn rồi móc một con dao nhọn ra, cẩn thận đào rễ của kim sa trân, sau đó lấy chiếc bình được làm bằng dạ dày động vật đeo bên hông ra, rắc một ít nước từ dưới hồ lên tưới cho nó rồi mới nhổ đem xuống.

Lúc Vân Trang cầm trên tay kim sa trân phát sáng, có dịp nhìn kỹ hình thù của nó, trong lòng liền không nén khỏi kinh ngạc và cảm thán. Thì ra toàn thân kim sa trân được bao phủ bởi một loại nấm có cấu tạo giống lưu huỳnh, có thể hấp thụ ánh sáng, thêm vào đó, lá của nó lại màu đồng bóng loáng, có thể phản quang cho nên mới phát ra được ánh sáng như vậy.
Cô cầm chặt kim sa trân mà bọn họ đã phải trải qua rất nhiều gian khổ mới có được trong tay, rối rít nói: “Cảm ơn trưởng làng, cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn, cảm ơn”
“Không có gì”. Trưởng làng xua tay, ôn tồn nói: “Kim sa trân khi bị hái xuống vẫn có thể giữ trạng thái tươi trong vòng nửa năm. Cứ đặt nó trong một chiếc hộp gỗ là được”
“Vâng ạ”
“Được rồi. Đã muộn rồi, chúng ta về nghỉ ngơi đi”.
“Được ạ”
Sau khi quay về bản, Vân Trang được sắp xếp ở một phòng đơn trong ngôi nhà lá của gia đình A Phổ, còn Quách Dĩ Kiên tiếp tục quay lại bãi đất trống uống rượu cùng trưởng làng và mấy người đàn ông trong thôn.
Cô bỏ kim sa trân vào một chiếc hộp gỗ mà A Phổ đem tới, sau đó nằm trên giường rất lâu nhưng không sao ngủ được. Bọn họ đang ở trong không gian hư ảo, tất cả chỉ là ảo ảnh nhưng cô có cảm giác vô cùng chân thực, ngay cả chiếc giường gỗ làm đau lưng cô cũng rất chân thực, vậy thì liệu suy đoán của Dĩ Kiên có sai không? Có phải đây không phải một giấc mơ mà là sự thật không? Cẩn Mai kia thì sao? Cô ta có phải người thật không, và còn… đêm nay nếu anh uống rượu say mà Cẩn Mai ở bên cạnh ‘hầu hạ’ anh thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Vân Trang nằm một lát, cuối cùng trong lòng bức bối không chịu nổi đành phải ngồi dậy, sau đó mặc quần áo chỉnh tề vào rồi ôm theo hộp kim sa trân, định đến bãi đất trống tìm Quách Dĩ Kiên. Không ngờ vừa mở cửa ra ngoài đã thấy anh đứng ở đó.
Dưới bầu trời đêm lấp lánh của thời tiết mùa hạ, người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú sáng ngời đứng tựa vào một thân cây, hai tay khoanh trước ngực, điệu bộ khi mặc quần áo đơn giản của anh không còn vẻ cứng rắn uy quyền thường ngày mà toát lên một phong thái tao nhã và thong dong tự tại.
Nhìn dáng vẻ này của anh, trái tim Vân Trang đột nhiên hẫng mất một nhịp, sau đó những bực dọc cất giấu trong đáy lòng từ khi xuất hiện Cẩn Mai đến giờ cũng bỗng dưng tan biến trong sự tĩnh lặng của anh, cuối cùng chỉ an yên lặng lẽ nhìn anh như thế.
Chỉ cần nghĩ đến một người đàn ông như vậy sau khi uống rượu say có thể đứng ở nơi này chờ mình, cô đã cảm thấy lồng ngực phảng phất như bị nhét đầy cỏ dại, vừa ngưa ngứa, vừa yêu thương, lại vừa có cảm giác thỏa mãn như mình là người chinh phục thành công, xúc động không thể nói nên lời.
“Mạch”
Nghe tiếng gọi của Vân Trang, Quách Dĩ Kiên mới chậm rãi quay đầu lại, khẽ cười một cái. Nụ cười bình thản và trong veo, sạch sẽ ôn hòa như chính con người của anh.
“Tại sao anh lại ở đây? Anh đến lâu chưa? Sao không gọi em?”
“Không cần gọi”. Anh bình thản trả lời: “Sóng não chúng ta có thể nhận được tần số của nhau”
Chúng ta tâm linh tương thông!!!
Vân Trang bước lại gần anh, phát hiện ra mái tóc ngắn của Dĩ Kiên đã hơi ướt vì sương muối, mà như vậy cũng có nghĩa là anh đợi lâu lắm rồi. Cái người này, tần số cái quái gì chứ? Uống rượu xong còn đứng đây phơi gió phơi dưới sương, muốn chết sao?
Cô biết anh đến tìm mình nhưng vẫn giả vờ hỏi: “Anh đến xem kim sa trân à?”
Dĩ Kiên đứng thẳng người, bóng dáng cao lớn lập tức phủ xuống đỉnh đầu cô, người anh có mùi hoa trà thoang thoảng, còn phảng phất cả một mùi rượu ngân nhĩ. Ở một nơi thâm sơn cùng cốc cảnh đẹp như tranh thế này, lại có một người đàn ông cực phẩm đứng đợi mình như vậy, thực ra không cần ngửi mùi hương của anh cũng có thể làm cô say rồi.
Trên người anh có một thứ cám dỗ chết người, chính thứ này có thể khiến người ta sống, cũng có thể khiến người ta nguyện chết trong trầm luân, chết một cách cam tâm tình nguyện.
“Không, tôi đến tìm em”
“Tìm em làm gì cơ?”. Vân Trang tròn xoe mắt hỏi lại.
Ánh mắt đen thẳm như bầu trời đêm của anh tràn ngập ý cười, Quách Dĩ Kiên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô: “Đi theo tôi, chúng ta đến một nơi”
“Đi đâu ạ?”
Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ nắm tay cô dắt đi như thế.
Không phải lúc trước chính cô đã từng nói sao? Dù đi bất cứ đâu, chỉ cần có anh nắm tay cùng đi, nơi đó cũng là thiên đường.
Bây giờ, có lẽ với cô, con đường nhỏ dẫn vào hồ nước trong núi cũng là thiên đường. Một thiên đường trọn vẹn.
Lúc hồ nước trong vắt hiện ra trước mặt Vân Trang, cô còn kinh ngạc hơn cả ban ngày, lúc Cẩn Mai đưa bọn họ đến gấp nhiều lần. Những ngọn đèn lồng màu đỏ treo đầy lên những cây hoa anh đào ven hồ nước, phản chiếu ánh sáng lung linh dưới mặt hồ, trên chiếc thuyền gỗ cũng đặt một lồng đèn phía mũi trước, hai bên nóc thuyền còn được treo một dải lụa và bông hoa lớn màu đỏ, xung quanh, những ngọn núi bên cạnh lại lấp lánh ánh sáng của kim sa trân.
Khung cảnh lấp lánh sắc đỏ phu thê, lãng mạn kinh điển.
Nơi này mới là tuyệt thế nhân gian, nơi này mới thực sự là bồng lai tiên cảnh.
Vân Trang không nén nổi kích động, thốt lên: “Dĩ Kiên… đây… đây là cái gì?”
“Ở trong thế giới thực, tôi tạm thời không thể cho em được những thứ này”. Anh ngẩng đầu nhìn ánh đèn lồng đỏ tỏa sáng lung linh dưới mặt nước: “Cho nên đành mượn không gian hư ảo này, tổ chức cho em một lễ cưới. Em có thích không?”
Lễ cưới? Lời hẹn ước hai mươi năm của bọn họ, chẳng lẽ đây là anh thực hiện lời hứa của mình: sau này nhất định sẽ lấy em?
Chỉ một lời nói đơn giản của anh thôi mà như từng con sóng dữ dội xô vào trái tim Vân Trang, thôi thúc ngọn lửa trong lòng cô bùng cháy, đột nhiên khiến cô xúc động đến mức không sao tin nổi. Viền mắt cô ươn ướt, sống mũi trở nên cay xè: “Mạch Mạch… anh nói cái gì?’
Quách Dĩ Kiên liền quay đầu nhìn về phía cô, khi anh nhìn mình, Vân Trang có thể thấy được bóng của mình trong đôi mắt anh: “Đây là lễ cưới của chúng ta. Lời hứa của tôi”
Vân Trang vẫn không tin nổi, nhìn thẳng vào mắt anh, dường như muốn phán đoán xem lời anh nói là thật lòng bao nhiêu phần. Ở khoảng cách gần như vậy, đôi mắt anh vẫn sâu như biển khơi, nhưng vì có bóng hình cô trong đó lại như chất chứa một nụ cười, như thả vào đó một chút ánh sáng, như có thêm đôi phần phong tình, lại như vo vụn một nét dịu dàng giống như ánh bình minh.
“Vân Trang, chúng ta kết hôn đi”
Câu nói đó, là thật cũng được, là ảo mộng cũng xong, hôm nay cô đã quyết nhất định phải kết hôn với anh rồi. Quách Dĩ Kiên của cô, người đàn ông như vậy thuộc về cô, dù là hai mươi năm trước hay là hai mươi năm sau, từ đầu tới cuối vẫn một câu nói: Nhất định sẽ lấy em.
Nghĩ đến đây, Vân Trang đột nhiên lại cảm thấy vô cùng xúc động, ánh đèn lồng đỏ, dải lụa đỏ phu thê, chiếc thuyền gỗ nhỏ cũng lung linh ánh sáng, còn có trời và đất, còn có kim sa trân truyền kỳ chứng dám cho bọn họ.
Đứng trong thế giới hư ảo này, cô và Quách Dĩ Kiên là vợ chồng của nhau…
Vân Trang hít sâu một hơi cho không khí căng tràn lồng ngực, mỉm cười nhìn anh:
“Được. Dĩ Kiên, chúng ta kết hôn”.
***
Lời tác giả: ANH EM THẤY KHUNG CẢNH NÀY THẾ NÀO? RIÊNG TÔI THÌ ĐÃ SAY NHƯ ĐIẾU ĐỔ RỒI.
Ngọt ngào và lãng mạn thế này, sống trong không gian hư ảo cả đời cũng được, huhuhu!!!

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN